Chương 269: Không nhận thua thì phải chết
Tần Cẩn
04/03/2023
Sau khi một âm thanh tiếng Phạn vang lên trong đầu, ánh mắt của Lương Siêu như một ngọn đuốc, đột nhiên đấm ra một quyền!
Uỳnh.
Một âm thanh cực kỳ nặng nề vang lên, tiếp sau liền thấy một đòn công kích bén nhọn, đòn công kích ấy như một con rồng sáng bạc cong theo cầu vồng trực tiếp gầm thét ở đó. Ngay cả cây thương bạc Chung Kình kia cũng bị hất bay ra.
Tiếng cười đùa và tiếng reo hò của đám đông đột ngột dừng lại, và toàn bộ quảng trường phía Tây rơi vào một mảng im lặng tĩnh mịch…
Thấy rằng Lương Siêu sắp thua đến nơi nhưng lại đột nhiên lại rút ra được một quân bài trâu bò như vậy!
Không chỉ phá được thuật pháp thi triển lần đầu tiên của Chung Kình, mà lại còn có thể phản công!
“Phụt!”
Lương Siêu phun ra một lượt những khí bẩn, đây là lần đầu tiên hắn phải thi triển ra hình thái cuối cùng của pháp thuật luyện thể bí mật này!
Vốn dĩ, với tu vi và thể chất trước đây của hắn, hắn không thể chịu nổi tải trọng khổng lồ của hình thức cuối cùng Lưu Ly Phách Thể này ảnh hưởng tới cơ thể.
Nhưng khi tu vi nâng cao đến kỳ cuối cảnh giới Thiên Tượng, lại cộng với tinh huyết của những con Huyền Thú đã được tinh luyện thành cơ thể, giờ hắn gần như có thể miễn cưỡng thử sử dụng nó.
Cảm giác đó, chỉ một từ thôi.
Xịn!
Chung Kình cầm lấy cây thương bạc bị thổi bay lại nhìn chằm chằm, cặp lông mày kiếm kia cũng chậm rãi nhăn lại, trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ ngưng trọng.
"Thật đúng là..."
"Trở nên có chút thú vị rồi đấy."
Một lúc sau.
Tiếng xé gió lạnh thấu xương nổi lên, cơ thể Lương Siêu trong nháy mắt bùng nổ với tốc độ không thua gì Chung Kình trước đó, tiếp theo hắn xuất hiện ngay sau lưng gã như một bóng ma.
Bắt đầu chuyển từ phòng ngự sang tấn công!
“Chuyện thú vị hơn còn ở phía sau!"
Cả người Chung Kình bỗng nhiên đơ cứng, một cái vung tay, trực tiếp ôm ngang thương bạc, chính xác ngăn lại quyền kia của Lương Siêu, nhưng chẳng may cũng bị đánh cho lảo đảo lui về phía trước mấy bước!
Sau đó, bóng hai người mang màu của bạc sáng, và ngọc lưu ly cùng lóe lên, trận chiến khốc liệt giữa hai người nhanh chóng bước vào giai đoạn căng nhất.
Bởi vì hai người họ chỉ tấn công mà không phòng thủ, nên họ chỉ tiến và không bao giờ lùi, dẫn đến kết quả là hai vết thương mà họ phải chịu ngày càng nghiêm trọng, ngày càng nhiều...
Chỉ trong hai đến ba phút, ánh sáng trên cơ thể hai người bắt đầu nhấp nháy dữ dội, đó là do bí pháp luyện thể của họ đã phải chịu quá nhiều tải trọng từ lực tấn công, giới hạn đang đến cực điểm ...
"Bốp!”
Lương Siêu lại đấm mạnh vào ngực Chung Kình, và trong khi Chung Kình đang gầm lên một tiếng đau đớn và lùi lại, nhưng đồng thời cũng dữ dội rút lui, gã cũng lên thương nện vào vai Lương Siêu, khiến hắn đột nhiên nửa quỳ trên mặt đất, nửa người của hắn nhất thời tê dại, hắn cảm giác mình gần như bị giã thành từng mảnh...
Lúc này ở trên đài quan sát, cụ thể là chỗ ngồi của trưởng lão.
Nhìn hai kẻ điên đang chiến đấu trên võ đài bất chấp tính mạng kia, bọn họ cũng chỉ biết chép miệng.
“Hai tên điên đụng phải nhau, kết quả thật khó đo lường."
“Hừ, nói vậy là không đúng rồi, đừng quên Chung Kình có tu vi ở mức xuất sắc, hơn nữa vẫn còn có một quân bài chưa dùng."
“Đúng là Chung Kình có cách thật, nhưng ai có thể đảm bảo rằng tên tiểu tử Lương Siêu kia đã dùng hết mánh khóe của mình rồi chứ?”
"Haizz, bây giờ tôi muốn chúng ta hay là nên khuyên nhủ một chút đi, chứ cứ đấu đá vậy mãi thì hai đứa ngoài bị trọng thương ra sợ rằng chẳng còn kết quả nào nữa đâu.”
“…”
Chẳng mấy chốc, ba đến năm phút nữa trôi qua.
Có lẽ là do cả hai người Chung Kình và Lương Siêu đều có quá nhiều vết thương, nên khiến cho các thế tấn công của họ bắt đầu biến dạng.
Cuối cùng, sau khi chống lại đòn tấn công cuối cùng của nhau, họ đã mạnh mẽ lui về sau, cả hai người cách ra một khoảng cách lớn.
Ai cũng đều không di chuyển nữa, và đứng đối mặt với nhau.
Lúc này, cây thương bạc của Chung Kình đã dính đầy máu, một số, và cũng có một số của gã.
Mà Lương Siêu cũng không khá hơn bao nhiêu, quần áo trên người hắn đã hoàn toàn rách nát, nếu hắn không phải luôn để ý đến phần dưới cơ thể trong lúc chiến đấu thì sợ rằng hiện tại lõa lồ luôn…
Toàn thân đẫm máu, thậm chí không còn nhìn thấy màu da ban đầu, khiến khóe miệng không ít người giật giật khi nhìn thấy...
"Haizz..."
Chung Kình bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài nói: "Tôi có tu vi ưu thế, nhưng cũng chỉ có thể hòa khi đánh với anh. Nghiêm túc mà nói, tôi đã thua rồi."
Lương Siêu nhếch miệng và mỉm cười, trong lòng lại tăng thêm vài phần hảo cảm đối với cái người tên Chung Kình này.
Hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nhún vai và hỏi một cách đùa giỡn:
"Vậy không nghiêm túc thì sao đây, anh nghĩ có thể đánh bại tôi sao?"
Chung Kình nheo mắt lại, rất khẳng định mà gật đầu.
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng đã ngưng tụ ra hình thái kim đan bước đầu, cho nên muốn đánh bại tôi mà chỉ dựa vào trình độ hiện tại của anh thì..."
"Còn chưa đủ đâu!"
Dứt lời, Chung Kình dậm chân một cái, bay lên không trung, thương bạc nhuốm máu trong tay bắt đầu điên cuồng run rẩy, rất nhanh sau nhìn thấy xung quanh bắt đầu có một hồ quang điện màu sáng bạc quấn quanh, khiến cho bốc hơi toàn bộ máu ở trên người!
"Ha!"
Sau khi quát lên một tiếng, Chung Kình dùng một tư thái cực kỳ điên cuồng bá đạo mà múa ra từng đợt thương ảnh, cuối cùng hai tay nâng thương lên, mũi thương chĩa thẳng lên trời!
Uỳnh uỳnh!
Trời đất quay cuồng trỗi dậy, gió không ngừng gào rít lên, bầu trời trong vắt vốn không có mây dần dần thay đổi màu sắc, những đám mây đen đột nhiên kéo đến, và những tia chớp sáng màu bạc dày bằng cánh tay bắt đầu nhấp nháy liên tục ...
"Chiêu này ..."
Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn trời, đôi mi thanh tú cau lại.
"Hẳn đây là thứ mà Chung Kình đã nhắc đến vài lần trước đây. Đó có phải là đòn tấn công mạnh nhất mà gã tự hào nhất không?"
“Tốt lắm!"
“Anh Chung Kình, giết quách tên họ Lương ấy đi anh, giết chết hắn đi!”
Diệp Tiêu liên tiếp kêu lớn.
Ngay sau đó, khi thương màu bạc trong tay Chung Kình rung lên dữ dội, một bóng thương màu bạc cực lớn với chiều dài vài chục mét và đường kính hơn mười mét xuất hiện ngay sau lưng gã!
Ngay lập tức, Chung Kình cúi đầu nhìn nhìn xuống Lương Siêu, lạnh lùng nói: "Chiêu này là do tôi tự sáng tạo, tên là Đại La Thần Thương."
“Cứ coi là tôi dùng hết vốn liếng của mình đánh ra chiêu này, thì đây cũng chính là chiêu thức mạnh nhất mà tôi thi triển, nó chắc chắn vượt qua khả năng chống lại nó của anh.”
"Nếu anh nhảy khỏi sân khấu và thừa nhận thất bại, thì tôi sẽ giữ cho một mạng.”
Nói đến cỡ đấy thì ý tứ đã không thể rõ ràng hơn.
Ý là nếu không thừa nhận thất bại, thì sẽ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.