Chương 48: Nhưng hai ngày nay
Ss Tần
21/02/2024
Tô Vũ ngồi ở Dịch Phúc Quán, công việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán hai ngày nay cực kỳ vắng vẻ, bởi vì bệnh viện đã phát triển thuốc đặc trị dịch cúm dựa trên đơn thuốc mà Tô Vũ cung cấp, dịch cúm đang lan truyền cũng đã được ngăn chặn, việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán đương nhiên cũng không còn tốt như trước.
Nhưng hai ngày nay Tô Vũ lại không hề rảnh rỗi, ngoài trừ việc mỗi ngày đều phải đến bãi biển luyện tập ra, dưới sự trợ giúp từ dược liệu quý mà Thẩm Ngạo cho, anh thật sự đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, tử cực linh đồng cũng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Anh còn thành công đổ đầy linh khí vào viên đá ngũ sắc lấy được từ cửa hàng châu báu lần trước, vốn dĩ muốn đưa viên đá này cho Mã Hiểu Lộ làm bùa hộ mệnh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, viên đá này vẫn chưa đáp ứng được mong muốn của anh, không gian chứa đựng bên trong thật sự rất nhỏ, hơn nữa viên đá này cũng không quá đẹp, con gái đeo thứ này có vẻ không được lịch sự tao nhã cho lắm.
Cho nên Tô Vũ vẫn muốn tìm một khối ngọc đẹp hơn, chế tạo pháp khí mới cho Mã Hiểu Lộ, coi như quà sinh nhật muộn cho cô.
“Chao ôi, cậu xem đi, phái học thuật người ta quả là khác biệt, hiện tại bác sĩ Tiêu là tâm điểm của sự chú ý, chỉ có kẻ ngốc như cậu mới hai tay dâng cơ hội kiếm tiền tốt như vậy cho người khác.”
Hiển nhiên Trần Phúc cảm thấy hơi thất vọng, bởi vì rõ ràng đơn thuốc này là do Tô Vũ viết ra, ông ta tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà Tô Vũ lại hào phóng đưa đưa nó cho người khác, điều này khiến Trần Phúc cảm giác như giấc mộng làm giàu của mình đã tan biến.
“Có gì phải tiếc nuối? Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý, sau này vẫn còn cơ hội để kiếm tiền, cũng sắp đến giờ rồi, hôm nay tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.” Tô Vũ nói xong thì đứng lên, phủi mông rời đi.
Trần Phúc cũng không nói nhiều, tuy rằng công việc kinh doanh ảm đạm, nhưng theo một cách nào đó cũng đã chứng minh, Tô Vũ quả thật có tài. Cho nên giống như những gì Tô Vũ đã nói, giữ lại Tô Vũ chẳng khác gì giữ lại thần tài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để kiếm tiền.
Hôm nay là ngày mà Thẩm Ngạo mời Tô Vũ đến dự một buổi gặp gỡ đặc biệt.
Tuy rằng Thẩm Ngạo không nói rõ là loại gặp gỡ gì, nhưng Tô Vũ cũng đã đoán được ít nhiều, buổi gặp gỡ hôm nay tuyệt đối không đơn giản.
Tô Vũ ngồi trên chiếc Mercedes-Benz màu đen, tâm trạng bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Nhưng giờ phút này Thẩm Ngạo đi cùng anh lại đang lo lắng bất an, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thiên đường hay địa ngục đều phụ thuộc vào ngày hôm nay.
“Không phải bây giờ các người nên nói cho tôi biết đây là loại gặp gỡ gì rồi sao?” Tô Vũ dựa vào trên ghế, nhắm hờ hai mắt nói.
Thẩm Hân Duyệt nhìn Thẩm Ngạo, có hơi do dự, nhưng đã đến lúc này rồi, Tô Vũ và bọn họ đã ngồi chung trên một chiếc thuyền.
Trước đây vì lo lắng Tô Vũ phát hiện ra sẽ trực tiếp từ chối, cho nên bọn họ vẫn luôn giấu giếm, nhưng có lẽ lúc này đã có thể nói rõ.
Thẩm Ngạo nhìn Thẩm Hân Duyệt gật đầu, sau đó Thẩm Hân Duyệt thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tô Vũ: “Anh Tô, có lẽ anh cũng biết lần trước cha tôi bị thương nặng, suýt chút nữa đã chết đúng không?”
Tô Vũ khẽ gật đầu, chuyện này không cần phải bàn nhiều, anh cũng không có gì bất ngờ, có thể khẳng định là xung đột lợi ích trong giang hồ.
Chiếc bánh lớn như vậy, nhưng ai cũng muốn độc chiếm, cho nên mới tranh giành đến mức anh sống tôi chết.
Thẩm Hân Duyệt nói tiếp: “Tuy rằng chưa thể xác định, nhưng chúng tôi đã đoán được đại khái mọi chuyện là do Từ Thiên Thành gây ra, mà buổi gặp gỡ lần này cũng là do ông ta khởi xướng.”
“Ồ, các người đưa tôi đi tham gia Hồng Môn Yến à?”
“Anh không phải người ngoài, tôi cũng xin nói thẳng, chúng tôi muốn xin anh giúp Hải Đông Hội của chúng tôi vượt qua thời điểm mấu chốt này.” Thẩm Hân Duyệt lúc này vô cùng thẳng thắn.
“Tại sao trước đó không nói rõ?” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thẩm Hân Duyệt ở bên cạnh.
Một sự áp bức lạnh lùng ập đến khiến Thẩm Hân Duyệt không biết phải làm sao: “Cái này...”
Thật ra không cần Thẩm Hân Duyệt phải giải thích, trong lòng Tô Vũ cũng biết rõ, đám người này đều là cáo già trên giang hồ.
Nếu như nói rõ từ trước sẽ khiến Tô Vũ có thời gian cân nhắc, hiện tại ép buộc trói Tô Vũ lên thuyền của bọn họ, cho dù như vậy có thể sẽ khiến Tô Vũ cảm thấy vô cùng phản cảm, nhưng Tô Vũ cũng không thể trực tiếp từ chối vào lúc này nữa.
Bởi vì nếu từ chối vào lúc này, đồng nghĩa với việc trở mặt với Hải Đông Hội, điều này sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho anh.
Vào lúc Thẩm Hân Duyệt còn đang không biết nên giải thích thế nào thì xe đã đến bến cảnh thành phố Tân Hải.
Lúc này đang có một con tàu du lịch to lớn sang trọng đậu ở ven bờ biển, màu sắc chủ đạo là màu trắng khiến người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Nhưng hai ngày nay Tô Vũ lại không hề rảnh rỗi, ngoài trừ việc mỗi ngày đều phải đến bãi biển luyện tập ra, dưới sự trợ giúp từ dược liệu quý mà Thẩm Ngạo cho, anh thật sự đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, tử cực linh đồng cũng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Anh còn thành công đổ đầy linh khí vào viên đá ngũ sắc lấy được từ cửa hàng châu báu lần trước, vốn dĩ muốn đưa viên đá này cho Mã Hiểu Lộ làm bùa hộ mệnh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, viên đá này vẫn chưa đáp ứng được mong muốn của anh, không gian chứa đựng bên trong thật sự rất nhỏ, hơn nữa viên đá này cũng không quá đẹp, con gái đeo thứ này có vẻ không được lịch sự tao nhã cho lắm.
Cho nên Tô Vũ vẫn muốn tìm một khối ngọc đẹp hơn, chế tạo pháp khí mới cho Mã Hiểu Lộ, coi như quà sinh nhật muộn cho cô.
“Chao ôi, cậu xem đi, phái học thuật người ta quả là khác biệt, hiện tại bác sĩ Tiêu là tâm điểm của sự chú ý, chỉ có kẻ ngốc như cậu mới hai tay dâng cơ hội kiếm tiền tốt như vậy cho người khác.”
Hiển nhiên Trần Phúc cảm thấy hơi thất vọng, bởi vì rõ ràng đơn thuốc này là do Tô Vũ viết ra, ông ta tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà Tô Vũ lại hào phóng đưa đưa nó cho người khác, điều này khiến Trần Phúc cảm giác như giấc mộng làm giàu của mình đã tan biến.
“Có gì phải tiếc nuối? Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý, sau này vẫn còn cơ hội để kiếm tiền, cũng sắp đến giờ rồi, hôm nay tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.” Tô Vũ nói xong thì đứng lên, phủi mông rời đi.
Trần Phúc cũng không nói nhiều, tuy rằng công việc kinh doanh ảm đạm, nhưng theo một cách nào đó cũng đã chứng minh, Tô Vũ quả thật có tài. Cho nên giống như những gì Tô Vũ đã nói, giữ lại Tô Vũ chẳng khác gì giữ lại thần tài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để kiếm tiền.
Hôm nay là ngày mà Thẩm Ngạo mời Tô Vũ đến dự một buổi gặp gỡ đặc biệt.
Tuy rằng Thẩm Ngạo không nói rõ là loại gặp gỡ gì, nhưng Tô Vũ cũng đã đoán được ít nhiều, buổi gặp gỡ hôm nay tuyệt đối không đơn giản.
Tô Vũ ngồi trên chiếc Mercedes-Benz màu đen, tâm trạng bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Nhưng giờ phút này Thẩm Ngạo đi cùng anh lại đang lo lắng bất an, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thiên đường hay địa ngục đều phụ thuộc vào ngày hôm nay.
“Không phải bây giờ các người nên nói cho tôi biết đây là loại gặp gỡ gì rồi sao?” Tô Vũ dựa vào trên ghế, nhắm hờ hai mắt nói.
Thẩm Hân Duyệt nhìn Thẩm Ngạo, có hơi do dự, nhưng đã đến lúc này rồi, Tô Vũ và bọn họ đã ngồi chung trên một chiếc thuyền.
Trước đây vì lo lắng Tô Vũ phát hiện ra sẽ trực tiếp từ chối, cho nên bọn họ vẫn luôn giấu giếm, nhưng có lẽ lúc này đã có thể nói rõ.
Thẩm Ngạo nhìn Thẩm Hân Duyệt gật đầu, sau đó Thẩm Hân Duyệt thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tô Vũ: “Anh Tô, có lẽ anh cũng biết lần trước cha tôi bị thương nặng, suýt chút nữa đã chết đúng không?”
Tô Vũ khẽ gật đầu, chuyện này không cần phải bàn nhiều, anh cũng không có gì bất ngờ, có thể khẳng định là xung đột lợi ích trong giang hồ.
Chiếc bánh lớn như vậy, nhưng ai cũng muốn độc chiếm, cho nên mới tranh giành đến mức anh sống tôi chết.
Thẩm Hân Duyệt nói tiếp: “Tuy rằng chưa thể xác định, nhưng chúng tôi đã đoán được đại khái mọi chuyện là do Từ Thiên Thành gây ra, mà buổi gặp gỡ lần này cũng là do ông ta khởi xướng.”
“Ồ, các người đưa tôi đi tham gia Hồng Môn Yến à?”
“Anh không phải người ngoài, tôi cũng xin nói thẳng, chúng tôi muốn xin anh giúp Hải Đông Hội của chúng tôi vượt qua thời điểm mấu chốt này.” Thẩm Hân Duyệt lúc này vô cùng thẳng thắn.
“Tại sao trước đó không nói rõ?” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thẩm Hân Duyệt ở bên cạnh.
Một sự áp bức lạnh lùng ập đến khiến Thẩm Hân Duyệt không biết phải làm sao: “Cái này...”
Thật ra không cần Thẩm Hân Duyệt phải giải thích, trong lòng Tô Vũ cũng biết rõ, đám người này đều là cáo già trên giang hồ.
Nếu như nói rõ từ trước sẽ khiến Tô Vũ có thời gian cân nhắc, hiện tại ép buộc trói Tô Vũ lên thuyền của bọn họ, cho dù như vậy có thể sẽ khiến Tô Vũ cảm thấy vô cùng phản cảm, nhưng Tô Vũ cũng không thể trực tiếp từ chối vào lúc này nữa.
Bởi vì nếu từ chối vào lúc này, đồng nghĩa với việc trở mặt với Hải Đông Hội, điều này sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho anh.
Vào lúc Thẩm Hân Duyệt còn đang không biết nên giải thích thế nào thì xe đã đến bến cảnh thành phố Tân Hải.
Lúc này đang có một con tàu du lịch to lớn sang trọng đậu ở ven bờ biển, màu sắc chủ đạo là màu trắng khiến người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.