Chương 599: Tới sông ngầm
Ss Tần
19/03/2024
Nhanh chóng quay đầu về, nếu không rất có thể chính chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy. Còn mấy chuyện cứu thế giới gì đó, cứ để anh hùng lo. cho xong, tôi nghe nói ở nước ngoài có siêu nhân với người nhện gì đó, năng lực của họ lớn thế, trách nhiệm này cũng nên giao cho họ thôi.”
Vốn dĩ lý do ông ta muốn đến đây, hoàn toàn không phải vì tìm cách khống chế virus Haifra gì cả, thuần túy chỉ là muốn xem trong thành này có báu vật gì không, rồi ra ngoài kiếm một món tiền lớn.
Giờ xem ra chẳng có gì cả, ông ta tất nhiên muốn nhanh chóng quay về, dù sao nơi này âm u đáng sợ, ông ta cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Tô Vũ lắc đầu, cũng có thể hiểu được tâm lý nhỏ nhen của Bạch Nhãn Hạt Tử, dù sao bây giờ ông ta là kẻ ăn no không biết người đói, bởi ông ta sẽ không bị nhiễm virus Haifra, cho nên có thể ngủ yên, sống chết của người khác không liên quan lắm đến ông ta, ông ta cũng không muốn làm anh hùng cứu thế.
Tô Vũ cười nhắc nhở: “Bạch Nhãn Hạt Tử, đừng trách tôi không nhắc, ông tưởng bây giờ ông ra ngoài là có thể sống à? Đừng quên ông ra khỏi bệnh viện kiểu gì, nếu quay về, họ nhất định sẽ trói ông lại, rút cạn máu của ông.”
Vừa nói đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức tỉnh ngộ, trước đây ở bệnh viện, bác sĩ đã từng phát hiện trong máu của ông ta tồn tại thứ chất xám chó má gì đó, thứ đó có thể chữa trị bệnh nhân nhiễm virus Haifra.
Nói cách khác, bây giờ máu của ông là thuốc duy nhất, nếu lần này họ không tìm được cách khống chế virus Haifra, quay về đối mặt với nhiều bệnh nhân như vậy, ông ta chắc chắn cũng không còn mạng sống.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhấn Hạt Tử liếm môi nó 'Ối chao, Tô tiên sinh, ngài nói gì vậy chứ? Sao Bạch Nhãn Hạt Tử tôi lại có thể lùi bước trước trận chiến được chứ? Giống như lần trước trên biển ấy, nguy hiểm thế mà tôi vẫn đợi ngài quay lại đấy thôi.
Tôi vừa nãy thấy thằng béo hơi sợ, cộng thêm chuyện này cũng không liên quan lắm đến họ, để không liên lụy người vô tội, cho nên tôi với tư cách đội trưởng nhất định phải nói rõ mọi chuyện, nếu họ muốn thì tất nhiên có thể theo, dù sao tôi tuyệt đối không thể về tay không, tuyệt đối không thể.”
Nhìn sắc mặt Bạch Nhãn Hạt Tử thay đổi nhanh hơn lật sách, Xuyên Thiên Hầu và Dạ Oanh đều liếc ông ta một cái, không nói gì nữa. Địa Lý Bính đi đến bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử, giơ ngón tay giữa về phía ông ta, còn dùng cái bụng to đụng đụng vào ông ta nói.
“Tôi sợ bao giờ? Vừa nãy rõ ràng là ông sợ đến mức run lẩy bẩy suốt đấy nhé.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
“Thằng béo chết tiệt này chỉ thích nói bậy, vu khống ông chú này, ông chú này ăn muối còn nhiều hơn cơm cậu ăn, cảnh tượng lớn thế nào mà tôi chưa thấy qua chứ. Trên mặt biển sóng to gió lớn, dời núi lấp biển, còn có cả giao long, thằng nhóc thối như cậu mà nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ đến tè ra quần thôi.”
Bạch Nhấn Hạt Tử nói mấy lời cứng rắn, thể hiện mình tuyệt đối không phải vì sợ mà muốn lùi bước.
Cả nhóm cứ men theo tiếng nước, dần dần đến gần con sông ngầm đó, nhưng điều khiến mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ là.
Trên đường đi, họ không biết đã đi qua bao nhiêu kiến trúc cổ hình dạng khác nhau, nhưng lại không nhìn thấy loại xác sống mà trước đó đã thấy trong hang núi.
Hiện tượng này lại không khiến họ cảm thấy an tâm, mà ngược lại càng lúc càng căng thẳng, bởi bây giờ không nhìn thấy, cũng không thể chứng minh chúng không tồn tại.
Nếu đột nhiên từ chỗ nào đó thành đàn thành lũ chạy ra, họ đâu có ba đầu sáu tay mà đối phó.
Đi khoảng chừng nửa tiếng, tiếng nước bên tai đã ầm ầm đỉnh tai nhức óc, dòng sông ngầm cuồn cuộn hiện ra trước mắt cả nhóm.
Nghe thấy tiếng nước ngay gần đây, Bạch Nhãn Hạt Tử sải chân chạy tới, phải biết từ lúc vào thành cổ này đến giờ, ông ta vẫn chưa uống nước, giờ đã khát không chịu nổi rồi.
Cho nên nhìn thấy sông ngầm, tất nhiên ông ta phải chạy tới uống cho đã trước tiên.
Dạ Oanh vội vàng giơ tay định kéo Bạch Nhãn Hạt Tử lại, bởi Tô Vũ đã nói, trong nước này rất có thể có virus Haifra, mà Bạch Nhãn Hạt Tử trực tiếp uống nước, chẳng phải sẽ nhiễm loại virus đó sao?
Người bình thường uống nước sông ngầm ở đây thì một trăm phần trăm sẽ nhiễm virus Haifra.
Nhưng Tô Vũ hiểu rõ, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc chắn sẽ không, cho nên cũng không có ý ngăn cản ông ta, cứ để ông ta uống cho đã đi.
Tô Vũ quay đầu lại nói với Dạ Oanh và những người khác: “Lấy đồ đã chuẩn bị ra đi”
Địa Lý Bính gật đầu, đặt ba lô của mình xuống đất, rồi kéo khóa, lấy từ trong đó ra mấy quả pháo lạnh lơ lửng.
Loại pháo lạnh này là đồ chuyên dụng của quân khu dùng để chiếu sáng ban đêm, sau khi bản ra, sẽ tự động mở một cái dù nhỏ.
Khiến pháo lạnh lưu lại trên không lâu hơn, từ đó kéo dài thời gian chiếu sáng của nó.
Vốn dĩ lý do ông ta muốn đến đây, hoàn toàn không phải vì tìm cách khống chế virus Haifra gì cả, thuần túy chỉ là muốn xem trong thành này có báu vật gì không, rồi ra ngoài kiếm một món tiền lớn.
Giờ xem ra chẳng có gì cả, ông ta tất nhiên muốn nhanh chóng quay về, dù sao nơi này âm u đáng sợ, ông ta cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Tô Vũ lắc đầu, cũng có thể hiểu được tâm lý nhỏ nhen của Bạch Nhãn Hạt Tử, dù sao bây giờ ông ta là kẻ ăn no không biết người đói, bởi ông ta sẽ không bị nhiễm virus Haifra, cho nên có thể ngủ yên, sống chết của người khác không liên quan lắm đến ông ta, ông ta cũng không muốn làm anh hùng cứu thế.
Tô Vũ cười nhắc nhở: “Bạch Nhãn Hạt Tử, đừng trách tôi không nhắc, ông tưởng bây giờ ông ra ngoài là có thể sống à? Đừng quên ông ra khỏi bệnh viện kiểu gì, nếu quay về, họ nhất định sẽ trói ông lại, rút cạn máu của ông.”
Vừa nói đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức tỉnh ngộ, trước đây ở bệnh viện, bác sĩ đã từng phát hiện trong máu của ông ta tồn tại thứ chất xám chó má gì đó, thứ đó có thể chữa trị bệnh nhân nhiễm virus Haifra.
Nói cách khác, bây giờ máu của ông là thuốc duy nhất, nếu lần này họ không tìm được cách khống chế virus Haifra, quay về đối mặt với nhiều bệnh nhân như vậy, ông ta chắc chắn cũng không còn mạng sống.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhấn Hạt Tử liếm môi nó 'Ối chao, Tô tiên sinh, ngài nói gì vậy chứ? Sao Bạch Nhãn Hạt Tử tôi lại có thể lùi bước trước trận chiến được chứ? Giống như lần trước trên biển ấy, nguy hiểm thế mà tôi vẫn đợi ngài quay lại đấy thôi.
Tôi vừa nãy thấy thằng béo hơi sợ, cộng thêm chuyện này cũng không liên quan lắm đến họ, để không liên lụy người vô tội, cho nên tôi với tư cách đội trưởng nhất định phải nói rõ mọi chuyện, nếu họ muốn thì tất nhiên có thể theo, dù sao tôi tuyệt đối không thể về tay không, tuyệt đối không thể.”
Nhìn sắc mặt Bạch Nhãn Hạt Tử thay đổi nhanh hơn lật sách, Xuyên Thiên Hầu và Dạ Oanh đều liếc ông ta một cái, không nói gì nữa. Địa Lý Bính đi đến bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử, giơ ngón tay giữa về phía ông ta, còn dùng cái bụng to đụng đụng vào ông ta nói.
“Tôi sợ bao giờ? Vừa nãy rõ ràng là ông sợ đến mức run lẩy bẩy suốt đấy nhé.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
“Thằng béo chết tiệt này chỉ thích nói bậy, vu khống ông chú này, ông chú này ăn muối còn nhiều hơn cơm cậu ăn, cảnh tượng lớn thế nào mà tôi chưa thấy qua chứ. Trên mặt biển sóng to gió lớn, dời núi lấp biển, còn có cả giao long, thằng nhóc thối như cậu mà nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ đến tè ra quần thôi.”
Bạch Nhấn Hạt Tử nói mấy lời cứng rắn, thể hiện mình tuyệt đối không phải vì sợ mà muốn lùi bước.
Cả nhóm cứ men theo tiếng nước, dần dần đến gần con sông ngầm đó, nhưng điều khiến mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ là.
Trên đường đi, họ không biết đã đi qua bao nhiêu kiến trúc cổ hình dạng khác nhau, nhưng lại không nhìn thấy loại xác sống mà trước đó đã thấy trong hang núi.
Hiện tượng này lại không khiến họ cảm thấy an tâm, mà ngược lại càng lúc càng căng thẳng, bởi bây giờ không nhìn thấy, cũng không thể chứng minh chúng không tồn tại.
Nếu đột nhiên từ chỗ nào đó thành đàn thành lũ chạy ra, họ đâu có ba đầu sáu tay mà đối phó.
Đi khoảng chừng nửa tiếng, tiếng nước bên tai đã ầm ầm đỉnh tai nhức óc, dòng sông ngầm cuồn cuộn hiện ra trước mắt cả nhóm.
Nghe thấy tiếng nước ngay gần đây, Bạch Nhãn Hạt Tử sải chân chạy tới, phải biết từ lúc vào thành cổ này đến giờ, ông ta vẫn chưa uống nước, giờ đã khát không chịu nổi rồi.
Cho nên nhìn thấy sông ngầm, tất nhiên ông ta phải chạy tới uống cho đã trước tiên.
Dạ Oanh vội vàng giơ tay định kéo Bạch Nhãn Hạt Tử lại, bởi Tô Vũ đã nói, trong nước này rất có thể có virus Haifra, mà Bạch Nhãn Hạt Tử trực tiếp uống nước, chẳng phải sẽ nhiễm loại virus đó sao?
Người bình thường uống nước sông ngầm ở đây thì một trăm phần trăm sẽ nhiễm virus Haifra.
Nhưng Tô Vũ hiểu rõ, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc chắn sẽ không, cho nên cũng không có ý ngăn cản ông ta, cứ để ông ta uống cho đã đi.
Tô Vũ quay đầu lại nói với Dạ Oanh và những người khác: “Lấy đồ đã chuẩn bị ra đi”
Địa Lý Bính gật đầu, đặt ba lô của mình xuống đất, rồi kéo khóa, lấy từ trong đó ra mấy quả pháo lạnh lơ lửng.
Loại pháo lạnh này là đồ chuyên dụng của quân khu dùng để chiếu sáng ban đêm, sau khi bản ra, sẽ tự động mở một cái dù nhỏ.
Khiến pháo lạnh lưu lại trên không lâu hơn, từ đó kéo dài thời gian chiếu sáng của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.