Chương 314: Giết Phương gia!
Tần Cẩn
26/08/2023
"Đừng ngăn cản em"
"Tôi, tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với chị nữa, em chỉ muốn chết! Cho em chết đi!"
"Cậu đã từng là kẻ ngốc, vậy tại sao cậu không đóng vai kẻ hèn nhát một lần nữa?"
"Chỉ cần cậu còn một chút lương tâm thì việc cậu cần làm bây giờ không phải là chết mà là dùng phần đời còn lại để chuộc tội!"
"Chuộc tội cho chị gái của cậu và người nhà thư ký Tôn!"
Lời nói của Lương Siêu như đánh thức kẻ nằm mộng. Sau khi lau sạch vết máu trên khóe miệng, Diệp Tiêu cúi đầu trước Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành, sau đó chậm rãi đi đến bên Tôn Ngọc và ôm lấy cô ta.
Một lúc sau khi xe cứu thương đến, cậu ta nói với Diệp Khuynh Thành: "Chị ơi, chị hãy giúp em lo tang lễ cho chị Ngọc. Chị hãy khắc lên bia mộ của chị ấy là vợ của Diệp Tiêu."
Nói xong, cậu ta đứng dậy rời đi.
"Tiểu Tiêu, em định đi đâu?"
Diệp Tiêu chỉ nói mà không qua đầu lại: "Em sẽ giết Phương Lệ để báo thù cho chị Ngọc, tên khốn đạo đức giả đó!"
"Em..."
Diệp Khuynh Thành còn chưa nói xong, Lương Siêu đã đi tới chỗ Diệp Tiêu và đè vai giữ cậu ta lại, nói: "Nếu muốn giết Phương Lệ thì cậu còn chưa đủ thực lực."
"Hãy làm những gì cậu nên làm còn tôi sẽ xử lý phần còn lại."
Nói xong, dưới ánh mắt mê mang của Diệp Tiêu, Lương Siêu biến mất khỏi tầm mắt của cậu ta. Cậu ta hét lớn: "Anh rể, hãy cẩn thận!"
Một tiếng sau, dựa theo vị trí mà Diệp Khuynh Thành gửi, Lương Siêu đã tới bên ngoài biệt thự Phương gia.
Nhìn thấy trước mặt mình có mười mấy vệ sĩ, hắn nhẹ giọng nói: "Hiện tại tâm trạng của tôi đang rất không tốt, tốt nhất là mấy người mau cút sang một bên!"
Thế nhưng những tên vệ sĩ đó không nghe theo, bọn họ xông lên phía trước. Lương Siêu cũng không có ý định nương tay. Sau khi giết chết hơn chục người, hắn đá tung cửa biệt thự.
Lúc này, Phương Lệ và ba của anh ta đang ngồi trong phòng khách thảo luận về các vấn đề. Khi nhìn thấy Lương Siêu, mặt của bọn họ tối sầm lại. Và tiếp đó khi nhìn thấy thân thể nhuốm đầy máu của Lương Siêu, Phương Lệ cười lạnh một tiếng.
"Hừ, tôi biết ngay Diệp Tiêu là phế vật mà."
"Quả nhiên, một mình cậu ta không giết được anh nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh, hẳn là cũng chịu đựng không ít nhỉ? Diệp Khuynh Thành đâu?"
"Cô ta chết rồi sao?"
Xoẹt!
Lương Siêu tức giận lao về phía Phương Lệ với sát khi đằng đằng!
Nhưng ngay sau đó có hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn và công kích hắn.
Chỉ trong nháy mắt hai lão giả giật mình lùi lại, không thể không ngăn cản thế công của Lương Siêu.
"Huyền khí Đạo gia thật tinh thuần!"
Ngay lúc hai người thốt lên kinh ngạc, Lương Siêu lại xông tới và kích phát bí thuật luyện thể mạnh hết mức. Toàn thân hắn tỏa sáng lấp lánh, mỗi một đòn đánh ra có uy lực sánh ngang với cường giả kỳ Kim Đan!
Sau trận chiến đãm máu với Chung Kình, sức mạnh của hắn đã có bước tiến nhảy vọt.
Sau khi tấn công liên tục hàng chục chiêu, hai lão giả kỳ Kim Đan đã cạn kiệt toàn bộ sức lực và dần rơi vào thế bất lợi.
Cuối cùng, Lương Siêu thúc giục Cửu Tự Chân Ngôn khiến cho sức mạnh một quyền của hắn càng thêm mạnh hơn. Sau vài lần công kích mạnh mẽ, hai lão giả đã bị tiêu diệt!
Tất nhiên hắn cũng phải trả giá tương ứng cho việc thách đấu và chiến thắng bằng cách vượt cấp. Hắn chống lại đòn phản công cuối cùng của một trong hai lão giả, bị thương tới mức hộc máu.
Trước đây anh ta chỉ nghe noi sức chiến đấu của Lương Siêu cực kỳ mạnh, vậy mà hắn lại có thể đánh thắng Chung Kình và hai lão giả kỳ Kim Đan. Xem ra lời đồn là sự thật.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã mất đi hai cung phụng kỳ Kim Đan!
"Tên tùy tùng kỳ Nguyên Anh của anh đâu? Sao không thấy anh ta?"
"Giết anh, chỉ cần một mình tôi là đủ."
Sau khi nghe xong, hai cha con Phương Lệ và Phương Vân Sơn nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.
"Xin Lăng đại nhân hãy xuất thủ giết thằng nhãi này!"
"Tôi, tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với chị nữa, em chỉ muốn chết! Cho em chết đi!"
"Cậu đã từng là kẻ ngốc, vậy tại sao cậu không đóng vai kẻ hèn nhát một lần nữa?"
"Chỉ cần cậu còn một chút lương tâm thì việc cậu cần làm bây giờ không phải là chết mà là dùng phần đời còn lại để chuộc tội!"
"Chuộc tội cho chị gái của cậu và người nhà thư ký Tôn!"
Lời nói của Lương Siêu như đánh thức kẻ nằm mộng. Sau khi lau sạch vết máu trên khóe miệng, Diệp Tiêu cúi đầu trước Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành, sau đó chậm rãi đi đến bên Tôn Ngọc và ôm lấy cô ta.
Một lúc sau khi xe cứu thương đến, cậu ta nói với Diệp Khuynh Thành: "Chị ơi, chị hãy giúp em lo tang lễ cho chị Ngọc. Chị hãy khắc lên bia mộ của chị ấy là vợ của Diệp Tiêu."
Nói xong, cậu ta đứng dậy rời đi.
"Tiểu Tiêu, em định đi đâu?"
Diệp Tiêu chỉ nói mà không qua đầu lại: "Em sẽ giết Phương Lệ để báo thù cho chị Ngọc, tên khốn đạo đức giả đó!"
"Em..."
Diệp Khuynh Thành còn chưa nói xong, Lương Siêu đã đi tới chỗ Diệp Tiêu và đè vai giữ cậu ta lại, nói: "Nếu muốn giết Phương Lệ thì cậu còn chưa đủ thực lực."
"Hãy làm những gì cậu nên làm còn tôi sẽ xử lý phần còn lại."
Nói xong, dưới ánh mắt mê mang của Diệp Tiêu, Lương Siêu biến mất khỏi tầm mắt của cậu ta. Cậu ta hét lớn: "Anh rể, hãy cẩn thận!"
Một tiếng sau, dựa theo vị trí mà Diệp Khuynh Thành gửi, Lương Siêu đã tới bên ngoài biệt thự Phương gia.
Nhìn thấy trước mặt mình có mười mấy vệ sĩ, hắn nhẹ giọng nói: "Hiện tại tâm trạng của tôi đang rất không tốt, tốt nhất là mấy người mau cút sang một bên!"
Thế nhưng những tên vệ sĩ đó không nghe theo, bọn họ xông lên phía trước. Lương Siêu cũng không có ý định nương tay. Sau khi giết chết hơn chục người, hắn đá tung cửa biệt thự.
Lúc này, Phương Lệ và ba của anh ta đang ngồi trong phòng khách thảo luận về các vấn đề. Khi nhìn thấy Lương Siêu, mặt của bọn họ tối sầm lại. Và tiếp đó khi nhìn thấy thân thể nhuốm đầy máu của Lương Siêu, Phương Lệ cười lạnh một tiếng.
"Hừ, tôi biết ngay Diệp Tiêu là phế vật mà."
"Quả nhiên, một mình cậu ta không giết được anh nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh, hẳn là cũng chịu đựng không ít nhỉ? Diệp Khuynh Thành đâu?"
"Cô ta chết rồi sao?"
Xoẹt!
Lương Siêu tức giận lao về phía Phương Lệ với sát khi đằng đằng!
Nhưng ngay sau đó có hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn và công kích hắn.
Chỉ trong nháy mắt hai lão giả giật mình lùi lại, không thể không ngăn cản thế công của Lương Siêu.
"Huyền khí Đạo gia thật tinh thuần!"
Ngay lúc hai người thốt lên kinh ngạc, Lương Siêu lại xông tới và kích phát bí thuật luyện thể mạnh hết mức. Toàn thân hắn tỏa sáng lấp lánh, mỗi một đòn đánh ra có uy lực sánh ngang với cường giả kỳ Kim Đan!
Sau trận chiến đãm máu với Chung Kình, sức mạnh của hắn đã có bước tiến nhảy vọt.
Sau khi tấn công liên tục hàng chục chiêu, hai lão giả kỳ Kim Đan đã cạn kiệt toàn bộ sức lực và dần rơi vào thế bất lợi.
Cuối cùng, Lương Siêu thúc giục Cửu Tự Chân Ngôn khiến cho sức mạnh một quyền của hắn càng thêm mạnh hơn. Sau vài lần công kích mạnh mẽ, hai lão giả đã bị tiêu diệt!
Tất nhiên hắn cũng phải trả giá tương ứng cho việc thách đấu và chiến thắng bằng cách vượt cấp. Hắn chống lại đòn phản công cuối cùng của một trong hai lão giả, bị thương tới mức hộc máu.
Trước đây anh ta chỉ nghe noi sức chiến đấu của Lương Siêu cực kỳ mạnh, vậy mà hắn lại có thể đánh thắng Chung Kình và hai lão giả kỳ Kim Đan. Xem ra lời đồn là sự thật.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã mất đi hai cung phụng kỳ Kim Đan!
"Tên tùy tùng kỳ Nguyên Anh của anh đâu? Sao không thấy anh ta?"
"Giết anh, chỉ cần một mình tôi là đủ."
Sau khi nghe xong, hai cha con Phương Lệ và Phương Vân Sơn nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.
"Xin Lăng đại nhân hãy xuất thủ giết thằng nhãi này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.