Chương 651: Không nhớ tôi sao?
Ss Tần
22/03/2024
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người mau nhìn kìa, đó là xe của quân khu” Trên con phố bên ngoài Ngự Thiện Cung, chỉ một lúc sau mấy chiếc xe quân sự đã chạy tới.
Mấy tiểu thương ven đường vội lui sang bên cạnh, nhưng tuy vậy, lại không thấy bóng dáng binh lính nào, nhìn không giống như có chiến sự xảy ra.
“Kít!”
Tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc xe ô tô đen mang biển số đặc biệt của quân khu dừng lại trước cửa Ngự Thiện Cung.
Một vệ sĩ từ ghế phụ lái nhảy xuống, rồi cung kính mở cửa ghế sau.
Chỉ thấy một cây gậy chống duỗi ra, Thiện Vũ Băng đã đứng dậy chạy tới.
Bởi vì sự xuất hiện của Thiện Vũ Băng quá đột ngột, hai cảnh vệ bên cạnh theo bản năng nghĩ không biết có phải khủng bố tấn công hay không, nên theo. phản xạ chắn trước mặt Thiện Bản Thanh.
Nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, tự nhiên họ cũng lui sang một bên.
“Ông nội, cuối cùng ông cũng đến rồi, cháu bị họ đuổi ra ngồi vệ đường rồi.” Vừa nói, Thiện Vũ Băng vừa kéo tay Thiện Bản Thanh, đi về phía lão già giữ mộ.
Lúc này trên mặt Thiện Bản Thanh không có biểu cảm gì, rõ ràng là đã bố trí từ trước. Vì vậy có mấy người chắn ở cửa Ngự Thiện Cung một cách có trật tự, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện ra vào.
“Không ổn rồi, không ổn rồi, quản lý ơi bên ngoài có nhiều quân nhân lắm.” Tuy lần này Thiện Bản Thanh chỉ dẫn theo mấy cảnh vệ, ngay cả quân chính quy. cũng không có, thậm chí trên người mấy cảnh vệ này cũng không có súng.
Thực ra Thiện Bản Thanh cũng không muốn làm gì, ông ấy cũng biết chỉ là một Ngự Thiện Cung thôi, mấy cảnh vệ hẳn đã đủ tác dụng răn đe rồi.
Bên này quản lý tất nhiên vẫn chưa biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hơn nữa thời gian cũng đã đến giờ ăn, mấy quân nhân đến chẳng phải chuyện bình thường sao.
“Còn không mau tiếp đón đi.” Quản lý tưởng họ đến ăn cơm, đương nhiên là bảo nhân viên phục vụ chiêu đãi cho tốt.
Nhưng nhân viên phục vụ liếc mắt một cái đã nhận ra, những người kia không phải đến ăn cơm.
“Quản lý, anh ra ngoài xem thử đi, họ... họ có vẻ không phải đến ăn cơm.” Nhân viên phục vụ dùng tay chỉ về phía cửa.
Quản lý đặt sổ sách trong tay xuống chạy ra ngoài, thấy ở cửa quả nhiên có hai quân nhân, bèn vội tiến lên nịnh nọt nói: “Mời hai vị vào trong.”
Nhưng hai người kia lại hoàn toàn không có ý định để ý đến anh ta, đứng đó không nhúc nhích.
Lúc này quản lý bối rối, nhất thời không biết phải làm sao, thái độ này rõ ràng là đến bới lông tìm vết.
Nhưng quản lý lúc này căn bản vẫn chưa biết, rốt cuộc là chuyện gì khiến mấy. người này đến.
“Ông nội, cháu giới thiệu với ông một người, đây là sư phụ của cháu.”
Thiện Vũ Băng kéo tay Thiện Bản Thanh bước đến bên cạnh lão già giữ mộ nói.
“Sư phụ, đây chính là ông nội của con!”
Thiện Bản Thanh cau mày, nếu Thiện Vũ Băng bái sư phụ gì đó, ông quả thực không có ý kiến gì, nhưng ít ra cũng phải vừa mắt chứ.
Những điều khác tạm không nói, chỉ nhìn cách ăn mặc hiện tại của lão già giữ mộ, Thiện Bản Thanh không tin ông ta có thể dạy dỗ tốt cho Thiện Vũ Băng.
Vì vậy quay đầu nhìn Thiện Vũ Băng nói: “Sư phụ? Cháu bái sư phụ từ khi nào vậy?”
Thiện Vũ Băng bĩu môi đáp: “Chẳng phải mới mấy hôm trước sao, hôm nay cháu mời sư phụ đến đây ăn cơm.”
Về ánh mắt hơi bất mãn của Thiện Bản Thanh đối với mình, lão già giữ mộ đương nhiên cũng nhận ra ngay lập tức, nhưng ông ta lại không tức giận.
Thứ nhất, dù sao nhà họ Thiện cũng là đại gia tộc, bản thân mình ăn mặc trông như ăn mày vậy, nếu truyền ra ngoài, Thiện Vũ Băng bái một sư phụ như thế này, chẳng phải làm mất mặt cả nhà họ Thiện sao?
Thứ hai, mấy chục năm không gặp, mái tóc xanh ngày xưa giờ đã đổi màu bạc trắng, thêm nữa không chải chuốt gì, quả thực hơi khó để Thiện Bản Thanh nhận ra lão già giữ mộ.
“Thiện lão quỷ, mấy chục năm không gặp, ông không nhận ra tôi à?” Lão già giữ mộ vuốt râu nhìn Thiện Bản Thanh nói.
Nói xong, Thiện Bản Thanh hơi nhíu mày, rồi híp mắt nhìn kỹ.
Cũng không biết là do mắt già mờ đi hay không, dù sao Thiện Bản Thanh quả thực không nhận ra đó là ai.
Bèn mở miệng hỏi: “Vị này là?”
Lão già giữ mộ lắc đầu, khoát tay nói: “Thôi vậy, thôi vậy. Nghĩ đến cũng đã hơn năm mươi năm rồi nhỉ. Ông còn nhớ năm đó ông bị phục kích dưới chân Thần Niễn Phong không? Lúc đó ông rơi xuống hố băng, mới may mắn thoát nạn...”
“Sau đó có một ông lão câu cá đi ngang qua, cứu tôi đang mắc kẹt trong động băng ba ngày lên.” Thiện Bản Thanh hồi tưởng nói.
“Lúc đó vì cơ thể ông cũng rất cường tráng, nếu không nửa thân dưới chắc chắn sẽ bị liệt, giờ đi lại linh hoạt rồi phải không?” Lão già giữ mộ vuốt râu cười hề hề nói.
Lúc này sắc mặt Thiện Bản Thanh bắt đầu trở nên kích động, đôi mắt chứa đầy tình cảm biết ơn nói với lão già giữ mộ: “Ngài... Ngài chính là Tiết tiền bối, ngài chính là ông lão câu cá đó đúng không?”
Mấy tiểu thương ven đường vội lui sang bên cạnh, nhưng tuy vậy, lại không thấy bóng dáng binh lính nào, nhìn không giống như có chiến sự xảy ra.
“Kít!”
Tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc xe ô tô đen mang biển số đặc biệt của quân khu dừng lại trước cửa Ngự Thiện Cung.
Một vệ sĩ từ ghế phụ lái nhảy xuống, rồi cung kính mở cửa ghế sau.
Chỉ thấy một cây gậy chống duỗi ra, Thiện Vũ Băng đã đứng dậy chạy tới.
Bởi vì sự xuất hiện của Thiện Vũ Băng quá đột ngột, hai cảnh vệ bên cạnh theo bản năng nghĩ không biết có phải khủng bố tấn công hay không, nên theo. phản xạ chắn trước mặt Thiện Bản Thanh.
Nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, tự nhiên họ cũng lui sang một bên.
“Ông nội, cuối cùng ông cũng đến rồi, cháu bị họ đuổi ra ngồi vệ đường rồi.” Vừa nói, Thiện Vũ Băng vừa kéo tay Thiện Bản Thanh, đi về phía lão già giữ mộ.
Lúc này trên mặt Thiện Bản Thanh không có biểu cảm gì, rõ ràng là đã bố trí từ trước. Vì vậy có mấy người chắn ở cửa Ngự Thiện Cung một cách có trật tự, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện ra vào.
“Không ổn rồi, không ổn rồi, quản lý ơi bên ngoài có nhiều quân nhân lắm.” Tuy lần này Thiện Bản Thanh chỉ dẫn theo mấy cảnh vệ, ngay cả quân chính quy. cũng không có, thậm chí trên người mấy cảnh vệ này cũng không có súng.
Thực ra Thiện Bản Thanh cũng không muốn làm gì, ông ấy cũng biết chỉ là một Ngự Thiện Cung thôi, mấy cảnh vệ hẳn đã đủ tác dụng răn đe rồi.
Bên này quản lý tất nhiên vẫn chưa biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hơn nữa thời gian cũng đã đến giờ ăn, mấy quân nhân đến chẳng phải chuyện bình thường sao.
“Còn không mau tiếp đón đi.” Quản lý tưởng họ đến ăn cơm, đương nhiên là bảo nhân viên phục vụ chiêu đãi cho tốt.
Nhưng nhân viên phục vụ liếc mắt một cái đã nhận ra, những người kia không phải đến ăn cơm.
“Quản lý, anh ra ngoài xem thử đi, họ... họ có vẻ không phải đến ăn cơm.” Nhân viên phục vụ dùng tay chỉ về phía cửa.
Quản lý đặt sổ sách trong tay xuống chạy ra ngoài, thấy ở cửa quả nhiên có hai quân nhân, bèn vội tiến lên nịnh nọt nói: “Mời hai vị vào trong.”
Nhưng hai người kia lại hoàn toàn không có ý định để ý đến anh ta, đứng đó không nhúc nhích.
Lúc này quản lý bối rối, nhất thời không biết phải làm sao, thái độ này rõ ràng là đến bới lông tìm vết.
Nhưng quản lý lúc này căn bản vẫn chưa biết, rốt cuộc là chuyện gì khiến mấy. người này đến.
“Ông nội, cháu giới thiệu với ông một người, đây là sư phụ của cháu.”
Thiện Vũ Băng kéo tay Thiện Bản Thanh bước đến bên cạnh lão già giữ mộ nói.
“Sư phụ, đây chính là ông nội của con!”
Thiện Bản Thanh cau mày, nếu Thiện Vũ Băng bái sư phụ gì đó, ông quả thực không có ý kiến gì, nhưng ít ra cũng phải vừa mắt chứ.
Những điều khác tạm không nói, chỉ nhìn cách ăn mặc hiện tại của lão già giữ mộ, Thiện Bản Thanh không tin ông ta có thể dạy dỗ tốt cho Thiện Vũ Băng.
Vì vậy quay đầu nhìn Thiện Vũ Băng nói: “Sư phụ? Cháu bái sư phụ từ khi nào vậy?”
Thiện Vũ Băng bĩu môi đáp: “Chẳng phải mới mấy hôm trước sao, hôm nay cháu mời sư phụ đến đây ăn cơm.”
Về ánh mắt hơi bất mãn của Thiện Bản Thanh đối với mình, lão già giữ mộ đương nhiên cũng nhận ra ngay lập tức, nhưng ông ta lại không tức giận.
Thứ nhất, dù sao nhà họ Thiện cũng là đại gia tộc, bản thân mình ăn mặc trông như ăn mày vậy, nếu truyền ra ngoài, Thiện Vũ Băng bái một sư phụ như thế này, chẳng phải làm mất mặt cả nhà họ Thiện sao?
Thứ hai, mấy chục năm không gặp, mái tóc xanh ngày xưa giờ đã đổi màu bạc trắng, thêm nữa không chải chuốt gì, quả thực hơi khó để Thiện Bản Thanh nhận ra lão già giữ mộ.
“Thiện lão quỷ, mấy chục năm không gặp, ông không nhận ra tôi à?” Lão già giữ mộ vuốt râu nhìn Thiện Bản Thanh nói.
Nói xong, Thiện Bản Thanh hơi nhíu mày, rồi híp mắt nhìn kỹ.
Cũng không biết là do mắt già mờ đi hay không, dù sao Thiện Bản Thanh quả thực không nhận ra đó là ai.
Bèn mở miệng hỏi: “Vị này là?”
Lão già giữ mộ lắc đầu, khoát tay nói: “Thôi vậy, thôi vậy. Nghĩ đến cũng đã hơn năm mươi năm rồi nhỉ. Ông còn nhớ năm đó ông bị phục kích dưới chân Thần Niễn Phong không? Lúc đó ông rơi xuống hố băng, mới may mắn thoát nạn...”
“Sau đó có một ông lão câu cá đi ngang qua, cứu tôi đang mắc kẹt trong động băng ba ngày lên.” Thiện Bản Thanh hồi tưởng nói.
“Lúc đó vì cơ thể ông cũng rất cường tráng, nếu không nửa thân dưới chắc chắn sẽ bị liệt, giờ đi lại linh hoạt rồi phải không?” Lão già giữ mộ vuốt râu cười hề hề nói.
Lúc này sắc mặt Thiện Bản Thanh bắt đầu trở nên kích động, đôi mắt chứa đầy tình cảm biết ơn nói với lão già giữ mộ: “Ngài... Ngài chính là Tiết tiền bối, ngài chính là ông lão câu cá đó đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.