Chương 153: Tính tình của tôi rất nóng nảy
Tần Cẩn
16/01/2023
"Võ bộ chủ, cũng không thể nói như vậy, ông..."
"Bác Cung."
Lương Siêu giơ tay cắt ngang lời ông ấy, lại nhìn về phía Võ Thiên Tích: "Chắc ông là bộ chủ phân bộ Võ Minh ở Xuyên Nam? Có lẽ ông đã hiểu lầm, 20 triệu kia không liên quan gì đến Cung gia, là chuyện giữa tôi và hai nhà bọn họ."
Thấy Lương Siêu nhanh vậy đã nhảy ra, Võ Thiên Tích nheo mắt lại nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Tuổi không lớn lắm, nhưng miệng lưỡi cũng rất lớn lối đấy."
"Ừm, lời này không sai." Lương Siêu cười gật gật đầu: "Không chỉ miệng lưỡi lớn lối, tính tình cũng rất nóng nảy, cho nên tôi cũng không chấp nhận người khác hoà giải."
Nói xong, hắn căn bản không để ý tới sắc mặt lập tức trầm xuống của Võ Thiên Tích, xoay chuyển nhìn về hướng Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm gần đó.
"16 triệu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hôm nay cho dù thiếu một đồng thì hai người các anh chỉ có thể nằm bò ra ngoài, hai nhà các anh cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa."
Khi trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm không khỏi bắt đầu e sợ, dù sao họ đều từng chứng kiến thủ đoạn của Lương Siêu, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Võ Thiên Tích.
Thấy thế, Võ Thiên Tích thở nhẹ một hơi, nói: "Lương Siêu đúng không? Nghe nói cậu còn trẻ mà tu vi đã đạt Thiên Tượng, có chút cao ngạo cũng là bình thường, nhưng!"
Tiếng nói đột nhiên thay đổi, tiếp tục nói: "Bởi vì có câu gọi là oan gia nên giải không nên kết, tôi là bộ chủ phân bộ Võ Minh cao quý mà cũng tự mình ra mặt điều giải, cậu cũng nên biết tiến thối một chút"
"Theo tôi thấy, 16 triệu còn lại coi như bỏ qua, mặt khác, nghe nói cậu và Mộ Khuynh Tuyết có quan hệ không cạn?"
"Hai ngày nữa sẽ có người dẫn cô ta đi, đến lúc đó cậu không ngăn được."
Mộ Khuynh Tuyết?
Ánh mắt Lương Siêu đanh lại, không nghĩ tới còn có chuyện liên quan đến Mộ Khuynh Tuyết.
"Ai muốn dẫn cô ấy đi? Dẫn đi đâu? Lại muốn làm cái gì?"
"A..."
"Nếu như tôi là cậu thì sẽ không hỏi nhiều vấn đề như vậy, biết quá nhiều không tốt với cậu, đạo lý kia không cần bộ chủ này dạy cậu đúng không?"
Lương Siêu nghe vậy thì sững sờ, tiền không cho đòi, trái lại còn muốn dẫn một người bạn của mình đi?
Còn bày ra dáng vẻ đường hoàng như vậy? Sao mặt lớn thế? Tự tin này từ đâu ra?
Sau đó Lương Siêu nhẹ gật gật đầu, nói: "Tôi nghe rõ."
"Hôm nay ông không phải đến hoà giải, là đến khiêu khích, đúng không?"
"Ha ha ha!" Võ Thiên Tích cười to một tiếng, lại rít cái tẩu một hơi, nói: "Hoà giải và khiêu khích, trong mắt tôi cũng không có gì khác biệt, tùy cậu nghĩ sao cũng được."
"Chỉ cần cậu làm theo lời tôi bảo, tôi bảo đảm cậu không có việc gì, nếu không..."
Bốp bốp!
Nói xong, ông ta lại vỗ tay hai lần, sáu thành viên phân bộ Võ Minh Xuyên Nam mặc quần áo luyện công liền chạy xuống từ trên lầu, bao vây Lương Siêu và Cung Bình lại.
Cung Bình thấy thế thì giật mình, tức giận chỉ vào Võ Thiên Tích: "Võ bộ chủ, ông có ý gì! Ông muốn phá đám đúng không!"
"Phá đám?" Võ Thiên Tích hừ lạnh một tiếng, nói: "Được người ta nhờ vả nên hết lòng giúp đỡ, nếu như cậu không chấp nhận hai chuyện trước đó tôi nói, vậy e là hôm nay không thể rời đi."
Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm âm hiểm cười, hiện tại họ ước gì Lương Siêu không biết thời thế, cứ đối đầu với Võ Thiên Tích.
Họ biết hôm nay Võ Thiên Tích dẫn sáu người tới, mà tất cả đều là trụ cột vững vàng của phân bộ Võ Minh thành phố Xuyên Nam, có năm người nổi bật trong cấp tông sư, còn có một phó bộ chủ thực lực cũng đạt tới cảnh giới Thiên Tượng!
Lại thêm Võ Thiên Tích, đội hình này muốn bắt giết một Lương Siêu là dư dả.
"Họ Võ! Ông..."
"Bác Cung." Lương Siêu lại cắt ngang lời ông ấy, cười vỗ vỗ bả vai hắn: "Việc đã đến nước này, cũng không cần nói nhảm với họ nữa."
Nói xong, hắn đầu tiên là liếc nhìn sáu người kia một chút, cuối cùng nhìn về phía Võ Thiên Tích, nói: "Trước đó tôi đã nhắc nhở ông, tính tình của tôi rất nóng nảy, nhưng hình như ông cũng không thèm để ý."
"Tính tình nóng nảy? Tốt, vậy tôi cũng muốn xem tính tình của cậu..."
Vèo!
Võ Thiên Tích còn chưa nói xong thì Lương Siêu lập tức hành động. Hắn lao vút hiện ra trước mặt ba tông sư cách mình gần nhất nhanh như bóng ma, ngay sau đó Võ Thiên Tích cũng nhìn thấy trong huyệt Khí Hải của họ đã có một cây kim châm đâm sâu vào.
"A!" Ba người kêu thảm một tiếng, hai chân như nhũn ra quỳ xuống mặt đất rồi nghẹn ngào kêu to: "Tôi, tu vi của tôi!"
"Thằng nhãi khốn nạn! Mày dám phế tu vi của tao."
Vừa đối mặt đã phế bỏ ba tông sư?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cho dù chênh lệch giữa Thiên Tượng và tông sư rất lớn, nhưng không đến mức không hợp thói thường như vậy đúng không?
Dù là Võ Thiên Tích cũng bị tình cảnh bất thình lình này làm giật mình kêu lên, nhìn nhìn lại thì thấy Lương Siêu đã vọt tới trước mặt hai tông sư khác, ông ta lập tức hét lớn một tiếng: "Cẩn thận!"
Phản ứng của hai tông sư kia cũng không chậm, trong thời gian cực ngắn đã vận chuyển Huyền khí tới cực hạn, mỗi người đấm ra một quyền toàn lực!
Lương Siêu hừ lạnh một tiếng, hai tay bỗng nắm thành quyền, ngang nhiên nghênh tiếp!
"Cửu Cực Bạo Quyền!"
"Đều cút cho tôi!"
Bành! Bành!
Hai âm thanh trầm đục liên tục vang lên, kết quả sau khi bốn quyền đối đầu chính là hai tông sư lập tức bay ngược ra ngoài!
Nay lúc hai người còn bay trên không trung, cánh tay phải lại cùng nổ tung thành một mảng sương máu, mấy phần lực ngầm xâm nhập trong cơ thể bùng nổ, còn truyền đến một loạt âm thanh trầm đục " Bành bành bành...".
Cuối cùng, thân thể hai người khảm thật sâu vào vách tường hơn mười mét, khóe miệng chảy máu, hai mắt nhắm nghiền, không biết chết sống...
Ồ!
Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm thấy thế thì cùng hít vào một hơi, tình cảnh máu me chỉ trong ba năm giây ngắn ngủi đã mang đến cho hai người chấn động cực mạnh, vội vàng tìm một góc coi như an toàn để nấp vào.
"Khốn nạn!"
Năm nhân vật trụ cột trong phân bộ liên tục bị phế, phó bộ chủ mới vào cảnh giới Thiên Tượng lập tức nổi giận, mắng to một tiếng rồi lập tức vận chuyển Huyền khí toàn thân, mượn sức mạnh thiên địa, lại tay không bổ ra một ánh đao Huyền khí dài mấy mét về hướng Lương Siêu!
Lương Siêu quay đầu nhìn lại, khinh thường hừ một tiếng.
"Vừa rồi không trừng trị anh, bộ nghĩ là tôi sợ anh sao?"
Trong lúc nói chuyện, tay trái của hắn kết ấn, lại lấy tốc độ cực nhanh ngưng kết ra một quang ấn to lớn, ngang nhiên nện lên ánh đao kia!
Mà trong lúc quang ấn và ánh đao va chạm, tay phải của hắn lại liên tiếp tung ra mấy ấn quyết, giơ hai ngón lên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét ngang mà về hướng phó bộ chủ kia!
"Huyền Thiên Chân Viêm Kiếm, chém!"
Nhìn một ánh kím cháy bừng bừng Tam Vị Chân Hỏa vàng nhạt chặn ngang chém tới, phó bộ chủ bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt, vội vàng kinh hãi lên tiếng: "Bộ chủ cứu tôi!"
Ánh mắt Võ Thiên Tích trầm xuống, thực lực Lương Siêu thể hiện ra thật sự vượt qua tưởng tượng của ông ta. Chẳng qua ông ta cũng không có ý định đi cứu người, mà hơi tụ lực rồi tung mạnh một chưởng vào sau lưng Lương Siêu!
Tấn công địch phải đánh vào chỗ hiểm, để giải quyết nguy cơ của phó bộ chủ kia.
Nhưng điều khiến ông ta không nghĩ tới là, rõ ràng Lương Siêu đã biết ý đồ của mình, nhưng không những không thu chiêu trở về, ngược lại còn dùng tốc độ càng nhanh, càng ác mà chém một kiếm vào phó bộ chủ kia!
Không chút do dự!
"Bác Cung."
Lương Siêu giơ tay cắt ngang lời ông ấy, lại nhìn về phía Võ Thiên Tích: "Chắc ông là bộ chủ phân bộ Võ Minh ở Xuyên Nam? Có lẽ ông đã hiểu lầm, 20 triệu kia không liên quan gì đến Cung gia, là chuyện giữa tôi và hai nhà bọn họ."
Thấy Lương Siêu nhanh vậy đã nhảy ra, Võ Thiên Tích nheo mắt lại nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Tuổi không lớn lắm, nhưng miệng lưỡi cũng rất lớn lối đấy."
"Ừm, lời này không sai." Lương Siêu cười gật gật đầu: "Không chỉ miệng lưỡi lớn lối, tính tình cũng rất nóng nảy, cho nên tôi cũng không chấp nhận người khác hoà giải."
Nói xong, hắn căn bản không để ý tới sắc mặt lập tức trầm xuống của Võ Thiên Tích, xoay chuyển nhìn về hướng Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm gần đó.
"16 triệu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hôm nay cho dù thiếu một đồng thì hai người các anh chỉ có thể nằm bò ra ngoài, hai nhà các anh cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa."
Khi trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm không khỏi bắt đầu e sợ, dù sao họ đều từng chứng kiến thủ đoạn của Lương Siêu, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Võ Thiên Tích.
Thấy thế, Võ Thiên Tích thở nhẹ một hơi, nói: "Lương Siêu đúng không? Nghe nói cậu còn trẻ mà tu vi đã đạt Thiên Tượng, có chút cao ngạo cũng là bình thường, nhưng!"
Tiếng nói đột nhiên thay đổi, tiếp tục nói: "Bởi vì có câu gọi là oan gia nên giải không nên kết, tôi là bộ chủ phân bộ Võ Minh cao quý mà cũng tự mình ra mặt điều giải, cậu cũng nên biết tiến thối một chút"
"Theo tôi thấy, 16 triệu còn lại coi như bỏ qua, mặt khác, nghe nói cậu và Mộ Khuynh Tuyết có quan hệ không cạn?"
"Hai ngày nữa sẽ có người dẫn cô ta đi, đến lúc đó cậu không ngăn được."
Mộ Khuynh Tuyết?
Ánh mắt Lương Siêu đanh lại, không nghĩ tới còn có chuyện liên quan đến Mộ Khuynh Tuyết.
"Ai muốn dẫn cô ấy đi? Dẫn đi đâu? Lại muốn làm cái gì?"
"A..."
"Nếu như tôi là cậu thì sẽ không hỏi nhiều vấn đề như vậy, biết quá nhiều không tốt với cậu, đạo lý kia không cần bộ chủ này dạy cậu đúng không?"
Lương Siêu nghe vậy thì sững sờ, tiền không cho đòi, trái lại còn muốn dẫn một người bạn của mình đi?
Còn bày ra dáng vẻ đường hoàng như vậy? Sao mặt lớn thế? Tự tin này từ đâu ra?
Sau đó Lương Siêu nhẹ gật gật đầu, nói: "Tôi nghe rõ."
"Hôm nay ông không phải đến hoà giải, là đến khiêu khích, đúng không?"
"Ha ha ha!" Võ Thiên Tích cười to một tiếng, lại rít cái tẩu một hơi, nói: "Hoà giải và khiêu khích, trong mắt tôi cũng không có gì khác biệt, tùy cậu nghĩ sao cũng được."
"Chỉ cần cậu làm theo lời tôi bảo, tôi bảo đảm cậu không có việc gì, nếu không..."
Bốp bốp!
Nói xong, ông ta lại vỗ tay hai lần, sáu thành viên phân bộ Võ Minh Xuyên Nam mặc quần áo luyện công liền chạy xuống từ trên lầu, bao vây Lương Siêu và Cung Bình lại.
Cung Bình thấy thế thì giật mình, tức giận chỉ vào Võ Thiên Tích: "Võ bộ chủ, ông có ý gì! Ông muốn phá đám đúng không!"
"Phá đám?" Võ Thiên Tích hừ lạnh một tiếng, nói: "Được người ta nhờ vả nên hết lòng giúp đỡ, nếu như cậu không chấp nhận hai chuyện trước đó tôi nói, vậy e là hôm nay không thể rời đi."
Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm âm hiểm cười, hiện tại họ ước gì Lương Siêu không biết thời thế, cứ đối đầu với Võ Thiên Tích.
Họ biết hôm nay Võ Thiên Tích dẫn sáu người tới, mà tất cả đều là trụ cột vững vàng của phân bộ Võ Minh thành phố Xuyên Nam, có năm người nổi bật trong cấp tông sư, còn có một phó bộ chủ thực lực cũng đạt tới cảnh giới Thiên Tượng!
Lại thêm Võ Thiên Tích, đội hình này muốn bắt giết một Lương Siêu là dư dả.
"Họ Võ! Ông..."
"Bác Cung." Lương Siêu lại cắt ngang lời ông ấy, cười vỗ vỗ bả vai hắn: "Việc đã đến nước này, cũng không cần nói nhảm với họ nữa."
Nói xong, hắn đầu tiên là liếc nhìn sáu người kia một chút, cuối cùng nhìn về phía Võ Thiên Tích, nói: "Trước đó tôi đã nhắc nhở ông, tính tình của tôi rất nóng nảy, nhưng hình như ông cũng không thèm để ý."
"Tính tình nóng nảy? Tốt, vậy tôi cũng muốn xem tính tình của cậu..."
Vèo!
Võ Thiên Tích còn chưa nói xong thì Lương Siêu lập tức hành động. Hắn lao vút hiện ra trước mặt ba tông sư cách mình gần nhất nhanh như bóng ma, ngay sau đó Võ Thiên Tích cũng nhìn thấy trong huyệt Khí Hải của họ đã có một cây kim châm đâm sâu vào.
"A!" Ba người kêu thảm một tiếng, hai chân như nhũn ra quỳ xuống mặt đất rồi nghẹn ngào kêu to: "Tôi, tu vi của tôi!"
"Thằng nhãi khốn nạn! Mày dám phế tu vi của tao."
Vừa đối mặt đã phế bỏ ba tông sư?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cho dù chênh lệch giữa Thiên Tượng và tông sư rất lớn, nhưng không đến mức không hợp thói thường như vậy đúng không?
Dù là Võ Thiên Tích cũng bị tình cảnh bất thình lình này làm giật mình kêu lên, nhìn nhìn lại thì thấy Lương Siêu đã vọt tới trước mặt hai tông sư khác, ông ta lập tức hét lớn một tiếng: "Cẩn thận!"
Phản ứng của hai tông sư kia cũng không chậm, trong thời gian cực ngắn đã vận chuyển Huyền khí tới cực hạn, mỗi người đấm ra một quyền toàn lực!
Lương Siêu hừ lạnh một tiếng, hai tay bỗng nắm thành quyền, ngang nhiên nghênh tiếp!
"Cửu Cực Bạo Quyền!"
"Đều cút cho tôi!"
Bành! Bành!
Hai âm thanh trầm đục liên tục vang lên, kết quả sau khi bốn quyền đối đầu chính là hai tông sư lập tức bay ngược ra ngoài!
Nay lúc hai người còn bay trên không trung, cánh tay phải lại cùng nổ tung thành một mảng sương máu, mấy phần lực ngầm xâm nhập trong cơ thể bùng nổ, còn truyền đến một loạt âm thanh trầm đục " Bành bành bành...".
Cuối cùng, thân thể hai người khảm thật sâu vào vách tường hơn mười mét, khóe miệng chảy máu, hai mắt nhắm nghiền, không biết chết sống...
Ồ!
Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm thấy thế thì cùng hít vào một hơi, tình cảnh máu me chỉ trong ba năm giây ngắn ngủi đã mang đến cho hai người chấn động cực mạnh, vội vàng tìm một góc coi như an toàn để nấp vào.
"Khốn nạn!"
Năm nhân vật trụ cột trong phân bộ liên tục bị phế, phó bộ chủ mới vào cảnh giới Thiên Tượng lập tức nổi giận, mắng to một tiếng rồi lập tức vận chuyển Huyền khí toàn thân, mượn sức mạnh thiên địa, lại tay không bổ ra một ánh đao Huyền khí dài mấy mét về hướng Lương Siêu!
Lương Siêu quay đầu nhìn lại, khinh thường hừ một tiếng.
"Vừa rồi không trừng trị anh, bộ nghĩ là tôi sợ anh sao?"
Trong lúc nói chuyện, tay trái của hắn kết ấn, lại lấy tốc độ cực nhanh ngưng kết ra một quang ấn to lớn, ngang nhiên nện lên ánh đao kia!
Mà trong lúc quang ấn và ánh đao va chạm, tay phải của hắn lại liên tiếp tung ra mấy ấn quyết, giơ hai ngón lên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét ngang mà về hướng phó bộ chủ kia!
"Huyền Thiên Chân Viêm Kiếm, chém!"
Nhìn một ánh kím cháy bừng bừng Tam Vị Chân Hỏa vàng nhạt chặn ngang chém tới, phó bộ chủ bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt, vội vàng kinh hãi lên tiếng: "Bộ chủ cứu tôi!"
Ánh mắt Võ Thiên Tích trầm xuống, thực lực Lương Siêu thể hiện ra thật sự vượt qua tưởng tượng của ông ta. Chẳng qua ông ta cũng không có ý định đi cứu người, mà hơi tụ lực rồi tung mạnh một chưởng vào sau lưng Lương Siêu!
Tấn công địch phải đánh vào chỗ hiểm, để giải quyết nguy cơ của phó bộ chủ kia.
Nhưng điều khiến ông ta không nghĩ tới là, rõ ràng Lương Siêu đã biết ý đồ của mình, nhưng không những không thu chiêu trở về, ngược lại còn dùng tốc độ càng nhanh, càng ác mà chém một kiếm vào phó bộ chủ kia!
Không chút do dự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.