Chương 821: Ý trời
Ss Tần
15/04/2024
Lúc này không chỉ Mã Hiểu Lộ cảm thấy bất ngờ, Hà Thạc cũng rất bất ngờ.
Chỉ thấy hắn ta đột nhiên mở to mắt, cúi đầu nhíu mày. Mã Hiểu Lộ vội hỏi: “Thánh nhân tiền bối, đây là xảy ra vấn đề gì sao?”
Hà Thạc lắc đầu một cách máy móc, tự lẩm bẩm: “Không thể nào, sao lại thế được?”
Nói xong, Hà Thạc lại nhắm mắt lại, lặp lại động tác vừa rồi, nhưng tất cả vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
“Mất rồi, sao lại mất rồi nhỉ?”
Hà Thạc lấy viên ngọc ra khỏi mai rùa, vừa nhìn vừa nói.
“Cái gì mất rồi?”
Mã Hiểu Lộ không hiểu ý của Hà Thạc lắm.
Sau đó, Hà Thạc nhìn Mã Hiểu Lộ, vì hắn ta không cảm nhận được loại lực lượng mong chờ đã lâu trong viên đá này, loại lực lượng đó căn bản không tồn tại.
Nhưng nói là một người phàm như Mã Hiểu Lộ đã lấy đi, rõ ràng là không thể nào. Nhưng bây giờ lại đúng là đã biến mất không còn tăm hơi, điều này khiến Hà Thạc cảm thấy lồng ngực nghẹt thở.
“Tôi không tin, tôi không tin...” Nói xong, tay Hà Thạc run rẩy, trực tiếp ném mai rùa trong tay vào lò than phía trước, rồi miệng lại bắt đầu niệm chú.
Hắn ta không tin loại lực lượng trong viên ngọc này không cánh mà bay, nên hẳn ta muốn liều mạng, bói toán một lần nữa, muốn biết loại lực lượng này đi đâu rồi, hoặc nói nó có từng tồn tại hay không.
Nhưng Hà Thạc làm vậy chỉ khiến mình rơi vào tuyệt cảnh thảm hại, vì loại lực lượng đó thực ra vốn không phải tự có trong viên ngọc, mà là do Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu sau khi tỉnh lại, thông qua hấp thu tinh thần lực của Mã Hiểu Lộ mà sinh ra.
Mà bây giờ Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu biến mất, loại lực lượng đó tự nhiên cũng biến mất theo.
Chỉ nghe trong lò than có một trận “tí tách”, như đậu nành bị rang trong nồi, thỉnh thoảng còn có chút tia lửa từ trong lò than bắn ra.
Một lát sau, Hà Thạc đưa hai tay lấy miếng mai rùa đã bị nung đỏ ra khỏi lò than, như một khối sắt bị nung đỏ, nhìn vào khiến người ta cảm thấy nóng bỏng.
Sau đó, Hà Thạc đưa tay trái ra dùng sức bóp, máu tươi theo ngón tay chảy xuống mai rùa đã bị nung đỏ, sau đó là một trận âm thanh chói tai “xèo xèo', trên mai rùa vốn có những vết nứt nhỏ, lại có thêm không ít vết nứt mọc ra.
Mà hình dạng những vết nứt này, chính là quẻ tượng mà mai rùa hiển thị, tất nhiên, quẻ tượng này Mã Hiểu Lộ không nhìn ra được.
Nên chỉ có thể đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn Hà Thạc.
“Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, sao lại thế này?” Hà 'Thạc ôm chặt miếng mai rùa bị nung nóng từ dưới đất.
Khi mai rùa tiếp xúc với lòng bàn tay của hắn ta, một mùi da thịt bị đốt cháy truyền ra, chỉ là Hà Thạc cứ như hoàn toàn không thấy đau, hai mắt trừng trừng nhìn mai rùa trong tay, đó là ánh mắt không muốn chấp nhận hiện thực, tuyệt vọng xen lẫn bất đắc dĩ.
Mà loạt hành động kỳ quái này của Hà Thạc, cùng những lời nói trong miệng, khiến Mã Hiểu Lộ mù mịt, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
“Ông... ông nói gì vậy?”
Mã Hiểu Lộ tiến lại gần hơn rồi hỏi.
“Phụt!”
Hà Thạc há miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn, mai rùa trong tay cũng vì rơi xuống đất phát ra một tiếng “choang” rồi vỡ thành vô số mảnh.
“Ý trời... ý trời...” Hà Thạc quỳ trên đất run rẩy hai tay, giọng nói khàn đặc phát ra tiếng gào thét cuối cùng của cuộc đời, cuối cùng nhắm mắt ngã xuống đất.
Điều này khiến Mã Hiểu Lộ sợ tới mức run lên, một người bình thường đang tốt đẹp lại chết ngay trước mặt mình như vậy, e là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy luống cuống tay chân.
Hà Thạc vừa rồi, khi phát hiện loại lực lượng vốn tồn tại trong viên ngọc của Mã Hiểu Lộ biến mất, nhất thời kích động vạn phần, liều mạng tiến hành đốt mai rùa để bói toán.
Loại bói toán này đã có năng lực lén nhìn thiên cơ, nên phản phệ với người b bói toán rất nghiêm trọng, cộng thêm quẻ tượng hiển thị chỉ hướng, càng khiến Hà 'Thạc khó chấp nhận, nhất thời lửa giận xông tim, kết thúc cuộc đời hơn ba trăm tuổi của hắn ta.
“Này... này... ông không sao chứ? Cần tôi gọi cấp cứu không?” Tất nhiên bây giờ Mã Hiểu Lộ căn bản không biết Hà Thạc đã chết rồi, cô còn tưởng chỉ là ngất đi thôi.
Khi cô đưa tay nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của Hà Thạc, sợ đến mức vội rụt tay lại, ôm đầu la lên.
Đúng lúc này, Từ Thiên Thành cùng hơn chục dân làng cũng nghe thấy tiếng động chạy vào từ bên ngoài, vì thuật pháp của Hà Thạc dùng chỉ có tác dụng làm tê liệt tạm thời cơ thể của Từ Thiên Thành, nên qua một khoảng thời gian, ông ta sẽ không sao.
Sau đó, Từ Thiên Thành tìm đến dân làng địa phương, hỏi thăm một chút rồi tìm đến đây. Khi nhìn thấy Mã Hiểu Lộ quỳ trên đất ôm đầu, hơn nữa bên cạnh còn có một vũng máu lớn.
Chỉ thấy hắn ta đột nhiên mở to mắt, cúi đầu nhíu mày. Mã Hiểu Lộ vội hỏi: “Thánh nhân tiền bối, đây là xảy ra vấn đề gì sao?”
Hà Thạc lắc đầu một cách máy móc, tự lẩm bẩm: “Không thể nào, sao lại thế được?”
Nói xong, Hà Thạc lại nhắm mắt lại, lặp lại động tác vừa rồi, nhưng tất cả vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
“Mất rồi, sao lại mất rồi nhỉ?”
Hà Thạc lấy viên ngọc ra khỏi mai rùa, vừa nhìn vừa nói.
“Cái gì mất rồi?”
Mã Hiểu Lộ không hiểu ý của Hà Thạc lắm.
Sau đó, Hà Thạc nhìn Mã Hiểu Lộ, vì hắn ta không cảm nhận được loại lực lượng mong chờ đã lâu trong viên đá này, loại lực lượng đó căn bản không tồn tại.
Nhưng nói là một người phàm như Mã Hiểu Lộ đã lấy đi, rõ ràng là không thể nào. Nhưng bây giờ lại đúng là đã biến mất không còn tăm hơi, điều này khiến Hà Thạc cảm thấy lồng ngực nghẹt thở.
“Tôi không tin, tôi không tin...” Nói xong, tay Hà Thạc run rẩy, trực tiếp ném mai rùa trong tay vào lò than phía trước, rồi miệng lại bắt đầu niệm chú.
Hắn ta không tin loại lực lượng trong viên ngọc này không cánh mà bay, nên hẳn ta muốn liều mạng, bói toán một lần nữa, muốn biết loại lực lượng này đi đâu rồi, hoặc nói nó có từng tồn tại hay không.
Nhưng Hà Thạc làm vậy chỉ khiến mình rơi vào tuyệt cảnh thảm hại, vì loại lực lượng đó thực ra vốn không phải tự có trong viên ngọc, mà là do Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu sau khi tỉnh lại, thông qua hấp thu tinh thần lực của Mã Hiểu Lộ mà sinh ra.
Mà bây giờ Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu biến mất, loại lực lượng đó tự nhiên cũng biến mất theo.
Chỉ nghe trong lò than có một trận “tí tách”, như đậu nành bị rang trong nồi, thỉnh thoảng còn có chút tia lửa từ trong lò than bắn ra.
Một lát sau, Hà Thạc đưa hai tay lấy miếng mai rùa đã bị nung đỏ ra khỏi lò than, như một khối sắt bị nung đỏ, nhìn vào khiến người ta cảm thấy nóng bỏng.
Sau đó, Hà Thạc đưa tay trái ra dùng sức bóp, máu tươi theo ngón tay chảy xuống mai rùa đã bị nung đỏ, sau đó là một trận âm thanh chói tai “xèo xèo', trên mai rùa vốn có những vết nứt nhỏ, lại có thêm không ít vết nứt mọc ra.
Mà hình dạng những vết nứt này, chính là quẻ tượng mà mai rùa hiển thị, tất nhiên, quẻ tượng này Mã Hiểu Lộ không nhìn ra được.
Nên chỉ có thể đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn Hà Thạc.
“Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, sao lại thế này?” Hà 'Thạc ôm chặt miếng mai rùa bị nung nóng từ dưới đất.
Khi mai rùa tiếp xúc với lòng bàn tay của hắn ta, một mùi da thịt bị đốt cháy truyền ra, chỉ là Hà Thạc cứ như hoàn toàn không thấy đau, hai mắt trừng trừng nhìn mai rùa trong tay, đó là ánh mắt không muốn chấp nhận hiện thực, tuyệt vọng xen lẫn bất đắc dĩ.
Mà loạt hành động kỳ quái này của Hà Thạc, cùng những lời nói trong miệng, khiến Mã Hiểu Lộ mù mịt, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
“Ông... ông nói gì vậy?”
Mã Hiểu Lộ tiến lại gần hơn rồi hỏi.
“Phụt!”
Hà Thạc há miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn, mai rùa trong tay cũng vì rơi xuống đất phát ra một tiếng “choang” rồi vỡ thành vô số mảnh.
“Ý trời... ý trời...” Hà Thạc quỳ trên đất run rẩy hai tay, giọng nói khàn đặc phát ra tiếng gào thét cuối cùng của cuộc đời, cuối cùng nhắm mắt ngã xuống đất.
Điều này khiến Mã Hiểu Lộ sợ tới mức run lên, một người bình thường đang tốt đẹp lại chết ngay trước mặt mình như vậy, e là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy luống cuống tay chân.
Hà Thạc vừa rồi, khi phát hiện loại lực lượng vốn tồn tại trong viên ngọc của Mã Hiểu Lộ biến mất, nhất thời kích động vạn phần, liều mạng tiến hành đốt mai rùa để bói toán.
Loại bói toán này đã có năng lực lén nhìn thiên cơ, nên phản phệ với người b bói toán rất nghiêm trọng, cộng thêm quẻ tượng hiển thị chỉ hướng, càng khiến Hà 'Thạc khó chấp nhận, nhất thời lửa giận xông tim, kết thúc cuộc đời hơn ba trăm tuổi của hắn ta.
“Này... này... ông không sao chứ? Cần tôi gọi cấp cứu không?” Tất nhiên bây giờ Mã Hiểu Lộ căn bản không biết Hà Thạc đã chết rồi, cô còn tưởng chỉ là ngất đi thôi.
Khi cô đưa tay nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của Hà Thạc, sợ đến mức vội rụt tay lại, ôm đầu la lên.
Đúng lúc này, Từ Thiên Thành cùng hơn chục dân làng cũng nghe thấy tiếng động chạy vào từ bên ngoài, vì thuật pháp của Hà Thạc dùng chỉ có tác dụng làm tê liệt tạm thời cơ thể của Từ Thiên Thành, nên qua một khoảng thời gian, ông ta sẽ không sao.
Sau đó, Từ Thiên Thành tìm đến dân làng địa phương, hỏi thăm một chút rồi tìm đến đây. Khi nhìn thấy Mã Hiểu Lộ quỳ trên đất ôm đầu, hơn nữa bên cạnh còn có một vũng máu lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.