Chương 620: Một đòn nặng nề
Ss Tần
21/03/2024
Hãy thử nghĩ xem, một đứa trẻ mới hơn chục tuổi, hơn nữa còn là đứa trẻ bị bệnh tật hành hạ suốt mười mấy năm qua, liệu có thể giỏi đến đâu chứ?
Thiện Bản Thanh nói như vậy cũng chỉ là lời khoa trương tự hào về Thiện Vũ Băng mà thôi, làm sao ông ta có thể nghiêm túc tin vào điều đó được.
Tuy nhiên, khi thấy người ta nhìn mình với ánh mắt khinh thường, Thiện Vũ Băng cũng cảm thấy tự ái, muốn tỏ ra mình mạnh mẽ hơn.
“Chú đừng coi thường cháu, dám so tài với cháu không hả?” Thiện Vũ Băng chống nạnh, thách thức Lý Vệ Đông.
“Ồ, con bé đã nổi cáu rồi đấy, thế nào Vệ Đông, dám nhận lời thách đấu không?” Thiện Bản Thanh cũng võ vai Thiện Vũ Băng, cười nói.
Thấy ngay cả Thiện Bản Thanh cũng lên tiếng, nếu mình tiếp tục từ chối thì e rằng sẽ khó nói lắm.
Lý Vệ Đông nhìn Thiện Bản Thanh, chào theo kiểu quân đội rồi đáp: “Tuân lệnh!”
Sau đó, ông ta làm một cử chỉ mời Thiện Vũ Băng: “Cô Vũ Băng, xin mời!”
Thiện Vũ Băng nhẹ nhàng nhảy vèo vào sân, thân hình linh hoạt như một con chim nhỏ.
Lý Vệ Đông bước tới, đứng trung bình tấn rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ cho cô ba đòn đầu tiên, xem cô đã học được gì.”
Thiện Vũ Băng nhướng mày, sao lại có nhiều người khinh thường mình như vậy nhỉ?
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Người trước đó nói với cô ấy như thế thì đã chết rồi. “Chú nên suy nghĩ kỹ càng đấy, nếu gây ra hậu quả gì thì đừng trách cháu đấy.” Thiện Vũ Băng cảnh báo trước với Lý Vệ Đông, khinh thường cô ấy thì sẽ phải trả giá đấy.
Lý Vệ Đông gật đầu, trong lòng ông ta nghĩ Thiện Vũ Băng chỉ là một đứa trẻ, với một đứa trẻ thì ông ta chưa cần phải nghiêm túc lắm.
Vì vậy ông ta sẽ đỡ hai đòn đầu tiên của Thiện Vũ Băng, rồi xem tình hình mà quyết định tiếp. Nếu vô tình làm tổn thương cô bé thì Thiện Bản Thanh sẽ rất đau lòng mất.
“Hừ!” Thiện Vũ Băng nhìn Lý Vệ Đông, chun mũi rồi nói: “Chú phải đón cho tốt đấy nhé.”
Ngay khi Lý Vệ Đông gật đầu, Thiện Vũ Băng đã lao tới chỗ ông ta. Lý Vệ Đông giơ hai tay lên đỡ đòn.
“Phich!” Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó Lý Vệ Đông như chiếc lá bị gió cuốn bay, toàn thân bị đẩy văng ra xa.
Lưng đập mạnh vào thân cây, phát ra tiếng vang nặng nề. Sau đó, những chiếc lá khô trên cây rơi xuống theo một vòng xoáy.
Thiện Bản Thanh đứng bên cạnh cũng giật mình đến nỗi đứng bật dậy khỏi ghế.
Ông ấy vội chạy lại kiểm tra tình trạng của Lý Vệ Đông, chỉ với một cái nhìn thoáng qua, bất cứ ai cũng có thể nhận ra đây không phải là một cuộc đọ sức cân xứng.
Và nếu không nhìn thấy tận mắt, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ rằng Lý Vệ Đông hoàn toàn áp đảo Thiện Vũ Băng. Nhưng ai có thể biết rằng sự thật lại hoàn toàn ngược lai?
“Đứng ngẩn ra đó làm gì, mau gọi bác sĩ đi!” Thiện Bản Thanh chạy lại, thấy Lý Vệ Đông nằm bên gốc cây, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển yếu ớt.
Thiện Vũ Băng nhìn nắm đấm của mình, cô ấy cũng cảm thấy rất kinh ngạc, bởi cô ấy đã cố gắng kiềm chế sức mạnh rồi, nhưng ai ngờ lại mạnh đến thế chứ?
Nghe lời Thiện Bản Thanh, Thiện Vũ Băng cũng nhận ra mình có thể đã gây ra tai họa, nên quay ra gọi bác sĩ.
Vì trước đây Thiện Vũ Băng thường xuyên ốm đau, nên trong khu biệt thự nhà họ Thiện luôn có bác sĩ gia đình thường trực.
Mặc dù sau này Thiện Vũ Băng đã khỏe hơn, Thiện Bản Thanh vẫn giữ lại một số bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng đến bên cạnh Lý Vệ Đông, khám sơ bộ rồi ngẩng đầu nói với Thiện Bản Thanh: “Cụ Thiện, tình hình ban đầu không mấy khả quan. Có vẻ như ông ấy bị đòn nặng, có thể bị chấn thương nội tạng, tôi đề nghị đưa ông ấy vào bệnh viện ngay.”
Thiện Bản Thanh gật đầu, trực tiếp đưa Lý Vệ Đông vào bệnh viện.
Nếu chỉ vì một lần giao lưu võ công bình thường mà khiến Lý Vệ Đông gặp sơ xuất gì, Thiện Bản Thanh sẽ hối hận cả đời.
Ban đầu, ông ấy còn định bảo Lý Vệ Đông dạy Thiện Vũ Băng một ít, vì cô cháu gái này hình như rất thích võ công.
Ông ấy còn dặn Lý Vệ Đông phải nhẹ tay nữa, ai ngờ lại ra nông nỗi này, thật khiến ông ấy kinh ngạc.
Người cũng cảm thấy kinh ngạc là vị bác sĩ đứng trong sân.
Ông ta nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cũng không tìm ra lý do thỏa đáng để giải thích tại sao Lý Vệ Đông lại bị thương nặng ở đây.
Bởi theo kiểm tra sơ bộ, Lý Vệ Đông bị ăn đòn rất mạnh.
Mức độ mạnh mẽ của đòn đó gần tương đương với việc bị một chiếc ô tô con đâm vào với tốc độ 60 km/giờ.
Nhưng trong sân này không có xe mà, vậy Lý Vệ Đông bị thương như thế nào?
Không chỉ ông ta, ngay cả chính Lý Vệ Đông cũng không hiểu tại sao bỗng dưng mình nằm trên giường bệnh.
Hơn nữa, bây giờ tính mạng còn nguy hiểm, nếu biết trước thì ông ta đã không liều mạng đỡ quyền của Thiện Vũ Băng rồi.
Thiện Bản Thanh nói như vậy cũng chỉ là lời khoa trương tự hào về Thiện Vũ Băng mà thôi, làm sao ông ta có thể nghiêm túc tin vào điều đó được.
Tuy nhiên, khi thấy người ta nhìn mình với ánh mắt khinh thường, Thiện Vũ Băng cũng cảm thấy tự ái, muốn tỏ ra mình mạnh mẽ hơn.
“Chú đừng coi thường cháu, dám so tài với cháu không hả?” Thiện Vũ Băng chống nạnh, thách thức Lý Vệ Đông.
“Ồ, con bé đã nổi cáu rồi đấy, thế nào Vệ Đông, dám nhận lời thách đấu không?” Thiện Bản Thanh cũng võ vai Thiện Vũ Băng, cười nói.
Thấy ngay cả Thiện Bản Thanh cũng lên tiếng, nếu mình tiếp tục từ chối thì e rằng sẽ khó nói lắm.
Lý Vệ Đông nhìn Thiện Bản Thanh, chào theo kiểu quân đội rồi đáp: “Tuân lệnh!”
Sau đó, ông ta làm một cử chỉ mời Thiện Vũ Băng: “Cô Vũ Băng, xin mời!”
Thiện Vũ Băng nhẹ nhàng nhảy vèo vào sân, thân hình linh hoạt như một con chim nhỏ.
Lý Vệ Đông bước tới, đứng trung bình tấn rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ cho cô ba đòn đầu tiên, xem cô đã học được gì.”
Thiện Vũ Băng nhướng mày, sao lại có nhiều người khinh thường mình như vậy nhỉ?
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Người trước đó nói với cô ấy như thế thì đã chết rồi. “Chú nên suy nghĩ kỹ càng đấy, nếu gây ra hậu quả gì thì đừng trách cháu đấy.” Thiện Vũ Băng cảnh báo trước với Lý Vệ Đông, khinh thường cô ấy thì sẽ phải trả giá đấy.
Lý Vệ Đông gật đầu, trong lòng ông ta nghĩ Thiện Vũ Băng chỉ là một đứa trẻ, với một đứa trẻ thì ông ta chưa cần phải nghiêm túc lắm.
Vì vậy ông ta sẽ đỡ hai đòn đầu tiên của Thiện Vũ Băng, rồi xem tình hình mà quyết định tiếp. Nếu vô tình làm tổn thương cô bé thì Thiện Bản Thanh sẽ rất đau lòng mất.
“Hừ!” Thiện Vũ Băng nhìn Lý Vệ Đông, chun mũi rồi nói: “Chú phải đón cho tốt đấy nhé.”
Ngay khi Lý Vệ Đông gật đầu, Thiện Vũ Băng đã lao tới chỗ ông ta. Lý Vệ Đông giơ hai tay lên đỡ đòn.
“Phich!” Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó Lý Vệ Đông như chiếc lá bị gió cuốn bay, toàn thân bị đẩy văng ra xa.
Lưng đập mạnh vào thân cây, phát ra tiếng vang nặng nề. Sau đó, những chiếc lá khô trên cây rơi xuống theo một vòng xoáy.
Thiện Bản Thanh đứng bên cạnh cũng giật mình đến nỗi đứng bật dậy khỏi ghế.
Ông ấy vội chạy lại kiểm tra tình trạng của Lý Vệ Đông, chỉ với một cái nhìn thoáng qua, bất cứ ai cũng có thể nhận ra đây không phải là một cuộc đọ sức cân xứng.
Và nếu không nhìn thấy tận mắt, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ rằng Lý Vệ Đông hoàn toàn áp đảo Thiện Vũ Băng. Nhưng ai có thể biết rằng sự thật lại hoàn toàn ngược lai?
“Đứng ngẩn ra đó làm gì, mau gọi bác sĩ đi!” Thiện Bản Thanh chạy lại, thấy Lý Vệ Đông nằm bên gốc cây, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển yếu ớt.
Thiện Vũ Băng nhìn nắm đấm của mình, cô ấy cũng cảm thấy rất kinh ngạc, bởi cô ấy đã cố gắng kiềm chế sức mạnh rồi, nhưng ai ngờ lại mạnh đến thế chứ?
Nghe lời Thiện Bản Thanh, Thiện Vũ Băng cũng nhận ra mình có thể đã gây ra tai họa, nên quay ra gọi bác sĩ.
Vì trước đây Thiện Vũ Băng thường xuyên ốm đau, nên trong khu biệt thự nhà họ Thiện luôn có bác sĩ gia đình thường trực.
Mặc dù sau này Thiện Vũ Băng đã khỏe hơn, Thiện Bản Thanh vẫn giữ lại một số bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng đến bên cạnh Lý Vệ Đông, khám sơ bộ rồi ngẩng đầu nói với Thiện Bản Thanh: “Cụ Thiện, tình hình ban đầu không mấy khả quan. Có vẻ như ông ấy bị đòn nặng, có thể bị chấn thương nội tạng, tôi đề nghị đưa ông ấy vào bệnh viện ngay.”
Thiện Bản Thanh gật đầu, trực tiếp đưa Lý Vệ Đông vào bệnh viện.
Nếu chỉ vì một lần giao lưu võ công bình thường mà khiến Lý Vệ Đông gặp sơ xuất gì, Thiện Bản Thanh sẽ hối hận cả đời.
Ban đầu, ông ấy còn định bảo Lý Vệ Đông dạy Thiện Vũ Băng một ít, vì cô cháu gái này hình như rất thích võ công.
Ông ấy còn dặn Lý Vệ Đông phải nhẹ tay nữa, ai ngờ lại ra nông nỗi này, thật khiến ông ấy kinh ngạc.
Người cũng cảm thấy kinh ngạc là vị bác sĩ đứng trong sân.
Ông ta nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cũng không tìm ra lý do thỏa đáng để giải thích tại sao Lý Vệ Đông lại bị thương nặng ở đây.
Bởi theo kiểm tra sơ bộ, Lý Vệ Đông bị ăn đòn rất mạnh.
Mức độ mạnh mẽ của đòn đó gần tương đương với việc bị một chiếc ô tô con đâm vào với tốc độ 60 km/giờ.
Nhưng trong sân này không có xe mà, vậy Lý Vệ Đông bị thương như thế nào?
Không chỉ ông ta, ngay cả chính Lý Vệ Đông cũng không hiểu tại sao bỗng dưng mình nằm trên giường bệnh.
Hơn nữa, bây giờ tính mạng còn nguy hiểm, nếu biết trước thì ông ta đã không liều mạng đỡ quyền của Thiện Vũ Băng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.