Chương 186: Rượu ở đâu vậy?
Ss Tần
21/02/2024
Hơn nữa, những việc Tô Vũ giao, về cơ bản là việc chỉ cần một cái nhấc tay của họ thôi. Còn về công ty của Mã Hiểu Lộ, trong nhận thức của hai người, có lẽ đó là cách Tô Vũ nhận hoa hồng.
Gián tiếp đưa nguồn lực cho Mã Hiểu Lộ, không phải tương đương với việc cho Tô Vũ sao?
"Hội trưởng Thẩm, ông vừa nói đã chuẩn bị một bàn đồ nhậu ngon phải không? Chúng ta mời anh Tô uống rượu vui vẻ đi." Từ Thiên Thành vội vàng nháy mắt ra hiệumắt với Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo lập tức hiểu ý: "Đúng đúng đúng, tôi còn có một chai rượu quý hiếm lưu trữ hơn 50 năm, mở nút chai ra đã ngửi thấy hương thơm ngay, anh Tô nhất định phải nếm thử."
Thật ra Tô Vũ cũng là một người hiểu rượu, loại rượu lưu trữ trên 50 năm trên trái đất, chắc chắn đắt hơn vàng.
"Rượu ở đâu vậy?" Tô Vũ hỏi.
"Ở ngay trong kho rượu phía dưới này, tôi sẽ cho người đi lấy ngay." Nói rồi Thẩm Ngạo ra lệnh cho người đi lấy rượu.
Tô Vũ đứng dậy: "Hôm nay không ăn cùng các người đâu, tôi và Tiểu Hào còn chuyện riêng phải nói, nhưng rượu thì tôi mang đi."
"Cái này..." Thẩm Ngạo lúng túng.
"Sao thế? Uống một chai rượu của ông mà ông không vui à?" Tô Vũ nhìn Thẩm Ngạo cười nhẹ.
Thẩm Ngạo ngơ ngác vì lo Tô Vũ khinh thường nên không ăn cơm cùng họ, chứ không phải tiếc một chai rượu.
"Tôi không có ý đó, ý tôi là..." Thẩm Ngạo chưa dứt lời, Từ Thiên Thành đã cắt ngang:
"Thôi nào, hội trưởng Thẩm của tôi, ông bớt nói đi, anh Tô có việc riêng cần làm mà.”
Lúc này, người đàn ông cầm chai rượu được bọc trong khăn đen, có vẻ đã được bảo quản lâu năm, đi tới.
Tô Vũ đón lấy bằng một tay, lắc lắc trước mặt Thẩm Ngạo nói: "Đi nhé."
Nói rồi anh quay người rời đi, chỉ để lại Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đứng cạnh nhau, nhìn theo bóng dáng Tô Vũ khuất dạng.
"Ông có cảm thấy anh Tô hơi khác thường so với người bình thường không?" Thẩm Ngạo nói khi thấy Tô Vũ đi xa.
Từ Thiên Thành nói thẳng: "Đúng thế, hóa ra không tham tiền."
Thẩm Ngạo cũng gật đầu: "Cũng chẳng thích phụ nữ, người như vậy còn gọi là người nữa không? Chắc là tiên rồi, vô dục vô cầu."
Nói Tô Vũ không tham tiền, bởi vì hai miếng mỡ ngon lành Thượng Nhiêu và Tân Hải đến tận miệng mà anh không thèm nhìn tới.
Nói anh không thích phụ nữ, là vì trước đây anh không hề rung động trước Thẩm Hân Duyệt.
Nhưng lời Thẩm Ngạo vừa nói ra, Từ Thiên Thành đã phản đối ngay.
"Ai nói anh ấy không thích phụ nữ? Phu nhân ấy, tức là bà chủ đằng sau công ty đầu tư Vũ Lộ, tôi từng chứng kiến anh Tô chiều chuộng cô ấy lên tận mây xanh mà."
Thẩm Ngạo thực ra cũng để ý điều này, như lần trước ông ta định ra tay với Tô Vũ.
Lúc đó ở Bách Vị Cư, Tô Vũ có dẫn theo Mã Hiểu Lộ, mặc dù không có nhiều động tác thân mật, nhưng ánh mắt cho thấy, trong mắt Tô Vũ không có người phụ nữ nào có thể sánh bằng cô.
Thẩm Ngạo phải thừa nhận, Mã Hiểu Lộ quả thực là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng liệu có thể nhìn mãi một khuôn mặt mà không thấy chán không?
Dù sao những chuyện này, họ không nên quan tâm, cũng không nên tò mò, vì họ không muốn chạm đến râu hổ.
...
Phía bên kia, Diêm Đan Dương tự cho là thắng lợi đã quay về tay không.
Cùng đi với ông ta là mấy anh em quen biết trong quân khu, ban đầu còn nghĩ theo ông ta có phúc hưởng chung, ai ngờ gặp phải đối thủ cứng đầu.
Một người đàn ông cạo đầu ngồi ghế phó lái nói với Diêm Đan Dương: "Anh Diêm, tên nhóc đó là ai vậy, sao tôi cảm thấy anh dường như e ngại cậu ta lắm? Hay cậu ta có thế lực sâu xa nào? Đừng nói cậu ta là chồng sắp cưới của cô Vũ Băng nhé?"
Nói đến những người đáng khiếp sợ ở nhà họ Thiện, ngoài ông Thiện Bản Thanh, chỉ có hai người con trai của ông ấy.
Rõ ràng Tô Vũ không phải, nên ông ta mới nghĩ đến chồng sắp cưới của Thiện Vũ Băng.
Diêm Đan Dương hít sâu, nhìn người kia nói: "Nói bậy gì vậy? Cô Vũ Băng mới bao nhiêu tuổi chứ? Tuy nhiên người này không đơn giản, hiện giờ có thể nói là người chạm tay có thể bỏng, đừng nói là tôi, nếu cậu ta không vừa lòng thì cụ Thiện cũng phải lo lắng. Vì vậy, các anh đừng tìm hiểu chuyện này nữa, cứ đi bước nào xem bước nấy thôi."
Mặc dù bề ngoài Diêm Đan Dương rất thản nhiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không thôi băn khoăn.
Cũng không trách được, ai bảo Tân Hải và Thượng Nhiêu là hai miếng mỡ ngon lành ai cũng thèm muốn nhỏ dãi chứ?
Ông ta không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, người ta vẫn nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu không thể chống lại Tô Vũ trực diện, ông ta chỉ có thể tìm cơ hội sau lưng thôi. . Truyện Khác
Tuy nhiên, việc này cần phải tính kế lâu dài. Trước tiên không thể để Thiện Bản Thanh biết bây giờ Tô Vũ nắm quyền chủ đạo ở Thượng Nhiêu và Tân Hải.
Bởi vì nếu Thiện Bản Thanh biết, muốn lấy lại sẽ càng khó khăn hơn.
Và để che giấu, ông ta phải hoàn thành tốt công việc Thiện Bản Thanh giao, lần này ông ta phải rút máu ra rồi.
Gián tiếp đưa nguồn lực cho Mã Hiểu Lộ, không phải tương đương với việc cho Tô Vũ sao?
"Hội trưởng Thẩm, ông vừa nói đã chuẩn bị một bàn đồ nhậu ngon phải không? Chúng ta mời anh Tô uống rượu vui vẻ đi." Từ Thiên Thành vội vàng nháy mắt ra hiệumắt với Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo lập tức hiểu ý: "Đúng đúng đúng, tôi còn có một chai rượu quý hiếm lưu trữ hơn 50 năm, mở nút chai ra đã ngửi thấy hương thơm ngay, anh Tô nhất định phải nếm thử."
Thật ra Tô Vũ cũng là một người hiểu rượu, loại rượu lưu trữ trên 50 năm trên trái đất, chắc chắn đắt hơn vàng.
"Rượu ở đâu vậy?" Tô Vũ hỏi.
"Ở ngay trong kho rượu phía dưới này, tôi sẽ cho người đi lấy ngay." Nói rồi Thẩm Ngạo ra lệnh cho người đi lấy rượu.
Tô Vũ đứng dậy: "Hôm nay không ăn cùng các người đâu, tôi và Tiểu Hào còn chuyện riêng phải nói, nhưng rượu thì tôi mang đi."
"Cái này..." Thẩm Ngạo lúng túng.
"Sao thế? Uống một chai rượu của ông mà ông không vui à?" Tô Vũ nhìn Thẩm Ngạo cười nhẹ.
Thẩm Ngạo ngơ ngác vì lo Tô Vũ khinh thường nên không ăn cơm cùng họ, chứ không phải tiếc một chai rượu.
"Tôi không có ý đó, ý tôi là..." Thẩm Ngạo chưa dứt lời, Từ Thiên Thành đã cắt ngang:
"Thôi nào, hội trưởng Thẩm của tôi, ông bớt nói đi, anh Tô có việc riêng cần làm mà.”
Lúc này, người đàn ông cầm chai rượu được bọc trong khăn đen, có vẻ đã được bảo quản lâu năm, đi tới.
Tô Vũ đón lấy bằng một tay, lắc lắc trước mặt Thẩm Ngạo nói: "Đi nhé."
Nói rồi anh quay người rời đi, chỉ để lại Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đứng cạnh nhau, nhìn theo bóng dáng Tô Vũ khuất dạng.
"Ông có cảm thấy anh Tô hơi khác thường so với người bình thường không?" Thẩm Ngạo nói khi thấy Tô Vũ đi xa.
Từ Thiên Thành nói thẳng: "Đúng thế, hóa ra không tham tiền."
Thẩm Ngạo cũng gật đầu: "Cũng chẳng thích phụ nữ, người như vậy còn gọi là người nữa không? Chắc là tiên rồi, vô dục vô cầu."
Nói Tô Vũ không tham tiền, bởi vì hai miếng mỡ ngon lành Thượng Nhiêu và Tân Hải đến tận miệng mà anh không thèm nhìn tới.
Nói anh không thích phụ nữ, là vì trước đây anh không hề rung động trước Thẩm Hân Duyệt.
Nhưng lời Thẩm Ngạo vừa nói ra, Từ Thiên Thành đã phản đối ngay.
"Ai nói anh ấy không thích phụ nữ? Phu nhân ấy, tức là bà chủ đằng sau công ty đầu tư Vũ Lộ, tôi từng chứng kiến anh Tô chiều chuộng cô ấy lên tận mây xanh mà."
Thẩm Ngạo thực ra cũng để ý điều này, như lần trước ông ta định ra tay với Tô Vũ.
Lúc đó ở Bách Vị Cư, Tô Vũ có dẫn theo Mã Hiểu Lộ, mặc dù không có nhiều động tác thân mật, nhưng ánh mắt cho thấy, trong mắt Tô Vũ không có người phụ nữ nào có thể sánh bằng cô.
Thẩm Ngạo phải thừa nhận, Mã Hiểu Lộ quả thực là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng liệu có thể nhìn mãi một khuôn mặt mà không thấy chán không?
Dù sao những chuyện này, họ không nên quan tâm, cũng không nên tò mò, vì họ không muốn chạm đến râu hổ.
...
Phía bên kia, Diêm Đan Dương tự cho là thắng lợi đã quay về tay không.
Cùng đi với ông ta là mấy anh em quen biết trong quân khu, ban đầu còn nghĩ theo ông ta có phúc hưởng chung, ai ngờ gặp phải đối thủ cứng đầu.
Một người đàn ông cạo đầu ngồi ghế phó lái nói với Diêm Đan Dương: "Anh Diêm, tên nhóc đó là ai vậy, sao tôi cảm thấy anh dường như e ngại cậu ta lắm? Hay cậu ta có thế lực sâu xa nào? Đừng nói cậu ta là chồng sắp cưới của cô Vũ Băng nhé?"
Nói đến những người đáng khiếp sợ ở nhà họ Thiện, ngoài ông Thiện Bản Thanh, chỉ có hai người con trai của ông ấy.
Rõ ràng Tô Vũ không phải, nên ông ta mới nghĩ đến chồng sắp cưới của Thiện Vũ Băng.
Diêm Đan Dương hít sâu, nhìn người kia nói: "Nói bậy gì vậy? Cô Vũ Băng mới bao nhiêu tuổi chứ? Tuy nhiên người này không đơn giản, hiện giờ có thể nói là người chạm tay có thể bỏng, đừng nói là tôi, nếu cậu ta không vừa lòng thì cụ Thiện cũng phải lo lắng. Vì vậy, các anh đừng tìm hiểu chuyện này nữa, cứ đi bước nào xem bước nấy thôi."
Mặc dù bề ngoài Diêm Đan Dương rất thản nhiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không thôi băn khoăn.
Cũng không trách được, ai bảo Tân Hải và Thượng Nhiêu là hai miếng mỡ ngon lành ai cũng thèm muốn nhỏ dãi chứ?
Ông ta không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, người ta vẫn nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu không thể chống lại Tô Vũ trực diện, ông ta chỉ có thể tìm cơ hội sau lưng thôi. . Truyện Khác
Tuy nhiên, việc này cần phải tính kế lâu dài. Trước tiên không thể để Thiện Bản Thanh biết bây giờ Tô Vũ nắm quyền chủ đạo ở Thượng Nhiêu và Tân Hải.
Bởi vì nếu Thiện Bản Thanh biết, muốn lấy lại sẽ càng khó khăn hơn.
Và để che giấu, ông ta phải hoàn thành tốt công việc Thiện Bản Thanh giao, lần này ông ta phải rút máu ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.