Chương 247: Sát tâm của Diệp Tiêu
Tần Cẩn
21/02/2023
Một giờ sau.
Sau khi Lương Siêu đánh tan toàn bộ độc tố có trong người đám người Thẩm Động, thì lại bắt đầu thi châm giải độc cho vì Mặc Vân.
Trong lúc đó, Mặc Vân hỏi: "Lúc nãy tôi thấy Vua ma cà rồng thi triển một chiêu Đồng Quang với cậu, uy lực rõ ràng lớn hơn Chân Hỏa Quang Kiếm của cậu.”
"Nhưng cuối cùng vẫn bị một kiếm của cậu phá vỡ, vì sao vậy?"
"Còn nữa, lúc trước cậu điều động rất ít huyền khí, tại sao chỉ phất tay một cái đã phá vỡ được năng lực thiên phú của một ma cà rồng cao cấp?"
Lương Siêu nghe vậy thì bật cười, cũng không định giấu diếm gì, nói thẳng: "Rất đơn giản, bởi vì người của tôi không những âm thầm trồng Phệ Tâm Ấn với những ma cà rồng kia mà còn âm thầm thi triển một loại độc thuật đạo môn đối với bọn họ."
"Độc này không trí mạng, nhưng có thể đánh dấu năng lượng lưu chuyển trong kinh mạch bọn họ, mà những dấu hiệu này chỉ cần gặp huyền khí của tôi sẽ phát nổ từ trong ra ngoài."
"Cho nên, chiêu thức của bọn họ không phải bị tôi trực tiếp phá vỡ, mà có một phần từ nguyên nhân từ chính bản thân họ."
Mặc Vân bừng hiểu, liên tục gật đầu tán thưởng.
Thuật pháp đạo gia muôn hình vạn trạng, huyền diệu khó lường, hôm nay xem như ông đã được lĩnh ngộ.
Qua thêm nửa tiếng, sau khi đánh tan hết toàn bộ máu độc trong cơ thể Mặc Vân, thấy đám người Thẩm Động chuẩn bị mang thi thể Vua ma cà rồng đi, Lương Siêu vội vàng bước tới ngăn cản.
Chắp tay nói với Mặc Vân: "Tiền bối, ngài cũng không thể để vãn bối làm không công chuyện này đúng không? Thi thể của mấy ma cà rồng này giao cho tôi xử lý được chứ?”
Mặc Vân rất thông minh, lập tức liền hiểu được tính toán trong lòng Lương Siêu, liếc nhìn Miller với vẻ mặt kích động bên kia.
"Cậu xác định muốn làm như vậy?"
"Ma cà rồng trời sinh ham giết, mặc dù hiện tại tên này trung thành với cậu, thay cậu làm việc, nhưng tương lai là điều khó lường trước..."
"Tiền bối yên tâm, một chút tự tin này Lương mỗ vẫn có."
Thấy Lương Siêu một lòng kiên trì, Mặc Vân suy nghĩ một chút cũng không nói gì thêm, gật gật đầu lại bổ sung: "Nhớ kỹ, sau này hãy quản thúc gã ta nhiều hơn, tuyệt đối không thể dung túng gã ta hoành hành hung ác ở bên ngoài."
"Nếu không, đến lúc đó tôi chẳng những tiêu diệt gã ta, mà còn tới truy cứu trách nhiệm của cậu đó."
"Được."
Lương Siêu gật gật đầu, sau khi nhìn theo đám người Mặc Vân rời đi, thì xoay người nhìn về phía Miller đã sớm quỳ xuống, dùng vẻ mặt chờ mong nhìn mình.
"Chủ thượng, hiện tại tôi có thể bắt đầu chưa?"
"Cậu hút xong mấy tên ma cà rồng này rồi tiêu hóa hết cần khoảng bao lâu?"
"Khoảng hai đến ba ngày, nếu như hết thảy trôi qua thuận lợi thì không đến hai ngày đã có thể hoàn thành!"
"Ừm, được."
Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Mau làm đi, kế tiếp tôi còn có nhiệm vụ cần cậu đi làm đấy.”
Được Lương Siêu cho phép, Miller vội vàng dập đầu vài cái rồi liên tục nói cảm ơn.
“Đa tạ chủ thượng đồng ý!”
"Chủ thượng có ân trọng như núi đối với thuộc hạ, đại ân này thuộc hạ sẽ vĩnh viễn không quên! Thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng cả quãng đời còn lại để báo đáp!”
......
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Khuynh Thành đang ở văn phòng vừa ăn sáng vừa làm việc, chỉ chốc lát sau thư ký Tôn Ngọc của cô liền gõ cửa đi vào.
“Diệp đổng, Tiểu Tiêu đang chờ gặp ngoài cửa, ngài xem hiện tại ngài có thời gian không?"
Diệp Khuynh Thành ngẩn ra, thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Trước giờ Diệp Tiêu đến văn phòng của cô đều là xông thẳng vào, ngay cả cửa cũng không gõ một tiếng, hiếm có khó gặp lắm mới được một lần hôm nay.
"Để cho cậu ta vào đi."
"Được."
Rất nhanh, Diệp Tiêu đã đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là vẻ mặt tươi cười xin lỗi chuyện lúc trước va chạm với Diệp Khuynh Thành, sau đó lại bất ngờ quan tâm đến tình huống thân thể của Diệp Khuynh Thành.
"Chị, hôm qua chị lại ở văn phòng sao?"
"Em ở nhà chờ chị cả đêm cũng không thấy bóng dáng chị đâu cả, gọi điện thoại, nhắn tin cũng tắt máy, chị không thể tiếp tục làm việc liên tục ngày đêm như vậy đâu."
"Đông y không phải đã nói sao, để thân thể quá tải trong thời gian dài, không phải là con đường lâu dài."
Nghe Diệp Tiêu nhắc tới Đông y, trong đầu Diệp Khuynh Thành lập tức hiện ra hình ảnh một người, cười cười nói: "Yên tâm đi, hiện tại đã có một vị cao thủ Đông y đang điều trị thân thể cho chị rồi.”
"A, người chị nói là Lương Siêu đúng không?"
"Ừm."
Diệp Khuynh Thành gật nhẹ đầu, còn đặc biệt đưa mắt nhìn Diệp Tiêu một cái, thấy cậu ta không bất mãn gì, ngược lại còn nói sau này có cơ hội sẽ tự mình đi cảm ơn Lương Siêu.
"Tiểu Tiêu, hôm nay em làm sao vậy? Thật kỳ lạ.”
"Có sao? Em đâu có chuyện gì.”
Diệp Tiêu gãi đầu cười cười, nói: "Có lẽ là do lớn rồi, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.”
"Ồ?"
Diệp Khuynh Thành nhướng mày kinh ngạc, sau đó lại vui mừng cười: "Không sai, thấy em có thể hiểu chuyện như vậy chị cũng rất vui vẻ, sau này giao lại Dược phẩm Nhuận Tinh cho em cũng yên tâm hơn.”
Hai chị em lại vui vẻ trò chuyện một lát, Diệp Tiêu đột nhiên nói: "Chị, ngày mai chị rảnh không, cùng em đi sở thú chơi nửa ngày được không?”
"Ngày mai sao? Chắc là không được rồi.”
Diệp Khuynh Thành lắc đầu: "Ngày mai chị không chỉ phải làm một đống công việc, mà còn phải đến chỗ Lương Siêu điều trị tiếp.”
“Hi, cái này thì không sao, gọi Lương Siêu kia đi cùng luôn đii!”
"Toàn bộ hành trình tham quan sở thú đều chỉ ngồi trong xe, vừa chơi vừa bảo anh ấy châm cứu cho chị là được rồi."
"Cái này..."
Diệp Khuynh Thành có chút do dự, cô không chắc lần châm cứu này có cần cởi sạch quần áo giống lần trước hay không.
Nhưng cũng nhịn không được trước giọng điệu mềm mỏng của Diệp Tiêu, cuối cùng đành đáp ứng cậu ta trước rồi tính sau.
Đợi Diệp Tiêu đi rồi, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Lương Siêu.
Lúc này, Lương Siêu đang châm cứu cho người ta, sẵn tay chỉ dạy cho Lương Nghiên.
Lúc trước vốn định đưa cô nhóc này đến nhà trẻ, nhưng nhóc lại sống chết không chịu, đồng thời biểu hiện niềm yêu thích và thiên phú cực mạnh đối với Đông y.
Bất đắc dĩ, giờ mỗi lần Lương Siêu khám bệnh đều phải mang theo cô ngồi bên cạnh, tận tay cầm tay chỉ dạy cho cô nhóc.
Lúc Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới mời đi sở thú chơi, cô bé lập tức vui vẻ nhảy nhót.
“Anh ơi, em cũng muốn đi!”
"Từ khi rời khỏi Đế Kinh đến giờ, Nghiên Nghiên vẫn chưa được đi sở thú lần nào nữa! Làm ơn cho em đi cùng đi! Được không?”
"Được rồi..."
Thấy Lương Nghiên háo hức, Lương Siêu thật sự không đành lòng cự tuyệt.
"Được rồi, vậy thì trưa mai gặp ở trước cổng sở thú."
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Trước cửa sở thú, Lương Siêu mang theo Lương Nghiên đến, không lâu sau hai chị em Diệp Khuynh Thành và Diệp Tiêu cũng đến.
Diệp Khuynh Thành giới thiệu Diệp Tiêu với hai người, bên này Lương Siêu cũng giới thiệu Lương Nghiên với cậu ta.
"Ha ha, bốn người chúng ta vừa hay gom đủ bốn thân phận huynh đệ tỷ muội, đúng là có duyên mà."
Diệp Tiêu nói đùa một câu, sau đó bốn người liền lên xe tiến vào công viên. Dọc theo đường đi chỉ nghe được tiếng hoan hô vui vẻ của Lương Nghiên, Lương Siêu thì đang châm cứu cho Diệp Khuynh Thành, còn Diệp Tiêu lúc này lại thả ánh mắt nhìn xa xăm khó hiểu.
Thẳng đến nửa tiếng sau, một người mặc trang phục kỳ lạ lái một chiếc xe toàn thân đen nhánh, từ từ chạy tới gần.
Sau khi Lương Siêu đánh tan toàn bộ độc tố có trong người đám người Thẩm Động, thì lại bắt đầu thi châm giải độc cho vì Mặc Vân.
Trong lúc đó, Mặc Vân hỏi: "Lúc nãy tôi thấy Vua ma cà rồng thi triển một chiêu Đồng Quang với cậu, uy lực rõ ràng lớn hơn Chân Hỏa Quang Kiếm của cậu.”
"Nhưng cuối cùng vẫn bị một kiếm của cậu phá vỡ, vì sao vậy?"
"Còn nữa, lúc trước cậu điều động rất ít huyền khí, tại sao chỉ phất tay một cái đã phá vỡ được năng lực thiên phú của một ma cà rồng cao cấp?"
Lương Siêu nghe vậy thì bật cười, cũng không định giấu diếm gì, nói thẳng: "Rất đơn giản, bởi vì người của tôi không những âm thầm trồng Phệ Tâm Ấn với những ma cà rồng kia mà còn âm thầm thi triển một loại độc thuật đạo môn đối với bọn họ."
"Độc này không trí mạng, nhưng có thể đánh dấu năng lượng lưu chuyển trong kinh mạch bọn họ, mà những dấu hiệu này chỉ cần gặp huyền khí của tôi sẽ phát nổ từ trong ra ngoài."
"Cho nên, chiêu thức của bọn họ không phải bị tôi trực tiếp phá vỡ, mà có một phần từ nguyên nhân từ chính bản thân họ."
Mặc Vân bừng hiểu, liên tục gật đầu tán thưởng.
Thuật pháp đạo gia muôn hình vạn trạng, huyền diệu khó lường, hôm nay xem như ông đã được lĩnh ngộ.
Qua thêm nửa tiếng, sau khi đánh tan hết toàn bộ máu độc trong cơ thể Mặc Vân, thấy đám người Thẩm Động chuẩn bị mang thi thể Vua ma cà rồng đi, Lương Siêu vội vàng bước tới ngăn cản.
Chắp tay nói với Mặc Vân: "Tiền bối, ngài cũng không thể để vãn bối làm không công chuyện này đúng không? Thi thể của mấy ma cà rồng này giao cho tôi xử lý được chứ?”
Mặc Vân rất thông minh, lập tức liền hiểu được tính toán trong lòng Lương Siêu, liếc nhìn Miller với vẻ mặt kích động bên kia.
"Cậu xác định muốn làm như vậy?"
"Ma cà rồng trời sinh ham giết, mặc dù hiện tại tên này trung thành với cậu, thay cậu làm việc, nhưng tương lai là điều khó lường trước..."
"Tiền bối yên tâm, một chút tự tin này Lương mỗ vẫn có."
Thấy Lương Siêu một lòng kiên trì, Mặc Vân suy nghĩ một chút cũng không nói gì thêm, gật gật đầu lại bổ sung: "Nhớ kỹ, sau này hãy quản thúc gã ta nhiều hơn, tuyệt đối không thể dung túng gã ta hoành hành hung ác ở bên ngoài."
"Nếu không, đến lúc đó tôi chẳng những tiêu diệt gã ta, mà còn tới truy cứu trách nhiệm của cậu đó."
"Được."
Lương Siêu gật gật đầu, sau khi nhìn theo đám người Mặc Vân rời đi, thì xoay người nhìn về phía Miller đã sớm quỳ xuống, dùng vẻ mặt chờ mong nhìn mình.
"Chủ thượng, hiện tại tôi có thể bắt đầu chưa?"
"Cậu hút xong mấy tên ma cà rồng này rồi tiêu hóa hết cần khoảng bao lâu?"
"Khoảng hai đến ba ngày, nếu như hết thảy trôi qua thuận lợi thì không đến hai ngày đã có thể hoàn thành!"
"Ừm, được."
Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Mau làm đi, kế tiếp tôi còn có nhiệm vụ cần cậu đi làm đấy.”
Được Lương Siêu cho phép, Miller vội vàng dập đầu vài cái rồi liên tục nói cảm ơn.
“Đa tạ chủ thượng đồng ý!”
"Chủ thượng có ân trọng như núi đối với thuộc hạ, đại ân này thuộc hạ sẽ vĩnh viễn không quên! Thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng cả quãng đời còn lại để báo đáp!”
......
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Khuynh Thành đang ở văn phòng vừa ăn sáng vừa làm việc, chỉ chốc lát sau thư ký Tôn Ngọc của cô liền gõ cửa đi vào.
“Diệp đổng, Tiểu Tiêu đang chờ gặp ngoài cửa, ngài xem hiện tại ngài có thời gian không?"
Diệp Khuynh Thành ngẩn ra, thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Trước giờ Diệp Tiêu đến văn phòng của cô đều là xông thẳng vào, ngay cả cửa cũng không gõ một tiếng, hiếm có khó gặp lắm mới được một lần hôm nay.
"Để cho cậu ta vào đi."
"Được."
Rất nhanh, Diệp Tiêu đã đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là vẻ mặt tươi cười xin lỗi chuyện lúc trước va chạm với Diệp Khuynh Thành, sau đó lại bất ngờ quan tâm đến tình huống thân thể của Diệp Khuynh Thành.
"Chị, hôm qua chị lại ở văn phòng sao?"
"Em ở nhà chờ chị cả đêm cũng không thấy bóng dáng chị đâu cả, gọi điện thoại, nhắn tin cũng tắt máy, chị không thể tiếp tục làm việc liên tục ngày đêm như vậy đâu."
"Đông y không phải đã nói sao, để thân thể quá tải trong thời gian dài, không phải là con đường lâu dài."
Nghe Diệp Tiêu nhắc tới Đông y, trong đầu Diệp Khuynh Thành lập tức hiện ra hình ảnh một người, cười cười nói: "Yên tâm đi, hiện tại đã có một vị cao thủ Đông y đang điều trị thân thể cho chị rồi.”
"A, người chị nói là Lương Siêu đúng không?"
"Ừm."
Diệp Khuynh Thành gật nhẹ đầu, còn đặc biệt đưa mắt nhìn Diệp Tiêu một cái, thấy cậu ta không bất mãn gì, ngược lại còn nói sau này có cơ hội sẽ tự mình đi cảm ơn Lương Siêu.
"Tiểu Tiêu, hôm nay em làm sao vậy? Thật kỳ lạ.”
"Có sao? Em đâu có chuyện gì.”
Diệp Tiêu gãi đầu cười cười, nói: "Có lẽ là do lớn rồi, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.”
"Ồ?"
Diệp Khuynh Thành nhướng mày kinh ngạc, sau đó lại vui mừng cười: "Không sai, thấy em có thể hiểu chuyện như vậy chị cũng rất vui vẻ, sau này giao lại Dược phẩm Nhuận Tinh cho em cũng yên tâm hơn.”
Hai chị em lại vui vẻ trò chuyện một lát, Diệp Tiêu đột nhiên nói: "Chị, ngày mai chị rảnh không, cùng em đi sở thú chơi nửa ngày được không?”
"Ngày mai sao? Chắc là không được rồi.”
Diệp Khuynh Thành lắc đầu: "Ngày mai chị không chỉ phải làm một đống công việc, mà còn phải đến chỗ Lương Siêu điều trị tiếp.”
“Hi, cái này thì không sao, gọi Lương Siêu kia đi cùng luôn đii!”
"Toàn bộ hành trình tham quan sở thú đều chỉ ngồi trong xe, vừa chơi vừa bảo anh ấy châm cứu cho chị là được rồi."
"Cái này..."
Diệp Khuynh Thành có chút do dự, cô không chắc lần châm cứu này có cần cởi sạch quần áo giống lần trước hay không.
Nhưng cũng nhịn không được trước giọng điệu mềm mỏng của Diệp Tiêu, cuối cùng đành đáp ứng cậu ta trước rồi tính sau.
Đợi Diệp Tiêu đi rồi, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Lương Siêu.
Lúc này, Lương Siêu đang châm cứu cho người ta, sẵn tay chỉ dạy cho Lương Nghiên.
Lúc trước vốn định đưa cô nhóc này đến nhà trẻ, nhưng nhóc lại sống chết không chịu, đồng thời biểu hiện niềm yêu thích và thiên phú cực mạnh đối với Đông y.
Bất đắc dĩ, giờ mỗi lần Lương Siêu khám bệnh đều phải mang theo cô ngồi bên cạnh, tận tay cầm tay chỉ dạy cho cô nhóc.
Lúc Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới mời đi sở thú chơi, cô bé lập tức vui vẻ nhảy nhót.
“Anh ơi, em cũng muốn đi!”
"Từ khi rời khỏi Đế Kinh đến giờ, Nghiên Nghiên vẫn chưa được đi sở thú lần nào nữa! Làm ơn cho em đi cùng đi! Được không?”
"Được rồi..."
Thấy Lương Nghiên háo hức, Lương Siêu thật sự không đành lòng cự tuyệt.
"Được rồi, vậy thì trưa mai gặp ở trước cổng sở thú."
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Trước cửa sở thú, Lương Siêu mang theo Lương Nghiên đến, không lâu sau hai chị em Diệp Khuynh Thành và Diệp Tiêu cũng đến.
Diệp Khuynh Thành giới thiệu Diệp Tiêu với hai người, bên này Lương Siêu cũng giới thiệu Lương Nghiên với cậu ta.
"Ha ha, bốn người chúng ta vừa hay gom đủ bốn thân phận huynh đệ tỷ muội, đúng là có duyên mà."
Diệp Tiêu nói đùa một câu, sau đó bốn người liền lên xe tiến vào công viên. Dọc theo đường đi chỉ nghe được tiếng hoan hô vui vẻ của Lương Nghiên, Lương Siêu thì đang châm cứu cho Diệp Khuynh Thành, còn Diệp Tiêu lúc này lại thả ánh mắt nhìn xa xăm khó hiểu.
Thẳng đến nửa tiếng sau, một người mặc trang phục kỳ lạ lái một chiếc xe toàn thân đen nhánh, từ từ chạy tới gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.