Chương 227: Tả Khiêm kiêu ngạo
Tần Cẩn
07/02/2023
“Ha ha ha!”
"Băng Loan, tính tình của cô vẫn nóng nảy như vậy, nhưng mà phối hợp với tính tình lạnh như băng của chị cô lại vừa vặn, có thể nói là băng hỏa dung hòa!"
"Cảm giác kia, chậc chậc, chỉ cần nghĩ một chút thôi sẽ làm cho người ta..."
"Tôi khuyên anh, nhanh chóng ngậm cái miệng thối này của mình lại đi."
"Sau đó…"
Lương Siêu đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hờ hững nhìn Tả Khiêm.
Ngay khi tên này xuất hiện và đấu giá cao, hơn nữa tính tình của hắn ta có chết cũng không thay đổi, giữ nguyên ý nghĩ xấu xa đối với chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan, một tia tình nghĩa còn lại trong lòng Lương Siêu đối với người này cũng đã tan thành mây khói.
Tả Khiêm nghe vậy nhìn về phía Lương Siêu, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại, hừ cười một tiếng.
Vừa vung quạt gấp, vừa nói: "Thật không nghĩ tới, trận hỏa hoạn ngày xưa lại không thiêu chết cậu, mà chỉ biến cậu trở thành kẻ không có gia tộc."
"Nhưng, tôi nghĩ, loại cảm giác này đối với cậu mà nói, hẳn là so với cái chết càng thống khổ hơn, càng khó chịu hơn đúng không?"
Này!
Hai mắt Lương Siêu đột nhiên híp lại, sắc mặt cũng lạnh hơn trước không ít.
"Hừ, đừng nhìn tôi như vậy, cậu còn tưởng rằng đây là năm năm trước sao? Còn tưởng rằng Tả Khiêm tôi là tiểu đệ cả ngày xoay vòng sau mông cậu sao?"
"A!"
"Tôi bây giờ chính là đại thiếu gia của một gia tộc hàng đầu ở đế kinh! Tập đoàn Tả Thị cũng trở thành doanh nghiệp niêm yết cấp lão làng trong giới bất động sản Đế Cảnh! Định giá hơn 50 tỷ!"
"Cậu còn dám mở miệng nói chuyện như vậy với bổn thiếu gia đây? Ai cho cậu mặt mũi làm vậy đấy?!"
Theo Tả Khiêm giả vờ tức giận, một trung niên huyền võ giả đi theo phía sau hắn ta thấy vậy liền nói: "Nhóc con, nghe nói lúc trước mày làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia nhà tao?"
“Mau quỳ xuống bồi tội!”
"Ông!"
Liễu Băng Loan tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, Lương Siêu cười ha hả, nhẹ nhàng khởi động khớp cổ.
"Tiểu Khiêm Tử, rất tốt."
"Xem ra thời gian năm năm thật sự đủ để thay đổi một con người, bây giờ cậu trâu bò như thế nào thì tôi vẫn chưa thấy rõ, tôi chỉ nhớ được bộ dáng thấp giọng hạ mình trước mặt tôi trước kia thôi."
Nói xong, liền muốn động thủ.
Muốn đánh cho tên Tả Khiêm này tỉnh táo lại một chút, cho hắn ta hiểu được đại ca vẫn sẽ mãi là đại ca.
Tiểu đệ, chung quy chỉ là tiểu đệ mà thôi!
Mà đúng lúc này, mấy người phụ trách buổi đấu giá lập tức ra mặt.
“Câm miệng hết đi!”
"Chú ý giữ trật tự trong khu vực hội trường đấu giá, nếu có người tiếp tục có lời nói và cử chỉ phá hoại trật tự đấu giá, xin lập tức rời đi!"
Tả Khiêm nghe vậy, sau khi khinh miệt nhìn Lương Siêu một cái, liền hướng mấy người phụ trách thành phủ chắp tay.
"Thật sự xin lỗi."
"Bởi vì tập đoàn có chuyện bất ngờ cần xử lý khẩn cấp, cho nên Tả mỗ đến trễ một lát, nhưng mà cũng may còn chưa bỏ qua trận đấu giá này, hiện tại mời các vị tiếp tục."
Nói xong, lại ném một ánh mắt khinh miệt về phía Lương Siêu.
"Tôi bỏ ra 6 tỷ, họ Lương này, cậu còn có thể theo kịp không?"
Liễu Băng Khanh thầm cắn răng, thấp giọng nói: "Không sao, cho dù liều mạng rút vốn hai hạng mục vừa mới tiếp nhận kia, lần này tôi cũng phải nhất định sẽ giúp anh."
"Hôm qua tôi đã dự đoán được phiên đấu giá hôm nay sẽ rất kịch liệt, cho nên đã gọi điện thoại trước cho ba tôi, từ tổng bộ tập đoàn Thiên Đạt chúng tôi chuyển tới hơn 1 tỷ."
Nghe xong, Lương Siêu gật gật đầu, trong lòng lại cảm kích không thôi.
"Trở về nhớ thay tôi cảm ơn bác Liễu.”
"Nói với ông ấy, mười mấy tỷ này tính xem như Lương mỗ mượn trước, không bao lâu nữa nhất định phải trả lại gấp mấy lần."
Liễu Băng Khanh cười khẽ một tiếng, nói: "Ba tôi đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, cho nên còn cố ý để cho tôi thay mặt chuyển lời cho anh một câu."
"Người một nhà, không cần câu nệ."
Nói xong, liền giơ bảng lần nữa.
"Bảy tỷ."
Ồ!
Toàn trường lại một lần nữa lâm vào một mảnh xôn xao.
Điên rồi.
Thật là điên rồ!
Hai người này chẳng lẽ đều có thù với tiền?
Trạng thái ném tiền điên cuồng như vậy, thù tiền nặng bao nhiêu mới làm được như vậy?
"Ồ?"
Tả Khiêm trêu tức cười liếc nhìn Liễu Băng Khanh một cái: "Thật đúng là không nhìn ra, nhà họ Liễu các người vẫn còn chút thực lực đấy."
"Sớm biết như thế, lúc trước bổn thiếu gia sẽ kiên nhẫn với hai chị em các người hơn một chút, không cần biết cuối cùng có chính thức cưới hỏi hay không, nhưng thế nào cũng có thể cho hai người làm bà hai, bà ba nhà ta."
"Tả tiên sinh."
Lúc này, mấy người phụ trách thành phố lại cảnh cáo: "Chú ý lời nói, nếu có lời nói và hành động không đúng mực, chúng tôi cũng chỉ có thể cưỡng chế mời ngài rời đi."
"Được được được."
Tả Khiêm liên tục gật đầu, sau đó vươn một ngón tay ra.
"Tôi ra giá 10 tỷ."
Ầm ầm!
Vừa thốt ra giá cả này, toàn trường nhất thời chấn động không thôi!
Ngay cả mấy người phụ trách thành phủ kia ai nấy đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn Tả Khiêm, cũng không khỏi muốn hỏi một câu.
"Đầu óc của anh là có phải là để trưng bày thôi đúng không?"
Sắc mặt Liễu Băng Khanh cũng nhất thời suy sụp, ném ánh mắt bất lực về phía Lương Siêu.
10 tỷ, đã vượt quá giới hạn mà cô chuẩn bị.
“Ha, ha ha ha!”
Tả Khiêm một trận vui sướng cười rộ lên: "Lương Siêu, Liễu Băng Khanh, các ngươi lại nâng giá lên nữa đi!"
“Hôm nay bổn thiếu còn đã nói, bất kể các người có ra giá bao nhiêu, bổn thiếu gia đây cũng sẽ đi theo đến cùng!”
"Bây giờ tiền đối với vốn thiếu gia mà nói cũng chỉ là một chuỗi con số."
Mọi người: "..."
Ra vẻ chuyên nghiệp vậy sao.
Mà mấy vị lãnh đạo thành phủ kia nể mặt 10 tỷ kia, cũng không mở miệng quát lớn Tả Khiêm, làm Tả Khiêm càng trở nên kiêu ngạo hơn.
"Nghe nói, mấy ngày trước anh dùng tiền đập mấy lão già vô dụng bên tôi đập vào bệnh viện? Coi như anh cũng biết chơi đó, nhưng vốn ít quá thì không thể chơi tới bếnh được đâu!"
"Đập người mà để họ vẫn còn sống thì không có ý nghĩa gì đâu, bổn thiếu gia đã muốn đập thì sẽ đập cho chết! Bổn thiếu gia hiện tại hoàn toàn có thể dùng tiền ném cha mẹ anh xuống đất sâu, vĩnh viễn không thể xoay người!"
“Ha ha ha!”
Răng rắc...
Hai tay của Lương Siêu siết chặt đến mức các khớp xương kêu lên răng rắc, hai mắt đỏ đến dọa người, cố nén từng cỗ xúc động muốn giết người không ngừng tuôn ra trong lòng!
Thấy thế, Liễu Băng Khanh vội vàng bắt lấy hắn, thì thầm nói: "Không thôi thì để tôi nâng giá lên trước, giành mảnh đất này về rồi nghĩ cách sau? Ngày hôm qua Khuynh Tuyết và Cung Vũ đều nói có thể xuất ra chút tiền."
"Quên đi."
Lương Siêu chậm rãi lắc đầu, hít sâu một hơi liền xoa dịu lửa giận trong ngực, hai tay buông lỏng, nhếch khóe miệng hướng Tả Khiêm lộ ra một nụ cười khát máu.
"Rất tốt."
"Cậu có hứng thú với mảnh đất cũ của nhà họ Lương bọn tôi đến vậy sao? Tôi sẽ nhường nó lại cho cậu."
"Chờ khi nào cậu xây dựng phòng ốc xong nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đến làm khách, đến lúc đó tôi nhất định sẽ, nói chuyện rõ ràng với cậu!"
Nói xong, liền cùng hai chị Liễu Băng Khanh cùng nhau rời khỏi hội trường.
Thấy thế, Tả Khiêm vẫn giữ vẻ mặt khinh thường.
"Tính làm gì đấy? Đe dọa tôi sao?"
"Không có cửa đâu! Bổn thiếu gia không có gì phải sợ cả!"
“Cậu yên tâm, đến lúc đó bổn thiếu nhất định sẽ gửi cho cậu một phần thiệp mời đến ăn tân gia, không chỉ cậu, còn có hai chị em nhà họ Liễu bên cạnh Cậu cũng sẽ có phần!”
“Đến lúc đó bổn thiếu gia vừa làm hai người bọn họ vừa nói chuyện với cậu, tôi thật sự muốn nhìn xem cậu có thể làm gì tôi!”
“Ha, ha ha ha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.