Truyền Nhân Thiên Y

Chương 291: Châm ngòi ly gián

Tần Cẩn

17/03/2023

"Anh……"

Diệp Khuynh Thành trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, vội vàng lau nước mắt, vội vàng quay trở lại lên ghế ngồi, nhanh chóng bày ra bộ dạng cường nữ bá đạo thường ngày của mình.

"Cầm khăn giấy của anh ra đi, tôi không có khóc, không cần."

"Cô không phải rời đi rồi sao, quay trở lại làm gì?"

Thấy dáng vẻ cố giả tạo của cô ta, Lương Siêu cố nén cười sau đó dìu cô ta đi.

"Tôi vừa nói là….,kiếp trước tôi nợ cô quá nhiều, cho nên kiếp này tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả cho xong món nợ này."

Nói rồi, hắn lại lấy kim châm ra, sau đó để Diệp Khuynh Thành ở một bên cởi quần áo ra, vừa đem găng tay cùng khăn vải ra hướng về phía cô ta mà vẫy vẫy: "Hừ, hai thứ này còn cần sao?"

"Dù sao lúc trước thứ không nên nhìn cũng đã nhìn thấy, thứ không nên đụng vào cũng đã sờ vào, không cần..."

"Im đi!"

Diệp Khuynh Thành vừa xấu hổ vừa tức giận mà mắng chửi, làm Lương Siêu lắc đầu thở dài, ngoan ngoãn đeo găng tay và che khăn vải lên.

Nửa giờ sau.

Dưới sụ xoa bóp không ngừng của Lương Siêu, đồng thời bản thân hắn cũng dùng huyền khí ân cần chăm sóc các kinh mạch trong cơ thể của Diệp Khuynh Thành, khiến Diệp Khuynh Thành cảm thấy thoải mái chưa từng có.

Cô ta ngừng lại việc căng thẳng, bắt đầu nói chuyện với Lương Siêu. Kể từ khi cha cô qua đời, cô buộc phải tiếp quản công ty Dược phẩm Nhuận Tinh đang chìm trong khủng hoảng, cô kể về việc mà cô đã làm việc không biết mệt mỏi, thậm chí còn hơn cả Saburo để duy trì công việc kinh doanh của gia đình. Trong khoảng thời gian này, cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt gièm pha cùng với việc mạnh mẽ nuốt ngược bao nhiêu tủi nhục vào.

Cô ta cũng nói về cách mà cô ta đã nắm bắt cơ hội, nhờ quý nhân giúp đỡ như thế nào, cô không chỉ tự mình giải quyết mọi khủng hoảng trong và ngoài công ty mà còn đưa Tập đoàn Dược Phẩm Nhuận Tinh lên một tầm cao mới chưa từng có!

Cuối cùng, cô nói về mong ước cuối cùng của đời mình.

Cô hy vọng rằng em trai cô có thể tiếp quản Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh đang hùng mạnh mà không cần phải làm việc chăm chỉ như cô.

Cô hy vọng bản thân có thể có căn nhà ở nông thôn, một cánh đồng hoa cúc như trong một bài thơ Nam Sơn. Làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.

Cùng chung sống với tình yêu của đời mình, dù cuộc đời này có thiếu thốn như thế nào cũng không hề cảm thấy hối tiếc.

Nói xong, nước mắt to bằng hạt đậu lại tuôn ra, chảy dài trên má, cuối cùng lại mơ màng mà lẩm bẩm: "Mệt mỏi quá, tôi thật sự rất mệt..."

"Mọi thứ tôi mong đợi sẽ không bao giờ có thể xảy ra..."

"Xét cho cùng, nó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ..."

Lương Siêu chỉ lẳng lặng lắng nghe, lực đạo trong tay cũng trở nên mềm mại đi một ít.

Đây là lần đầu tiên trong lòng hắn cảm thấy thương hại một người phụ nữ như vậy, nhưng lại không thể giải thích được bằng lời.

Người phụ nữ có vẻ ngoài cứng rắn như thép này thực ra cũng giống như bao cô gái bình thường khác, vì rất nhiều chuyện khốn cực đã khiến cô ấy trở nên như bây giờ.



Bày ra sự giả tạo, nhưng vẫn khá dễ thương.

"Ngủ đi."

"Bây giờ là thời gian để cô nghỉ ngơi."

...

Cùng lúc đó, Phương Lệ đang rời khỏi Tòa nhà Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh, sau khi về đến nhà lập tức gọi điện cho Diệp Tiêu.

"Tiểu Tiêu, bây giờ em đang ở nơi đâu?"

Diệp Tiêu chán nản nói: "Còn có thể ở nơi nào, ở nhà đóng cửa ngồi thiền."

"Anh Phương Lệ, cái tên họ Lương kia quá biến thái, lúc trước hắn đã ăn hết đồ ăn mà anh bưng lên, nhưng bọn hắn lại ăn rất ngon!"

"Khi nào món chính của anh mới được phục vụ?"

Phương Lệ hừ lạnh một tiếng liền nói: "Đừng nản lòng, món chính đã lên đường."

“Tôi gọi cho em vì tôi có chuyện này muốn nói với em, nhưng…"

"Ồ, vấn đề này thật sự rất khó nói."

Diệp Tiêu liền cau mày, thẳng thắn nói: "Anh Phương Lệ, anh em với nhau còn có chuyện gì không tiện nói chứ?"

"Từ nhỏ anh đã bảo bọc em, trong lòng em, anh chẳng khác gì anh ruột. Nói cho em biết, anh có phải đang gặp khó khăn gì phải không? Em nhất định sẽ giúp đỡ anh!"

Phương Lệ đảo mắt một hồi, thở dài một hơi.

"Tiểu Tiêu, không phải anh gặp khó khăn, mà là em gặp khó khăn!"

"Không dám giấu diếm gì, vừa rồi anh đi tìm chị của em, nhưng ở ngoài phòng làm việc của cô ta, anh lại nghe thấy cô ta và Lương Siêu đang âm mưu gì đó."

Nghe thấy cái tên Lương Siêu, sắc mặt Diệp Tiêu lập tức âm trầm xuống.

"Bọn họ đang có âm mưu gì?"

"Là, âm mưu làm thế nào để lấy đi một phần cổ phần của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh mà em đang nắm giữ, có thể không đánh mà thắng, không tốn một đồng mà có thể cướp nó từ tay em."

"Mẹ kiếp!"

"Đó là do cha em để lại! Bọn họ nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!"

"Ai nói không phải chứ? Lương Siêu cũng biết chuyện này quá khó khăn, cho nên mới đề nghị chị của em tìm cơ hội lặng lẽ mà..."

"Diệt trừ em."



"Cái, cái gì?"

Diệp Tiêu trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, sống lưng cảm giác ớn lạnh!

Anh ta biết Lương Siêu có năng lực như thế nào, mà còn là một vị y thánh tinh thông dược lý!

Thật dễ dàng giết người, thần không hay quỷ không biết.

"Vậy chị ấy nói như thế nào? Nhất định sẽ không đồng ý!"

"Chà, đúng vậy."

Phương Lệ gật đầu và nói: "Ngay lập tức chị gái của em không đồng ý. Nhưng sau khi do dự khoảng mười phút, cô ấy cuối cùng đã đưa ra câu trả lời là, mong Lương Siêu cho cô ấy ba ngày để suy nghĩ."

Xoạc!

Diệp Tiêu trong lòng run lên, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.

Cân nhắc……

Điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là trong lòng đã có sát tâm rồi, chẳng qua là vì tình nghĩa chị em ruột thịt mà không nỡ ra tay!

Nếu như ba ngày sau Lương Siêu lại châm dầu vào lửa, như vậy cái mạng nhỏ của anh ta. . .

Diệp Tiêu không dám nghĩ nữa, Phương Lệ cũng không nói thêm gì nữa.

"Tiểu Tiêu, em là người thông minh, cho nên anh cũng sẽ không nhiều lời nữa, người anh này nhìn em lớn lên, nên anh chỉ có thể nhắc nhở em một câu cuối cùng."

"Thời gian của em, nó thực sự không nhiều."

"Hoặc là ra tay mạnh mẽ trước, hoặc là chịu đựng hậu họa phía sau, em nên thực sự phải cân nhắc kỹ lưỡng."

Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.

Nhìn cảnh sông nước tráng lệ ngoài cửa sổ, khóe miệng anh liền hiện lên một nụ cười khinh bỉ.

"Khuynh Thành, tôi không chỉ một lần cho cô cơ hội, nhưng cô một lần cũng chưa từng trân trọng nó, ngược lại vẫn nguyện ý khinh thường tôi!"

"Đã như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình."

Hai giờ nữa trôi qua.

Kết thúc liệu trình, thấy Diệp Khuynh Thành đã ngủ say không có dấu hiệu thức giấc, Lương Siêu cũng không gọi cô dậy, khoác áo khoác lên cho cô, rón rén rời đi.

Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà, hắn chợt nhận ra tiểu nha đầu Thượng Quan Nguyệt đã biến mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Nhân Thiên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook