Chương 856: Tổ Vu Yêu
Ss Tần
11/06/2024
Tô Vũ nhún vai tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng khi ấy, trong loại tình huống ấy, nếu mình không đạp đổ cây huyết rồng thì sẽ có nhiều phiền phức hơn nữa.
“Tôi mặc kệ, anh đã làm hư cây huyết rồng rồi thì phải đền bù bằng cách chữa khỏi Tổ Khung cho tôi!” Mao Đầu cuộn người ngồi trên đệm đối diện Tô Vũ.
“Được rồi, sắp tới yên phận một chút, nếu không bị Mã Hiểu Lộ nhốt trong lồng sắt thì tao cũng chẳng cứu mày được đâu.” Tô Vũ vỗ đầu Mao Đầu rồi nói.
“Chỉ cần những tên đó không khiêu khích thì tôi sẽ không chủ động gây chuyện.”
Vì phạt Mao Đầu, Tô Vũ bảo nó ngủ trong tầng ngầm, sau đó đi nói với Mã Hiểu Lộ là Mao Đầu ở trong tầng ngầm tự mình xét lại lỗi lầm của mình.
“Bà chủ, tôi đã tìm được chủ của Đại Hoàng rồi, ở căn biệt thự 22, bây giờ đang chờ ở ngoài cửa.” Tô Vũ vừa đi lên liền nghe Tiểu Thúy nói với Mã Hiểu Lộ.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Vũ hỏi Tiểu Thúy. Lúc này, có một người đàn ông thò đầu vào hỏi: “Anh, anh là anh Tô hả?”
Tô Vũ gật đầu: “Đúng vậy, anh là
Người đàn ông cười trả lời: “À, anh chắc chắn là không quen biết tôi. Tôi tên là Đàm Hiền Quân, có lần Thẩm hội trưởng cần dược liệu nhân sâm hoàng kỳ gì đó, tôi là người mua hộ, tất cả đều là dược liệu loại tốt.”
Hiển nhiên là Đàm Hiền Quân đã quên mất chuyện chó của mình bị Mao Đầu cắn chết.
Tô Vũ gật đầu, Đàm Hiền Quân đến đây chắc không phải là vì chuyện này.
Quả nhiên, Đàm Hiền Quân cười nói tiếp: “Tôi biết anh Tô ở khu nhà này, nhưng vì tôi thân phận không cao, không có cơ hội đến đây chào hỏi anh. Hôm nay người làm nhà anh đến nhà tôi nói là chó nhà anh cắn chết Đại Hoàng nhà tôi, nên tôi mới mượn cơ hội đến chào hỏi anh. Đây là một món quà nhỏ thôi, mong anh nhận lấy.”
Dút lời, Đàm Hiền Quân đưa một cái hộp gỗ màu đỏ cho Tô Vũ.
Tô Vũ cầm hộp, không có mở ra xem. Đây là quà do người khác tặng, nếu mình mở. quà ra ngay trước mặt người tặng, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút không lịch sự.
€ó điều, Tô Vũ cảm thấy hơi ngại khi Mao Đầu nhà mình cắn chết chó nhà người ta, kết quả người ta không cần bồi thường, ngược lại còn tặng quà nữa.
Nhưng đối với Đàm Hiền Quân mà nói, đây chính là một cơ hội tiếp cận Tô Vũ. Tô Vũ là ai cơ chứ? Là người mà ngay cả hội trưởng hội Hải Đông cũng phải cung kính! Nếu được. loại nhân vật này dìu dắt thì con đường tương lai của anh ta sẽ dễ đi hơn nhiều.
Tô Vũ ra hiệu mời vào nhà: “Vậy mời anh Đàm vào nhà chơi, ăn bữa cơm xem như là tôi xin lỗi.”
Đàm Hiền Quân xua tay liên tục: “Anh Tô nói gì vậy, Đại Hoàng nhà tôi là đứa có tính tình táo bạo, bình thường gây nhiều phiền phức cho tôi lắm, có tới hơn mười lần cắn người. Nhân đây tôi nhắc anh luôn, cần phải coi kỹ chó mới được, để cản người là nguy hiểm lắm.”
Mã Hiểu Lộ đứng lên nhìn Đàm Hiền Quân, hơi khom người nói: “Anh Đàm, xin lỗi anh, anh nói chó nhà anh bao nhiêu tiền để chúng tôi bồi thường?”
Nghe vậy, Đàm Hiền Quân có chút xấu hổ nói: “Cô đừng nói như vậy, là Đại Hoàng gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được hết.” Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện đòi Tô Vũ bồi thường.
Thực tế thì Tô Vũ rất yên tâm về Mao Đầu. Bởi vì Mao Đầu là một đứa làm việc rất đúng mực.
“Vậy thì ngại lắm, anh Đàm mau vào ngồi đi, Tiểu Thúy, mau pha trà cho khách!” Mã Hiểu Lộ gọi Tiểu Thúy pha trà.
Sau khi ngồi xuống, Đàm Hiền Quân chỉ vào cái hộp trong tay Tô Vũ, nói: “Anh Tô, nghe nói anh là danh y, nên tôi tặng thứ này cho anh, chắc chắn là sẽ có tác dụng. Nó là tổ Vu Yêu, là đồ gia truyền nhà tôi. Tôi không phải bác sĩ, không biết dùng để làm gì.”
Nghe vậy, Tô Vũ mở hộp ra, bên trong là một cái tổ giống như là tổ yến, chỉ là mang màu đỏ tím, nên mới là tổ Vu Yêu.
Trên thực tế, tổ Vu Yêu cũng là một loại tổ yến, vu yêu là yến vàng mỏ ngăn, khác với đa số chim yến khác, nó thường hoạt động vào buổi tối, bởi vì màu sắc lông chim cho nên bị mọi người gọi là vu yêu.
Tổ yến của yến vàng cực kì quý giá, có tác dụng rất tốt trong việc làm đẹp. Nhưng mà người không hiểu đúng là không biết sử dụng.
Tô Vũ gật đầu, thứ này ở trong mắt anh xem như là bảo bối. Vậy nên anh gài nắp hộp lại, hỏi: “Tôi cảm thấy có chút ngại khi nhận một quà to của anh Đàm. Không biết bình thường anh Đàm làm gì?”
Ý của Tô Vũ rất rõ ràng, đó là anh nhận quà của anh ta, vậy thì anh có thể giúp đỡ một chút chuyện làm ăn của anh ta, chắc đây cũng là ý muốn của anh ta.
Lúc này, Tiểu Thúy rót trà cho khách xong, Đàm Hiền Quân uống một ngụm rồi nói: “Tôi làm ăn nhờ một ít nhân mạch mà cha và ông nội tôi để lại, bình thường chạy khắp các nơi trong nước, chủ yếu là thu mua dược liệu, đặc biệt là tế dược.”
Tế dược là một số loại dược liệu khá quý giá, nhân sâm không tính là tế dược, bởi vì hiện nay nhân sâm có thể gieo trồng cho nên không quý hiếm nữa, đa số nhân sâm đều là bán sỉ.
Tế dược trong lời Đàm Hiền Quân chính là hà thủ ô, dạ minh sa, linh chỉ nghìn năm
trong rừng sâu núi thẩm, đông trùng hạ thảo này kia.
Đàm Hiền Quân đi khắp các thôn làng hẻo lánh trong nước. Dược liệu trong tay anh ta gần như là hàng thật giá thật mua trong tay dân bản xứ.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ thật sự nghĩ ra một công việc không tệ: “Nói vậy là anh Đàm hiểu
biết rất rõ về dược liệu hả?”
“Chưa đến mức hiểu rõ, chỉ có thể nói là gặp nhiều nên có thể phân rõ ưu khuyết của đa số dược liệu, còn về hiệu quả của dược liệu thì tôi thật sự không rõ.” Đàm Hiền Quân khiêm tốn nói.
“Vậy hả, tôi vừa lúc có chuyện muốn nhờ anh Đàm giúp đỡ, anh thấy được không?” Tô Vũ cười nói với Đàm Hiền Quân.
Nghe Tô Vũ nói vậy, Đàm Hiền Quân lập tức tỉnh táo, không ngờ chuyện đến quá đột ngột, anh ta còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trên thực tế, Tô Vũ thật sự có chuyện muốn nhờ anh ta đi làm, Tô Vũ cũng tin rằng anh ta có năng lực làm tốt.
“Tôi mặc kệ, anh đã làm hư cây huyết rồng rồi thì phải đền bù bằng cách chữa khỏi Tổ Khung cho tôi!” Mao Đầu cuộn người ngồi trên đệm đối diện Tô Vũ.
“Được rồi, sắp tới yên phận một chút, nếu không bị Mã Hiểu Lộ nhốt trong lồng sắt thì tao cũng chẳng cứu mày được đâu.” Tô Vũ vỗ đầu Mao Đầu rồi nói.
“Chỉ cần những tên đó không khiêu khích thì tôi sẽ không chủ động gây chuyện.”
Vì phạt Mao Đầu, Tô Vũ bảo nó ngủ trong tầng ngầm, sau đó đi nói với Mã Hiểu Lộ là Mao Đầu ở trong tầng ngầm tự mình xét lại lỗi lầm của mình.
“Bà chủ, tôi đã tìm được chủ của Đại Hoàng rồi, ở căn biệt thự 22, bây giờ đang chờ ở ngoài cửa.” Tô Vũ vừa đi lên liền nghe Tiểu Thúy nói với Mã Hiểu Lộ.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Vũ hỏi Tiểu Thúy. Lúc này, có một người đàn ông thò đầu vào hỏi: “Anh, anh là anh Tô hả?”
Tô Vũ gật đầu: “Đúng vậy, anh là
Người đàn ông cười trả lời: “À, anh chắc chắn là không quen biết tôi. Tôi tên là Đàm Hiền Quân, có lần Thẩm hội trưởng cần dược liệu nhân sâm hoàng kỳ gì đó, tôi là người mua hộ, tất cả đều là dược liệu loại tốt.”
Hiển nhiên là Đàm Hiền Quân đã quên mất chuyện chó của mình bị Mao Đầu cắn chết.
Tô Vũ gật đầu, Đàm Hiền Quân đến đây chắc không phải là vì chuyện này.
Quả nhiên, Đàm Hiền Quân cười nói tiếp: “Tôi biết anh Tô ở khu nhà này, nhưng vì tôi thân phận không cao, không có cơ hội đến đây chào hỏi anh. Hôm nay người làm nhà anh đến nhà tôi nói là chó nhà anh cắn chết Đại Hoàng nhà tôi, nên tôi mới mượn cơ hội đến chào hỏi anh. Đây là một món quà nhỏ thôi, mong anh nhận lấy.”
Dút lời, Đàm Hiền Quân đưa một cái hộp gỗ màu đỏ cho Tô Vũ.
Tô Vũ cầm hộp, không có mở ra xem. Đây là quà do người khác tặng, nếu mình mở. quà ra ngay trước mặt người tặng, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút không lịch sự.
€ó điều, Tô Vũ cảm thấy hơi ngại khi Mao Đầu nhà mình cắn chết chó nhà người ta, kết quả người ta không cần bồi thường, ngược lại còn tặng quà nữa.
Nhưng đối với Đàm Hiền Quân mà nói, đây chính là một cơ hội tiếp cận Tô Vũ. Tô Vũ là ai cơ chứ? Là người mà ngay cả hội trưởng hội Hải Đông cũng phải cung kính! Nếu được. loại nhân vật này dìu dắt thì con đường tương lai của anh ta sẽ dễ đi hơn nhiều.
Tô Vũ ra hiệu mời vào nhà: “Vậy mời anh Đàm vào nhà chơi, ăn bữa cơm xem như là tôi xin lỗi.”
Đàm Hiền Quân xua tay liên tục: “Anh Tô nói gì vậy, Đại Hoàng nhà tôi là đứa có tính tình táo bạo, bình thường gây nhiều phiền phức cho tôi lắm, có tới hơn mười lần cắn người. Nhân đây tôi nhắc anh luôn, cần phải coi kỹ chó mới được, để cản người là nguy hiểm lắm.”
Mã Hiểu Lộ đứng lên nhìn Đàm Hiền Quân, hơi khom người nói: “Anh Đàm, xin lỗi anh, anh nói chó nhà anh bao nhiêu tiền để chúng tôi bồi thường?”
Nghe vậy, Đàm Hiền Quân có chút xấu hổ nói: “Cô đừng nói như vậy, là Đại Hoàng gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được hết.” Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện đòi Tô Vũ bồi thường.
Thực tế thì Tô Vũ rất yên tâm về Mao Đầu. Bởi vì Mao Đầu là một đứa làm việc rất đúng mực.
“Vậy thì ngại lắm, anh Đàm mau vào ngồi đi, Tiểu Thúy, mau pha trà cho khách!” Mã Hiểu Lộ gọi Tiểu Thúy pha trà.
Sau khi ngồi xuống, Đàm Hiền Quân chỉ vào cái hộp trong tay Tô Vũ, nói: “Anh Tô, nghe nói anh là danh y, nên tôi tặng thứ này cho anh, chắc chắn là sẽ có tác dụng. Nó là tổ Vu Yêu, là đồ gia truyền nhà tôi. Tôi không phải bác sĩ, không biết dùng để làm gì.”
Nghe vậy, Tô Vũ mở hộp ra, bên trong là một cái tổ giống như là tổ yến, chỉ là mang màu đỏ tím, nên mới là tổ Vu Yêu.
Trên thực tế, tổ Vu Yêu cũng là một loại tổ yến, vu yêu là yến vàng mỏ ngăn, khác với đa số chim yến khác, nó thường hoạt động vào buổi tối, bởi vì màu sắc lông chim cho nên bị mọi người gọi là vu yêu.
Tổ yến của yến vàng cực kì quý giá, có tác dụng rất tốt trong việc làm đẹp. Nhưng mà người không hiểu đúng là không biết sử dụng.
Tô Vũ gật đầu, thứ này ở trong mắt anh xem như là bảo bối. Vậy nên anh gài nắp hộp lại, hỏi: “Tôi cảm thấy có chút ngại khi nhận một quà to của anh Đàm. Không biết bình thường anh Đàm làm gì?”
Ý của Tô Vũ rất rõ ràng, đó là anh nhận quà của anh ta, vậy thì anh có thể giúp đỡ một chút chuyện làm ăn của anh ta, chắc đây cũng là ý muốn của anh ta.
Lúc này, Tiểu Thúy rót trà cho khách xong, Đàm Hiền Quân uống một ngụm rồi nói: “Tôi làm ăn nhờ một ít nhân mạch mà cha và ông nội tôi để lại, bình thường chạy khắp các nơi trong nước, chủ yếu là thu mua dược liệu, đặc biệt là tế dược.”
Tế dược là một số loại dược liệu khá quý giá, nhân sâm không tính là tế dược, bởi vì hiện nay nhân sâm có thể gieo trồng cho nên không quý hiếm nữa, đa số nhân sâm đều là bán sỉ.
Tế dược trong lời Đàm Hiền Quân chính là hà thủ ô, dạ minh sa, linh chỉ nghìn năm
trong rừng sâu núi thẩm, đông trùng hạ thảo này kia.
Đàm Hiền Quân đi khắp các thôn làng hẻo lánh trong nước. Dược liệu trong tay anh ta gần như là hàng thật giá thật mua trong tay dân bản xứ.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ thật sự nghĩ ra một công việc không tệ: “Nói vậy là anh Đàm hiểu
biết rất rõ về dược liệu hả?”
“Chưa đến mức hiểu rõ, chỉ có thể nói là gặp nhiều nên có thể phân rõ ưu khuyết của đa số dược liệu, còn về hiệu quả của dược liệu thì tôi thật sự không rõ.” Đàm Hiền Quân khiêm tốn nói.
“Vậy hả, tôi vừa lúc có chuyện muốn nhờ anh Đàm giúp đỡ, anh thấy được không?” Tô Vũ cười nói với Đàm Hiền Quân.
Nghe Tô Vũ nói vậy, Đàm Hiền Quân lập tức tỉnh táo, không ngờ chuyện đến quá đột ngột, anh ta còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trên thực tế, Tô Vũ thật sự có chuyện muốn nhờ anh ta đi làm, Tô Vũ cũng tin rằng anh ta có năng lực làm tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.