Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 338: Ăn nhiều một chút
Trì Đường
08/10/2019
Đêm qua trò chuyện làm cho Thương Sùng vốn đang nhớ Sở Niệm càng nhớ cô hơn.
Vốn dĩ hắn định sáng sẽ tới tìm cô, không nghĩ tới Hoa Lệ lại quậy ra như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui quyết định giải quyết xong sự tình trong nhà trước, không nghĩ tới Sở Niệm lại ở xuất hiện ngay trước cửa nhà mình lúc này.
Nhìn điểm tâm đặt ở trên bàn, Thương Sùng cong môi bước tới chỗ cô.
Không kiêng dè mà ôm cô vào lòng, Thương Sùng nói chuyện dịu dàng tới mức muốn ôn nhu bao nhiêu thì có ôn nhu tới bấy nhiêu.
“Còn mua điểm tâm nữa? Em biết chúng ta ăn không hết mà.”
Chúng ta…… Sở Niệm trong lòng bởi vì hai chữ này mà cảm thấy ấm áp.
Có chút thẹn thùng mím môi, cô dựa vào lồng ngực Thương Sùng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ăn không hết thì thôi, anh biết rõ trước giờ em cũng không phải người hay tiết kiệm mà.”
Hai người nói chuyện làm Cẩm Mặc và Hoa Lệ không hẹn mà rùng mình. Nếu họ không biết rõ hai người kia, có lẽ cũng hiểu lầm là hai người là vợ chồng già lâu năm.
Tay chân lanh lẹ đem điểm tâm cô mua cho mọi người đặt lên bàn, Hoa Lệ cẩn thận mang một tô cháo lớn từ trong bếp ra.
Nếu giờ họ đã mang thân phận con người thì Hoa Lệ cũng cảm thấy ba người họ nên đóng đạt vai trò làm người trước mặt Sở Niệm
Đã có vết xe đổ lần trước, Hoa Lệ nhìn mặt chủ nhân rồi mở miệng nói: “Anh hai, anh chị ăn trước đi, dù sao thì… hihi… hai người còn nhiều thời gian mà.”
Hoa Lệ ái muội nói làm Sở Niệm đỏ mặt, giả vờ tức giận dùng chiếc đũa gõ lên đầu cô nàng.
“Cô đó nha, đúng là tiểu nha đầu siêu quậy đáng ghét mà.”
Hai người đàn ông ngồi bên đồng thời cong môi cười, ấm áp cảm động đầy ăn ý lan tràn trong lòng mỗi người.
Nhìn Cẩm Mặc đang nhìn mình cười, Hoa Lệ lấy tay che trán, không chịu yếu thế mà nói: “Hoa Lệ đâu phải tiểu nha đầu, chị dâu à, chị cùng lắm cũng mới hai mươi thôi.”
Nếu nghiêm túc tính toán thọ mệnh thì tuổi Sở Niệm thật sự là không bằng tới số lẻ của mình cho nên Hoa Lệ vốn nghĩ sao nói vậy, không chút suy nghĩ mà chớp mắt nói ra.
Sở Niệm rõ ràng không hiểu ý Hoa Lê, tay cầm thìa dừng chút rồi buồn bực nhìn về phía Hoa Lệ.
Bị người ta đá vào chân một cái, Hoa Lệ ý thức là mình đã nói sai rồi nên cười hì hì: “Chị dâu, ý Hoa Lệ là… chị cũng sắp 21 tuổi rồi nhỉ?”
“Ừ, sắp rồi.”
“Cụ thể ngày nào vậy?” Hoa Lệ hỏi tiếp, “Chị dâu à, Hoa Lệ tới giờ vẫn chưa biết sinh nhật chị ngày nào.”
“Ngày 18/4” Sở Niệm thổi cháo, thấp giọng đáp. Bỗng dưng nhớ ra, cô ngẩng đầu lên, hỏi: “Hoa Lệ, sinh nhật em ngày nào?”
Yêu quái mà quan trọng gì sinh nhật chứ…
Sở Niệm tự nhiên hỏi làm Hoa Lệ ngẩn người, cũng may là lanh trí nên cô nàng chớp mắt, mở miệng nói: “Em là 12/8, chòm sao Sư Tử nha.”
“Phụt…” Ngồi cạnh Hoa Lệ, Cẩm Mặc lại một lần mất mặt phun cháo ra, cũng may là về chén cháo của mình, bằng không mà trúng người chủ nhân ngay đối diện thì chắc hắn toi rồi!
Cẩm Mặc làm cho Hoa Lệ vốn dày mặt có chút xấu hổ, cô nàng chỉ học chút về cung hoàng đạo thôi mà, có cần phải phản ứng vậy không?
Chán ghét nhìn chén cháo trước mặt Cẩm Mặc, Hoa Lệ chép miệng cười lạnh: “Lớn tới vậy mà còn phun cháo ra, Cẩm Mặc, anh đúng là gớm quá!”
Nàng đây là ở khinh bỉ ta sao?!
Từ buổi sáng đến bây giờ đã hai lần mất mặt rồi, Cẩm Mặc cáu, biết vậy nãy puhn cháo vào mặt Hoa Lệ luôn, hối hận quá đi!
Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc đấu võ mồm, Sở Niệm cũng không phải lần đầu tiên thấy. Theo cô lí giải, cặp đôi này nếu một ngày không ầm ỹ vài lần, bọn họ đều sẽ cảm thấy toàn thân trên dưới không thoải mái.
Vốn đang xấu hổ, Sở Niệm cũng bị hai người họ chọc cười, cô ngước mắt về phía Thương Sùng đối diện đang đọc sách Mèo Múp dịch ở ga cs ach.Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh làm người ta không thể đoán ý, giống như trò hài vừa rồi không hề diễn ra trước mặt hắn. Chỉ là… nhìn hắn gắp bánh bao từ bàn ăn cho Sở Niệm, sau đó giọng trầm thấp từ từ nói:
“Ăn nhiều một chút, lúc ăn cơm thì đừng có cười.”
Mấy ngày không gặp mà cô dường như gầy hơn trước nhiều. Thương Sùng biết là do cô bị mất đi tinh huyết, nhưng mà nhìn cô càng lúc càng gầy trong lòng hắn đau thắt cả lại.
Lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc còn đang đấu khẩu, bàn tay còn đang nắm thìa của Thương Sùng hơi siết, môi mỏng mấp máy.
Uy hiếp lực quả nhiên là sinh ra đã có sẵn một loại khí thế, không cần ngôn ngữ, không cần hé răng, một ánh mắt liền đủ để cho ngươi an tĩnh lại.
Phòng khách rộng lớn một lần nữa khôi phục an tĩnh, lâu lâu vang lên tiếng chén đĩa chạm lanh canh, làm Sở Niệm bỗng cảm thấy khó thở.
Như muốn điều tiết không khí, Sở Niệm dùng khăn giấy lau miệng, nhìn Thương Sùng hỏi: “Thương Sùng, anh có từng gặp hàng xóm nhà kế bên không?”
“Không có.” Cháo trắng bánh quẩy vốn dĩ liền không phải món ăn ưa thích nên khi thấy Sở Niệm buông đũa thì Thương Sùng cũng buông theo, dựa lưng vào ghế.
Hắn lấy mấy tờ khăn giấy đặt trước mặt Sở Niệm, Thương Sùng chớp mắt hỏi: “Sao tự nhiên em hỏi việc này?”
Ngồi ở một bên, Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ cũng buông thìa, trong lúc nhất thời cả ba cặp mắt đều dồn về phía Sở Niệm.
“Cũng không có gì.” Sở Niệm mấp máy môi, nói: “Chỉ là buổi sáng lúc em tới tìm anh có gặp một cô gái.
“Cô gái?” Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc không hẹn mà cùng mở to hai mắt, bộ dáng giống như nuốt phải ruồi.
Thương Sùng tốt xấu cũng người từng trải, bất động thanh sắc cau mày, hắn nhìn như bình thường mà rũ mắt nói: “Rồi sao?”
“Rồi cô ta nói bạn trai cô ta cũng ở tòa nhà này, mà trùng hợp là cùng tầng với anh.”
Bàn tay Hoa Lệ đặt ở trên bàn cơm đột nhiên nắm chặt, trầm mặc vài giây sau, cô hỏi Sở Niệm: “Chị dâu, cô gái đó nhìn thế nào, chị nhớ không?”
“Nhớ rõ.” Sở Niệm đáp: “Cô ấy vóc người cũng giống chị, hơn nữa vô cùng xinh đẹp.”
Thư Tiếu Nhi tạo cho cô ấn tượng vô cùng kỳ quái, cho nên khi Sở Niệm trả lời Hoa Lệ vấn đề này trong vô thức so sánh mình và cô ả.
Vốn dĩ hắn định sáng sẽ tới tìm cô, không nghĩ tới Hoa Lệ lại quậy ra như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui quyết định giải quyết xong sự tình trong nhà trước, không nghĩ tới Sở Niệm lại ở xuất hiện ngay trước cửa nhà mình lúc này.
Nhìn điểm tâm đặt ở trên bàn, Thương Sùng cong môi bước tới chỗ cô.
Không kiêng dè mà ôm cô vào lòng, Thương Sùng nói chuyện dịu dàng tới mức muốn ôn nhu bao nhiêu thì có ôn nhu tới bấy nhiêu.
“Còn mua điểm tâm nữa? Em biết chúng ta ăn không hết mà.”
Chúng ta…… Sở Niệm trong lòng bởi vì hai chữ này mà cảm thấy ấm áp.
Có chút thẹn thùng mím môi, cô dựa vào lồng ngực Thương Sùng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ăn không hết thì thôi, anh biết rõ trước giờ em cũng không phải người hay tiết kiệm mà.”
Hai người nói chuyện làm Cẩm Mặc và Hoa Lệ không hẹn mà rùng mình. Nếu họ không biết rõ hai người kia, có lẽ cũng hiểu lầm là hai người là vợ chồng già lâu năm.
Tay chân lanh lẹ đem điểm tâm cô mua cho mọi người đặt lên bàn, Hoa Lệ cẩn thận mang một tô cháo lớn từ trong bếp ra.
Nếu giờ họ đã mang thân phận con người thì Hoa Lệ cũng cảm thấy ba người họ nên đóng đạt vai trò làm người trước mặt Sở Niệm
Đã có vết xe đổ lần trước, Hoa Lệ nhìn mặt chủ nhân rồi mở miệng nói: “Anh hai, anh chị ăn trước đi, dù sao thì… hihi… hai người còn nhiều thời gian mà.”
Hoa Lệ ái muội nói làm Sở Niệm đỏ mặt, giả vờ tức giận dùng chiếc đũa gõ lên đầu cô nàng.
“Cô đó nha, đúng là tiểu nha đầu siêu quậy đáng ghét mà.”
Hai người đàn ông ngồi bên đồng thời cong môi cười, ấm áp cảm động đầy ăn ý lan tràn trong lòng mỗi người.
Nhìn Cẩm Mặc đang nhìn mình cười, Hoa Lệ lấy tay che trán, không chịu yếu thế mà nói: “Hoa Lệ đâu phải tiểu nha đầu, chị dâu à, chị cùng lắm cũng mới hai mươi thôi.”
Nếu nghiêm túc tính toán thọ mệnh thì tuổi Sở Niệm thật sự là không bằng tới số lẻ của mình cho nên Hoa Lệ vốn nghĩ sao nói vậy, không chút suy nghĩ mà chớp mắt nói ra.
Sở Niệm rõ ràng không hiểu ý Hoa Lê, tay cầm thìa dừng chút rồi buồn bực nhìn về phía Hoa Lệ.
Bị người ta đá vào chân một cái, Hoa Lệ ý thức là mình đã nói sai rồi nên cười hì hì: “Chị dâu, ý Hoa Lệ là… chị cũng sắp 21 tuổi rồi nhỉ?”
“Ừ, sắp rồi.”
“Cụ thể ngày nào vậy?” Hoa Lệ hỏi tiếp, “Chị dâu à, Hoa Lệ tới giờ vẫn chưa biết sinh nhật chị ngày nào.”
“Ngày 18/4” Sở Niệm thổi cháo, thấp giọng đáp. Bỗng dưng nhớ ra, cô ngẩng đầu lên, hỏi: “Hoa Lệ, sinh nhật em ngày nào?”
Yêu quái mà quan trọng gì sinh nhật chứ…
Sở Niệm tự nhiên hỏi làm Hoa Lệ ngẩn người, cũng may là lanh trí nên cô nàng chớp mắt, mở miệng nói: “Em là 12/8, chòm sao Sư Tử nha.”
“Phụt…” Ngồi cạnh Hoa Lệ, Cẩm Mặc lại một lần mất mặt phun cháo ra, cũng may là về chén cháo của mình, bằng không mà trúng người chủ nhân ngay đối diện thì chắc hắn toi rồi!
Cẩm Mặc làm cho Hoa Lệ vốn dày mặt có chút xấu hổ, cô nàng chỉ học chút về cung hoàng đạo thôi mà, có cần phải phản ứng vậy không?
Chán ghét nhìn chén cháo trước mặt Cẩm Mặc, Hoa Lệ chép miệng cười lạnh: “Lớn tới vậy mà còn phun cháo ra, Cẩm Mặc, anh đúng là gớm quá!”
Nàng đây là ở khinh bỉ ta sao?!
Từ buổi sáng đến bây giờ đã hai lần mất mặt rồi, Cẩm Mặc cáu, biết vậy nãy puhn cháo vào mặt Hoa Lệ luôn, hối hận quá đi!
Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc đấu võ mồm, Sở Niệm cũng không phải lần đầu tiên thấy. Theo cô lí giải, cặp đôi này nếu một ngày không ầm ỹ vài lần, bọn họ đều sẽ cảm thấy toàn thân trên dưới không thoải mái.
Vốn đang xấu hổ, Sở Niệm cũng bị hai người họ chọc cười, cô ngước mắt về phía Thương Sùng đối diện đang đọc sách Mèo Múp dịch ở ga cs ach.Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh làm người ta không thể đoán ý, giống như trò hài vừa rồi không hề diễn ra trước mặt hắn. Chỉ là… nhìn hắn gắp bánh bao từ bàn ăn cho Sở Niệm, sau đó giọng trầm thấp từ từ nói:
“Ăn nhiều một chút, lúc ăn cơm thì đừng có cười.”
Mấy ngày không gặp mà cô dường như gầy hơn trước nhiều. Thương Sùng biết là do cô bị mất đi tinh huyết, nhưng mà nhìn cô càng lúc càng gầy trong lòng hắn đau thắt cả lại.
Lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc còn đang đấu khẩu, bàn tay còn đang nắm thìa của Thương Sùng hơi siết, môi mỏng mấp máy.
Uy hiếp lực quả nhiên là sinh ra đã có sẵn một loại khí thế, không cần ngôn ngữ, không cần hé răng, một ánh mắt liền đủ để cho ngươi an tĩnh lại.
Phòng khách rộng lớn một lần nữa khôi phục an tĩnh, lâu lâu vang lên tiếng chén đĩa chạm lanh canh, làm Sở Niệm bỗng cảm thấy khó thở.
Như muốn điều tiết không khí, Sở Niệm dùng khăn giấy lau miệng, nhìn Thương Sùng hỏi: “Thương Sùng, anh có từng gặp hàng xóm nhà kế bên không?”
“Không có.” Cháo trắng bánh quẩy vốn dĩ liền không phải món ăn ưa thích nên khi thấy Sở Niệm buông đũa thì Thương Sùng cũng buông theo, dựa lưng vào ghế.
Hắn lấy mấy tờ khăn giấy đặt trước mặt Sở Niệm, Thương Sùng chớp mắt hỏi: “Sao tự nhiên em hỏi việc này?”
Ngồi ở một bên, Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ cũng buông thìa, trong lúc nhất thời cả ba cặp mắt đều dồn về phía Sở Niệm.
“Cũng không có gì.” Sở Niệm mấp máy môi, nói: “Chỉ là buổi sáng lúc em tới tìm anh có gặp một cô gái.
“Cô gái?” Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc không hẹn mà cùng mở to hai mắt, bộ dáng giống như nuốt phải ruồi.
Thương Sùng tốt xấu cũng người từng trải, bất động thanh sắc cau mày, hắn nhìn như bình thường mà rũ mắt nói: “Rồi sao?”
“Rồi cô ta nói bạn trai cô ta cũng ở tòa nhà này, mà trùng hợp là cùng tầng với anh.”
Bàn tay Hoa Lệ đặt ở trên bàn cơm đột nhiên nắm chặt, trầm mặc vài giây sau, cô hỏi Sở Niệm: “Chị dâu, cô gái đó nhìn thế nào, chị nhớ không?”
“Nhớ rõ.” Sở Niệm đáp: “Cô ấy vóc người cũng giống chị, hơn nữa vô cùng xinh đẹp.”
Thư Tiếu Nhi tạo cho cô ấn tượng vô cùng kỳ quái, cho nên khi Sở Niệm trả lời Hoa Lệ vấn đề này trong vô thức so sánh mình và cô ả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.