Chương 842: Phật quang ánh bảy tháp
Ss Tần
10/05/2024
“Mộ thần tiên! Đây chính là mộ thần tiên! Anh Tô mau lại đây xem đi!” Mạnh Đông Dương phấn khích vẫy tay liên tục với Tô Vũ.
Tô Vũ nhíu mày. Mạnh Đông Dương nhìn lên không trung rồi gọi anh, anh ta thấy gì vậy?
“Anh Tô, anh xem kìa, thấy chưa?” Dù cho Mạnh Đông Dương chỉ liên tục, nhưng mà Tô Vũ vẫn không thấy cái thứ anh ta chỉ là gì.
“Anh muốn nói cái gì, nói rõ ràng ra xeml”
Mạnh Đông Dương đợi cho mình bình tĩnh lại rồi mới nói: “Anh nhìn lên trời kìa, thấy đám mây bên kia không? À không phải, anh thấy cái thứ trong đám mây bên kia không?”
Tô Vũ nhìn kỹ, kết quả là không thấy gì cả: “Thứ gì?”
“Phật quang ánh bảy tháp! Anh để ý thử xem, chỉ có đứng ở vị trí này, nói đúng hơn là đứng trên ngọn núi này, đợi lúc hoàng hôn mới có thể thấy được phật quang, phật quang được ánh ra từ mây lành màu đỏ rực mới là phật quang sáng nhất.”
“Có thể là anh không hiểu ý tôi muốn nói. Vậy để tôi đổi một cách nói, chắc là anh biết phong thủy là gì đúng không? Nhìn tên đoán nghĩa, phong thủy chính là mọt nơi giấu được phong chứa được thủy, nhưng đây chỉ là một cách nói nói mà thôi, một vài huyền học phong thủy cấp bậc cao hơn sẽ phải để ý đến sự sắp xếp tương ứng giữa mặt trăng, mặt trời và ngôi sao, sau đó kết hợp với cả thiên can địa chỉ trên mặt đất, tạo nên một nơi có phong thủy tốt nhất xưa nay. Và đây chính là phật quang ánh bảy tháp. Anh xem kìa!”
Mạnh Đông Dương giống như là đang thưởng thức một phong cảnh cực kì xinh đẹp, liên tục chia sẻ với Tô Vũ, mong Tô Vũ có được loại cảm xúc phấn khích như anh ta.
Có điều, Tô Vũ không hề có hứng thú với cảnh tượng mà anh ta nói, nói đúng hơn là anh không hiểu hết được lời nói của anh ta.
“Anh nói thẳng ra xem, có phải là bây giờ anh có thể tìm được vị trí chính xác. của mộ nương nương hay không?” Tô Vũ nghiêm túc hỏi Mạnh Đông Dương.
“Đương nhiên rồi, vị trí chính xác hiện ra rồi đó. Anh xem đi, nhìn chung toàn bộ Tây Sơn, nếu không nhìn kỹ là sẽ không thấy được chỗ nào không ổn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện Tây Sơn dù không lớn, thực tế thì nó được ghép lại từ nhiều ngọn núi, bảy ngọn núi xung quanh giống như là bảy tòa tháp bảo vệ mảnh đất chính giữa, tạo nên cách cục phong thủy phật quang ánh bảy tháp.
Có thể là vì địa thế Tây Sơn không đủ hùng vĩ, nếu không thì nó chắc chắn là mộ chôn đế vương. Lần này chắc chắn không sai được, mộ chính mộ nương năm ở giữa bảy ngọn núi.”
Mạnh Đông Dương gần như kết luận được mộ chính mộ nương nương năm ở đâu.
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi thôi!” Nếu hiện giờ đã biết vị trí cụ thể thì không nên kéo dài nữa.
“Anh Tô, theo tôi thì chúng ta nên trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại nghĩ cách đi tìm mộ chính, anh xem mặt trời sắp lặn hản rồi kìa.” Mạnh Đông Dương kích động thì kích động, nhưng vẫn không quên chuyện đi về trước mặt trời lặn, nói sao cũng phải đi về, bằng không là không về được nữa.
Tô Vũ lắc lắc đầu, nói: “Chẳng lẽ anh không muốn lấy bảo bối bên trong mộ hả?”
“Muốn! Đương nhiên là muốn rồi! Nhưng hôm nay đi lấy và ngày mai đi lấy đều giống nhau cả thôi!” Mạnh Đông Dương nói.
“Đương nhiên là không giống nhau rồi. Anh thấy rồi đấy, trong thôn có rất nhiều cảnh sát, hôm nay chúng ta bình an trở về, ngày mai thế nào cũng sẽ có cảnh sát theo chúng ta lên núi, khi ấy báo cáo lên trên, anh sẽ chẳng lấy được gì cả, đúng không?”
Tô Vũ ngụy biện thuyết phục Mạnh Đông Dương. Hiện giờ, Tô Vũ còn phấn khích hơn cả Mạnh Đông Dương. Anh có chút sốt ruột muốn nhìn thấy cây huyết rồng thần bí.
“Anh nói cũng có lý. Nhưng mà hôm nay chúng ta có thể lấy đồ vật đi được sao? Anh cũng biết buổi tối nơi đây có cái thứ đáng sợ kia mà?” Ý của Mạnh Đông Dương là dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng không quan trọng bằng mạng sống.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây mà, anh chỉ cần nghe theo lời tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh.” Tô Vũ cười nói với Mạnh Đông Dương.
Lúc này, điện thoại của Tô Vũ chợt đổ chuông. Anh lấy ra xem, thấy là Hứa Minh Huy gọi đến, chắc là lo lắng cho sự an toàn của hai người họ.
'Tô Vũ cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Mạnh Đông Dương, nói: “Thấy chưa, mới đây đã gọi điện thoại rồi, nếu chúng ta bình an trở về thì ngày mai nhất định sẽ có nhiều người theo chúng ta lên núi.”
“A lô, cục trưởng Hứa?” Tô Vũ bắt máy.
“Hầy, sao lâu nghe máy quá vậy, tôi rầu muốn chết luôn, các anh vẫn ổn chứ? Mặt trời sắp xuống núi rồi, có cần chúng tôi gọi người đi đón các anh không?” Giọng điệu của Hứa Minh Huy giống như là hai người Tô Vũ đang bị nhốt trên núi, cần được cứu viện khẩn cấp vậy.
“Tôi không sao. Nếu tôi xảy ra chuyện thì sao nghe máy được? Không cần phiền phức đâu, các anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, hãy đợi tin của tôi. Anh cứ yên tâm đi, mạng của tôi quý hơn mạng các anh nhiều.”
Tô Vũ nói xong rồi dặn dò đối phương thêm vài câu về vấn đề an toàn, sau đó mới tắt máy.
“Nhìn đi, chuẩn bị dẫn người đi tìm chúng ta rồi đấy, đi nhanh đi!” Dứt lời, Tô Vũ giục Mạnh Đông Dương đi nhanh lên.
“Ø kìa, anh Tô, lỡ như buổi tối mấy cái thứ quỷ quái kia ra đây thì chúng ta biết làm sao hả?” Mạnh Đông Dương lo lắng hỏi.
“Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, trên thế giới này cơ bản là không có quỷ, mấy thứ anh gặp ở trên núi chính là mấy thứ trong mộ hiến tế, anh thấy rồi mà, không có gì phải sợ cả.”
“Ơ, tôi thấy rồi hả, sao tôi không để ý nhỉ?” Mạnh Đông Dương quay đầu lại, hỏi với vẻ sợ hãi.
“Anh đương nhiên là không để ý rồi. Anh chỉ để ý đến đống vàng bạc châu báu kia thôi. Anh còn nhớ sáu cây cột đá bên trong mộ hiến tế không? Nai con hút máu đứng bên cạnh cột đá chính là chính là thứ mà anh gặp tối hôm trên núi. Bây giờ anh hiểu chưa? Trên thế giới này không hề có quỷ!”
Nghe Tô Vũ giải thích xong, Mạnh Đông Dương xoa xoa đầu, bắt đầu nhớ kỹ lại, dường như trong mộ hiến tế có vài con nai, chỉ là khi ấy anh ta cho rằng nó là tượng đá nên không để ý lắm.
“Anh Tô, anh nói trong rừng cây tối hôm ấy, mấy cái thứ đuổi theo tôi chính là nai con, nhưng mà chúng nó chạy ra ngoài kiểu gì hả? Chẳng lẽ chúng nó là còn sống?”
Tô Vũ nhíu mày. Mạnh Đông Dương nhìn lên không trung rồi gọi anh, anh ta thấy gì vậy?
“Anh Tô, anh xem kìa, thấy chưa?” Dù cho Mạnh Đông Dương chỉ liên tục, nhưng mà Tô Vũ vẫn không thấy cái thứ anh ta chỉ là gì.
“Anh muốn nói cái gì, nói rõ ràng ra xeml”
Mạnh Đông Dương đợi cho mình bình tĩnh lại rồi mới nói: “Anh nhìn lên trời kìa, thấy đám mây bên kia không? À không phải, anh thấy cái thứ trong đám mây bên kia không?”
Tô Vũ nhìn kỹ, kết quả là không thấy gì cả: “Thứ gì?”
“Phật quang ánh bảy tháp! Anh để ý thử xem, chỉ có đứng ở vị trí này, nói đúng hơn là đứng trên ngọn núi này, đợi lúc hoàng hôn mới có thể thấy được phật quang, phật quang được ánh ra từ mây lành màu đỏ rực mới là phật quang sáng nhất.”
“Có thể là anh không hiểu ý tôi muốn nói. Vậy để tôi đổi một cách nói, chắc là anh biết phong thủy là gì đúng không? Nhìn tên đoán nghĩa, phong thủy chính là mọt nơi giấu được phong chứa được thủy, nhưng đây chỉ là một cách nói nói mà thôi, một vài huyền học phong thủy cấp bậc cao hơn sẽ phải để ý đến sự sắp xếp tương ứng giữa mặt trăng, mặt trời và ngôi sao, sau đó kết hợp với cả thiên can địa chỉ trên mặt đất, tạo nên một nơi có phong thủy tốt nhất xưa nay. Và đây chính là phật quang ánh bảy tháp. Anh xem kìa!”
Mạnh Đông Dương giống như là đang thưởng thức một phong cảnh cực kì xinh đẹp, liên tục chia sẻ với Tô Vũ, mong Tô Vũ có được loại cảm xúc phấn khích như anh ta.
Có điều, Tô Vũ không hề có hứng thú với cảnh tượng mà anh ta nói, nói đúng hơn là anh không hiểu hết được lời nói của anh ta.
“Anh nói thẳng ra xem, có phải là bây giờ anh có thể tìm được vị trí chính xác. của mộ nương nương hay không?” Tô Vũ nghiêm túc hỏi Mạnh Đông Dương.
“Đương nhiên rồi, vị trí chính xác hiện ra rồi đó. Anh xem đi, nhìn chung toàn bộ Tây Sơn, nếu không nhìn kỹ là sẽ không thấy được chỗ nào không ổn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện Tây Sơn dù không lớn, thực tế thì nó được ghép lại từ nhiều ngọn núi, bảy ngọn núi xung quanh giống như là bảy tòa tháp bảo vệ mảnh đất chính giữa, tạo nên cách cục phong thủy phật quang ánh bảy tháp.
Có thể là vì địa thế Tây Sơn không đủ hùng vĩ, nếu không thì nó chắc chắn là mộ chôn đế vương. Lần này chắc chắn không sai được, mộ chính mộ nương năm ở giữa bảy ngọn núi.”
Mạnh Đông Dương gần như kết luận được mộ chính mộ nương nương năm ở đâu.
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi thôi!” Nếu hiện giờ đã biết vị trí cụ thể thì không nên kéo dài nữa.
“Anh Tô, theo tôi thì chúng ta nên trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại nghĩ cách đi tìm mộ chính, anh xem mặt trời sắp lặn hản rồi kìa.” Mạnh Đông Dương kích động thì kích động, nhưng vẫn không quên chuyện đi về trước mặt trời lặn, nói sao cũng phải đi về, bằng không là không về được nữa.
Tô Vũ lắc lắc đầu, nói: “Chẳng lẽ anh không muốn lấy bảo bối bên trong mộ hả?”
“Muốn! Đương nhiên là muốn rồi! Nhưng hôm nay đi lấy và ngày mai đi lấy đều giống nhau cả thôi!” Mạnh Đông Dương nói.
“Đương nhiên là không giống nhau rồi. Anh thấy rồi đấy, trong thôn có rất nhiều cảnh sát, hôm nay chúng ta bình an trở về, ngày mai thế nào cũng sẽ có cảnh sát theo chúng ta lên núi, khi ấy báo cáo lên trên, anh sẽ chẳng lấy được gì cả, đúng không?”
Tô Vũ ngụy biện thuyết phục Mạnh Đông Dương. Hiện giờ, Tô Vũ còn phấn khích hơn cả Mạnh Đông Dương. Anh có chút sốt ruột muốn nhìn thấy cây huyết rồng thần bí.
“Anh nói cũng có lý. Nhưng mà hôm nay chúng ta có thể lấy đồ vật đi được sao? Anh cũng biết buổi tối nơi đây có cái thứ đáng sợ kia mà?” Ý của Mạnh Đông Dương là dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng không quan trọng bằng mạng sống.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây mà, anh chỉ cần nghe theo lời tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh.” Tô Vũ cười nói với Mạnh Đông Dương.
Lúc này, điện thoại của Tô Vũ chợt đổ chuông. Anh lấy ra xem, thấy là Hứa Minh Huy gọi đến, chắc là lo lắng cho sự an toàn của hai người họ.
'Tô Vũ cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Mạnh Đông Dương, nói: “Thấy chưa, mới đây đã gọi điện thoại rồi, nếu chúng ta bình an trở về thì ngày mai nhất định sẽ có nhiều người theo chúng ta lên núi.”
“A lô, cục trưởng Hứa?” Tô Vũ bắt máy.
“Hầy, sao lâu nghe máy quá vậy, tôi rầu muốn chết luôn, các anh vẫn ổn chứ? Mặt trời sắp xuống núi rồi, có cần chúng tôi gọi người đi đón các anh không?” Giọng điệu của Hứa Minh Huy giống như là hai người Tô Vũ đang bị nhốt trên núi, cần được cứu viện khẩn cấp vậy.
“Tôi không sao. Nếu tôi xảy ra chuyện thì sao nghe máy được? Không cần phiền phức đâu, các anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, hãy đợi tin của tôi. Anh cứ yên tâm đi, mạng của tôi quý hơn mạng các anh nhiều.”
Tô Vũ nói xong rồi dặn dò đối phương thêm vài câu về vấn đề an toàn, sau đó mới tắt máy.
“Nhìn đi, chuẩn bị dẫn người đi tìm chúng ta rồi đấy, đi nhanh đi!” Dứt lời, Tô Vũ giục Mạnh Đông Dương đi nhanh lên.
“Ø kìa, anh Tô, lỡ như buổi tối mấy cái thứ quỷ quái kia ra đây thì chúng ta biết làm sao hả?” Mạnh Đông Dương lo lắng hỏi.
“Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, trên thế giới này cơ bản là không có quỷ, mấy thứ anh gặp ở trên núi chính là mấy thứ trong mộ hiến tế, anh thấy rồi mà, không có gì phải sợ cả.”
“Ơ, tôi thấy rồi hả, sao tôi không để ý nhỉ?” Mạnh Đông Dương quay đầu lại, hỏi với vẻ sợ hãi.
“Anh đương nhiên là không để ý rồi. Anh chỉ để ý đến đống vàng bạc châu báu kia thôi. Anh còn nhớ sáu cây cột đá bên trong mộ hiến tế không? Nai con hút máu đứng bên cạnh cột đá chính là chính là thứ mà anh gặp tối hôm trên núi. Bây giờ anh hiểu chưa? Trên thế giới này không hề có quỷ!”
Nghe Tô Vũ giải thích xong, Mạnh Đông Dương xoa xoa đầu, bắt đầu nhớ kỹ lại, dường như trong mộ hiến tế có vài con nai, chỉ là khi ấy anh ta cho rằng nó là tượng đá nên không để ý lắm.
“Anh Tô, anh nói trong rừng cây tối hôm ấy, mấy cái thứ đuổi theo tôi chính là nai con, nhưng mà chúng nó chạy ra ngoài kiểu gì hả? Chẳng lẽ chúng nó là còn sống?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.