Chương 158: Mộ Khuynh Tuyết hận
Tần Cẩn
16/01/2023
"Mộ gia... thật sự tốt với tôi lắm." Mộ Khuynh Tuyết âm trầm cắn răng,
lập tức nhìn xem Mộ Liên Y mà lạnh giọng hỏi: "Cô cảm thấy tôi sẽ chấp
nhận?"
"Cho dù tôi thật sự quên mình vì người, cũng không ngốc đến mức lấy mạng, thâm chí cả linh hồn của mình để giúp một gia tộc lạnh nhạt như Mộ gia."
Mộ Liên Y không e dè mà cười cười, nói: "Tôi cảm thấy chị sẽ chấp nhận."
"A..."
"Vậy xem ra thứ người như cô không chỉ đê tiện vô sỉ, hơn nữa còn rất ngu ngốc."
Nói xong, Mộ Khuynh Tuyết đứng dậy muốn đi, nhưng Mộ Liên Y lại đột nhiên lấy điện thoại ra rồi mở album ảnh, cho cô ấy xem một tấm hình.
Đó là một tấm ảnh chụp linh vị, mà bối cảnh là ở từ đường dòng chính Mộ gia.
Linh vị của vợ chồng Mộ Lôi, Tôn Tuyết Mai.
Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì bước chân lập tức khựng lại, ánh mắt không dời ra được.
Đây là linh vị của cha mẹ đã khuất.
"Chị Khuynh Tuyết, chị cẩn thận nhìn một chút đi."
"Cha mẹ chị luôn được cung phụng trong từ đường dòng chính Mộ gia, cả ngày hưởng thụ hương hỏa tế bái, tin chắc bọn họ trên thiên đường cũng rất dễ chịu."
"Mà chị làm đứa con hiếu thuận của họ, chắc không đành lòng quấy rầy cuộc sống thoải mái đó đâu nhỉ?"
"Cô có ý tứ gì!"
"Ha ha ha... Ý của tôi còn chưa đủ rõ à? Nếu chị ngoan ngoãn nghe lời, cam tâm tình nguyện cống hiến mình cho đại sư Miller thì linh vị cả nhà các người sẽ luôn được cung phụng trong từ đường."
"Nhưng nếu chị vì tư lợi mà tham sống sợ chết, chẳng những chị sẽ bị triệt để trục xuất khỏi gia tộc, mà cả linh vị cha mẹ chị cũng bị ném ra đường."
"Tro cốt của cha mẹ chị cũng bị hất ra nơi hoang dã, cho dù chết cũng không được an bình, chậc chậc... Mùi vị đó, có lẽ không dễ chịu đâu đúng không?"
"Cô!" Mộ Khuynh Tuyết triệt để tức giận, một chưởng đánh nát bàn cà phê thành từng mảnh, lập tức thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc.
"Cô ơi." Hai nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, nói: "Cô cố ý pha hư tài sản tiệm chúng tôi, cần..."
"Cút!" Mộ Khuynh Tuyết quát mắng một tiếng, móc ra hai mươi tờ tiền đỏ từ trong túi rồi vứt xuống đất, hai nhân viên thấy thế cũng không dám chọc cô ấy, vội nhặt tiền lên rồi rời đi.
"Mộ Liên Y, cô có còn là người hay không? !"
"Cha mẹ tôi là chú hai, thím hai ruột của cô! Rốt cuộc gia đình chúng tôi đắc tội gì cô mà cô lại muốn trả thù như thế! Cha mẹ tôi đã chết nhiều năm mà cô còn không buông tha!"
"Ai..." Mộ Liên Y ra vẻ mà khẽ thở dài một cái, nói: "Chị Khuynh Tuyết, chị kích động như vậy cũng vô dụng, hơn nữa ý kiến ép buộc chị làm vậy cũng không phải tôi đưa ra."
"Tôi chỉ là một người chạy chân thôi."
"Cô! Cô là thứ tiện nhân vô sỉ bỉ ổi! Tôi thấy là cô đố kị lúc trước nhà chúng tôi có danh tiếng quá lớn, ép cho cả nhà cô không ngẩng đầu lên được, hiện tại mới..."
"Im ngay!" Mộ Liên Y hét lớn một tiếng, còn tiến lên tát một cái thật mạnh vào mặt Mộ Khuynh Tuyết.
Trên gương mặt xinh đẹp của ả cũng không còn vẻ nghiền ngẫm và trêu tức trước đó, đã mang đầy một mảnh sương lạnh.
"Mộ Khuynh Tuyết, tôi mở miệng gọi một tiếng chị Khuynh Tuyết thì chị thật sự nghĩ là mình vẫn còn lớn hơn tôi một bậc như trước kia à?"
"Phi! Cũng không nhìn xem bây giờ mình là thứ gì, bây giờ đối với gia tộc thì chị chỉ là một đứa con rơi, kẻ đáng thương có thể hy sinh vào bất cứ lúc nào thôi!"
"Còn dám gọi tôi là tiện nhân? Nghĩ mình lớn lắm đúng không?"
Mộ Khuynh Tuyết ngồi bệt trên ghế, cảm nhận được cơn đau rát trên mặt, nước mắt im lặng chảy xuống.
Giờ phút này, cô càng hận hơn, hận Mị Thể trời sinh của mình, càng hận mình được sinh ra trong một gia tộc lạnh nhạt, vô tình như thế.
Thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, Mộ Liên Y trợn mắt lên cười mỉa một tiếng, bưng ly cà phê còn chưa uống xong đi đến trước mặt cô, sau đó chậm rãi đổ cà phê xuống đầu cô.
Ả vừa đổ, vừa đắc ý cười nói: "Tóm lại, tôi đã gửi lời xong, tôi cũng chỉ cho chị con đường để đi."
"Rốt cuộc là muốn dùng sự bình an của cha mẹ chị dưới chính suối để đổi lấy cuộc sống như chó nhà có tang của mình trên thế gian, hay là ngoan ngoãn chấp nhận số phận, phối hợp mà hầu hạ vị đại sư kia."
"Tự chị chọn đi."
Đổ cà phê xong, Mộ Liên Y lại cười khanh khách hai tiếng, vừa ném ly cà phê qua một bên, phủi tay muốn đi thì ở cổng lại truyền đến một tiếng cười khẽ: "Vừa ăn hiếp người ta xong là muốn đi, hình như không tốt lắm đúng không?"
Nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, Mộ Liên Y thấy một thanh niên mặc bộ quần áo đơn giản gọn gàng đi đến, không khỏi nhíu mày.
"Anh là ai?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Biết tôi là ai không? Chuyện của tiểu thư đây mà anh cũng dám chỏ mũi vào?"
Lương Siêu đi tới nghe vậy thì chỉ chỉ Mộ Khuynh Tuyết đã bị xối ướt như chuột lột, nói: "Trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, tôi tên là Lương Siêu, là bạn của cô ấy."
"Câu hỏi thứ hai, tôi không biết cô là ai."
"Câu hỏi thứ ba..."
Nói đến đây, Lương Siêu quét mắt nhìn một ly cà phê vừa pha xong còn nóng hổi ở bàn bên cạnh, hắn vẫy tay về hướng nó rồi trực tiếp hút nó tới tay.
Thủ đoạn cách không lấy vật này khiến Mộ Liên Y hơi kinh hãi.
Ngay sau đó, còn không đợi ả lấy lại tinh thần thì Lương Siêu đã trực tiếp giội cà phê nóng hổi lên mặt ả!
"A!" Mộ Liên Y lập tức che mặt kêu to.
Sau một lúc, thấy cả khuôn mặt Mộ Liên Y bị bỏng đỏ như đít khỉ bộ, Lương Siêu cười cười, nói: "Câu hỏi thứ ba, hiện tại cô biết đáp án rồi chưa?"
"Anh! Lương Siêu, tôi nghe qua tên của anh! Là thằng bồ mà Mộ Khuynh Tuyết mới quyến rũ được, người phế bỏ Võ Thiên Tích chính là anh!"
Lương Siêu không có phản ứng cô ả, mà ngồi xuống bên cạnh Mộ Khuynh Tuyết, nhìn cô vẫn một mang dáng vẻ thất hồn lạc phách kia thì trêu chọc cười một tiếng.
"Không đến mức vậy chứ? Dù sao cô cũng là một Huyền Võ Giả, lại bị một người bình thường ức hiếp thành như vậy? Cái này có hơi mất mặt đấy."
"Hơn nữa đây cũng không phải phong cách của cô, đúng không?"
Mộ Khuynh Tuyết vẫn chưa phản ứng, cúi đầu kinh ngạc nhìn mặt đất, Lương Siêu thấy thế thì nhíu mày.
Lúc này, Mộ Liên Y lại bắt đầu chửi rủa: "Trước đó tôi vốn không có ý đối đầu với anh, anh lại không biết tốt xấu chủ động chọc đến tôi! Anh vốn đã trêu chọc Võ Minh, lại chọc tới Mộ gia! Anh muốn chết không có chỗ chôn đúng không!"
Lương Siêu nghe vậy thì liếc ả một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng có nói nhảm với tôi những chuyện đó, nếu ai làm bạn của tôi khó chịu, vậy tôi phải khiến kẻ đó thoải mái đến lên trời."
"Đây chính là đạo của tôi."
Sau đó hắn lại ra hiệu chỉ chỉ mặt đất với Mộ Liên Y, tiếp tục nói: "Hiện tại, quỳ xuống nói xin lỗi trước đi, còn sau đó phải trừng phạt cô thế nào thì bạn của tôi quyết định."
"Muốn tôi quỳ xuống trước thứ sao chổi này sao? Anh..."
"A!"
Nói còn chưa dứt lời, Mộ Liên Y lại hét lên một tiếng, một áp lực cực mạnh đột nhiên tác động lên người, ép cho ả trực tiếp quỳ xuống.
Lương Siêu trực tiếp mang mộ bình nước sôi nóng hổi ở quầy đến, đứng bên cạnh Mộ Liên Y, nghiêng bình nước nhắm vào đầu ả.
"Nếu không muốn cảm nhận sự thoải mái nước sôi đổ lên đầu thì lập tức nói xin lỗi."
"Cho dù tôi thật sự quên mình vì người, cũng không ngốc đến mức lấy mạng, thâm chí cả linh hồn của mình để giúp một gia tộc lạnh nhạt như Mộ gia."
Mộ Liên Y không e dè mà cười cười, nói: "Tôi cảm thấy chị sẽ chấp nhận."
"A..."
"Vậy xem ra thứ người như cô không chỉ đê tiện vô sỉ, hơn nữa còn rất ngu ngốc."
Nói xong, Mộ Khuynh Tuyết đứng dậy muốn đi, nhưng Mộ Liên Y lại đột nhiên lấy điện thoại ra rồi mở album ảnh, cho cô ấy xem một tấm hình.
Đó là một tấm ảnh chụp linh vị, mà bối cảnh là ở từ đường dòng chính Mộ gia.
Linh vị của vợ chồng Mộ Lôi, Tôn Tuyết Mai.
Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì bước chân lập tức khựng lại, ánh mắt không dời ra được.
Đây là linh vị của cha mẹ đã khuất.
"Chị Khuynh Tuyết, chị cẩn thận nhìn một chút đi."
"Cha mẹ chị luôn được cung phụng trong từ đường dòng chính Mộ gia, cả ngày hưởng thụ hương hỏa tế bái, tin chắc bọn họ trên thiên đường cũng rất dễ chịu."
"Mà chị làm đứa con hiếu thuận của họ, chắc không đành lòng quấy rầy cuộc sống thoải mái đó đâu nhỉ?"
"Cô có ý tứ gì!"
"Ha ha ha... Ý của tôi còn chưa đủ rõ à? Nếu chị ngoan ngoãn nghe lời, cam tâm tình nguyện cống hiến mình cho đại sư Miller thì linh vị cả nhà các người sẽ luôn được cung phụng trong từ đường."
"Nhưng nếu chị vì tư lợi mà tham sống sợ chết, chẳng những chị sẽ bị triệt để trục xuất khỏi gia tộc, mà cả linh vị cha mẹ chị cũng bị ném ra đường."
"Tro cốt của cha mẹ chị cũng bị hất ra nơi hoang dã, cho dù chết cũng không được an bình, chậc chậc... Mùi vị đó, có lẽ không dễ chịu đâu đúng không?"
"Cô!" Mộ Khuynh Tuyết triệt để tức giận, một chưởng đánh nát bàn cà phê thành từng mảnh, lập tức thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc.
"Cô ơi." Hai nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, nói: "Cô cố ý pha hư tài sản tiệm chúng tôi, cần..."
"Cút!" Mộ Khuynh Tuyết quát mắng một tiếng, móc ra hai mươi tờ tiền đỏ từ trong túi rồi vứt xuống đất, hai nhân viên thấy thế cũng không dám chọc cô ấy, vội nhặt tiền lên rồi rời đi.
"Mộ Liên Y, cô có còn là người hay không? !"
"Cha mẹ tôi là chú hai, thím hai ruột của cô! Rốt cuộc gia đình chúng tôi đắc tội gì cô mà cô lại muốn trả thù như thế! Cha mẹ tôi đã chết nhiều năm mà cô còn không buông tha!"
"Ai..." Mộ Liên Y ra vẻ mà khẽ thở dài một cái, nói: "Chị Khuynh Tuyết, chị kích động như vậy cũng vô dụng, hơn nữa ý kiến ép buộc chị làm vậy cũng không phải tôi đưa ra."
"Tôi chỉ là một người chạy chân thôi."
"Cô! Cô là thứ tiện nhân vô sỉ bỉ ổi! Tôi thấy là cô đố kị lúc trước nhà chúng tôi có danh tiếng quá lớn, ép cho cả nhà cô không ngẩng đầu lên được, hiện tại mới..."
"Im ngay!" Mộ Liên Y hét lớn một tiếng, còn tiến lên tát một cái thật mạnh vào mặt Mộ Khuynh Tuyết.
Trên gương mặt xinh đẹp của ả cũng không còn vẻ nghiền ngẫm và trêu tức trước đó, đã mang đầy một mảnh sương lạnh.
"Mộ Khuynh Tuyết, tôi mở miệng gọi một tiếng chị Khuynh Tuyết thì chị thật sự nghĩ là mình vẫn còn lớn hơn tôi một bậc như trước kia à?"
"Phi! Cũng không nhìn xem bây giờ mình là thứ gì, bây giờ đối với gia tộc thì chị chỉ là một đứa con rơi, kẻ đáng thương có thể hy sinh vào bất cứ lúc nào thôi!"
"Còn dám gọi tôi là tiện nhân? Nghĩ mình lớn lắm đúng không?"
Mộ Khuynh Tuyết ngồi bệt trên ghế, cảm nhận được cơn đau rát trên mặt, nước mắt im lặng chảy xuống.
Giờ phút này, cô càng hận hơn, hận Mị Thể trời sinh của mình, càng hận mình được sinh ra trong một gia tộc lạnh nhạt, vô tình như thế.
Thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, Mộ Liên Y trợn mắt lên cười mỉa một tiếng, bưng ly cà phê còn chưa uống xong đi đến trước mặt cô, sau đó chậm rãi đổ cà phê xuống đầu cô.
Ả vừa đổ, vừa đắc ý cười nói: "Tóm lại, tôi đã gửi lời xong, tôi cũng chỉ cho chị con đường để đi."
"Rốt cuộc là muốn dùng sự bình an của cha mẹ chị dưới chính suối để đổi lấy cuộc sống như chó nhà có tang của mình trên thế gian, hay là ngoan ngoãn chấp nhận số phận, phối hợp mà hầu hạ vị đại sư kia."
"Tự chị chọn đi."
Đổ cà phê xong, Mộ Liên Y lại cười khanh khách hai tiếng, vừa ném ly cà phê qua một bên, phủi tay muốn đi thì ở cổng lại truyền đến một tiếng cười khẽ: "Vừa ăn hiếp người ta xong là muốn đi, hình như không tốt lắm đúng không?"
Nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, Mộ Liên Y thấy một thanh niên mặc bộ quần áo đơn giản gọn gàng đi đến, không khỏi nhíu mày.
"Anh là ai?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Biết tôi là ai không? Chuyện của tiểu thư đây mà anh cũng dám chỏ mũi vào?"
Lương Siêu đi tới nghe vậy thì chỉ chỉ Mộ Khuynh Tuyết đã bị xối ướt như chuột lột, nói: "Trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, tôi tên là Lương Siêu, là bạn của cô ấy."
"Câu hỏi thứ hai, tôi không biết cô là ai."
"Câu hỏi thứ ba..."
Nói đến đây, Lương Siêu quét mắt nhìn một ly cà phê vừa pha xong còn nóng hổi ở bàn bên cạnh, hắn vẫy tay về hướng nó rồi trực tiếp hút nó tới tay.
Thủ đoạn cách không lấy vật này khiến Mộ Liên Y hơi kinh hãi.
Ngay sau đó, còn không đợi ả lấy lại tinh thần thì Lương Siêu đã trực tiếp giội cà phê nóng hổi lên mặt ả!
"A!" Mộ Liên Y lập tức che mặt kêu to.
Sau một lúc, thấy cả khuôn mặt Mộ Liên Y bị bỏng đỏ như đít khỉ bộ, Lương Siêu cười cười, nói: "Câu hỏi thứ ba, hiện tại cô biết đáp án rồi chưa?"
"Anh! Lương Siêu, tôi nghe qua tên của anh! Là thằng bồ mà Mộ Khuynh Tuyết mới quyến rũ được, người phế bỏ Võ Thiên Tích chính là anh!"
Lương Siêu không có phản ứng cô ả, mà ngồi xuống bên cạnh Mộ Khuynh Tuyết, nhìn cô vẫn một mang dáng vẻ thất hồn lạc phách kia thì trêu chọc cười một tiếng.
"Không đến mức vậy chứ? Dù sao cô cũng là một Huyền Võ Giả, lại bị một người bình thường ức hiếp thành như vậy? Cái này có hơi mất mặt đấy."
"Hơn nữa đây cũng không phải phong cách của cô, đúng không?"
Mộ Khuynh Tuyết vẫn chưa phản ứng, cúi đầu kinh ngạc nhìn mặt đất, Lương Siêu thấy thế thì nhíu mày.
Lúc này, Mộ Liên Y lại bắt đầu chửi rủa: "Trước đó tôi vốn không có ý đối đầu với anh, anh lại không biết tốt xấu chủ động chọc đến tôi! Anh vốn đã trêu chọc Võ Minh, lại chọc tới Mộ gia! Anh muốn chết không có chỗ chôn đúng không!"
Lương Siêu nghe vậy thì liếc ả một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng có nói nhảm với tôi những chuyện đó, nếu ai làm bạn của tôi khó chịu, vậy tôi phải khiến kẻ đó thoải mái đến lên trời."
"Đây chính là đạo của tôi."
Sau đó hắn lại ra hiệu chỉ chỉ mặt đất với Mộ Liên Y, tiếp tục nói: "Hiện tại, quỳ xuống nói xin lỗi trước đi, còn sau đó phải trừng phạt cô thế nào thì bạn của tôi quyết định."
"Muốn tôi quỳ xuống trước thứ sao chổi này sao? Anh..."
"A!"
Nói còn chưa dứt lời, Mộ Liên Y lại hét lên một tiếng, một áp lực cực mạnh đột nhiên tác động lên người, ép cho ả trực tiếp quỳ xuống.
Lương Siêu trực tiếp mang mộ bình nước sôi nóng hổi ở quầy đến, đứng bên cạnh Mộ Liên Y, nghiêng bình nước nhắm vào đầu ả.
"Nếu không muốn cảm nhận sự thoải mái nước sôi đổ lên đầu thì lập tức nói xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.