Chương 140: Coi tiểu Siêu nhà chúng ta không có trưởng bối
Tần Cẩn
16/01/2023
Bên ngoài căn nhà lớn kiểu phương Tây.
Bạch Vân hi, Vân Cơ cùng với Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm bốn người đều có mặt tại đây, Mộ Khuynh Tuyết người đi ra đầu tiên, cau lại mày liễu đầy giận dữ.
"Làm thế nào mấy người lại tìm tới nơi này?"
“Lương thần y đang chữa bệnh cho gia sư, mấy người không có nhiệm vụ thì mau chóng rời đi đi!"
Nghe xong lời này, Bạch Vân Hi hừ một tiếng, nói: "Mộ tiểu thư, nghe lời khuyên của tôi đi, nhân lúc sư tôn của tôi còn chưa hoàn toàn tức giận, mau chóng cắt đứt quan hệ với cái tên họ Lương kia đi."
“Khuyên tôi sao?”
“Anh là cái thá gì mà cũng đòi khuyên nhủ tôi?”
Mộ Khuynh Tuyết thay đổi tác phong cũ, không nói nhảm lấy một câu liền bắt đầu giận dữ.
“Đánh không lại Lương thần y thì cũng thôi đi, lại còn chẳng biết xấu hổ đi mời sư phụ đến giúp lấy lại mặt mũi? Uổng công trước đó tôi từng coi anh như một nhân vật tầm cỡ.”
"Hiện tại xem ra so sánh với Lương thần y, sợ rằng anh còn không sánh bằng một ngón út của người ta nữa.”
“Cô!”
Mặt Bạch Vân Hi tối sầm lại, sau đó Vân Cơ nói: "Tôi không phải là người vô lý, tôi đến đây lần này không phải để xuất đầu đầu lấy lại thể diện, mà là để đòi nợ máu cho con gái tôi."
“Con gái ông?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Ánh mắt Mộ Khuynh Tuyết một trận biến ảo, nhìn nhìn lại ánh mắt Bạch Vân Hi hi đột nhiên trở nên có chút hốt hoảng bất định, nhất thời đã hiểu ra.
“Sư muội họ Bạch kia là con gái ông?”
"Đã chết rồi?"
“Đúng!”
Vân cơ gật đầu, vẻ mặt sát khí.
“Hừ, vậy ông nên đặc biệt tìm hỏi vị đệ tử yêu quý của ông đi, anh ta mới là người chịu trách nhiệm chính với con gái của ông, căn bản không đổ tội lên người Lương thần y được, hơn nữa…”
"Câm miệng!"
Bạch Vân Hi trong nháy mắt giận dữ và cũng không có tâm tư làm quen lôi kéo cô như trước đó nữa, sau khi quát lớn một tiếng, anh ta lập tức dùng lực lượng như sấm sét lôi đình, một móng vuốt sắc nhọn tấn công về phía Mộ Khuynh Tuyết.
Đòn tấn công dữ dội sắc bén vậy hiển nhiên là một đòn trí mạng.
Một vị cao thủ đỉnh phong tông sư toàn lực tấn công, đối với Mộ Khuynh Tuyết vừa mới tiến vào cảnh tông sư mà nói không thể nghi ngờ gì là cú trí mạng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, nhất thời không kịp né tránh.
Nhưng vào lúc anh ta sắp tóm lấy cổ của Mục Khuynh Tuyết, một thân ảnh sáng ngời màu vàng kim óng ánh lao ra như tia chớp, nghênh đón anh ta bằng một quyền.
Bạch Vân Hi chỉ cảm thấy một cỗ cực lớn lực lượng đột nhiên ập tới, toàn cánh tay tê dại một hồi, kêu lên một tiếng đau đớn xong lại ‘đau đau!’ mà liên tiếp lùi về phía sau, cuối cùng được Vân Cơ đỡ lấy.
Người ra tay là Lương Siêu.
Mộ Khuynh Tuyết thấy hắn xuất thủ, vừa mừng vừa lo: "Sao anh lại ra đây?"
“Anh vừa châm cứu cho gia sư, ắt đã hao tổn khá lớn rồi, trước tiên nên điều chỉnh lại hơi thở của mình đi."
Ngô Nguyên Trung cùng Đào Khiêm ở đối diện nghe vậy hai mắt sáng lên, lập tức bày ra bộ mặt phản diện bắt đầu cười ha ha.
"Họ Lương kia, đây thực sự là ông trời đang giúp tao, trời cũng muốn diệt mày!”
“Vừa châm cứu xong cơ thể còn yếu phải không, lại công thêm cao thủ đẳng cấp hàng đầu như Vân đại sư ở đây nữa, tao xem mày có thể ngông cuồng giả ngầu như nào, có thể xuất đầu lộ diện cho Cung gia thế nào?”
“Tên kia, chắc mày chưa có chạm vào vị hôn thê của mình đúng không? Yên tâm, tao đã thèm muốn cái nữ thần quốc dân kia từ lâu, sau khi mày chết, tao nhất định sẽ yêu cô ấy thay mày."
Đào khiêm nói xong, Ngô Nguyên Trung ở một bên lại cười tục tĩu.
"Ha ha... Lão Đào à, không biết cậu có phát hiện ra không, hình như hôm qua tên này mang theo một con nhóc, hình như là em nó thì phải? Nhìn dáng dấp cũng tươi ngon mọng nước ấy chứ!”
"Nếu chúng ghi lại quá trình trưởng thành của một thiếu nữ, thì đợi khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, cô gái nhỏ đó sẽ là một mỹ nữ, chúng ta lại có thể cùng nhau hưởng dụng vui vẻ, chẳng phải rất tuyệt sao?"
Vẻ mặt Lương Siêu dần dần trở nên lạnh lùng, cuối cùng, ánh mắt nhìn hai người họ đã không còn độ ấm nào nữa, như thể đang nhìn hai người đã chết.
"Tao còn chưa chết mà chúng mày đã bắt đầu phân chia mồi ngon rồi sao?”
“Không cảm thấy quá sớm?"
"Không sớm chút nào!"
Bạch Vân Hi quát lạnh một tiếng, nói: "Từ giây phút sư tôn của tao đứng ở chỗ này thì kết cục của mày đã định rồi, khó thoát khỏi cái chết!”
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu không nói gì nữa, chuyển ánh mắt sang Vân Cơ và bước lên phía trước sau một nụ cười khinh bỉ.
Đường đường là truyền nhân thiên y, luận về đánh nhau hắn chưa từng yếu thế qua!
"Lương thần y."
Mộ Khuynh Tuyết vẻ mặt lo âu kéo cánh tay hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
“Cô Mộ, cứ yên tâm đi."
"Chỉ là cảnh giới Thiên Tượng mà thôi, chuyện nhỏ.”
“Mày là đồ hỗn xược!”
Bạch Vân Hi quát mắng một tiếng xong sau đó khum tay với Vân Cơ, tiếp tục khiêu khích: "Sư tôn người đã tận mắt nhìn thấy rồi đó! Người này trước nay đều hung hăng, ngang ngược như vậy!"
“Trước một khắc khi hắn hắn đánh chết Nhã nhi sư muội, đệ tử đã nói tên của người ra rồi nhưng mà hắn ta chưa từng để vào mắt!”
Vân Cơ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lương Siêu nhìn một chút rồi nói: “Còn trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, thì đích xác phải có sự kiêu ngạo của bản thân, nhưng cũng ngàn vạn lần không được giết con gái tôi."
Nói xong ba thanh kiếm sau lưng ông ta bắt đầu run lên, ngay lập tức thanh ngoài cùng bên trái đột nhiên được rút ra khỏi vỏ, bay lơ lửng trên đầu Vân Cơ.
Thấy vậy, Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm vỗ tay phấn khích trầm trồ khen ngợi.
Xưa kia khi giao đấu Vân Cơ không bao giờ ra tay, chỉ lấy khí thế của bản thân khiến ba cao thủ tông sư phải quỳ mọp xuống đất, lần này lại rút kiếm ra khỏi vỏ, bọn họ không cách nào tưởng tượng được uy lực này.
Chỉ là giết chết một Lương Siêu nhỏ nhoi chắc là không thành vấn đề gì đâu?
“Cậu, có tư cách thì để tôi xuất một kiếm."
"Hãy nhớ rằng, người giết cậu là môn chủ của Cực Quang Môn, Vân Cơ!”
“Ha ha."
Lương Siêu khinh thường cười, và sau khi thở ra một ngụm không khí đục ngầu, vận chuyển huyền khí muốn động thủ.
Nhưng vào lúc này.
Cánh cửa của tòa nhà kiểu phương Tây lại mở ra, một người phụ nữ lạnh lùng hét lên.
“Người già đi đánh người nhỏ hơn, đúng loại Cực Quang Môn chó má gì chứ, thật không để lại chút mặt mũi nào sao, thật sự coi tiểu Siêu nhà chúng tôi không có trưởng bối à?”
“Mặc dù sư phụ của tiểu Siêu chúng tôi đã không còn, nhưng sư nương của nó còn chưa chết đâu nhé!”
Bạch Vân hi, Vân Cơ cùng với Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm bốn người đều có mặt tại đây, Mộ Khuynh Tuyết người đi ra đầu tiên, cau lại mày liễu đầy giận dữ.
"Làm thế nào mấy người lại tìm tới nơi này?"
“Lương thần y đang chữa bệnh cho gia sư, mấy người không có nhiệm vụ thì mau chóng rời đi đi!"
Nghe xong lời này, Bạch Vân Hi hừ một tiếng, nói: "Mộ tiểu thư, nghe lời khuyên của tôi đi, nhân lúc sư tôn của tôi còn chưa hoàn toàn tức giận, mau chóng cắt đứt quan hệ với cái tên họ Lương kia đi."
“Khuyên tôi sao?”
“Anh là cái thá gì mà cũng đòi khuyên nhủ tôi?”
Mộ Khuynh Tuyết thay đổi tác phong cũ, không nói nhảm lấy một câu liền bắt đầu giận dữ.
“Đánh không lại Lương thần y thì cũng thôi đi, lại còn chẳng biết xấu hổ đi mời sư phụ đến giúp lấy lại mặt mũi? Uổng công trước đó tôi từng coi anh như một nhân vật tầm cỡ.”
"Hiện tại xem ra so sánh với Lương thần y, sợ rằng anh còn không sánh bằng một ngón út của người ta nữa.”
“Cô!”
Mặt Bạch Vân Hi tối sầm lại, sau đó Vân Cơ nói: "Tôi không phải là người vô lý, tôi đến đây lần này không phải để xuất đầu đầu lấy lại thể diện, mà là để đòi nợ máu cho con gái tôi."
“Con gái ông?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Ánh mắt Mộ Khuynh Tuyết một trận biến ảo, nhìn nhìn lại ánh mắt Bạch Vân Hi hi đột nhiên trở nên có chút hốt hoảng bất định, nhất thời đã hiểu ra.
“Sư muội họ Bạch kia là con gái ông?”
"Đã chết rồi?"
“Đúng!”
Vân cơ gật đầu, vẻ mặt sát khí.
“Hừ, vậy ông nên đặc biệt tìm hỏi vị đệ tử yêu quý của ông đi, anh ta mới là người chịu trách nhiệm chính với con gái của ông, căn bản không đổ tội lên người Lương thần y được, hơn nữa…”
"Câm miệng!"
Bạch Vân Hi trong nháy mắt giận dữ và cũng không có tâm tư làm quen lôi kéo cô như trước đó nữa, sau khi quát lớn một tiếng, anh ta lập tức dùng lực lượng như sấm sét lôi đình, một móng vuốt sắc nhọn tấn công về phía Mộ Khuynh Tuyết.
Đòn tấn công dữ dội sắc bén vậy hiển nhiên là một đòn trí mạng.
Một vị cao thủ đỉnh phong tông sư toàn lực tấn công, đối với Mộ Khuynh Tuyết vừa mới tiến vào cảnh tông sư mà nói không thể nghi ngờ gì là cú trí mạng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, nhất thời không kịp né tránh.
Nhưng vào lúc anh ta sắp tóm lấy cổ của Mục Khuynh Tuyết, một thân ảnh sáng ngời màu vàng kim óng ánh lao ra như tia chớp, nghênh đón anh ta bằng một quyền.
Bạch Vân Hi chỉ cảm thấy một cỗ cực lớn lực lượng đột nhiên ập tới, toàn cánh tay tê dại một hồi, kêu lên một tiếng đau đớn xong lại ‘đau đau!’ mà liên tiếp lùi về phía sau, cuối cùng được Vân Cơ đỡ lấy.
Người ra tay là Lương Siêu.
Mộ Khuynh Tuyết thấy hắn xuất thủ, vừa mừng vừa lo: "Sao anh lại ra đây?"
“Anh vừa châm cứu cho gia sư, ắt đã hao tổn khá lớn rồi, trước tiên nên điều chỉnh lại hơi thở của mình đi."
Ngô Nguyên Trung cùng Đào Khiêm ở đối diện nghe vậy hai mắt sáng lên, lập tức bày ra bộ mặt phản diện bắt đầu cười ha ha.
"Họ Lương kia, đây thực sự là ông trời đang giúp tao, trời cũng muốn diệt mày!”
“Vừa châm cứu xong cơ thể còn yếu phải không, lại công thêm cao thủ đẳng cấp hàng đầu như Vân đại sư ở đây nữa, tao xem mày có thể ngông cuồng giả ngầu như nào, có thể xuất đầu lộ diện cho Cung gia thế nào?”
“Tên kia, chắc mày chưa có chạm vào vị hôn thê của mình đúng không? Yên tâm, tao đã thèm muốn cái nữ thần quốc dân kia từ lâu, sau khi mày chết, tao nhất định sẽ yêu cô ấy thay mày."
Đào khiêm nói xong, Ngô Nguyên Trung ở một bên lại cười tục tĩu.
"Ha ha... Lão Đào à, không biết cậu có phát hiện ra không, hình như hôm qua tên này mang theo một con nhóc, hình như là em nó thì phải? Nhìn dáng dấp cũng tươi ngon mọng nước ấy chứ!”
"Nếu chúng ghi lại quá trình trưởng thành của một thiếu nữ, thì đợi khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, cô gái nhỏ đó sẽ là một mỹ nữ, chúng ta lại có thể cùng nhau hưởng dụng vui vẻ, chẳng phải rất tuyệt sao?"
Vẻ mặt Lương Siêu dần dần trở nên lạnh lùng, cuối cùng, ánh mắt nhìn hai người họ đã không còn độ ấm nào nữa, như thể đang nhìn hai người đã chết.
"Tao còn chưa chết mà chúng mày đã bắt đầu phân chia mồi ngon rồi sao?”
“Không cảm thấy quá sớm?"
"Không sớm chút nào!"
Bạch Vân Hi quát lạnh một tiếng, nói: "Từ giây phút sư tôn của tao đứng ở chỗ này thì kết cục của mày đã định rồi, khó thoát khỏi cái chết!”
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu không nói gì nữa, chuyển ánh mắt sang Vân Cơ và bước lên phía trước sau một nụ cười khinh bỉ.
Đường đường là truyền nhân thiên y, luận về đánh nhau hắn chưa từng yếu thế qua!
"Lương thần y."
Mộ Khuynh Tuyết vẻ mặt lo âu kéo cánh tay hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
“Cô Mộ, cứ yên tâm đi."
"Chỉ là cảnh giới Thiên Tượng mà thôi, chuyện nhỏ.”
“Mày là đồ hỗn xược!”
Bạch Vân Hi quát mắng một tiếng xong sau đó khum tay với Vân Cơ, tiếp tục khiêu khích: "Sư tôn người đã tận mắt nhìn thấy rồi đó! Người này trước nay đều hung hăng, ngang ngược như vậy!"
“Trước một khắc khi hắn hắn đánh chết Nhã nhi sư muội, đệ tử đã nói tên của người ra rồi nhưng mà hắn ta chưa từng để vào mắt!”
Vân Cơ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lương Siêu nhìn một chút rồi nói: “Còn trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, thì đích xác phải có sự kiêu ngạo của bản thân, nhưng cũng ngàn vạn lần không được giết con gái tôi."
Nói xong ba thanh kiếm sau lưng ông ta bắt đầu run lên, ngay lập tức thanh ngoài cùng bên trái đột nhiên được rút ra khỏi vỏ, bay lơ lửng trên đầu Vân Cơ.
Thấy vậy, Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm vỗ tay phấn khích trầm trồ khen ngợi.
Xưa kia khi giao đấu Vân Cơ không bao giờ ra tay, chỉ lấy khí thế của bản thân khiến ba cao thủ tông sư phải quỳ mọp xuống đất, lần này lại rút kiếm ra khỏi vỏ, bọn họ không cách nào tưởng tượng được uy lực này.
Chỉ là giết chết một Lương Siêu nhỏ nhoi chắc là không thành vấn đề gì đâu?
“Cậu, có tư cách thì để tôi xuất một kiếm."
"Hãy nhớ rằng, người giết cậu là môn chủ của Cực Quang Môn, Vân Cơ!”
“Ha ha."
Lương Siêu khinh thường cười, và sau khi thở ra một ngụm không khí đục ngầu, vận chuyển huyền khí muốn động thủ.
Nhưng vào lúc này.
Cánh cửa của tòa nhà kiểu phương Tây lại mở ra, một người phụ nữ lạnh lùng hét lên.
“Người già đi đánh người nhỏ hơn, đúng loại Cực Quang Môn chó má gì chứ, thật không để lại chút mặt mũi nào sao, thật sự coi tiểu Siêu nhà chúng tôi không có trưởng bối à?”
“Mặc dù sư phụ của tiểu Siêu chúng tôi đã không còn, nhưng sư nương của nó còn chưa chết đâu nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.