Chương 379: Nếu không, chúng ta đi cầu xin hắn đi?
Tần Cẩn
02/11/2023
"Ông xã, làm sao vậy?"
"Không có gì."
Ngô Hải lắc đầu, nói: "Có thể gần đây áp lực công việc quá lớn, ban ngày lại bị ức chế một trận, không tập trung được."
"Bảo bối, em giúp anh một chút đi."
"Ừm, được."
Kim Ngọc Đình nháy mắt một cái, sau đó nằm sấp lên người ông ta bắt đầu sờ soạng, nhưng mà sờ tới sờ lui chừng nửa tiếng vẫn không thấy Ngô Hải có bất kỳ phản ứng gì.
"Chồng ơi, có phải anh không được rồi không?"
"Nói bậy!"
"Em quên trước đây anh đã làm em tàn nhẫn như thế nào rồi sao?"
Ngô Hải uống thêm một viên thuốc tráng dương, vốn tưởng rằng lần này tuyệt đối sẽ không thành vấn đề, nhưng tán tỉnh nhau một hồi sau thì phát hiện nửa người dưới của mình vẫn không nghe theo ý muốn…
Lúc này, Kim Ngọc Đình vẫn nằm sấp ở nửa người dưới của Ngô Hải, kinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ vào bụng ông ta nói: "Ông xã mau nhìn xem, sao chỗ này của anh lại có một chấm đỏ lớn như vậy?”
Ngô Hải nhìn xuống, lúc này mới nhớ tới ban ngày Lương Siêu đã đá một viên đá về phía mình, vừa vặn đánh vào điểm đỏ này!
Chỉ một hành động nhỏ như vậy, lại trực tiếp phế đi ông ta?
Nghĩ như vậy, trong lòng Ngô Hải hoàn toàn hoảng hốt.
"Má nó!"
"Nhanh lên, gọi bác sĩ cho anh! Có thể anh bị tên họ Lương kia phế rồi!”
Kim Ngọc Đình nghe vậy cũng hoảng sợ, thầm nghĩ nếu người này bị phế, cho dù mình có cách sinh con trai thì sau này vẫn sẽ thất sủng, vì thế cô ta còn gấp gáp gọi cho bác sĩ hơn cả ông ta.
Tốn hết nửa ngày, sau khi tiết lộ thân phận của mình rồi lại tốn thêm một số tiền lớn ông ta mới sắp xếp được một bác sĩ tới kiểm tra.
Kết quả cuối cùng cho thấy rất nhiều dây thần kinh ở chỗ đó đã bị hoại tử.
"Hoại tử?"
"Như vậy là sao?"
Bác sĩ lắc đầu tiếc nuối nói: "Ý là không thể điều trị được nữa, anh sẽ vĩnh viễn mất đi chức năng sinh sản.”
Ngô Hải: "..."
Kim Ngọc Đình vội vàng nói: "Bác sĩ, bác sĩ đừng nói vậy, nhất định có biện pháp!”
"Chúng tôi có tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải trị khỏi cho chồng tôi!"
"Haizz…"
Bác sĩ thở dài, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Tây y đã không còn cách nào, nhưng Đông y có lẽ có biện pháp, dù sao bọn họ rất am hiểu về phương diện dưỡng khí, các người có thể đến mấy y quán nổi tiếng trên phố Đông y xem thử một chút.”
Sáng sớm hôm sau.
Kim Ngọc Đình mang theo Ngô Hải, đi tới Kim Ngọc Đường mà vị bác sĩ tối hôm qua đề nghị, nghe nói nơi này có một vị y thánh thông thạo y thuật đích thân ngồi khám.
Mà sau khi họ đến, y thánh không có mặt nên đành phải cầu y thuật cao nhất Trương Ngọc Đường ra tay.
Trương Ngọc Đường cũng không hổ là danh y cấp quốc gia, sau khi chẩn đoán qua một lượt ông lập tức khẳng định được đây là do ngoại thương gây ra, Ngô Hải nghe xong liên tục gật đầu.
"Đúng vậy! Ngài đúng là thần y! Vết thương này của tôi là do một cục đá gây ra!”
Ngô Hải nói xong, Kim Ngọc Đình lại tức giận không chỗ trút, oán hận nói: "Là do tên khốn Lương Siêu kia ra tay thật là hèn hạ! Chồng, sau này có cơ hội chúng ta cũng phải phế nơi sản xuất con cháu của hắn!”
Hả?
Lương Siêu?
Vẻ mặt Trương Ngọc Đường khựng lại.
"Đâu chỉ phế đi dễ dàng như vậy? Ông đây muốn hắn phải giống như hai công ty kia, nhà tan cửa nát!”
"Dừng lại."
Trương Ngọc Đường cắt ngang lời ông ta, cau mày tìm một tấm ảnh mình chụp chung với Lương Siêu trong điện thoại đưa cho Ngô Hải nhìn, hỏi: "Lương Siêu mà ông nói, không phải là hắn đó chứ.”
"Đúng vậy!"
"Chính là hắn!"
"Này!"
Khuôn mặt già nua của Trương Ngọc Đường lập tức đanh lại, trực tiếp thu dọn đồ đạc khiến Ngô Hải sửng sốt.
"Trương lão, ngài làm sao vậy?"
"Các người đi đi, vết thương do chính tay y thánh tạo ra, lão đây không đủ khả năng trị đâu, chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình Lương y thánh có thể trị."
"Lương, Lương y thánh?"
"Ngài nói Lương Siêu kia là y thánh?!"
Hai người Kim Ngọc Đình và Ngô Hải lập tức hóa đá trong nháy mắt.
Sau khi bị Trương Ngọc Đường đuổi ra, họ lại đi tới mấy y quán nổi tiếng nữa nhưng vẫn chỉ nhận được kết luận tương tự.
Hết cách rồi!
"Ông xã..."
"Bệnh của anh, sợ là thật sự chỉ có Lương Siêu mới có thể trị được."
"Nếu không, chúng ta đi cầu xin hắn đi?"
Kim Ngọc Đình thử thăm dò, nhưng vừa hỏi xong liền hối hận, cô ta cho rằng Ngô Hải sẽ lập tức nổi giận quát mắng mình một trận, không ngờ phản ứng của Ngô Hải lại bình tĩnh kỳ lạ.
Cầu xin như thế nào?
Phải suy nghĩ thật kỹ...
"Không có gì."
Ngô Hải lắc đầu, nói: "Có thể gần đây áp lực công việc quá lớn, ban ngày lại bị ức chế một trận, không tập trung được."
"Bảo bối, em giúp anh một chút đi."
"Ừm, được."
Kim Ngọc Đình nháy mắt một cái, sau đó nằm sấp lên người ông ta bắt đầu sờ soạng, nhưng mà sờ tới sờ lui chừng nửa tiếng vẫn không thấy Ngô Hải có bất kỳ phản ứng gì.
"Chồng ơi, có phải anh không được rồi không?"
"Nói bậy!"
"Em quên trước đây anh đã làm em tàn nhẫn như thế nào rồi sao?"
Ngô Hải uống thêm một viên thuốc tráng dương, vốn tưởng rằng lần này tuyệt đối sẽ không thành vấn đề, nhưng tán tỉnh nhau một hồi sau thì phát hiện nửa người dưới của mình vẫn không nghe theo ý muốn…
Lúc này, Kim Ngọc Đình vẫn nằm sấp ở nửa người dưới của Ngô Hải, kinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ vào bụng ông ta nói: "Ông xã mau nhìn xem, sao chỗ này của anh lại có một chấm đỏ lớn như vậy?”
Ngô Hải nhìn xuống, lúc này mới nhớ tới ban ngày Lương Siêu đã đá một viên đá về phía mình, vừa vặn đánh vào điểm đỏ này!
Chỉ một hành động nhỏ như vậy, lại trực tiếp phế đi ông ta?
Nghĩ như vậy, trong lòng Ngô Hải hoàn toàn hoảng hốt.
"Má nó!"
"Nhanh lên, gọi bác sĩ cho anh! Có thể anh bị tên họ Lương kia phế rồi!”
Kim Ngọc Đình nghe vậy cũng hoảng sợ, thầm nghĩ nếu người này bị phế, cho dù mình có cách sinh con trai thì sau này vẫn sẽ thất sủng, vì thế cô ta còn gấp gáp gọi cho bác sĩ hơn cả ông ta.
Tốn hết nửa ngày, sau khi tiết lộ thân phận của mình rồi lại tốn thêm một số tiền lớn ông ta mới sắp xếp được một bác sĩ tới kiểm tra.
Kết quả cuối cùng cho thấy rất nhiều dây thần kinh ở chỗ đó đã bị hoại tử.
"Hoại tử?"
"Như vậy là sao?"
Bác sĩ lắc đầu tiếc nuối nói: "Ý là không thể điều trị được nữa, anh sẽ vĩnh viễn mất đi chức năng sinh sản.”
Ngô Hải: "..."
Kim Ngọc Đình vội vàng nói: "Bác sĩ, bác sĩ đừng nói vậy, nhất định có biện pháp!”
"Chúng tôi có tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải trị khỏi cho chồng tôi!"
"Haizz…"
Bác sĩ thở dài, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Tây y đã không còn cách nào, nhưng Đông y có lẽ có biện pháp, dù sao bọn họ rất am hiểu về phương diện dưỡng khí, các người có thể đến mấy y quán nổi tiếng trên phố Đông y xem thử một chút.”
Sáng sớm hôm sau.
Kim Ngọc Đình mang theo Ngô Hải, đi tới Kim Ngọc Đường mà vị bác sĩ tối hôm qua đề nghị, nghe nói nơi này có một vị y thánh thông thạo y thuật đích thân ngồi khám.
Mà sau khi họ đến, y thánh không có mặt nên đành phải cầu y thuật cao nhất Trương Ngọc Đường ra tay.
Trương Ngọc Đường cũng không hổ là danh y cấp quốc gia, sau khi chẩn đoán qua một lượt ông lập tức khẳng định được đây là do ngoại thương gây ra, Ngô Hải nghe xong liên tục gật đầu.
"Đúng vậy! Ngài đúng là thần y! Vết thương này của tôi là do một cục đá gây ra!”
Ngô Hải nói xong, Kim Ngọc Đình lại tức giận không chỗ trút, oán hận nói: "Là do tên khốn Lương Siêu kia ra tay thật là hèn hạ! Chồng, sau này có cơ hội chúng ta cũng phải phế nơi sản xuất con cháu của hắn!”
Hả?
Lương Siêu?
Vẻ mặt Trương Ngọc Đường khựng lại.
"Đâu chỉ phế đi dễ dàng như vậy? Ông đây muốn hắn phải giống như hai công ty kia, nhà tan cửa nát!”
"Dừng lại."
Trương Ngọc Đường cắt ngang lời ông ta, cau mày tìm một tấm ảnh mình chụp chung với Lương Siêu trong điện thoại đưa cho Ngô Hải nhìn, hỏi: "Lương Siêu mà ông nói, không phải là hắn đó chứ.”
"Đúng vậy!"
"Chính là hắn!"
"Này!"
Khuôn mặt già nua của Trương Ngọc Đường lập tức đanh lại, trực tiếp thu dọn đồ đạc khiến Ngô Hải sửng sốt.
"Trương lão, ngài làm sao vậy?"
"Các người đi đi, vết thương do chính tay y thánh tạo ra, lão đây không đủ khả năng trị đâu, chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình Lương y thánh có thể trị."
"Lương, Lương y thánh?"
"Ngài nói Lương Siêu kia là y thánh?!"
Hai người Kim Ngọc Đình và Ngô Hải lập tức hóa đá trong nháy mắt.
Sau khi bị Trương Ngọc Đường đuổi ra, họ lại đi tới mấy y quán nổi tiếng nữa nhưng vẫn chỉ nhận được kết luận tương tự.
Hết cách rồi!
"Ông xã..."
"Bệnh của anh, sợ là thật sự chỉ có Lương Siêu mới có thể trị được."
"Nếu không, chúng ta đi cầu xin hắn đi?"
Kim Ngọc Đình thử thăm dò, nhưng vừa hỏi xong liền hối hận, cô ta cho rằng Ngô Hải sẽ lập tức nổi giận quát mắng mình một trận, không ngờ phản ứng của Ngô Hải lại bình tĩnh kỳ lạ.
Cầu xin như thế nào?
Phải suy nghĩ thật kỹ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.