Chương 291: Mỗi quả đều có một lỗ tròn
Ss Tần
21/02/2024
"Đi, cử người tìm kiếm, rất có thể họ chưa vào đó, bất chấp tất cả nhất định phải tìm thấy họ." Khi Thiện Bản Thanh tự nói ra những lời này, trong lòng rất chán nản.
Bao nhiêu tàu chiến quân sự mà vẫn để lọt một chiếc thuyền nhỏ. Hoặc là thuyền có khả năng tàng hình, hoặc đã chìm, hoặc thực sự như Diêm Đan Dương nói đã xâm nhập vào vùng biển bí ẩn đó.
Bước ra khỏi phòng, Diêm Đan Dương nhún vai, trên biển cả mênh mông, biết tìm kiếm ở đâu chứ?
Tuy nhiên Thiện Bản Thanh đã phát lệnh, dù gì cũng phải làm bộ làm tịch, bây giờ ông ta đang nghĩ cách loan tin này ra ngoài.
...
"Anh Tô, em đói rồi." Có lẽ nhìn thấy Hà Hoành Vĩ và Bạch Nhãn Hạt Tử xách ra rất nhiều dưa hấu, Thiện Vũ Băng hơi thèm ăn.
"Hả, cô khỏe rồi à?" Bạch Nhãn Hạt Tử mồ hôi đầy đầu, đi tới hỏi Thiện Vũ Băng.
Thấy bộ dạng hiện tại của Bạch Nhãn Hạt Tử, Thiện Vũ Băng không thích, trốn ra sau lưng Tô Vũ không nói gì.
"Haha, những quả dưa này không ăn được đâu, ăn rồi chết người đấy." Bạch Nhãn Hạt Tử cười nói.
Sau đó gọi Hà Hoành Vĩ: "Hoành Vĩ, giúp tôi một tay đi, tất cả những quả dưa này đều đã được xử lý rồi, bên trong đã đục hết, cậu hãy đổ nước vào rồi ném xuống biển, nhớ làm nhanh nhé."
Trước đó Hà Hoành Vĩ không chú ý lắm, nhưng sau lời nói của Bạch Nhãn Hạt Tử, anh ta bê một quả dưa lên, quả thật nhẹ hơn bình thường.
Mỗi quả đều có một lỗ tròn, kích thước bằng lỗ vòi nước. Anh ta đang định hỏi rốt cuộc là thế nào.
Bạch Nhãn Hạt Tử đã đổ nước vào một quả trước, lắc lắc rồi ném mạnh xuống biển.
"Này, còn đứng đó làm gì? Nhanh ném hết những quả dưa xuống biển, trễ là không kịp đâu đấy!" Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử lại nhanh tay ném xuống một quả nữa.
Hà Hoành Vĩ bắt chước đổ nước vào những quả dưa.
Nhưng ai ngờ chỉ mới đổ được một nửa, anh ta nghe thấy tiếng nước sôi ào ào bên trong.
Không những thế, quả dưa trong tay dần trở nên nóng hổi.
Anh ta không thể cầm nổi nữa, vội ném xuống biển.
"Ông bạn già à, bên trong những quả này là gì thế, sao đổ nước vào là nóng lên vậy?" Hà Hoành Vĩ tò mò hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa ném dưa xuống biển vừa giải thích: "Tôi đổ vôi sống vào đấy, vôi sống gặp nước là sẽ nóng lên thôi."
"Tại sao lại ném những thứ này xuống biển? Có tác dụng gì không?" Hà Hoành Vĩ vẫn không hiểu nổi.
Rõ ràng Tô Vũ bảo ông ta tìm cách vào Biển Đen, tại sao bây giờ lại làm những chuyện khó hiểu này?
Tuy nhiên, Bạch Nhãn Hạt Tử không giải thích nhiều, chỉ nói: "Khà khà, đợi chút nữa cậu sẽ biết tại sao thôi. Nhanh lên, đừng lề mề nữa."
"Anh Tô, họ đang làm gì vậy ạ?" Thiện Vũ Băng cũng rất tò mò về việc này.
Tô Vũ cũng không để ý, dùng người thì phải không nghi ngờ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé và nói: "Em đói rồi phải không? Anh đi ăn với em nhé."
Thiện Vũ Băng gật đầu thật mạnh, rồi đi theo Tô Vũ vào nhà ăn.
"Anh Tô, em cảm thấy đêm hôm nay dài quá, sao vẫn chưa sáng vậy ạ?" Thiện Vũ Băng ăn món ăn Tô Vũ nấu, vô tư hỏi.
Thực ra Tô Vũ cũng biết, bây giờ phải là buổi sáng sớm của ngày hôm sau rồi.
Chỉ là tối qua âm mạch của Thiện Vũ Băng lộ ra, khiến cô bé mêm man quên cả thời gian mà thôi.
"Tình trạng này chắc sẽ kéo dài rất lâu, sợ không?" Tô Vũ không có ý định che giấu, thà nói thẳng để cô bé có tâm lý chuẩn bị còn hơn.
Thiện Vũ Băng đặt đũa xuống, nói với Tô Vũ: "Ý anh là chúng ta sẽ ở trong bóng tối rất lâu, phải không ạ?"
Tô Vũ gật đầu.
"Oa, hay quá! Vậy chúng ta sẽ chơi ở đây bao lâu vậy ạ?" Tin này dường như đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô bé.
Điều khiến Tô Vũ bật cười là cô bé không hề sợ hãi, trái lại còn rất vui mừng, quả thực khiến anh cảm thấy bất ngờ.
"Em không sợ à?"
"Sao lại phải sợ? Có anh ở đây mà." Câu trả lời của Thiện Vũ Băng khiến Tô Vũ cảm thấy ấm lòng.
Bởi vì cô bé coi anh là chỗ dựa của mình.
"Nhưng nếu không có anh, em có sợ không?" Khi nghe câu hỏi đó, Thiện Vũ Băng cắn môi.
Bao nhiêu tàu chiến quân sự mà vẫn để lọt một chiếc thuyền nhỏ. Hoặc là thuyền có khả năng tàng hình, hoặc đã chìm, hoặc thực sự như Diêm Đan Dương nói đã xâm nhập vào vùng biển bí ẩn đó.
Bước ra khỏi phòng, Diêm Đan Dương nhún vai, trên biển cả mênh mông, biết tìm kiếm ở đâu chứ?
Tuy nhiên Thiện Bản Thanh đã phát lệnh, dù gì cũng phải làm bộ làm tịch, bây giờ ông ta đang nghĩ cách loan tin này ra ngoài.
...
"Anh Tô, em đói rồi." Có lẽ nhìn thấy Hà Hoành Vĩ và Bạch Nhãn Hạt Tử xách ra rất nhiều dưa hấu, Thiện Vũ Băng hơi thèm ăn.
"Hả, cô khỏe rồi à?" Bạch Nhãn Hạt Tử mồ hôi đầy đầu, đi tới hỏi Thiện Vũ Băng.
Thấy bộ dạng hiện tại của Bạch Nhãn Hạt Tử, Thiện Vũ Băng không thích, trốn ra sau lưng Tô Vũ không nói gì.
"Haha, những quả dưa này không ăn được đâu, ăn rồi chết người đấy." Bạch Nhãn Hạt Tử cười nói.
Sau đó gọi Hà Hoành Vĩ: "Hoành Vĩ, giúp tôi một tay đi, tất cả những quả dưa này đều đã được xử lý rồi, bên trong đã đục hết, cậu hãy đổ nước vào rồi ném xuống biển, nhớ làm nhanh nhé."
Trước đó Hà Hoành Vĩ không chú ý lắm, nhưng sau lời nói của Bạch Nhãn Hạt Tử, anh ta bê một quả dưa lên, quả thật nhẹ hơn bình thường.
Mỗi quả đều có một lỗ tròn, kích thước bằng lỗ vòi nước. Anh ta đang định hỏi rốt cuộc là thế nào.
Bạch Nhãn Hạt Tử đã đổ nước vào một quả trước, lắc lắc rồi ném mạnh xuống biển.
"Này, còn đứng đó làm gì? Nhanh ném hết những quả dưa xuống biển, trễ là không kịp đâu đấy!" Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử lại nhanh tay ném xuống một quả nữa.
Hà Hoành Vĩ bắt chước đổ nước vào những quả dưa.
Nhưng ai ngờ chỉ mới đổ được một nửa, anh ta nghe thấy tiếng nước sôi ào ào bên trong.
Không những thế, quả dưa trong tay dần trở nên nóng hổi.
Anh ta không thể cầm nổi nữa, vội ném xuống biển.
"Ông bạn già à, bên trong những quả này là gì thế, sao đổ nước vào là nóng lên vậy?" Hà Hoành Vĩ tò mò hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa ném dưa xuống biển vừa giải thích: "Tôi đổ vôi sống vào đấy, vôi sống gặp nước là sẽ nóng lên thôi."
"Tại sao lại ném những thứ này xuống biển? Có tác dụng gì không?" Hà Hoành Vĩ vẫn không hiểu nổi.
Rõ ràng Tô Vũ bảo ông ta tìm cách vào Biển Đen, tại sao bây giờ lại làm những chuyện khó hiểu này?
Tuy nhiên, Bạch Nhãn Hạt Tử không giải thích nhiều, chỉ nói: "Khà khà, đợi chút nữa cậu sẽ biết tại sao thôi. Nhanh lên, đừng lề mề nữa."
"Anh Tô, họ đang làm gì vậy ạ?" Thiện Vũ Băng cũng rất tò mò về việc này.
Tô Vũ cũng không để ý, dùng người thì phải không nghi ngờ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé và nói: "Em đói rồi phải không? Anh đi ăn với em nhé."
Thiện Vũ Băng gật đầu thật mạnh, rồi đi theo Tô Vũ vào nhà ăn.
"Anh Tô, em cảm thấy đêm hôm nay dài quá, sao vẫn chưa sáng vậy ạ?" Thiện Vũ Băng ăn món ăn Tô Vũ nấu, vô tư hỏi.
Thực ra Tô Vũ cũng biết, bây giờ phải là buổi sáng sớm của ngày hôm sau rồi.
Chỉ là tối qua âm mạch của Thiện Vũ Băng lộ ra, khiến cô bé mêm man quên cả thời gian mà thôi.
"Tình trạng này chắc sẽ kéo dài rất lâu, sợ không?" Tô Vũ không có ý định che giấu, thà nói thẳng để cô bé có tâm lý chuẩn bị còn hơn.
Thiện Vũ Băng đặt đũa xuống, nói với Tô Vũ: "Ý anh là chúng ta sẽ ở trong bóng tối rất lâu, phải không ạ?"
Tô Vũ gật đầu.
"Oa, hay quá! Vậy chúng ta sẽ chơi ở đây bao lâu vậy ạ?" Tin này dường như đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô bé.
Điều khiến Tô Vũ bật cười là cô bé không hề sợ hãi, trái lại còn rất vui mừng, quả thực khiến anh cảm thấy bất ngờ.
"Em không sợ à?"
"Sao lại phải sợ? Có anh ở đây mà." Câu trả lời của Thiện Vũ Băng khiến Tô Vũ cảm thấy ấm lòng.
Bởi vì cô bé coi anh là chỗ dựa của mình.
"Nhưng nếu không có anh, em có sợ không?" Khi nghe câu hỏi đó, Thiện Vũ Băng cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.