Chương 708: Nghĩ đến đây
Ss Tần
27/03/2024
Thực tế, Tô Vũ không phải không có cách giúp Thiện Vũ Băng khống chế Cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể.
Chỉ là vì Tô Vũ muốn phát huy nó đến cực hạn, hiển nhiên Trích tinh lục thức có thể làm được.
Cộng thêm, dạo gần đây, Tô Vũ quả thực có quá nhiều chuyện, Thiện Vũ Băng cũng tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nên Tô Vũ cảm thấy cũng không gấp.
Chỉ là không ngờ, Thiện Vũ Băng lại có cơ duyên như vậy, lại có thể gặp được một vị cao nhân như thế, nghĩ đến cũng là do cô ấy đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau.
Chịu đựng bệnh tật hơn chục năm, đây hẳn là báo đáp cho cô ấy.
Phương pháp của lão già giữ mộ cũng không cao minh gì, mà là tâm pháp nội công được truyền thừa đời đời của Thiên Cơ Các.
Mà cũng bởi mỗi đời Các chủ Thiên Cơ Các đều là người mang Cửu âm tuyệt mạch, nên nói đúng nghĩa thì chắc hẳn khá quen thuộc với nó, nên mới có hiệu quả rõ rệt như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ cũng hơi tò mò về vị sư phụ này của Thiện Vũ Băng, rốt cuộc là tông sư võ đạo môn phái nào?
Mà hỏi Thiện Bản Thanh, Thiện Bản Thanh cũng nói không biết.
Vì khá tin tưởng lão già giữ mộ, nên Thiện Bản Thanh vẫn chưa từng hỏi, nghe Thiện Vũ Băng nói, lão già giữ mộ ẩn cư mấy chục năm trên núi Độc Hành ở ngoại ô Kim Lăng.
Trên giang hồ đã sớm không còn truyền thuyết về ông ta.
Đúng lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen chạy đến cửa Ngự Thiện Cung, hai người đàn ông bước xuống xe, chính là Tôn Phú và Tôn Tử Hàm.
Chỉ thấy Tôn Tử Hàm cầm một hộp gấm cười hì hì gật đầu với Phó Cổ.
Vì không biết hôm nay Tiêu Tuyết Ny mời những ai, mà thấy đối phương cười tươi, Phó Cổ biết chắc hẳn là đến chúc mừng.
Cho nên anh ta tiến lên bắt tay đối phương, bất kể đối phương là ai, mời vào trong rồi tính: “Mời ngài vào trong.”
Bên này vừa bước vào, Tiêu Tuyết Ny đã nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Vũ, ý là để Tô Vũ giới thiệu một chút.
Dù sao khách đến hôm nay đều do Tô Vũ sắp xếp.
Nhưng Tô Vũ nhún vai, người này anh cũng không biết là ai.
Tôn Phú lại rất ý tứ, tuy hơi ngượng, nhưng ông ta liếc mắt đã thấy Thiện Bản Thanh nên tiến lên cúi sâu nói: “Thiện lão tướng quân, ngài cũng ở đây à?”
Tôn Phú biết rõ mà còn cố hỏi, ông ta vốn đến vì Thiện Bản Thanh, nhưng lời này vẫn phải nói thôi.
Thiện Bản Thanh mỉm cười, ông ấy vẫn khá hài lòng với hành động này của Tôn Phú, ít nhất đủ nể mặt Thiện Bản Thanh.
Vì thế ông ấy chống gậy, đứng dậy bước qua giới thiệu: “Lại đây, tôi giới thiệu với các vị.”
Nói xong Thiện Bản Thanh quay lại nhìn Tô Vũ, nhưng Tô Vũ lại khẽ vẫy tay, tỏ ý không hứng thú gì, quay sang vẫy Thiện Vũ Băng, dẫn cô ấy lên tầng ba ăn đồ ăn.
Thiện Bản Thanh cũng có thể hiểu được, không phải mèo chó nào Tô Vũ cũng quan tâm.
“Vị này là Thị trưởng Kim Lăng Tôn Phú, và công tử nhà ông ấy. Vị này là bà chủ nhà hàng chúng tôi, Tiêu Tuyết Ny, làm quen một chút đi.” Thiện Bản Thanh cười giới thiệu.
Nói xong, Tôn Phú vội lấy hộp gấm trong tay đưa cho Tiêu Tuyết Ny nói: “Cô Tiêu, chúc cô kinh doanh hưng thịnh, sau này có việc gì cần đến Tôn Phú tôi, cô cứ mở miệng là được.”
Tiêu Tuyết Ny nhận lấy, bắt tay Tôn Phú rồi nói: “Thị trưởng Tôn hôm nay đến ủng hộ đã là vinh hạnh của tôi, có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, mong thứ lỗi.”
“Chào cô Tiêu, Tôn Tử Hàm.” Tôn Tử Hàm cũng tiến lên một bước chào hỏi Tiêu Tuyết Ny.
Anh ta tuyệt đối không ngờ, hóa ra chủ mới của Ngự Thiện Cung lại là một người đẹp lai thế này, quả thực rất đẹp mắt.
Sau này chỉ để nhìn thêm bà chủ mỹ nữ này, anh ta cũng sẽ lui tới Ngự Thiện Cung thường xuyên.
Nhưng Tôn Tử Hàm tuyệt đối không dám có bất cứ ý đồ bất chính nào, phải biết đối phương là người mà Thiện Bản Thanh tự giới thiệu, từ đó thì thấy, cô ấy tuyệt đối không phải người mà anh ta có thể tùy tiện xúc phạm.
Điều này khiến Phó Cổ đứng bên cạnh giật mình, hóa ra người mình vừa đón vào lại đường đường là Thị trưởng thành phố Kim Lăng, từ đây mà nói, sau này việc làm ăn của Ngự Thiện Cung chắc chắn vô cùng đắt khách.
Đồng thời, bên ngoài rất nhanh đã có cả dãy xe sang đỗ kín hai bên đường.
Tôn Phú biết tình hình bên này, không ít người cũng biết tình hình bên này. Nên họ cũng đến đúng giờ để chúc mừng.
Chỉ là vì Tô Vũ muốn phát huy nó đến cực hạn, hiển nhiên Trích tinh lục thức có thể làm được.
Cộng thêm, dạo gần đây, Tô Vũ quả thực có quá nhiều chuyện, Thiện Vũ Băng cũng tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nên Tô Vũ cảm thấy cũng không gấp.
Chỉ là không ngờ, Thiện Vũ Băng lại có cơ duyên như vậy, lại có thể gặp được một vị cao nhân như thế, nghĩ đến cũng là do cô ấy đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau.
Chịu đựng bệnh tật hơn chục năm, đây hẳn là báo đáp cho cô ấy.
Phương pháp của lão già giữ mộ cũng không cao minh gì, mà là tâm pháp nội công được truyền thừa đời đời của Thiên Cơ Các.
Mà cũng bởi mỗi đời Các chủ Thiên Cơ Các đều là người mang Cửu âm tuyệt mạch, nên nói đúng nghĩa thì chắc hẳn khá quen thuộc với nó, nên mới có hiệu quả rõ rệt như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ cũng hơi tò mò về vị sư phụ này của Thiện Vũ Băng, rốt cuộc là tông sư võ đạo môn phái nào?
Mà hỏi Thiện Bản Thanh, Thiện Bản Thanh cũng nói không biết.
Vì khá tin tưởng lão già giữ mộ, nên Thiện Bản Thanh vẫn chưa từng hỏi, nghe Thiện Vũ Băng nói, lão già giữ mộ ẩn cư mấy chục năm trên núi Độc Hành ở ngoại ô Kim Lăng.
Trên giang hồ đã sớm không còn truyền thuyết về ông ta.
Đúng lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen chạy đến cửa Ngự Thiện Cung, hai người đàn ông bước xuống xe, chính là Tôn Phú và Tôn Tử Hàm.
Chỉ thấy Tôn Tử Hàm cầm một hộp gấm cười hì hì gật đầu với Phó Cổ.
Vì không biết hôm nay Tiêu Tuyết Ny mời những ai, mà thấy đối phương cười tươi, Phó Cổ biết chắc hẳn là đến chúc mừng.
Cho nên anh ta tiến lên bắt tay đối phương, bất kể đối phương là ai, mời vào trong rồi tính: “Mời ngài vào trong.”
Bên này vừa bước vào, Tiêu Tuyết Ny đã nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Vũ, ý là để Tô Vũ giới thiệu một chút.
Dù sao khách đến hôm nay đều do Tô Vũ sắp xếp.
Nhưng Tô Vũ nhún vai, người này anh cũng không biết là ai.
Tôn Phú lại rất ý tứ, tuy hơi ngượng, nhưng ông ta liếc mắt đã thấy Thiện Bản Thanh nên tiến lên cúi sâu nói: “Thiện lão tướng quân, ngài cũng ở đây à?”
Tôn Phú biết rõ mà còn cố hỏi, ông ta vốn đến vì Thiện Bản Thanh, nhưng lời này vẫn phải nói thôi.
Thiện Bản Thanh mỉm cười, ông ấy vẫn khá hài lòng với hành động này của Tôn Phú, ít nhất đủ nể mặt Thiện Bản Thanh.
Vì thế ông ấy chống gậy, đứng dậy bước qua giới thiệu: “Lại đây, tôi giới thiệu với các vị.”
Nói xong Thiện Bản Thanh quay lại nhìn Tô Vũ, nhưng Tô Vũ lại khẽ vẫy tay, tỏ ý không hứng thú gì, quay sang vẫy Thiện Vũ Băng, dẫn cô ấy lên tầng ba ăn đồ ăn.
Thiện Bản Thanh cũng có thể hiểu được, không phải mèo chó nào Tô Vũ cũng quan tâm.
“Vị này là Thị trưởng Kim Lăng Tôn Phú, và công tử nhà ông ấy. Vị này là bà chủ nhà hàng chúng tôi, Tiêu Tuyết Ny, làm quen một chút đi.” Thiện Bản Thanh cười giới thiệu.
Nói xong, Tôn Phú vội lấy hộp gấm trong tay đưa cho Tiêu Tuyết Ny nói: “Cô Tiêu, chúc cô kinh doanh hưng thịnh, sau này có việc gì cần đến Tôn Phú tôi, cô cứ mở miệng là được.”
Tiêu Tuyết Ny nhận lấy, bắt tay Tôn Phú rồi nói: “Thị trưởng Tôn hôm nay đến ủng hộ đã là vinh hạnh của tôi, có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, mong thứ lỗi.”
“Chào cô Tiêu, Tôn Tử Hàm.” Tôn Tử Hàm cũng tiến lên một bước chào hỏi Tiêu Tuyết Ny.
Anh ta tuyệt đối không ngờ, hóa ra chủ mới của Ngự Thiện Cung lại là một người đẹp lai thế này, quả thực rất đẹp mắt.
Sau này chỉ để nhìn thêm bà chủ mỹ nữ này, anh ta cũng sẽ lui tới Ngự Thiện Cung thường xuyên.
Nhưng Tôn Tử Hàm tuyệt đối không dám có bất cứ ý đồ bất chính nào, phải biết đối phương là người mà Thiện Bản Thanh tự giới thiệu, từ đó thì thấy, cô ấy tuyệt đối không phải người mà anh ta có thể tùy tiện xúc phạm.
Điều này khiến Phó Cổ đứng bên cạnh giật mình, hóa ra người mình vừa đón vào lại đường đường là Thị trưởng thành phố Kim Lăng, từ đây mà nói, sau này việc làm ăn của Ngự Thiện Cung chắc chắn vô cùng đắt khách.
Đồng thời, bên ngoài rất nhanh đã có cả dãy xe sang đỗ kín hai bên đường.
Tôn Phú biết tình hình bên này, không ít người cũng biết tình hình bên này. Nên họ cũng đến đúng giờ để chúc mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.