Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 258: Chương 236.2
Trì Đường
16/09/2019
Có người tiêu hết cả gia tài có được để đầu tư vào một bộ phim điện
ảnh, nhưng tới khi doanh số bán vé ra thảm đạm, thu chi không có biện
pháp nào cân đối được, trong nháy mắt bọn họ sẽ biến mất trong giới giải trí.
Giới giải trí vốn dĩ chính là động đen không đáy chỉ hút tiền vào mà không nhả ra. Nếu bạn không có khả năng, không có tiền đủ mạnh để tiếp tục hỗ trợ thì chỉ có thể bị người ta nhanh chóng lãng quên.
“Ngươi nói không sai, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh người nọ không chỉ có tiền nhiều, hơn nữa lá gan còn rất lớn.” Thương Sùng ngước mắt nhìn về phía Cẩm Mặc “Nếu ngươi muốn dùng cơ hội này để đánh sập hắn, như vậy ta chỉ có thể nói Cẩm Mặc, ngươi tính sai rồi.”
Cẩm Mặc sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thương Sùng.
Thương Sùng câu môi, không nhanh không chậm mà thấp giọng nói: “Hắn trước giờ đều chuẩn bị rất tốt mọi thứ. Xem ra, kế hoạch của hắn không chỉ đơn gian như vậy.”
“Chống lại chúng ta, đào mất các nghệ sỹ dưới trướng Tuyết Nhạc, sau đó lại khoa trương mua một mảnh đất không có giá trị. Cẩm Mặc, ngươi thật nghĩ hắn làm như vậy, là bởi vì tức giận sao?”
“…… Chẳng lẽ, không phải sao?” [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
“Đương nhiên không phải.” Thương Sùng nghiêng đầu, ngón tay thon dài cào tóc. “Hắn làm như vậy, kỳ thật đều chỉ là vì khiêu khích chúng ta.”
Cẩm Mặc ngạc nhiên, tựa hồ là không tin có bất cứ ai, sẽ dùng cách phí tiền lại ngu xuẩn như vậy.
Khiêu khích? Vung mấy trăm triệu chỉ vì cái này?
“Người có dã tâm sẽ luôn vì đạt tới mục đích của chính mình không từ thủ đoạn, Cẩm Mặc ngươi phải biết rằng, chúng ta là như thế này, hắn cũng như thế.”
“Vậy ý của chủ nhân ngài là…”
“Trò chơi xuất sắc như vậy sao có thể đơn phương ngừng lại?” Thương Sùng câu môi cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt đỏ như máu đong đưa theo chất lỏng trong ly. “Ngày mai ngươi kêu Giám đốc Tuyết Nhạc đem bán lô đất kia với giá thấp, nhớ kỹ, thấp được tới đâu thì tốt tới đó.”
Thương Sùng đứng lên, đi về phía cửa sổ. Nhìn chằm chằm con quạ đen đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ, ý vị thâm trường mà nói tiếp: “Đáng tiếc, ta nhìn thấy được biểu tình của hắn. Miếng mỡ ngon như vậy mà bị chúng ta vứt đi như rác rưởi. Nhục nhã, đó mới là ngọn nguồn của hết thảy phẫn nộ.”
“…… Chủ nhân, vì hắn như vậy, chúng ta……” Cẩm Mặc hiển nhiên không nghĩ tới Thương Sùng sẽ có tính toán như vậy, nửa tháng qua, trước không nói hắn đã bỏ ra bao công sức, chỉ nói tới hơn 1 tỷ kia, chẳng lẽ… Nói không cần, liền từ bỏ sao?
Thương Sùng câu môi, ý bảo Cẩm Mặc đứng ở bên cạnh hắn. Đèn đường chiếu sáng quang cảnh bên ngoài, dù an tĩnh, nhưng cảnh tượng đặc biệt rõ ràng.
Giơ tay lên và vẽ một hình bán nguyệt trước mặt Cẩm Mặc, Thương Sùng cong môi, chỉ nói một câu.
“Mảnh đất kia, tất cả đều mang họ Thương.”
……
Một người sống quá lâu, và những người xung quanh họ thực sự sẽ ngày càng ít đi. Nhưng thứ họ có càng ngày càng nhiều.
[Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
Hàng ngàn năm trước, Mộ Thành vẫn là một sa mạc hoang vắng. Không có đèn, không có nhà, và phương tiện giao thông thuận tiện nhất chỉ là một con ngựa lúc ấy coi như giá trị liên thành.
Khi hắn tỉnh dậy thì đất nước hưng thịnh trong quá khứ đã diệt vong.
Vương triều đã đổi, hoàng gia đã thay.
Từ hoảng sợ, đến sau lại suy sút… Thương Sùng hiểu rằng chỉ có thể chấp nhận mọi thứ.
Hắn không có tiếp tục lựa chọn cuộc sống như trước kia, ngược lại lợi dụng năng lực của chính mình, bắt đầu công việc kinh doanh trong thời gian tìm kiếm người mình yêu thương.
Cũng không biết có phải trời cao thương hại hắn không, chớp mắt lướt qua mười năm, hắn vậy mà trở thành thương nhân giàu có nhất trong kinh thành.
Giới giải trí vốn dĩ chính là động đen không đáy chỉ hút tiền vào mà không nhả ra. Nếu bạn không có khả năng, không có tiền đủ mạnh để tiếp tục hỗ trợ thì chỉ có thể bị người ta nhanh chóng lãng quên.
“Ngươi nói không sai, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh người nọ không chỉ có tiền nhiều, hơn nữa lá gan còn rất lớn.” Thương Sùng ngước mắt nhìn về phía Cẩm Mặc “Nếu ngươi muốn dùng cơ hội này để đánh sập hắn, như vậy ta chỉ có thể nói Cẩm Mặc, ngươi tính sai rồi.”
Cẩm Mặc sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thương Sùng.
Thương Sùng câu môi, không nhanh không chậm mà thấp giọng nói: “Hắn trước giờ đều chuẩn bị rất tốt mọi thứ. Xem ra, kế hoạch của hắn không chỉ đơn gian như vậy.”
“Chống lại chúng ta, đào mất các nghệ sỹ dưới trướng Tuyết Nhạc, sau đó lại khoa trương mua một mảnh đất không có giá trị. Cẩm Mặc, ngươi thật nghĩ hắn làm như vậy, là bởi vì tức giận sao?”
“…… Chẳng lẽ, không phải sao?” [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
“Đương nhiên không phải.” Thương Sùng nghiêng đầu, ngón tay thon dài cào tóc. “Hắn làm như vậy, kỳ thật đều chỉ là vì khiêu khích chúng ta.”
Cẩm Mặc ngạc nhiên, tựa hồ là không tin có bất cứ ai, sẽ dùng cách phí tiền lại ngu xuẩn như vậy.
Khiêu khích? Vung mấy trăm triệu chỉ vì cái này?
“Người có dã tâm sẽ luôn vì đạt tới mục đích của chính mình không từ thủ đoạn, Cẩm Mặc ngươi phải biết rằng, chúng ta là như thế này, hắn cũng như thế.”
“Vậy ý của chủ nhân ngài là…”
“Trò chơi xuất sắc như vậy sao có thể đơn phương ngừng lại?” Thương Sùng câu môi cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt đỏ như máu đong đưa theo chất lỏng trong ly. “Ngày mai ngươi kêu Giám đốc Tuyết Nhạc đem bán lô đất kia với giá thấp, nhớ kỹ, thấp được tới đâu thì tốt tới đó.”
Thương Sùng đứng lên, đi về phía cửa sổ. Nhìn chằm chằm con quạ đen đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ, ý vị thâm trường mà nói tiếp: “Đáng tiếc, ta nhìn thấy được biểu tình của hắn. Miếng mỡ ngon như vậy mà bị chúng ta vứt đi như rác rưởi. Nhục nhã, đó mới là ngọn nguồn của hết thảy phẫn nộ.”
“…… Chủ nhân, vì hắn như vậy, chúng ta……” Cẩm Mặc hiển nhiên không nghĩ tới Thương Sùng sẽ có tính toán như vậy, nửa tháng qua, trước không nói hắn đã bỏ ra bao công sức, chỉ nói tới hơn 1 tỷ kia, chẳng lẽ… Nói không cần, liền từ bỏ sao?
Thương Sùng câu môi, ý bảo Cẩm Mặc đứng ở bên cạnh hắn. Đèn đường chiếu sáng quang cảnh bên ngoài, dù an tĩnh, nhưng cảnh tượng đặc biệt rõ ràng.
Giơ tay lên và vẽ một hình bán nguyệt trước mặt Cẩm Mặc, Thương Sùng cong môi, chỉ nói một câu.
“Mảnh đất kia, tất cả đều mang họ Thương.”
……
Một người sống quá lâu, và những người xung quanh họ thực sự sẽ ngày càng ít đi. Nhưng thứ họ có càng ngày càng nhiều.
[Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
Hàng ngàn năm trước, Mộ Thành vẫn là một sa mạc hoang vắng. Không có đèn, không có nhà, và phương tiện giao thông thuận tiện nhất chỉ là một con ngựa lúc ấy coi như giá trị liên thành.
Khi hắn tỉnh dậy thì đất nước hưng thịnh trong quá khứ đã diệt vong.
Vương triều đã đổi, hoàng gia đã thay.
Từ hoảng sợ, đến sau lại suy sút… Thương Sùng hiểu rằng chỉ có thể chấp nhận mọi thứ.
Hắn không có tiếp tục lựa chọn cuộc sống như trước kia, ngược lại lợi dụng năng lực của chính mình, bắt đầu công việc kinh doanh trong thời gian tìm kiếm người mình yêu thương.
Cũng không biết có phải trời cao thương hại hắn không, chớp mắt lướt qua mười năm, hắn vậy mà trở thành thương nhân giàu có nhất trong kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.