Chương 58: Nguyên nhân bệnh
Tần Cẩn
06/01/2023
Ngay vừa rồi, Ngụy Bác Văn đột nhiên cảm giác một dòng khí mát lạnh bắt đầu không ngừng dâng trào trong mắt trái mình, đợi khi nó biến mất thì anh ta vội mở mắt ra.
Ngụy Bác Văn ngạc nhiên phát hiện mắt trái thật sự có thể nhìn thấy! Hơn nữa thị lực còn tốt hơn cả mắt phải!
Chỉ vẻn vẹn hơn nửa giờ, Lương Siêu này đã có thể giúp mình lấy lại ánh sáng lần nữa, quả thực quá thần kỳ!
9
Nghĩ được như vậy, Ngụy Bác Văn lại dập mạnh đầu một cái.
"Cầu sư phụ, thu con làm đồ đệ!"
Lương Siêu gãi gãi đầu, tuy rất hiểu tâm tình kích động hiện tại của anh ta, nhưng không ngờ phản ứng lại quá kích như vậy.
"Chuyện đó, thật ra Tây y cũng không tệ."
"Huống chi bây giờ anh được coi như nhân vật cấp chuyên gia trong lĩnh vực Tây y, không cần thiết..."
"Không tệ cái rắm!"
"So với Trung y do lão tổ tông chúng ta để lại thì Tây y thật sự là cặn bã! Người man rợ mới dùng đến nó!"
"Mà chuyên gia như tôi so với ngài càng là cặn bã, mười mấy năm qua tôi cảm thấy đã uổng công học hành! Hiện tại thừa dịp còn trẻ, nhất định phải tranh thủ quay về chính đồ!"
Lương Siêu: "..."
Đám người: "..."
Cái tên này quả thực trở mặt nhanh như tốc độ ánh sáng...
Mà Lương Siêu lại là bắt đầu có chút thưởng thức người này, hiện nay người có thể giác ngộ nhanh như vậy đã rất ít gặp.
Chẳng qua hắn là truyền nhân Thiên Y, thu đồ đệ cũng không phải việc nhỏ, phải cực kỳ thận trọng, có yêu cầu rất cao về phẩm tính, ngộ tính, tư chất bẩm sinh..v…v, không thể qua loa được.
Suy nghĩ một chút rồi hắn nói: "Như vậy đi, thu đồ đệ thì thôi, nếu như anh thật cảm thấy hứng thú với Trung y thì khi nào rảnh rỗi tôi có thể tùy tiện dạy anh một vài thứ."
"Không được!"
"Nếu không làm đồ đệ thì chắc chắn người sẽ che giấu, con muốn người truyền thụ hết tất cả! Trung y là một loại y học huyền diệu, con, con thật sự yêu chết nó!"
Nói xong, Ngụy Bác Văn lại bắt đầu kích động đập đầu.
Một lần, hai lần, ba lần...
Cuối cùng liên tục dập mười cái, cả trán cũng bị đập chảy máu mà vẫn tiếp tục đập! Hơn nữa còn hung ác hơn lúc nãy!
Dù không nói một câu, nhưng hàm ý kia đã rất rõ ràng, lời ngầm chính là nếu anh không nhận tôi thì tôi cứ dập đầu mãi! Thẳng đến chết mới thôi!
Trước đó không phải anh còn nhắc đến tấm lòng người thầy thuốc sao, vậy vì cứu cái mạng này, anh nhất định phải nhận tôi!
Đám người triệt để im lặng, bọn họ đều nghe đến võ si, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu gặp y si, xem như mở mang kiến thức.
Lương Siêu không thể không thừa nhận, mình thật sự bị tên này làm bất đắc dĩ.
Vì cứu mạng anh ta, lại thấy thái độ anh ta thành kính như vậy, hắn chỉ có thể nhượng bộ một chút.
"Ngừng, đừng dập nữa."
"Tôi có thể cho anh một cơ hội, nếu như trong vòng một năm, anh có thể nắm giữ toàn bộ cơ sở lý luận Trung y, đến lúc đó tôi sẽ nhận anh làm đệ tử trên danh nghĩa, truyền y thuật cho anh."
Nghe xong, Ngụy Bác Văn mới dừng lại rồi chậm rãi đứng lên, vừa lau máu trên trán, vừa cười gật gật đầu.
"Được!"
"Quyết định như vậy đi!"
Sau khi cùng Lương Siêu trao đổi phương thức liên lạc thì anh ta vội vàng rời đi. Vừa ra khỏi biệt thự Liễu gia, Ngụy Bác Văn lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách đoàn đội.
"Paul, tôi quyết định không trở về nữa sau này ở lại Hoa quốc để nghiên cứu Trung y!"
...
Đuổi đi Ngụy Bác Văn, sắc mặt Lương Siêu lại dần dần trầm xuống, liếc nhìn đám người một cái rồi nói: "Hiện tại, ai có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
"Hai ngày gần đây Băng Khanh vẫn luôn ở trong nhà, không tiếp xúc với người khác, hơn nữa trước đó con bé cũng không yêu đương, sao lại có chuyện kích động vì tình cảm chứ?"
"Đúng đấy, đừng nói yêu đương, từ nhỏ đến lớn chị của em còn chưa có đối tượng thầm mến, tính tình luôn tương đối lạnh nhạt, vấn đề khó xuất hiện nhất chính là chuyện tình cảm."
"..."
Nghe xong, Lương Siêu nhíu mày lại.
Vậy thì kỳ quái.
Chẩn đoán trước đó của mình đối với Liễu Băng Khanh tuyệt đối không sai, hơn nữa căn bệnh của cô ấy ban đầu cũng phát sinh từ vấn đề tình cảm mới đúng.
"Anh ơi." Đúng lúc này, Lương Nghiên yếu ớt kêu lên một tiếng.
"Em liên tục hai đêm ngủ không yên, lúc đi vệ sinh có mơ hồ nghe hình như chị dâu nói điện thoại với người ta, hơn nữa còn lớn tiếng mấy câu."
Lương Siêu nghe vậy, lúc này lập tức lấy điện thoại của Liễu Băng Khanh ra, bảo Liễu Băng Loan giúp mở ra rồi tra danh sách cuộc gọi trong hai ngày nay của cô ấy.
Trên danh sách đó thể hiện, một người đàn ông tên là Bạch Hạo từng liên tục gọi đến, hơn nữa phần lớn đều vào lúc đêm khuya, số lần còn lên đến hơn ba mươi lần!
Đám người đi tới nhìn một chút, lập tức cảm thấy rất kinh ngạc.
Nghe tên của Bạch Hạo thôi đã biết nhất định là nam!
"Wow, chị của em cũng quá sành chơi."
"Còn biết giấu diếm tất cả mọi người, đêm hôm khuya khoắt lén nấu cháo điện thoại với bồ bịch nữa chứ!"
Liễu Băng Loan chép miệng than nhẹ, lập tức bị Liễu Huy Hoàng hung hăng trừng một cái.
"Tiểu Siêu, con đừng hiểu lầm, hiện tại Băng Khanh không có khả năng có đối tượng yêu thích, con cũng biết chuyện này mà."
Lương Siêu cười khổ lắc đầu, ngay sau đó Hồ Tuyết Liên vỗ lên trán, lập tức nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Trước đó lúc Băng Khanh té xỉu là đang xem TV, lúc ấy đúng lúc tôi đến phòng khách có nhìn thoáng qua, trên TV đang chiếu một bài phỏng vấn, mà hình như đối tượng phỏng vấn chính là Bạch Hạo!"
Hả?
Trong lòng Lương Siêu hơi rung động, vội vàng hỏi: "Dì, còn nhớ lúc ấy Băng Khanh xem kênh nào không?"
"Nhớ, chính là đài truyền hình Thiên Hải!"
Liễu Băng Loan vội vàng mở TV, tìm ra đài truyền hình Thiên Hải rồi bắt đầu chiếu lại, rất nhanh đã tìm được đoạn phỏng vấn Liễu Băng Khanh nhìn thấy trước khi té xỉu.
Chỉ thấy một thanh niên vừa cao lớn lại đẹp trai, mặc một bộ tây trang màu trắng đang vắt chân ngồi, hăng hái tiếp nhận buổi phỏng vấn của phóng viên.
"Anh Bạch tôn kính, rất cảm ơn anh có thể mang theo món tiền khổng lồ đến Thiên Hải chúng ta để đầu tư xây dựng, mà theo tôi biết thì anh cũng không phải là người bản địa của Thiên Hải?"
"Xin hỏi, vì nguyên nhân gì mà anh làm như vậy?"
Anh chàng đẹp trai tên là Bạch Hạo chỉnh lại cà vạt, cười nhạt và nói: "Thật ra, tất cả đều là ý của vị hôn thê của tôi, chẳng qua tôi là người chấp hành mà thôi."
"Mặt khác, tôi có thể tiết lộ thêm một tin tức, hôn lễ giữa tôi và vị hôn thê sẽ được tổ chức ở Thiên Hải."
"Đến lúc đó sẽ thành tâm mời phó giám đốc tập đoàn Thiên Đạt, đại tiểu thư Liễu gia - Quý cô Liễu Băng Khanh, tới làm phù dâu cho vị hôn thê của tôi."
Nhìn đến đây, lúc này Lương Siêu mới bấm nút tạm dừng, hơi nheo mắt lại.
Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, nguyên nhân Liễu Băng Khanh bệnh rất có thể là do Bạch Hạo này.
"Xem hết chưa?"
"Đều hài lòng rối chứ?"
Đám người đồng loạt quay người nhìn lại, lập tức nhìn thấy Liễu Băng Khanh gặp áo ngủ nhăn nheo, tóc tai rối bời đang đứng trên cầu thang, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang mỉm cười trên TV kia.
Mấy giây sau, cô ấy hít sâu một hơi rồi quay đầu lên lầu.
Liễu Băng Loan thấy Lương Siêu còn ngơ ra thì vội vàng nhéo miếng thịt trên hông hắn một cái.
"Anh rể, mau đuổi theo đi!"
"Hiện tại chị em đang trong lúc yếu ớt nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để chị mở ra lòng ra với anh, thổ lộ hết tâm sự! Bỏ qua lần này thì không còn cơ hội đâu!"
Ngụy Bác Văn ngạc nhiên phát hiện mắt trái thật sự có thể nhìn thấy! Hơn nữa thị lực còn tốt hơn cả mắt phải!
Chỉ vẻn vẹn hơn nửa giờ, Lương Siêu này đã có thể giúp mình lấy lại ánh sáng lần nữa, quả thực quá thần kỳ!
9
Nghĩ được như vậy, Ngụy Bác Văn lại dập mạnh đầu một cái.
"Cầu sư phụ, thu con làm đồ đệ!"
Lương Siêu gãi gãi đầu, tuy rất hiểu tâm tình kích động hiện tại của anh ta, nhưng không ngờ phản ứng lại quá kích như vậy.
"Chuyện đó, thật ra Tây y cũng không tệ."
"Huống chi bây giờ anh được coi như nhân vật cấp chuyên gia trong lĩnh vực Tây y, không cần thiết..."
"Không tệ cái rắm!"
"So với Trung y do lão tổ tông chúng ta để lại thì Tây y thật sự là cặn bã! Người man rợ mới dùng đến nó!"
"Mà chuyên gia như tôi so với ngài càng là cặn bã, mười mấy năm qua tôi cảm thấy đã uổng công học hành! Hiện tại thừa dịp còn trẻ, nhất định phải tranh thủ quay về chính đồ!"
Lương Siêu: "..."
Đám người: "..."
Cái tên này quả thực trở mặt nhanh như tốc độ ánh sáng...
Mà Lương Siêu lại là bắt đầu có chút thưởng thức người này, hiện nay người có thể giác ngộ nhanh như vậy đã rất ít gặp.
Chẳng qua hắn là truyền nhân Thiên Y, thu đồ đệ cũng không phải việc nhỏ, phải cực kỳ thận trọng, có yêu cầu rất cao về phẩm tính, ngộ tính, tư chất bẩm sinh..v…v, không thể qua loa được.
Suy nghĩ một chút rồi hắn nói: "Như vậy đi, thu đồ đệ thì thôi, nếu như anh thật cảm thấy hứng thú với Trung y thì khi nào rảnh rỗi tôi có thể tùy tiện dạy anh một vài thứ."
"Không được!"
"Nếu không làm đồ đệ thì chắc chắn người sẽ che giấu, con muốn người truyền thụ hết tất cả! Trung y là một loại y học huyền diệu, con, con thật sự yêu chết nó!"
Nói xong, Ngụy Bác Văn lại bắt đầu kích động đập đầu.
Một lần, hai lần, ba lần...
Cuối cùng liên tục dập mười cái, cả trán cũng bị đập chảy máu mà vẫn tiếp tục đập! Hơn nữa còn hung ác hơn lúc nãy!
Dù không nói một câu, nhưng hàm ý kia đã rất rõ ràng, lời ngầm chính là nếu anh không nhận tôi thì tôi cứ dập đầu mãi! Thẳng đến chết mới thôi!
Trước đó không phải anh còn nhắc đến tấm lòng người thầy thuốc sao, vậy vì cứu cái mạng này, anh nhất định phải nhận tôi!
Đám người triệt để im lặng, bọn họ đều nghe đến võ si, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu gặp y si, xem như mở mang kiến thức.
Lương Siêu không thể không thừa nhận, mình thật sự bị tên này làm bất đắc dĩ.
Vì cứu mạng anh ta, lại thấy thái độ anh ta thành kính như vậy, hắn chỉ có thể nhượng bộ một chút.
"Ngừng, đừng dập nữa."
"Tôi có thể cho anh một cơ hội, nếu như trong vòng một năm, anh có thể nắm giữ toàn bộ cơ sở lý luận Trung y, đến lúc đó tôi sẽ nhận anh làm đệ tử trên danh nghĩa, truyền y thuật cho anh."
Nghe xong, Ngụy Bác Văn mới dừng lại rồi chậm rãi đứng lên, vừa lau máu trên trán, vừa cười gật gật đầu.
"Được!"
"Quyết định như vậy đi!"
Sau khi cùng Lương Siêu trao đổi phương thức liên lạc thì anh ta vội vàng rời đi. Vừa ra khỏi biệt thự Liễu gia, Ngụy Bác Văn lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách đoàn đội.
"Paul, tôi quyết định không trở về nữa sau này ở lại Hoa quốc để nghiên cứu Trung y!"
...
Đuổi đi Ngụy Bác Văn, sắc mặt Lương Siêu lại dần dần trầm xuống, liếc nhìn đám người một cái rồi nói: "Hiện tại, ai có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
"Hai ngày gần đây Băng Khanh vẫn luôn ở trong nhà, không tiếp xúc với người khác, hơn nữa trước đó con bé cũng không yêu đương, sao lại có chuyện kích động vì tình cảm chứ?"
"Đúng đấy, đừng nói yêu đương, từ nhỏ đến lớn chị của em còn chưa có đối tượng thầm mến, tính tình luôn tương đối lạnh nhạt, vấn đề khó xuất hiện nhất chính là chuyện tình cảm."
"..."
Nghe xong, Lương Siêu nhíu mày lại.
Vậy thì kỳ quái.
Chẩn đoán trước đó của mình đối với Liễu Băng Khanh tuyệt đối không sai, hơn nữa căn bệnh của cô ấy ban đầu cũng phát sinh từ vấn đề tình cảm mới đúng.
"Anh ơi." Đúng lúc này, Lương Nghiên yếu ớt kêu lên một tiếng.
"Em liên tục hai đêm ngủ không yên, lúc đi vệ sinh có mơ hồ nghe hình như chị dâu nói điện thoại với người ta, hơn nữa còn lớn tiếng mấy câu."
Lương Siêu nghe vậy, lúc này lập tức lấy điện thoại của Liễu Băng Khanh ra, bảo Liễu Băng Loan giúp mở ra rồi tra danh sách cuộc gọi trong hai ngày nay của cô ấy.
Trên danh sách đó thể hiện, một người đàn ông tên là Bạch Hạo từng liên tục gọi đến, hơn nữa phần lớn đều vào lúc đêm khuya, số lần còn lên đến hơn ba mươi lần!
Đám người đi tới nhìn một chút, lập tức cảm thấy rất kinh ngạc.
Nghe tên của Bạch Hạo thôi đã biết nhất định là nam!
"Wow, chị của em cũng quá sành chơi."
"Còn biết giấu diếm tất cả mọi người, đêm hôm khuya khoắt lén nấu cháo điện thoại với bồ bịch nữa chứ!"
Liễu Băng Loan chép miệng than nhẹ, lập tức bị Liễu Huy Hoàng hung hăng trừng một cái.
"Tiểu Siêu, con đừng hiểu lầm, hiện tại Băng Khanh không có khả năng có đối tượng yêu thích, con cũng biết chuyện này mà."
Lương Siêu cười khổ lắc đầu, ngay sau đó Hồ Tuyết Liên vỗ lên trán, lập tức nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Trước đó lúc Băng Khanh té xỉu là đang xem TV, lúc ấy đúng lúc tôi đến phòng khách có nhìn thoáng qua, trên TV đang chiếu một bài phỏng vấn, mà hình như đối tượng phỏng vấn chính là Bạch Hạo!"
Hả?
Trong lòng Lương Siêu hơi rung động, vội vàng hỏi: "Dì, còn nhớ lúc ấy Băng Khanh xem kênh nào không?"
"Nhớ, chính là đài truyền hình Thiên Hải!"
Liễu Băng Loan vội vàng mở TV, tìm ra đài truyền hình Thiên Hải rồi bắt đầu chiếu lại, rất nhanh đã tìm được đoạn phỏng vấn Liễu Băng Khanh nhìn thấy trước khi té xỉu.
Chỉ thấy một thanh niên vừa cao lớn lại đẹp trai, mặc một bộ tây trang màu trắng đang vắt chân ngồi, hăng hái tiếp nhận buổi phỏng vấn của phóng viên.
"Anh Bạch tôn kính, rất cảm ơn anh có thể mang theo món tiền khổng lồ đến Thiên Hải chúng ta để đầu tư xây dựng, mà theo tôi biết thì anh cũng không phải là người bản địa của Thiên Hải?"
"Xin hỏi, vì nguyên nhân gì mà anh làm như vậy?"
Anh chàng đẹp trai tên là Bạch Hạo chỉnh lại cà vạt, cười nhạt và nói: "Thật ra, tất cả đều là ý của vị hôn thê của tôi, chẳng qua tôi là người chấp hành mà thôi."
"Mặt khác, tôi có thể tiết lộ thêm một tin tức, hôn lễ giữa tôi và vị hôn thê sẽ được tổ chức ở Thiên Hải."
"Đến lúc đó sẽ thành tâm mời phó giám đốc tập đoàn Thiên Đạt, đại tiểu thư Liễu gia - Quý cô Liễu Băng Khanh, tới làm phù dâu cho vị hôn thê của tôi."
Nhìn đến đây, lúc này Lương Siêu mới bấm nút tạm dừng, hơi nheo mắt lại.
Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, nguyên nhân Liễu Băng Khanh bệnh rất có thể là do Bạch Hạo này.
"Xem hết chưa?"
"Đều hài lòng rối chứ?"
Đám người đồng loạt quay người nhìn lại, lập tức nhìn thấy Liễu Băng Khanh gặp áo ngủ nhăn nheo, tóc tai rối bời đang đứng trên cầu thang, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang mỉm cười trên TV kia.
Mấy giây sau, cô ấy hít sâu một hơi rồi quay đầu lên lầu.
Liễu Băng Loan thấy Lương Siêu còn ngơ ra thì vội vàng nhéo miếng thịt trên hông hắn một cái.
"Anh rể, mau đuổi theo đi!"
"Hiện tại chị em đang trong lúc yếu ớt nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để chị mở ra lòng ra với anh, thổ lộ hết tâm sự! Bỏ qua lần này thì không còn cơ hội đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.