Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 252: Chương 232.3
Trì Đường
16/09/2019
Hơi thu lại cảm xúc trong lòng, Thương Sùng nhìn sang cửa sổ phòng của SỞ Niệm, phía bên ngoài pháo hoa vẫn đang rực rỡ.
Sở Niệm nhìn theo ánh mắt của Thương Sùng, dường như nghĩ ra điều gì, cô giật mình mở to hai mắt. Nghiêng người, cô chỉ tay về phía cửa sổ: “…pháo hoa, không phải là…anh cho người đốt đó chứ?”
Giọng Thương Sùng nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất tựa như đang nói bữa này cơm ăn ngon không. “Ừ, Lúc đầu anh còn tính dùng thêm khinh khí cầu, nhưng ai mà biết là muộn quá nên không có làm được.”
Cúi người nhìn Sở Niệm còn đang tròn mắt ngạc nhiên, Thương Sùng hơi câu khóe môi, cười đến mê người mị hoặc. “Nha đầu, thích cách anh làm tối nay không?”
Sở Niệm nhấp khóe môi, hàng mi dài đều hiện rõ vẻ đã bị Thương Sùng làm cho động tâm, ngượng ngùng. [Edit by Meo_mup[
Ngay khi hắn cho rằng cô sẽ vui vẻ cười với mình thì nha đầu này liền duỗi tay ôm chặt bó hồng nặng trĩu trong ngực, sau đó, đôi mắt hiện lên vẻ hài hước như có như không.
Giả vờ ghét bỏ mà trề môi, Sở Niệm nói: “Thương Sùng, em cảm thấy anh xem nhiều phim truyền hình quá. Nào tặng hoa, nào đốt pháo hoa, kịch bản này đúng là cách theo đuổi con gái từ mười năm trước.”
Thương Sùng sửng sốt, đây là cô đang biến tấu nói mình là đồ cổ lỗ sao?
Nhìn Thương Sùng đứng ở đối diện, khóe môi cứng đờ. Sở Niệm đùa dai, trong vui vẻ muốn nở hoa. Cố nén không để mình tươi cười vì xúc động, cô quay đầu ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Bất quá cổ lỗ thì cổ lỗ, trong lòng em rất thích. Cảm ơn anh tặng em nhiều hoa như vậy, tâm tư này, em…thật sự vui vẻ.”
Bất kể tặng quà bằng cách nào, chỉ cần là tâm ý của đối phương, vậy thì cho dù cổ lỗ thì cũng trở nên độc nhất vô nhị.
Chuyện muôn đời vẫn thế, như ba chữ ‘I Love You’, dù đối phương nói đến cả ngàn, cả vạn lần thì người nghe vẫn không thấy đủ, không thấy phiền.
Thương Sùng còn đang cảm thấy cô đơn, đến khi nghe đến câu cuối của Sở Niệm thì mới kịp phản ứng. [Edit by Meo_mup https://www.facebook.com/MeoMup153 ]
Hắn không nhịn nổi mà đem cô ôm vào trong lòng ngực, Thương Sùng cười bất đắc dĩ lại tràn đầy sủng nịch: “Em đó, hiện tại đều học hư. Vậy mà dám chọc anh, không sợ anh trừng phạt sao?”
“Không sợ, em biết anh không nỡ.” Trên người hắn vẫn như cũ mang theo khí vị khiến cô không thể chống cự. Trong giây phút hắn ôm vào lòng, Sở Niệm mới rõ hóa ra bản thân so với tưởng tượng còn nhớ ngừoi đàn ông này như vậy.
Thật cẩn thận mà đem hoa hồng đặt trên mặt đất, Sở Niệm ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng nói: “Thương Sùng, em…rất nhớ anh.”
Từ trước khi gặp lại, em đã biết, em rất nhớ anh.
Từ lúc anh nói anh nhớ em, em đã rất muốn nói em cũng nhớ anh.
Sở Niệm nhìn theo ánh mắt của Thương Sùng, dường như nghĩ ra điều gì, cô giật mình mở to hai mắt. Nghiêng người, cô chỉ tay về phía cửa sổ: “…pháo hoa, không phải là…anh cho người đốt đó chứ?”
Giọng Thương Sùng nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất tựa như đang nói bữa này cơm ăn ngon không. “Ừ, Lúc đầu anh còn tính dùng thêm khinh khí cầu, nhưng ai mà biết là muộn quá nên không có làm được.”
Cúi người nhìn Sở Niệm còn đang tròn mắt ngạc nhiên, Thương Sùng hơi câu khóe môi, cười đến mê người mị hoặc. “Nha đầu, thích cách anh làm tối nay không?”
Sở Niệm nhấp khóe môi, hàng mi dài đều hiện rõ vẻ đã bị Thương Sùng làm cho động tâm, ngượng ngùng. [Edit by Meo_mup[
Ngay khi hắn cho rằng cô sẽ vui vẻ cười với mình thì nha đầu này liền duỗi tay ôm chặt bó hồng nặng trĩu trong ngực, sau đó, đôi mắt hiện lên vẻ hài hước như có như không.
Giả vờ ghét bỏ mà trề môi, Sở Niệm nói: “Thương Sùng, em cảm thấy anh xem nhiều phim truyền hình quá. Nào tặng hoa, nào đốt pháo hoa, kịch bản này đúng là cách theo đuổi con gái từ mười năm trước.”
Thương Sùng sửng sốt, đây là cô đang biến tấu nói mình là đồ cổ lỗ sao?
Nhìn Thương Sùng đứng ở đối diện, khóe môi cứng đờ. Sở Niệm đùa dai, trong vui vẻ muốn nở hoa. Cố nén không để mình tươi cười vì xúc động, cô quay đầu ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Bất quá cổ lỗ thì cổ lỗ, trong lòng em rất thích. Cảm ơn anh tặng em nhiều hoa như vậy, tâm tư này, em…thật sự vui vẻ.”
Bất kể tặng quà bằng cách nào, chỉ cần là tâm ý của đối phương, vậy thì cho dù cổ lỗ thì cũng trở nên độc nhất vô nhị.
Chuyện muôn đời vẫn thế, như ba chữ ‘I Love You’, dù đối phương nói đến cả ngàn, cả vạn lần thì người nghe vẫn không thấy đủ, không thấy phiền.
Thương Sùng còn đang cảm thấy cô đơn, đến khi nghe đến câu cuối của Sở Niệm thì mới kịp phản ứng. [Edit by Meo_mup https://www.facebook.com/MeoMup153 ]
Hắn không nhịn nổi mà đem cô ôm vào trong lòng ngực, Thương Sùng cười bất đắc dĩ lại tràn đầy sủng nịch: “Em đó, hiện tại đều học hư. Vậy mà dám chọc anh, không sợ anh trừng phạt sao?”
“Không sợ, em biết anh không nỡ.” Trên người hắn vẫn như cũ mang theo khí vị khiến cô không thể chống cự. Trong giây phút hắn ôm vào lòng, Sở Niệm mới rõ hóa ra bản thân so với tưởng tượng còn nhớ ngừoi đàn ông này như vậy.
Thật cẩn thận mà đem hoa hồng đặt trên mặt đất, Sở Niệm ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng nói: “Thương Sùng, em…rất nhớ anh.”
Từ trước khi gặp lại, em đã biết, em rất nhớ anh.
Từ lúc anh nói anh nhớ em, em đã rất muốn nói em cũng nhớ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.