Chương 27: Thật ra tôi tới từ hôn
Tần Cẩn
06/01/2023
"Con rể cưng!"
"Nơi này! Mau tới đây!"
Liễu Huy Hoàng tươi cười kêu gọi, không còn chút khí thế của tỷ phú giàu có nhất thành phố.
Lương Siêu kéo Lương Nghiên bất đắc dĩ đi qua, ngượng ngùng cười lên tiếng chào hỏi.
"Ừm? Đây là em gái của con sao?"
"Dáng dấp thật xinh đẹp, trước đó nghe nói bị thương không nhẹ, không ngờ mấy ngày ngắn ngủi như thế mà đã được chữa khỏi, con rể thật sự quá lợi hại!"
"Mau về nhà với cha, hôm nay cha cố ý bảo Băng Khanh bỏ tất cả công việc xuống, ở nhà chờ con đấy."
"Không được đâu bác Liễu, cháu mới tới Thiên Hải, còn chưa có chỗ đặt chân, chờ cháu và em gái đi tìm khách sạn trước..."
"Gì chứ!"
"Đã về nhà mình còn tìm khách sạn cái gì? Làm vậy là làm mất mặt cha! Trực tiếp về nhà ở!"
"Trong nhà lớn lắm, đủ ở mà, hơn nữa phòng của Băng Khanh cũng sớm được cha sắp xếp thành phòng tân hôn rồi"
Cái gì?
Đây là thao tác khủng bố gì vậy?
Theo lời ông ta nói thì còn chưa gặp mặt đã khuyến khích mình ở chung với con gái ông ta rồi?
Không chỉ ở chung, còn muốn cùng phòng?
Điều này khiến Lương Siêu không khỏi nói thầm trong lòng, không phải con gái ông ta là nữ khủng long eo thô chân ngắn, mông lớn mặt tròn không gả ra được đó chứ?
Nhìn lại ánh mắt cực nóng như đang nhìn chằm chằm con mồi của Liễu Huy Hoàng, Lương Siêu càng cảm thấy khả năng này rất lớn!
"Còn ngơ ra làm gì? Đi thôi, lên xe với cha!"
"Đừng đừng!" Lương Siêu bị dọa vội vàng xua tay: "Bác Liễu, thật sự không cần khách sáo như thế!"
"Con người cháu tương đối sợ người lạ, cho nên phải tìm kiếm nơi khác ở lại trước, chuyện hôn ước thì sáng ngày mai cháu sẽ tự đến nhà bàn bạc, được không?"
Thấy Lương Siêu kiên trì, huống chi vừa đến Thiên Hải cũng không sợ hắn chạy, Liễu Huy Hoàng không cưỡng ép, lại bảo người ta lấy ra một chuỗi chìa khoá rồi đưa cho Lương Siêu.
"Con rể, đây là chìa khoá phòng cưới mà cha sớm đã chuẩn bị cho vợ chồng trẻ các con, con trực tiếp vào ở để làm quen, thấy có cái gì không hài lòng thì cứ việc nói, cha..."
"Không cần đâu bác Liễu, nhưng con thật sự có chỗ ở rồi, không làm phiền."
Nói xong, Lương Siêu ôm lấy Lương Nghiên mà co giò lên cổ bỏ chạy, mấy giây sau đã biến mất, những vệ sĩ kia thấy thế thì bĩu môi nói thầm.
"Hừ, ông Liễu nể mặt hắn như vậy mà con không chịu nhận, thật sự là không biết tốt xấu!"
"Tôi thấy hắn đang giả vờ thanh cao, hiện tại không chừng trong lòng đang rất đắc ý đấy."
"Thật là thứ không biết xấu hổ, đại tiểu thư gả cho hắn như một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu, đáng tiếc."
Liễu Huy Hoàng nghe xong thì sầm mặt lại, quay đầu lạnh lùng trừng những vệ sĩ nói nhỏ hăng nhất.
"Con rể tôi là rồng trong loài người, các người có thể hiểu được cảnh giới đó hay sao?"
"Hiện tại lập tức đến phòng tài vụ kết toán tiền lương, sau đó cuốn gói xéo đi!"
...
Nghĩ đến sẽ không ở lại Thiên Hải lâu, hủy hôn xong nhiều nhất là dẫn Nghiên Nghiên chơi hai ngày rồi đi, cho nên Lương Siêu tìm một khách sạn một sao.
Nhưng vừa vào phòng thì Lương Nghiên đã lập tức cằn nhằn.
"Anh ơi, nơi này lạnh như băng không ấm chút nào cả."
"Không có cả phòng bếp, anh cũng không thể làm đồ ăn ngon cho em ăn, không có chút cảm giác ở nhà gì hết, Nghiên Nghiên không thích nơi này."
Lương Siêu cười cười, hỏi: "Vậy em thích ở đâu?"
"Vẫn là căn nhà trước đó tốt hơn, vừa lớn vừa rộng, giống như căn nhà của chúng ta ở Đế Kinh."
"Biệt thự?"
"Nhưng chúng ta chỉ ở lại Thiên Hải có mấy ngày, không cần thiết mua thêm một biệt thự đúng không?"
Lương Nghiên nhíu mày một cái, bĩu môi ra.
"Được rồi..."
"Vậy ở tạm nơi này trước đi, cho dù ăn thức ăn bên ngoài xấu bụng, tâm tình không tốt cũng không sao, Nghiên Nghiên sẽ rất kiên cường."
"Hả..."
Nhìn thấy cô bé rầu rĩ không vui, Lương Siêu cười khổ lắc đầu, đi qua bế con bé lên.
"Anh ơi, anh muốn ôm em đi đâu?"
"Đi xem biệt thự đi, chọn một cái mà em thích để mua."
"A!" Lương Nghiên lập tức hoan hô, hôn Lương Siêu cái chốc: "Anh là tuyệt nhất!"
"Em biết anh thương Nghiên Nghiên nhất mà!"
Nhưng đi dạo đến trưa cũng không có biệt thự nào làm Lương Nghiên hài lòng, cứ nhất quyết muốn tìm một biệt thự giống như đúc cái trước kia ở Đế Kinh, làm Lương Siêu sắp sầu muốn chết.
Không có cách nào, họ chỉ có thể tạm thời ở lại khách sạn trước một đêm, Lương Siêu bảo tiếp tân đưa tới một cái ipad để Lương Nghiên dạo trên trang web nhà đất xem trước.
Sáng sớm hôm sau, Lương Siêu đánh thức Lương Nghiên còn buồn ngủ: "Nghiên Nghiên, anh ra ngoài làm chút chuyện, rất nhanh sẽ trở lại, em ngoan ngoãn ở lại phòng đợi anh, không được đi đâu cả, ai gõ cửa cũng đừng mở."
Nghe xong lời này, con bé lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Dạ dạ!"
"Anh yên tâm đi! Mau đi cưới chị dâu vào cửa đi! Về sau Nghiên Nghiên muốn ngủ với chị dâu!"
Lương Siêu bị con bé chọc cho vui lên, cười mắng một tiếng tiểu quỷ thông minh.
Biệt thự của Liễu gia.
Lương Siêu vừa vào cửa thì chừng mười người ngồi trong phòng khách lập tức an tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó cả đám đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
"Cậu chính là Lương Siêu?" Một người đàn bà lên tiếng trước, nhìn bà ta ngồi trên vị trí nữ chủ nhân nhà này, chắc chính là mẹ của Liễu Băng Khanh.
"Đúng vậy, là cháu, chào bác gái." Lương Siêu khách sáo gật đầu chào hỏi.
"Hừ, miệng cũng rất ngọt."
"Chẳng qua cậu muốn dựa vào lời ngon tiếng ngọt mà lừa gạt con gái của tôi thì tôi khuyên cậu đừng mơ mộng nữa."
"Không sai." Một mỹ nữ mười tám mười chín tuổi lập tức tiếp lời: "Hiện tại một nửa chuyện làm ăn của nhà chúng tôi đều do chị tôi xử lý, người muốn lấy chị kiếm lợi không có một ngàn cũng có tám trăm, còn chưa tới phiên hạng nghèo hèn như anh."
Nghèo hèn?
Đây không phải là người đầu tiên đánh giá mình như vậy, Lương Siêu thật buồn bực, cho dù mình ăn mặc kém một chút, nhưng cũng không đến nỗi để lại ấn tượng đầu tiên cho người ta kém cỏi như thế mới đúng?
Dù sao nhan sắc của tôi cũng cao lắm mà!
Ngay sau đó, những người khác cũng nhao nhao mở miệng: "Cậu xem cậu đang mặc thứ quỷ gì? Quả thực vừa quê mùa vừa xấu xí!"
"Theo tôi thì người có phong cách ăn mặc kém thì những mặt khác cũng chẳng ra làm sao, không biết lúc trước bác cả nghĩ thế nào mà lại tìm cho Băng Khanh tên đàn ông hỏng bét như cậu nữa."
"..."
"Làm càn!" Một tiếng quát lạnh truyền đến, khi nhìn thấy Liễu Huy Hoàng sầm mặt đi xuống lầu, cả phòng khách lập tức im lặng lại.
"Lời tôi nói trước đó với các người như gió thoảng bên tai hay sao?"
"Không ai được nói chuyện với Lương Siêu như vậy! Nếu không thì cút khỏi nhà này cho tôi!"
"Mẹ!" Mỹ nữ lập tức nháy mắt với Hồ Tuyết Liên, trong những người ở đây chỉ có bà ta dám trả lời Liễu Huy Hoàng hai câu.
"Ông hung dữ cái gì?"
"Băng Khanh là con gái của tôi, nó gả cho ai thì tôi cũng có quyền lên tiếng!"
"Ông dùng một hôn ước chết tiệt lúc trước mà muốn giao con gái ra ngoài? Thời buổi này ai còn chơi trò đính hôn? Đều là tự do yêu đương!"
Lương Siêu âm thầm gật đầu, thầm nghĩ lời này thật sự quá đúng ý hắn.
"Nói tóm lại một câu, con gái chắc chắn không nhìn trúng thằng nhóc này, ông nghĩ cách đuổi nó đi đi!"
"Bà!"
Thấy Liễu Huy Hoàng muốn nổi giận, Lương Siêu tranh thủ đưa tay bảo dừng.
"Các vị, tôi nghĩ mọi người đều hiểu lầm ý của tôi rồi."
"Thật ra tôi tới để từ hôn."
"Nơi này! Mau tới đây!"
Liễu Huy Hoàng tươi cười kêu gọi, không còn chút khí thế của tỷ phú giàu có nhất thành phố.
Lương Siêu kéo Lương Nghiên bất đắc dĩ đi qua, ngượng ngùng cười lên tiếng chào hỏi.
"Ừm? Đây là em gái của con sao?"
"Dáng dấp thật xinh đẹp, trước đó nghe nói bị thương không nhẹ, không ngờ mấy ngày ngắn ngủi như thế mà đã được chữa khỏi, con rể thật sự quá lợi hại!"
"Mau về nhà với cha, hôm nay cha cố ý bảo Băng Khanh bỏ tất cả công việc xuống, ở nhà chờ con đấy."
"Không được đâu bác Liễu, cháu mới tới Thiên Hải, còn chưa có chỗ đặt chân, chờ cháu và em gái đi tìm khách sạn trước..."
"Gì chứ!"
"Đã về nhà mình còn tìm khách sạn cái gì? Làm vậy là làm mất mặt cha! Trực tiếp về nhà ở!"
"Trong nhà lớn lắm, đủ ở mà, hơn nữa phòng của Băng Khanh cũng sớm được cha sắp xếp thành phòng tân hôn rồi"
Cái gì?
Đây là thao tác khủng bố gì vậy?
Theo lời ông ta nói thì còn chưa gặp mặt đã khuyến khích mình ở chung với con gái ông ta rồi?
Không chỉ ở chung, còn muốn cùng phòng?
Điều này khiến Lương Siêu không khỏi nói thầm trong lòng, không phải con gái ông ta là nữ khủng long eo thô chân ngắn, mông lớn mặt tròn không gả ra được đó chứ?
Nhìn lại ánh mắt cực nóng như đang nhìn chằm chằm con mồi của Liễu Huy Hoàng, Lương Siêu càng cảm thấy khả năng này rất lớn!
"Còn ngơ ra làm gì? Đi thôi, lên xe với cha!"
"Đừng đừng!" Lương Siêu bị dọa vội vàng xua tay: "Bác Liễu, thật sự không cần khách sáo như thế!"
"Con người cháu tương đối sợ người lạ, cho nên phải tìm kiếm nơi khác ở lại trước, chuyện hôn ước thì sáng ngày mai cháu sẽ tự đến nhà bàn bạc, được không?"
Thấy Lương Siêu kiên trì, huống chi vừa đến Thiên Hải cũng không sợ hắn chạy, Liễu Huy Hoàng không cưỡng ép, lại bảo người ta lấy ra một chuỗi chìa khoá rồi đưa cho Lương Siêu.
"Con rể, đây là chìa khoá phòng cưới mà cha sớm đã chuẩn bị cho vợ chồng trẻ các con, con trực tiếp vào ở để làm quen, thấy có cái gì không hài lòng thì cứ việc nói, cha..."
"Không cần đâu bác Liễu, nhưng con thật sự có chỗ ở rồi, không làm phiền."
Nói xong, Lương Siêu ôm lấy Lương Nghiên mà co giò lên cổ bỏ chạy, mấy giây sau đã biến mất, những vệ sĩ kia thấy thế thì bĩu môi nói thầm.
"Hừ, ông Liễu nể mặt hắn như vậy mà con không chịu nhận, thật sự là không biết tốt xấu!"
"Tôi thấy hắn đang giả vờ thanh cao, hiện tại không chừng trong lòng đang rất đắc ý đấy."
"Thật là thứ không biết xấu hổ, đại tiểu thư gả cho hắn như một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu, đáng tiếc."
Liễu Huy Hoàng nghe xong thì sầm mặt lại, quay đầu lạnh lùng trừng những vệ sĩ nói nhỏ hăng nhất.
"Con rể tôi là rồng trong loài người, các người có thể hiểu được cảnh giới đó hay sao?"
"Hiện tại lập tức đến phòng tài vụ kết toán tiền lương, sau đó cuốn gói xéo đi!"
...
Nghĩ đến sẽ không ở lại Thiên Hải lâu, hủy hôn xong nhiều nhất là dẫn Nghiên Nghiên chơi hai ngày rồi đi, cho nên Lương Siêu tìm một khách sạn một sao.
Nhưng vừa vào phòng thì Lương Nghiên đã lập tức cằn nhằn.
"Anh ơi, nơi này lạnh như băng không ấm chút nào cả."
"Không có cả phòng bếp, anh cũng không thể làm đồ ăn ngon cho em ăn, không có chút cảm giác ở nhà gì hết, Nghiên Nghiên không thích nơi này."
Lương Siêu cười cười, hỏi: "Vậy em thích ở đâu?"
"Vẫn là căn nhà trước đó tốt hơn, vừa lớn vừa rộng, giống như căn nhà của chúng ta ở Đế Kinh."
"Biệt thự?"
"Nhưng chúng ta chỉ ở lại Thiên Hải có mấy ngày, không cần thiết mua thêm một biệt thự đúng không?"
Lương Nghiên nhíu mày một cái, bĩu môi ra.
"Được rồi..."
"Vậy ở tạm nơi này trước đi, cho dù ăn thức ăn bên ngoài xấu bụng, tâm tình không tốt cũng không sao, Nghiên Nghiên sẽ rất kiên cường."
"Hả..."
Nhìn thấy cô bé rầu rĩ không vui, Lương Siêu cười khổ lắc đầu, đi qua bế con bé lên.
"Anh ơi, anh muốn ôm em đi đâu?"
"Đi xem biệt thự đi, chọn một cái mà em thích để mua."
"A!" Lương Nghiên lập tức hoan hô, hôn Lương Siêu cái chốc: "Anh là tuyệt nhất!"
"Em biết anh thương Nghiên Nghiên nhất mà!"
Nhưng đi dạo đến trưa cũng không có biệt thự nào làm Lương Nghiên hài lòng, cứ nhất quyết muốn tìm một biệt thự giống như đúc cái trước kia ở Đế Kinh, làm Lương Siêu sắp sầu muốn chết.
Không có cách nào, họ chỉ có thể tạm thời ở lại khách sạn trước một đêm, Lương Siêu bảo tiếp tân đưa tới một cái ipad để Lương Nghiên dạo trên trang web nhà đất xem trước.
Sáng sớm hôm sau, Lương Siêu đánh thức Lương Nghiên còn buồn ngủ: "Nghiên Nghiên, anh ra ngoài làm chút chuyện, rất nhanh sẽ trở lại, em ngoan ngoãn ở lại phòng đợi anh, không được đi đâu cả, ai gõ cửa cũng đừng mở."
Nghe xong lời này, con bé lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Dạ dạ!"
"Anh yên tâm đi! Mau đi cưới chị dâu vào cửa đi! Về sau Nghiên Nghiên muốn ngủ với chị dâu!"
Lương Siêu bị con bé chọc cho vui lên, cười mắng một tiếng tiểu quỷ thông minh.
Biệt thự của Liễu gia.
Lương Siêu vừa vào cửa thì chừng mười người ngồi trong phòng khách lập tức an tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó cả đám đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
"Cậu chính là Lương Siêu?" Một người đàn bà lên tiếng trước, nhìn bà ta ngồi trên vị trí nữ chủ nhân nhà này, chắc chính là mẹ của Liễu Băng Khanh.
"Đúng vậy, là cháu, chào bác gái." Lương Siêu khách sáo gật đầu chào hỏi.
"Hừ, miệng cũng rất ngọt."
"Chẳng qua cậu muốn dựa vào lời ngon tiếng ngọt mà lừa gạt con gái của tôi thì tôi khuyên cậu đừng mơ mộng nữa."
"Không sai." Một mỹ nữ mười tám mười chín tuổi lập tức tiếp lời: "Hiện tại một nửa chuyện làm ăn của nhà chúng tôi đều do chị tôi xử lý, người muốn lấy chị kiếm lợi không có một ngàn cũng có tám trăm, còn chưa tới phiên hạng nghèo hèn như anh."
Nghèo hèn?
Đây không phải là người đầu tiên đánh giá mình như vậy, Lương Siêu thật buồn bực, cho dù mình ăn mặc kém một chút, nhưng cũng không đến nỗi để lại ấn tượng đầu tiên cho người ta kém cỏi như thế mới đúng?
Dù sao nhan sắc của tôi cũng cao lắm mà!
Ngay sau đó, những người khác cũng nhao nhao mở miệng: "Cậu xem cậu đang mặc thứ quỷ gì? Quả thực vừa quê mùa vừa xấu xí!"
"Theo tôi thì người có phong cách ăn mặc kém thì những mặt khác cũng chẳng ra làm sao, không biết lúc trước bác cả nghĩ thế nào mà lại tìm cho Băng Khanh tên đàn ông hỏng bét như cậu nữa."
"..."
"Làm càn!" Một tiếng quát lạnh truyền đến, khi nhìn thấy Liễu Huy Hoàng sầm mặt đi xuống lầu, cả phòng khách lập tức im lặng lại.
"Lời tôi nói trước đó với các người như gió thoảng bên tai hay sao?"
"Không ai được nói chuyện với Lương Siêu như vậy! Nếu không thì cút khỏi nhà này cho tôi!"
"Mẹ!" Mỹ nữ lập tức nháy mắt với Hồ Tuyết Liên, trong những người ở đây chỉ có bà ta dám trả lời Liễu Huy Hoàng hai câu.
"Ông hung dữ cái gì?"
"Băng Khanh là con gái của tôi, nó gả cho ai thì tôi cũng có quyền lên tiếng!"
"Ông dùng một hôn ước chết tiệt lúc trước mà muốn giao con gái ra ngoài? Thời buổi này ai còn chơi trò đính hôn? Đều là tự do yêu đương!"
Lương Siêu âm thầm gật đầu, thầm nghĩ lời này thật sự quá đúng ý hắn.
"Nói tóm lại một câu, con gái chắc chắn không nhìn trúng thằng nhóc này, ông nghĩ cách đuổi nó đi đi!"
"Bà!"
Thấy Liễu Huy Hoàng muốn nổi giận, Lương Siêu tranh thủ đưa tay bảo dừng.
"Các vị, tôi nghĩ mọi người đều hiểu lầm ý của tôi rồi."
"Thật ra tôi tới để từ hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.