Chương 593: Pho tượng đá
Ss Tần
19/03/2024
Nói cách khác, pho tượng đá này rất có thể là vật sống, còn tại sao lại ở chỗ này, Tô Vũ tạm thời không biết, thực ra anh cũng không muốn biết.
Dạ Oanh cũng gật đầu: “Chúng ta đừng quấy rầy nó thì hơn.”
“Không phải, rốt cuộc các người đang nói gì vậy? Vào đây rồi cứ thần thần bí bí, chẳng lẽ pho tượng đá này còn sống nữa à?” Bạch Nhãn Hạt Tử phớt lờ lời cảnh báo của Tô Vũ và Dạ Oanh, cho rằng họ quá cẩn thận dè dặt.
“Tôi hỏi ông, ông nghĩ pho tượng đá này đứng ở đây bao lâu rồi?” Dạ Oanh giơ đèn pin nhìn pho tượng trước mặt, cao ngang người bình thường, nhưng diện mạo cực kỳ dữ tợn xấu xí, còn có hai cái tai dài nhọn.
Bạch Nhấn Hạt Tử chẳng cần nghĩ ngợi đã nói: “Cái này còn phải nói sao? Ít nhất cũng phải có lịch sử hơn ngàn năm chứ. Theo tôi nói, cái này chắc chắn là một loại đồ thờ của người nơi đây ngày xưa, cô xem trông ghê rợn thế kia, y như quỷ vậy.
Nhưng mà nói lại, cái này trông cũng khá chân thực, công nghệ thời xưa mà đạt được trình độ này, quả thực đã rất không dễ rồi. Chỉ đáng tiếc, là hơi nặng quá, nếu không khiêng ra ngoài thì biết đâu bán được giá cao.”
Bạch Nhãn Hạt Tử này hầu như cái gì cũng có thể khiến ông ta liên hệ với tiền.
Thực ra cho dù trước đây đám người Dạ Oanh vẫn luôn bị người ta khinh miệt là bọn trộm mộ, họ cũng có quy tắc của riêng mình.
Cái gọi là trộm cũng có đạo, tuy việc họ làm không phải chuyện tốt, nhưng chuyện xấu cũng không làm tuyệt, sẽ không như Bạch Nhãn Hạt Tử, thấy một pho tượng đá cũng nghĩ đến chuyện khiêng ra ngoài.
“Tôi nói cho ông biết, nó không phải tượng đá, nó chính là quỷ.” Nghe lời của Dạ Oanh, Bạch Nhãn Hạt Tử vội rụt tay đang duỗi ra về.
“Cô đừng dọa tôi, tôi không phải loại dễ bị dọa đâu.” Bạch Nhãn Hạt Tử rõ ràng vẫn hơi không tin.
“Vừa nãy ông cũng đã nói rồi, pho tượng đá này ở đây đã có lịch sử hơn ngàn năm, vậy ông nói tôi nghe, sao trên người nó lại không có chút bụi nào?” Dạ Oanh chỉ vào pho tượng nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
Đây có lẽ là thói quen nghề nghiệp của đám người Dạ Oanh, bởi tiếp xúc nhiều rồi, trước đây mỗi lần họ xuống mộ cổ, bất kể thứ gì bên trong cũng đều phủ một lớp bụi dày.
Theo lẽ thường, nơi này hẳn không khác mấy so với trong mộ cổ, vậy mà trên pho tượng đá này lại không có chút bụi nào, thực sự khiến người ta thấy hơi kỳ lạ.
Còn rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào, Dạ Oanh tạm thời cũng không biết.
“Bởi vì nó vốn không ở đây.” Tô Vũ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao, là ai chuyển nó đến đây?” Bạch Nhãn Hạt Tử nuốt nước bọt hỏi.
“Không phải người nào cả, nó tự đến đây, thôi, đừng đi chọc nó, mau đi thôi.”
Tô Vũ nói xong thì dùng đèn pin trong tay chiếu vào một cái hang núi ở phía trước không xa, đây là lối vào duy nhất, tin rằng đi qua cái hang này, sẽ có thể vào thành cổ.
“Tô tiên sinh, ý anh là, pho tượng đá đó tự chạy đến chỗ đó? Sao có thể chứ? Làm sao tượng đá có thể tự di chuyển được?” Dạ Oanh cũng theo đó mà hoang mang.
Tô Vũ quay đầu nhìn họ nói: “Tôi có nói nó là tượng đá bao giờ đâu? Nên di chuyển được cũng không lạ, đừng để ý đến nó nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Nói xong, Tô Vũ dẫn đầu đi vào trong hang núi, Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu lại nhìn pho tượng kia một cách e dè, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Rồi chạy theo sau lưng Tô Vũ.
Cả hang núi trông rất đơn sơ, khắp nơi đá tảng lởm chởm, trong đám đá tảng hai bên trái phải còn có một ít thạch anh, lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn pin.
Nhưng lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử lại chẳng có tâm trạng đi đào nữa, giờ ông †a có một cảm giác khó tả, cứ như trong bóng tối có vô số cặp mắt đang nhìn
chằm chằm vào ông ta vậy.
Khiến ba vạn sáu nghìn lỗ chân lông trên người ông ta đều mở ra.
Đừng nói là Bạch Nhãn Hạt Tử, ngay cả ba người Dạ Oanh vốn đã quen thuộc đối với mấy thứ này, lúc này cũng thấy hơi rùng mình sởn gai ốc theo bản năng.
Nói đến thứ mà một người sợ nhất là gì, tin rằng mười người thì chín người sẽ nói là bóng tối, thực ra không phải bóng tối, mà là nỗi sợ với những sự vật không biết, không gian không biết, bởi không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đây là một thử thách lớn đối với khả năng chịu đựng tâm lý của một người.
“Này thằng béo, cậu không phải có thuốc lá à? Đưa ông chú này một điếu.” Bạch Nhãn Hạt Tử muốn thử dùng cách này để giảm bớt áp lực.
Nhưng Địa Lý Bính kia hoàn toàn chẳng thèm để ý đến ông ta, mà bước nhanh vượt qua bên cạnh ông ta rồi nhún vai, ý bảo mình không có.
Đúng lúc Bạch Nhãn Hạt Tử định chửi vài câu để giải tỏa bầu không khí ngột ngạt, Tô Vũ đi ở phía trước nhất đột nhiên giơ tay ra hiệu mọi người dừng bước.
Khi mọi người dừng bước, dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập “thình thịch“.
Dạ Oanh cũng gật đầu: “Chúng ta đừng quấy rầy nó thì hơn.”
“Không phải, rốt cuộc các người đang nói gì vậy? Vào đây rồi cứ thần thần bí bí, chẳng lẽ pho tượng đá này còn sống nữa à?” Bạch Nhãn Hạt Tử phớt lờ lời cảnh báo của Tô Vũ và Dạ Oanh, cho rằng họ quá cẩn thận dè dặt.
“Tôi hỏi ông, ông nghĩ pho tượng đá này đứng ở đây bao lâu rồi?” Dạ Oanh giơ đèn pin nhìn pho tượng trước mặt, cao ngang người bình thường, nhưng diện mạo cực kỳ dữ tợn xấu xí, còn có hai cái tai dài nhọn.
Bạch Nhấn Hạt Tử chẳng cần nghĩ ngợi đã nói: “Cái này còn phải nói sao? Ít nhất cũng phải có lịch sử hơn ngàn năm chứ. Theo tôi nói, cái này chắc chắn là một loại đồ thờ của người nơi đây ngày xưa, cô xem trông ghê rợn thế kia, y như quỷ vậy.
Nhưng mà nói lại, cái này trông cũng khá chân thực, công nghệ thời xưa mà đạt được trình độ này, quả thực đã rất không dễ rồi. Chỉ đáng tiếc, là hơi nặng quá, nếu không khiêng ra ngoài thì biết đâu bán được giá cao.”
Bạch Nhãn Hạt Tử này hầu như cái gì cũng có thể khiến ông ta liên hệ với tiền.
Thực ra cho dù trước đây đám người Dạ Oanh vẫn luôn bị người ta khinh miệt là bọn trộm mộ, họ cũng có quy tắc của riêng mình.
Cái gọi là trộm cũng có đạo, tuy việc họ làm không phải chuyện tốt, nhưng chuyện xấu cũng không làm tuyệt, sẽ không như Bạch Nhãn Hạt Tử, thấy một pho tượng đá cũng nghĩ đến chuyện khiêng ra ngoài.
“Tôi nói cho ông biết, nó không phải tượng đá, nó chính là quỷ.” Nghe lời của Dạ Oanh, Bạch Nhãn Hạt Tử vội rụt tay đang duỗi ra về.
“Cô đừng dọa tôi, tôi không phải loại dễ bị dọa đâu.” Bạch Nhãn Hạt Tử rõ ràng vẫn hơi không tin.
“Vừa nãy ông cũng đã nói rồi, pho tượng đá này ở đây đã có lịch sử hơn ngàn năm, vậy ông nói tôi nghe, sao trên người nó lại không có chút bụi nào?” Dạ Oanh chỉ vào pho tượng nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
Đây có lẽ là thói quen nghề nghiệp của đám người Dạ Oanh, bởi tiếp xúc nhiều rồi, trước đây mỗi lần họ xuống mộ cổ, bất kể thứ gì bên trong cũng đều phủ một lớp bụi dày.
Theo lẽ thường, nơi này hẳn không khác mấy so với trong mộ cổ, vậy mà trên pho tượng đá này lại không có chút bụi nào, thực sự khiến người ta thấy hơi kỳ lạ.
Còn rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào, Dạ Oanh tạm thời cũng không biết.
“Bởi vì nó vốn không ở đây.” Tô Vũ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao, là ai chuyển nó đến đây?” Bạch Nhãn Hạt Tử nuốt nước bọt hỏi.
“Không phải người nào cả, nó tự đến đây, thôi, đừng đi chọc nó, mau đi thôi.”
Tô Vũ nói xong thì dùng đèn pin trong tay chiếu vào một cái hang núi ở phía trước không xa, đây là lối vào duy nhất, tin rằng đi qua cái hang này, sẽ có thể vào thành cổ.
“Tô tiên sinh, ý anh là, pho tượng đá đó tự chạy đến chỗ đó? Sao có thể chứ? Làm sao tượng đá có thể tự di chuyển được?” Dạ Oanh cũng theo đó mà hoang mang.
Tô Vũ quay đầu nhìn họ nói: “Tôi có nói nó là tượng đá bao giờ đâu? Nên di chuyển được cũng không lạ, đừng để ý đến nó nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Nói xong, Tô Vũ dẫn đầu đi vào trong hang núi, Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu lại nhìn pho tượng kia một cách e dè, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Rồi chạy theo sau lưng Tô Vũ.
Cả hang núi trông rất đơn sơ, khắp nơi đá tảng lởm chởm, trong đám đá tảng hai bên trái phải còn có một ít thạch anh, lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn pin.
Nhưng lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử lại chẳng có tâm trạng đi đào nữa, giờ ông †a có một cảm giác khó tả, cứ như trong bóng tối có vô số cặp mắt đang nhìn
chằm chằm vào ông ta vậy.
Khiến ba vạn sáu nghìn lỗ chân lông trên người ông ta đều mở ra.
Đừng nói là Bạch Nhãn Hạt Tử, ngay cả ba người Dạ Oanh vốn đã quen thuộc đối với mấy thứ này, lúc này cũng thấy hơi rùng mình sởn gai ốc theo bản năng.
Nói đến thứ mà một người sợ nhất là gì, tin rằng mười người thì chín người sẽ nói là bóng tối, thực ra không phải bóng tối, mà là nỗi sợ với những sự vật không biết, không gian không biết, bởi không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đây là một thử thách lớn đối với khả năng chịu đựng tâm lý của một người.
“Này thằng béo, cậu không phải có thuốc lá à? Đưa ông chú này một điếu.” Bạch Nhãn Hạt Tử muốn thử dùng cách này để giảm bớt áp lực.
Nhưng Địa Lý Bính kia hoàn toàn chẳng thèm để ý đến ông ta, mà bước nhanh vượt qua bên cạnh ông ta rồi nhún vai, ý bảo mình không có.
Đúng lúc Bạch Nhãn Hạt Tử định chửi vài câu để giải tỏa bầu không khí ngột ngạt, Tô Vũ đi ở phía trước nhất đột nhiên giơ tay ra hiệu mọi người dừng bước.
Khi mọi người dừng bước, dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập “thình thịch“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.