Chương 354: Giết!
Tần Cẩn
14/09/2023
Huyết trì rất nhanh bắt đầu có những chuyển động. Đến lúc này, những đệ tử cả gan liều mạng mới biết được sợ hãi là như thế nào!
Dũng khí ban nãy như thể bị đàn chó ăn sạch. Tất cả tham vọng hay là tính toán đều bay sạch. Chỉ trong giây lát, tất cả bọn họ đều chùn bước, bắt đầu gào khóc kêu la, cầu xin sự tha thứ.
"Lương Siêu, à không, ngài Lương, Lương đại hiệp! Chúng tôi biết sai rồi! Xin hãy tha mạng!"
"Lúc trước, tôi, tôi bị Vạn Thú tông ép buộc. Hiện tại tôi nguyện ý rời khỏi Vạn Thú tông! Van cầu ngài hãy giơ cao đánh khẽ với chúng tôi!"
"Xin Lương thiếu đừng hiểu lầm! Vừa rồi tôi chỉ vội vàng chạy tới đây, tôi không có ý định làm gì ngài! Là bởi vì thời tiết quá lạnh mà ngài lại không mặc nhiều cho nên tôi muốn lột da hung thú của mình để giúp ngài giữ ấm!"
"..."
"Hừ, một đám bất tài vô dụng, còn chẳng bằng đám hung thú lúc nãy."
Vẻ khinh thường trên mặt Mễ Lặc càng nhiều hơn, gã quay đầu cười nhìn Lương Siêu.
"Chủ thượng."
"Chúng ta đối phó với mấy tên đệ tử nhát gan này như thế nào đây?"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mười mấy đệ tử, câu trả lời của Lương Siêu vẫn như cũ.
"Giết."
Vừa dứt lời, Mễ Lặc đã lập tức chắp tay lại. Huyết trì phun ra máu tươi nhấn chìm hơn chục đệ tử cùng hung thú của họ chỉ trong vòng 3-5 giây.
Không còn mẩu xương!
"Hít..."
Ngay khi linh khí của Vạn Thú tông bị Lương Siêu áp chế hoàn toàn, một số trưởng lão có tu vi Kim Đan cũng lao ra ngoài.
"Thằng nhãi Lương Siêu!"
"Chúng ta còn đang lo không tìm được mày, không ngờ mày lại dám tới tận cửa tìm cái chết!"
"Giết đệ tử của tông môn, giết thiếu tông chủ của chúng ta. Nhất định hôm nay mày phải để mạng lại nơi này! Bọn tao sẽ lột da rút xương treo ngoài cửa tông môn để răn đe những kẻ ngông cuồng trong giới võ đạo!"
"..."
Lương Siêu ngoáy tai.
"Đường đường là trưởng lão mà lại nói nhảm như đám chuột chù ngoài chợ. Lương Siêu tôi tới đây để hỏi tội chứ không phải để cãi cọ."
"Mày!"
Mấy vị trưởng lão bị chọc tức đến đỏ bừng mặt nhưng dù như vậy, bọn họ vẫn chưa dám làm gì. Trên gương mặt bọn họ tràn ngập sự lo lắng, hết nhìn trái lại nhìn phải như thể mong chờ điều gì đó.
Thấy vậy, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Hắn nở nụ cười.
"Các người sợ cái gì?"
"Sợ tôi lấy thân phận chỉ huy phi tham mưu dẫn người của Vũ Minh đến đây sao? Vậy thì các người không cần phải lo lắng."
"Chuyện này là chuyện riêng của Lương gia, không có ai khác nhúng tay vào. Chỉ có hai bên chúng ta thôi."
Nghe xong, trong lòng những trưởng lão kia như có tảng đá lớn rơi xuống. Sau khi nhìn nhau, bọn họ triệu hồi hung thú của mình rồi cùng nhau tiến lên công kích!
Cùng lúc đó, đại trưởng lão của tông môn hạ lệnh: "Thuộc hạ của hắn là cao thủ Nguyên Anh, phân ra 5 người đi đối phó với hắn ta!"
"Không cần giết người, chỉ cần quấn lấy đối phương là được. Còn 2 người còn lại đi bắt thằng nhãi họ Lương kia!"
"Được!"
Chẳng mấy chốc, bảy vị trưởng lão đã chia thành hai phe. Thế nhưng 5 người sau khi chiến đấu với Mễ Lặc, bọn họ cảm thấy rất áp lực, còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng!
Đánh giáp lá cà, cho dù 5 người bọn họ có liên thủ cũng sẽ bị áp chế đến chết!
Còn hai vị trưởng lão Kim Đan sơ kỳ tách ra cũng không quá dễ chịu. Cho dù liên thủ với cả hung thú cũng không có cách nào áp chế được Lương Siêu, nói chi là hạ gục hắn.
Một lúc sau, toàn thân Mễ Lặc đỏ rực như máu. Gã hạ thủ ấn tạo ra 5 con huyết lang từ huyết khí của bản thân. Chỉ trong nháy mắt, bốn con huyết lang đã khống chế chặt chẽ bốn trưởng lão.
Còn vị đại trưởng lão kia, ỷ vào hung thú bản mệnh của mình là một con đại bàng. Sau khi bị huyết lang táp một phát vào ngực, ông ta nhảy vội lên lưng con đại bàng rồi chuồn mất.
"Chủ thượng."
"Bốn lão già này xử lý thế nào?"
Ngay khi Mễ Lặc vừa hỏi, Lương Siêu thọc tay vào miệng một con hung thú giống sư tử xé phăng nó ra làm đôi!
Màn mưa máu rời khắp bầu trời, toàn thân Lương Siêu ướt đẫm toàn máu. Sự hung dữ và sát khí của bản thân hắn hoàn toàn bùng phát. Hắn liếc nhìn Mễ Lặc rồi quát lớn.
"Giết!"
Dũng khí ban nãy như thể bị đàn chó ăn sạch. Tất cả tham vọng hay là tính toán đều bay sạch. Chỉ trong giây lát, tất cả bọn họ đều chùn bước, bắt đầu gào khóc kêu la, cầu xin sự tha thứ.
"Lương Siêu, à không, ngài Lương, Lương đại hiệp! Chúng tôi biết sai rồi! Xin hãy tha mạng!"
"Lúc trước, tôi, tôi bị Vạn Thú tông ép buộc. Hiện tại tôi nguyện ý rời khỏi Vạn Thú tông! Van cầu ngài hãy giơ cao đánh khẽ với chúng tôi!"
"Xin Lương thiếu đừng hiểu lầm! Vừa rồi tôi chỉ vội vàng chạy tới đây, tôi không có ý định làm gì ngài! Là bởi vì thời tiết quá lạnh mà ngài lại không mặc nhiều cho nên tôi muốn lột da hung thú của mình để giúp ngài giữ ấm!"
"..."
"Hừ, một đám bất tài vô dụng, còn chẳng bằng đám hung thú lúc nãy."
Vẻ khinh thường trên mặt Mễ Lặc càng nhiều hơn, gã quay đầu cười nhìn Lương Siêu.
"Chủ thượng."
"Chúng ta đối phó với mấy tên đệ tử nhát gan này như thế nào đây?"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mười mấy đệ tử, câu trả lời của Lương Siêu vẫn như cũ.
"Giết."
Vừa dứt lời, Mễ Lặc đã lập tức chắp tay lại. Huyết trì phun ra máu tươi nhấn chìm hơn chục đệ tử cùng hung thú của họ chỉ trong vòng 3-5 giây.
Không còn mẩu xương!
"Hít..."
Ngay khi linh khí của Vạn Thú tông bị Lương Siêu áp chế hoàn toàn, một số trưởng lão có tu vi Kim Đan cũng lao ra ngoài.
"Thằng nhãi Lương Siêu!"
"Chúng ta còn đang lo không tìm được mày, không ngờ mày lại dám tới tận cửa tìm cái chết!"
"Giết đệ tử của tông môn, giết thiếu tông chủ của chúng ta. Nhất định hôm nay mày phải để mạng lại nơi này! Bọn tao sẽ lột da rút xương treo ngoài cửa tông môn để răn đe những kẻ ngông cuồng trong giới võ đạo!"
"..."
Lương Siêu ngoáy tai.
"Đường đường là trưởng lão mà lại nói nhảm như đám chuột chù ngoài chợ. Lương Siêu tôi tới đây để hỏi tội chứ không phải để cãi cọ."
"Mày!"
Mấy vị trưởng lão bị chọc tức đến đỏ bừng mặt nhưng dù như vậy, bọn họ vẫn chưa dám làm gì. Trên gương mặt bọn họ tràn ngập sự lo lắng, hết nhìn trái lại nhìn phải như thể mong chờ điều gì đó.
Thấy vậy, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Hắn nở nụ cười.
"Các người sợ cái gì?"
"Sợ tôi lấy thân phận chỉ huy phi tham mưu dẫn người của Vũ Minh đến đây sao? Vậy thì các người không cần phải lo lắng."
"Chuyện này là chuyện riêng của Lương gia, không có ai khác nhúng tay vào. Chỉ có hai bên chúng ta thôi."
Nghe xong, trong lòng những trưởng lão kia như có tảng đá lớn rơi xuống. Sau khi nhìn nhau, bọn họ triệu hồi hung thú của mình rồi cùng nhau tiến lên công kích!
Cùng lúc đó, đại trưởng lão của tông môn hạ lệnh: "Thuộc hạ của hắn là cao thủ Nguyên Anh, phân ra 5 người đi đối phó với hắn ta!"
"Không cần giết người, chỉ cần quấn lấy đối phương là được. Còn 2 người còn lại đi bắt thằng nhãi họ Lương kia!"
"Được!"
Chẳng mấy chốc, bảy vị trưởng lão đã chia thành hai phe. Thế nhưng 5 người sau khi chiến đấu với Mễ Lặc, bọn họ cảm thấy rất áp lực, còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng!
Đánh giáp lá cà, cho dù 5 người bọn họ có liên thủ cũng sẽ bị áp chế đến chết!
Còn hai vị trưởng lão Kim Đan sơ kỳ tách ra cũng không quá dễ chịu. Cho dù liên thủ với cả hung thú cũng không có cách nào áp chế được Lương Siêu, nói chi là hạ gục hắn.
Một lúc sau, toàn thân Mễ Lặc đỏ rực như máu. Gã hạ thủ ấn tạo ra 5 con huyết lang từ huyết khí của bản thân. Chỉ trong nháy mắt, bốn con huyết lang đã khống chế chặt chẽ bốn trưởng lão.
Còn vị đại trưởng lão kia, ỷ vào hung thú bản mệnh của mình là một con đại bàng. Sau khi bị huyết lang táp một phát vào ngực, ông ta nhảy vội lên lưng con đại bàng rồi chuồn mất.
"Chủ thượng."
"Bốn lão già này xử lý thế nào?"
Ngay khi Mễ Lặc vừa hỏi, Lương Siêu thọc tay vào miệng một con hung thú giống sư tử xé phăng nó ra làm đôi!
Màn mưa máu rời khắp bầu trời, toàn thân Lương Siêu ướt đẫm toàn máu. Sự hung dữ và sát khí của bản thân hắn hoàn toàn bùng phát. Hắn liếc nhìn Mễ Lặc rồi quát lớn.
"Giết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.