Chương 714: Nói đến đây
Ss Tần
28/03/2024
Nếu thân phận này lộ ra quá nhiều, với Thiên Cơ Các, với cả giới võ học Hoa Hạ, thậm chí với nhà họ Thiện, đều không phải chuyện tốt.
Bởi giang hồ tuy có lẫn lộn chồng chéo với quốc gia, nhưng giữa chúng cũng tồn tại ranh giới rõ ràng. Tương trợ, nhưng cuối cùng không thể xuất hiện một bên, hoàn toàn đè bẹp bên kia.
Mà đường đường là một trong tứ đại quân khu Hoa Hạ, gia nhập giới võ học mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối là một quả bom nặng ký.
Điều này sẽ khiến cán cân vốn cân bằng nghiêng lệch, cũng chính là cái lý lẽ tức nước vỡ bờ.
Tất nhiên với Tô Vũ, ngoài cái này còn có cách khác.
“Haha, cụ Tiết, chính ông còn không rõ đồ đệ của mình sao? Ông nên tin tưởng cô ấy, bỏ qua thân phận công chúa nhà họ Thiện, cô ấy cũng có thể dựa vào thực lực của mình ngồi vững trên chiếc ghế Các chủ Thiên Cơ Các.”
Tô Vũ nhìn lão già giữ mộ cười đáp.
Nói đến đây, lão già giữ mộ sững người, với thực lực thật sự của Thiện Vũ Băng, ông ta quả thực chưa từng thăm dò.
Ông ta chỉ biết, Cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đã hoàn toàn thức tỉnh, tiền đồ vô hạn.
Mà lúc giao thủ với Thiện Vũ Băng, ông ta đúng là cảm nhận được một sức mạnh cường đại, nhưng ông ta cho rằng.
Sức mạnh này là do Thiện Vũ Băng không biết khống chế, mà phóng thích Cửu âm tuyệt mạch ra ngoài cực hạn tạo thành.
Nhưng thực tế lại không phải vậy, lúc đó cú đấm mà Thiện Vũ Băng vung về phía ông ta, chỉ chưa đến năm phần sức mạnh.
Mà dạo gần đây, lão già giữ mộ cũng không thăm dò lại thực lực của Thiện Vũ Băng.
Chỉ dạy cô ấy một số tâm pháp nội công, khống chế sức mạnh đó, bởi ông ta cảm thấy đây là một quá trình tiệm tiến, nếu đốt cháy giai đoạn thì kết quả chỉ hủy hoại Thiện Vũ Băng thôi.
Cho nên lão già giữ mộ không cách nào hiểu Tô Vũ nói tin tưởng cô ấy là ý gì.
Tất nhiên, nếu lão già giữ mộ có thể tận mắt thấy, Lý Vệ Đông đang nằm trong bệnh viện, hẳn sẽ có nhận thức cụ thể về thực lực của Thiện Vũ Băng.
Đồng thời cũng sẽ khiến ông ta thêm mấy phần tự tin với Thiện Vũ Băng. Phải biết, chỉ một cú đấm, cho dù là người trong võ lâm, chỉ một cú đấm muốn khiến Lý Vệ Đông bị thương như vậy, e rằng cũng là nhân tài kiệt xuất rồi.
“Tô tiên sinh, ý cậu là bây giờ Vũ Băng có thực lực thách đấu với cao thủ trong võ lâm?” Lão già giữ mộ dường như vẫn hơi không tin lắm.
Thực ra cũng không thể trách ông ta không đủ hiểu Thiện Vũ Băng, mà vì nghĩ cũng không nghĩ ra sẽ có chuyện này.
Anh nói xem, một đứa trẻ mười mấy tuổi, cho dù có thiên phú dị bẩm, nhưng trước đây chưa từng có ai dạy võ công.
Giỏi lắm thì giỏi đến đâu? Đừng nói đến thách đấu cao thủ trong võ lâm. Phải biết thiên tài trên đời này nhiều vô kể.
Cho dù ngọc thô cũng cần mài giũa tinh tế, đạo lý này lão già giữ mộ hiểu.
Nhưng nếu là trước kia, Tô Vũ có lẽ chưa dám nói lời này lắm.
Bởi Thiện Vũ Băng đúng là không có cách nào khống chế Cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể.
Tức là, sự phát huy của cô ấy tồn tại yếu tố bất định, giới hạn trên rất cao, nhưng giới hạn dưới cũng rất thấp.
Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, tâm pháp nội công mà lão già giữ mộ truyền thụ cho cô ấy, khiến cô ấy có thể linh hoạt khống chế Cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể.
Lại phối hợp Trích tinh lục thức mà Tô Vũ dạy cho Thiện Vũ Băng. Tin rằng đủ để cô ấy như con cua, đi ngang trong giới võ học Hoa Hạ.
Thậm chí trong dự đoán của Tô Vũ, chỉ cần hai chiêu, Thiện Vũ Băng chỉ cần học hai thức đầu trong Trích tinh lục thức là đã đủ rồi.
Tuy với những điều này lão già giữ mộ vẫn hơi không tin, nhưng Tô Vũ nói chắc như đinh đóng cột, dường như cũng không phải không có căn cứ.
Cộng thêm có thể khiến Cửu âm tuyệt mạch thức tỉnh, có thể biết Nham Xà Liệt Văn Đảm và muốn thử tìm nó, hình như Tô Vũ cũng không giống đang nói dối.
“Cụ Tiết, ông suy nghĩ cho kỹ đi, với ông với tôi đều không phải chuyện xấu.” Tô Vũ nói xong thì quay người bước ra ngoài.
...
“Ông ơi, Tô tiên sinh và sư phụ đang nói gì vậy?” Bên này trong vườn rau sân sau, Thiện Vũ Băng vừa hái đậu cô ve, vừa hỏi Thiện Bản Thanh.
Mà Thiện Bản Thanh cũng cười hề hề đáp: “Ha ha ha, Vũ Băng à, hôm nay ông dạy cháu một đạo lý, tò mò đôi khi sẽ hại chết con mèo đấy. Cái nên biết thì biết, không nên biết mà biết rồi cũng phải giả vờ không biết, hiểu chưa?”
Thiện Vũ Băng bĩu môi, suy nghĩ rồi đáp: “Gì chứ? Biết rồi cũng phải giả vờ không biết, vậy trước đây ông còn dạy cháu làm người phải thành thật cơ mà. Giả vờ không biết chính là nói dối.”
Bởi giang hồ tuy có lẫn lộn chồng chéo với quốc gia, nhưng giữa chúng cũng tồn tại ranh giới rõ ràng. Tương trợ, nhưng cuối cùng không thể xuất hiện một bên, hoàn toàn đè bẹp bên kia.
Mà đường đường là một trong tứ đại quân khu Hoa Hạ, gia nhập giới võ học mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối là một quả bom nặng ký.
Điều này sẽ khiến cán cân vốn cân bằng nghiêng lệch, cũng chính là cái lý lẽ tức nước vỡ bờ.
Tất nhiên với Tô Vũ, ngoài cái này còn có cách khác.
“Haha, cụ Tiết, chính ông còn không rõ đồ đệ của mình sao? Ông nên tin tưởng cô ấy, bỏ qua thân phận công chúa nhà họ Thiện, cô ấy cũng có thể dựa vào thực lực của mình ngồi vững trên chiếc ghế Các chủ Thiên Cơ Các.”
Tô Vũ nhìn lão già giữ mộ cười đáp.
Nói đến đây, lão già giữ mộ sững người, với thực lực thật sự của Thiện Vũ Băng, ông ta quả thực chưa từng thăm dò.
Ông ta chỉ biết, Cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đã hoàn toàn thức tỉnh, tiền đồ vô hạn.
Mà lúc giao thủ với Thiện Vũ Băng, ông ta đúng là cảm nhận được một sức mạnh cường đại, nhưng ông ta cho rằng.
Sức mạnh này là do Thiện Vũ Băng không biết khống chế, mà phóng thích Cửu âm tuyệt mạch ra ngoài cực hạn tạo thành.
Nhưng thực tế lại không phải vậy, lúc đó cú đấm mà Thiện Vũ Băng vung về phía ông ta, chỉ chưa đến năm phần sức mạnh.
Mà dạo gần đây, lão già giữ mộ cũng không thăm dò lại thực lực của Thiện Vũ Băng.
Chỉ dạy cô ấy một số tâm pháp nội công, khống chế sức mạnh đó, bởi ông ta cảm thấy đây là một quá trình tiệm tiến, nếu đốt cháy giai đoạn thì kết quả chỉ hủy hoại Thiện Vũ Băng thôi.
Cho nên lão già giữ mộ không cách nào hiểu Tô Vũ nói tin tưởng cô ấy là ý gì.
Tất nhiên, nếu lão già giữ mộ có thể tận mắt thấy, Lý Vệ Đông đang nằm trong bệnh viện, hẳn sẽ có nhận thức cụ thể về thực lực của Thiện Vũ Băng.
Đồng thời cũng sẽ khiến ông ta thêm mấy phần tự tin với Thiện Vũ Băng. Phải biết, chỉ một cú đấm, cho dù là người trong võ lâm, chỉ một cú đấm muốn khiến Lý Vệ Đông bị thương như vậy, e rằng cũng là nhân tài kiệt xuất rồi.
“Tô tiên sinh, ý cậu là bây giờ Vũ Băng có thực lực thách đấu với cao thủ trong võ lâm?” Lão già giữ mộ dường như vẫn hơi không tin lắm.
Thực ra cũng không thể trách ông ta không đủ hiểu Thiện Vũ Băng, mà vì nghĩ cũng không nghĩ ra sẽ có chuyện này.
Anh nói xem, một đứa trẻ mười mấy tuổi, cho dù có thiên phú dị bẩm, nhưng trước đây chưa từng có ai dạy võ công.
Giỏi lắm thì giỏi đến đâu? Đừng nói đến thách đấu cao thủ trong võ lâm. Phải biết thiên tài trên đời này nhiều vô kể.
Cho dù ngọc thô cũng cần mài giũa tinh tế, đạo lý này lão già giữ mộ hiểu.
Nhưng nếu là trước kia, Tô Vũ có lẽ chưa dám nói lời này lắm.
Bởi Thiện Vũ Băng đúng là không có cách nào khống chế Cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể.
Tức là, sự phát huy của cô ấy tồn tại yếu tố bất định, giới hạn trên rất cao, nhưng giới hạn dưới cũng rất thấp.
Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, tâm pháp nội công mà lão già giữ mộ truyền thụ cho cô ấy, khiến cô ấy có thể linh hoạt khống chế Cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể.
Lại phối hợp Trích tinh lục thức mà Tô Vũ dạy cho Thiện Vũ Băng. Tin rằng đủ để cô ấy như con cua, đi ngang trong giới võ học Hoa Hạ.
Thậm chí trong dự đoán của Tô Vũ, chỉ cần hai chiêu, Thiện Vũ Băng chỉ cần học hai thức đầu trong Trích tinh lục thức là đã đủ rồi.
Tuy với những điều này lão già giữ mộ vẫn hơi không tin, nhưng Tô Vũ nói chắc như đinh đóng cột, dường như cũng không phải không có căn cứ.
Cộng thêm có thể khiến Cửu âm tuyệt mạch thức tỉnh, có thể biết Nham Xà Liệt Văn Đảm và muốn thử tìm nó, hình như Tô Vũ cũng không giống đang nói dối.
“Cụ Tiết, ông suy nghĩ cho kỹ đi, với ông với tôi đều không phải chuyện xấu.” Tô Vũ nói xong thì quay người bước ra ngoài.
...
“Ông ơi, Tô tiên sinh và sư phụ đang nói gì vậy?” Bên này trong vườn rau sân sau, Thiện Vũ Băng vừa hái đậu cô ve, vừa hỏi Thiện Bản Thanh.
Mà Thiện Bản Thanh cũng cười hề hề đáp: “Ha ha ha, Vũ Băng à, hôm nay ông dạy cháu một đạo lý, tò mò đôi khi sẽ hại chết con mèo đấy. Cái nên biết thì biết, không nên biết mà biết rồi cũng phải giả vờ không biết, hiểu chưa?”
Thiện Vũ Băng bĩu môi, suy nghĩ rồi đáp: “Gì chứ? Biết rồi cũng phải giả vờ không biết, vậy trước đây ông còn dạy cháu làm người phải thành thật cơ mà. Giả vờ không biết chính là nói dối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.