Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 373: Có được, ắt sẽ có mất
Trì Đường
21/10/2019
Lộ trình vốn mất hai mươi phút lại bị hắn rút ngắn còn khoảng mười phút. Tắt máy. Xuống xe. Thương Sùng bước lên thềm nhà lấy chìa khóa mở cửa.
Chưa kịp bước vào thì một vật thể hình tròn đã bay thẳng tới Thương Sùng. Theo bản năng hắn lách mình qua một bên trơ mắt nhìn bình sứ Thanh Hoa thời Thanh đập vào cửa vỡ nát. Rầm một tiếng, mặt đất đầy bột phấn sứ rắng, động tác thật tình vừa nhanh vừa tàn nhẫn!
Không cần hỏi cũng biết đầu sỏ gây tội làm ra chuyện này là ai, Thương Sùng vuốt trán, lạnh giọng quát hai nữ nhân trong phòng: “Các ngươi đến tột cùng muốn nháo tới khi nào mới dừng tay?! Một đám, muốn quậy tới trời sao?!”
Hoa Lệ cũng không nghĩ tới cái bình hoa kia sẽ bay thẳng tới người chủ nhân, theo bản năng mà rụt cổ, cô nàng trừng mắt nhìn Thư Tiếu Nhi đã vờ an tĩnh đứng đó.
Cẩm Mặc hiện tại đã không còn bị dày vò mà lại vui sướng khi người gặp họa, quét mắt Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi, sau đó liền đi tới bên người Thương Sùng đứng lại.
Nghiêm trang tiếp nhận áo vest trong tay Thương Sùng, Cẩm Mặc cảm thấy lần này Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi đều không thoát khỏi tội.
Không khí trong nhà lạnh lẽo, cũng may đã đóng cửa lại, bằng không người qua đường thật đúng là cho rằng nhà hắn bị đánh cướp.
Nhìn TV bị đá hỏng một bên, bàn ghế chỏng chơ gãy gọng. Thương Sùng mỏi mệt, ngồi ở trên sô pha không còn lời gì để nói.
Hắn thật không biết chính mình nên nói Hoa Lệ hay là nên giáo huấn Thư Tiếu Nhi, quả nhiên thêm một nữ nhân là thêm cả đống phiền toái.
Tức giận trừng mắt nhìn Hoa Lệ đầu cúi gằm, không dám nhìn chính mình. Thương Sùng dựa ở sô pha, giật giật khóe miệng nói: “Hoa Lệ, người ngoài không hiểu thói quen ta cũng bỏ qua, chẳng lẽ ngươi hiện tại cũng trở nên không hiểu quy củ sao?”
Một câu ‘người ngoài’ cũng đã biểu lộ cái nhìn của mình với chuyện này, Thương Sùng công bằng, nhưng hắn cũng cũng không phủ nhận chính mình bênh vực người mình.
“Chủ nhân, Hoa Lệ biết sai rồi.” Hoa Lệ rũ đầu có chút ủy khuất, còn không phải là cô muốn cản không cho con mãng xà tinh này xông vào nhà bọn họ sao.
“Biết sai rồi thì đi lên lầu đóng cửa ăn năn đi. Ta không cho phép thì không được xuống.”
“… Dạ, Hoa Lệ tuân mệnh.” Hoa Lệ đáng thương chỉ có thể làm theo lời Thương Sùng, cô nàng hít mũi, g a c s a c h. c o m nhìn Cẩm Mặc rồi xoay người hướng trên lầu đi đến.
Phòng khách lung tung rối loạn chỉ còn lại có ba người, Thương Sùng quét mắt nhìn Thư Tiếu Nhi, sau đó nhíu mày. “Ngươi hiện tại lại tới nhà của ta, là muốn làm cái gì?”
“Không làm cái gì.” Thư Tiếu Nhi cũng sửa lại bộ dáng ngoan ngoãn trước kia ở trước mặt Thương Sùng vâng vâng dạ dạ ả nâng mắt, nhìn thẳng hắn. “Tiếu nhi chỉ là tới để thực hiện hiệp nghị lúc trước đã định cùng tướng quân.”
“Nhưng ta chưa từng nói qua, trong hiệp nghị có điều nào là nói ngươi có thể lưu tại nơi này của ta.”
“Đồng ý vô điều kiện, tướng quân, ngài sẽ không quên chứ?” Lúc ấy chính mình mạo hiểm lớn tới vậy mới đổi lấy cơ hội như vậy, Thư Tiếu Nhi không ngu ngốc, tự nhiên không có khả năng sẽ bỏ qua.
Thương Sùng nhíu mày, đó đúng là Thư Tiếu Nhi muốn. Ả cong môi cười: “Tướng quân ngài là tính toán cho ta ở lại phòng nào? Hành lý của Tiếu Nhi còn đằng kia, thu thập cũng tốn thời gian đó.”
Ngồi ở trên sô pha Thương Sùng cũng không nghĩ tới Thư Tiếu Nhi thế nhưng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước đến nước này, uy hiếp hắn? Nữ nhân này lá gan thật đúng là đủ to.
Dường như nghĩ ra một kế hoạch thú vị, khuôn mặt đang căng chặt của Thương Sùng đột nhiên giãn ca cười ta mị.
Cũng không để ý đến ánh mắt Cẩm Mặc muốn nói lại thôi, hắn bắt chéo hai chân, tay giang rộng đặt trên sô pha. “Chỗ này đúng là có mấy phòng có thể cho ngươi ở, chẳng qua ta cảm thấy thu thập hành lý này nọ với ngươi mà nói... đúng là có chút nhân tài không được trọng dụng.”
“Tiếu nhi không hiểu ý tướng quân” Edited by MeoMup; facebook MeoMup
Thương Sùng cong môi cười tà. “ý ta rất đơn giản, nếu đã thành hiệp nghị thì Thương Sùng ta cũng sẽ thực hiện. Nhưng hiện tại ta muốn ngươi làm cho ta một việc.”
“Đừng nói ta cái gì mà qua cầu rút ván, bất nhân bất nghĩa. Thư Tiếu Nhi, ngươi cũng biết cái gì kêu có được ắt sẽ có mất phải không?”
Thư Tiếu Nhi trên mặt duy trì tươi cười lúc nghe Thương Sùng nói xong có chút cứng đờ mặt.
Thật đúng là nam nhân, đã lợi dụng mình, mà mỗi lần còn nói đường hoàng như vậy!
Trái tim trĩu nặng như bị đeo đá, Thư Tiếu Nhi cười khổ, cảm xúc trong mắt ả có chút không hiểu được. “Tướng quân, Tiếu nhi còn có thể có lựa chọn đường sống sao?”
“Đương nhiên.” Thương Sùng cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu đen tràn đầy trào phúng. “Nếu ngươi nguyện ý từ đây biến mất trước mặt ta.”
Thư Tiếu Nhi cắn răng, quay đầu sang một bên. “Nói đi, lần này là sự tình gì.”
“Buổi tối 8 giờ tới đường Hoàng Hôn, tìm một nhà của một người tên Thích Tiểu Vi. Ngươi không cần cố ý xuất hiện, chỉ cần âm thầm bảo vệ tốt Sở Niệm là được.”
Vốn dĩ Thương Sùng tính toán chính với hắn đó, Thương Sùng quyết định Thư Tiếu Nhi thay hắn đi sẽ thích hợp hơn.
Hắn nhạy bén nắm được ánh nhìn hung ác chợt lóe trong mắt Thư Tiếu Nhi, Thương Sùng duỗi thẳng bàn tay, sau đó ở trong tầm mắt Thư Tiếu Nhi hơi hơi nắm chặt.
Nhẹ nhàng bâng quơ mà từ liếc qua người ả, ý tứ trong lời nói Thương Sùng, đơn giản sáng tỏ. “Bảo vệ tốt Sở Niệm là nhiệm vụ duy nhất ta giao cho ngươi, nàng có bất luận sơ xuất gì, Thư Tiếu Nhi, ta bảo đảm ngươi kết cục cũng sẽ không tốt.”
Kêu mình đi bảo hộ tình địch, người nam nhân này… Thật đúng vậy mà cũng nói ra được! Edited by MeoMup; facebook MeoMup
Nghiến răng nghiến lợi, Thư Tiếu Nhi rốt cuộc cười không nổi, ả cười méo mó làm khuôn mặt có vẻ dị thường dữ tợn. “Tướng quân, ngài yên tâm như vậy đem nàng giao cho ta sao? Ngài cũng biết có đôi khi ngoài ý muốn gì đó, cũng là đều ngoài dự kiến mà.”
“Ngoài dự kiến thì phải càng thêm cẩn thận, Thư Tiếu Nhi, chẳng lẽ điểm này mà ngươi cũng làm không được sao?”
Hùng hổ doạ người trước nay Thương Sùng đều là nhất hạng, nhất châm kiến huyết, hắn cũng không mềm lòng!
Sững người, Thư Tiếu Nhi bắt đầu nghĩ lại hôm nay lựa chọn như vậy là đúng hay là sai, rốt cuộc kêu ả đi bảo hộ nữ nhân kia, ả thật sự làm không được!
Muốn lưu lại bên người hắn khó như vậy sao? Nhục nhã, lợi dụng, hắn đối chính mình… không thể tốt một chút sao?
Giống như hạ quyết tâm rất lớn, Thư Tiếu Nhi ngẩng đầu, thở dài. “Tướng quân nếu sớm đã có quyết định, Tiếu nhi đành tuân mệnh.”
Xoay người đi đến góc nhà, kéo vali. Thư Tiếu Nhi quay đầu lại, nhìn Cẩm Mặc, lại nhìn về phía Thương Sùng: “Nếu việc tướng quân yêu cầu Tiếu nhi đã đáp ứng. Như vậy Tiếu nhi tạm thời lên lầu nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó xuất phát được không?”
“Tùy ý.” Giờ khắc này Thương Sùng từ đáy lòng thật là có điểm bội phục Thư Tiếu Nhi, có thể kiên nhẫn tới như vậy, cô ả thật sự quá sức bình tĩnh.
[Mèo: Thật sự, đọc tới đây mình cảm thấy thương thương cho Thư Tiếu Nhi. ]
Chưa kịp bước vào thì một vật thể hình tròn đã bay thẳng tới Thương Sùng. Theo bản năng hắn lách mình qua một bên trơ mắt nhìn bình sứ Thanh Hoa thời Thanh đập vào cửa vỡ nát. Rầm một tiếng, mặt đất đầy bột phấn sứ rắng, động tác thật tình vừa nhanh vừa tàn nhẫn!
Không cần hỏi cũng biết đầu sỏ gây tội làm ra chuyện này là ai, Thương Sùng vuốt trán, lạnh giọng quát hai nữ nhân trong phòng: “Các ngươi đến tột cùng muốn nháo tới khi nào mới dừng tay?! Một đám, muốn quậy tới trời sao?!”
Hoa Lệ cũng không nghĩ tới cái bình hoa kia sẽ bay thẳng tới người chủ nhân, theo bản năng mà rụt cổ, cô nàng trừng mắt nhìn Thư Tiếu Nhi đã vờ an tĩnh đứng đó.
Cẩm Mặc hiện tại đã không còn bị dày vò mà lại vui sướng khi người gặp họa, quét mắt Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi, sau đó liền đi tới bên người Thương Sùng đứng lại.
Nghiêm trang tiếp nhận áo vest trong tay Thương Sùng, Cẩm Mặc cảm thấy lần này Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi đều không thoát khỏi tội.
Không khí trong nhà lạnh lẽo, cũng may đã đóng cửa lại, bằng không người qua đường thật đúng là cho rằng nhà hắn bị đánh cướp.
Nhìn TV bị đá hỏng một bên, bàn ghế chỏng chơ gãy gọng. Thương Sùng mỏi mệt, ngồi ở trên sô pha không còn lời gì để nói.
Hắn thật không biết chính mình nên nói Hoa Lệ hay là nên giáo huấn Thư Tiếu Nhi, quả nhiên thêm một nữ nhân là thêm cả đống phiền toái.
Tức giận trừng mắt nhìn Hoa Lệ đầu cúi gằm, không dám nhìn chính mình. Thương Sùng dựa ở sô pha, giật giật khóe miệng nói: “Hoa Lệ, người ngoài không hiểu thói quen ta cũng bỏ qua, chẳng lẽ ngươi hiện tại cũng trở nên không hiểu quy củ sao?”
Một câu ‘người ngoài’ cũng đã biểu lộ cái nhìn của mình với chuyện này, Thương Sùng công bằng, nhưng hắn cũng cũng không phủ nhận chính mình bênh vực người mình.
“Chủ nhân, Hoa Lệ biết sai rồi.” Hoa Lệ rũ đầu có chút ủy khuất, còn không phải là cô muốn cản không cho con mãng xà tinh này xông vào nhà bọn họ sao.
“Biết sai rồi thì đi lên lầu đóng cửa ăn năn đi. Ta không cho phép thì không được xuống.”
“… Dạ, Hoa Lệ tuân mệnh.” Hoa Lệ đáng thương chỉ có thể làm theo lời Thương Sùng, cô nàng hít mũi, g a c s a c h. c o m nhìn Cẩm Mặc rồi xoay người hướng trên lầu đi đến.
Phòng khách lung tung rối loạn chỉ còn lại có ba người, Thương Sùng quét mắt nhìn Thư Tiếu Nhi, sau đó nhíu mày. “Ngươi hiện tại lại tới nhà của ta, là muốn làm cái gì?”
“Không làm cái gì.” Thư Tiếu Nhi cũng sửa lại bộ dáng ngoan ngoãn trước kia ở trước mặt Thương Sùng vâng vâng dạ dạ ả nâng mắt, nhìn thẳng hắn. “Tiếu nhi chỉ là tới để thực hiện hiệp nghị lúc trước đã định cùng tướng quân.”
“Nhưng ta chưa từng nói qua, trong hiệp nghị có điều nào là nói ngươi có thể lưu tại nơi này của ta.”
“Đồng ý vô điều kiện, tướng quân, ngài sẽ không quên chứ?” Lúc ấy chính mình mạo hiểm lớn tới vậy mới đổi lấy cơ hội như vậy, Thư Tiếu Nhi không ngu ngốc, tự nhiên không có khả năng sẽ bỏ qua.
Thương Sùng nhíu mày, đó đúng là Thư Tiếu Nhi muốn. Ả cong môi cười: “Tướng quân ngài là tính toán cho ta ở lại phòng nào? Hành lý của Tiếu Nhi còn đằng kia, thu thập cũng tốn thời gian đó.”
Ngồi ở trên sô pha Thương Sùng cũng không nghĩ tới Thư Tiếu Nhi thế nhưng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước đến nước này, uy hiếp hắn? Nữ nhân này lá gan thật đúng là đủ to.
Dường như nghĩ ra một kế hoạch thú vị, khuôn mặt đang căng chặt của Thương Sùng đột nhiên giãn ca cười ta mị.
Cũng không để ý đến ánh mắt Cẩm Mặc muốn nói lại thôi, hắn bắt chéo hai chân, tay giang rộng đặt trên sô pha. “Chỗ này đúng là có mấy phòng có thể cho ngươi ở, chẳng qua ta cảm thấy thu thập hành lý này nọ với ngươi mà nói... đúng là có chút nhân tài không được trọng dụng.”
“Tiếu nhi không hiểu ý tướng quân” Edited by MeoMup; facebook MeoMup
Thương Sùng cong môi cười tà. “ý ta rất đơn giản, nếu đã thành hiệp nghị thì Thương Sùng ta cũng sẽ thực hiện. Nhưng hiện tại ta muốn ngươi làm cho ta một việc.”
“Đừng nói ta cái gì mà qua cầu rút ván, bất nhân bất nghĩa. Thư Tiếu Nhi, ngươi cũng biết cái gì kêu có được ắt sẽ có mất phải không?”
Thư Tiếu Nhi trên mặt duy trì tươi cười lúc nghe Thương Sùng nói xong có chút cứng đờ mặt.
Thật đúng là nam nhân, đã lợi dụng mình, mà mỗi lần còn nói đường hoàng như vậy!
Trái tim trĩu nặng như bị đeo đá, Thư Tiếu Nhi cười khổ, cảm xúc trong mắt ả có chút không hiểu được. “Tướng quân, Tiếu nhi còn có thể có lựa chọn đường sống sao?”
“Đương nhiên.” Thương Sùng cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu đen tràn đầy trào phúng. “Nếu ngươi nguyện ý từ đây biến mất trước mặt ta.”
Thư Tiếu Nhi cắn răng, quay đầu sang một bên. “Nói đi, lần này là sự tình gì.”
“Buổi tối 8 giờ tới đường Hoàng Hôn, tìm một nhà của một người tên Thích Tiểu Vi. Ngươi không cần cố ý xuất hiện, chỉ cần âm thầm bảo vệ tốt Sở Niệm là được.”
Vốn dĩ Thương Sùng tính toán chính với hắn đó, Thương Sùng quyết định Thư Tiếu Nhi thay hắn đi sẽ thích hợp hơn.
Hắn nhạy bén nắm được ánh nhìn hung ác chợt lóe trong mắt Thư Tiếu Nhi, Thương Sùng duỗi thẳng bàn tay, sau đó ở trong tầm mắt Thư Tiếu Nhi hơi hơi nắm chặt.
Nhẹ nhàng bâng quơ mà từ liếc qua người ả, ý tứ trong lời nói Thương Sùng, đơn giản sáng tỏ. “Bảo vệ tốt Sở Niệm là nhiệm vụ duy nhất ta giao cho ngươi, nàng có bất luận sơ xuất gì, Thư Tiếu Nhi, ta bảo đảm ngươi kết cục cũng sẽ không tốt.”
Kêu mình đi bảo hộ tình địch, người nam nhân này… Thật đúng vậy mà cũng nói ra được! Edited by MeoMup; facebook MeoMup
Nghiến răng nghiến lợi, Thư Tiếu Nhi rốt cuộc cười không nổi, ả cười méo mó làm khuôn mặt có vẻ dị thường dữ tợn. “Tướng quân, ngài yên tâm như vậy đem nàng giao cho ta sao? Ngài cũng biết có đôi khi ngoài ý muốn gì đó, cũng là đều ngoài dự kiến mà.”
“Ngoài dự kiến thì phải càng thêm cẩn thận, Thư Tiếu Nhi, chẳng lẽ điểm này mà ngươi cũng làm không được sao?”
Hùng hổ doạ người trước nay Thương Sùng đều là nhất hạng, nhất châm kiến huyết, hắn cũng không mềm lòng!
Sững người, Thư Tiếu Nhi bắt đầu nghĩ lại hôm nay lựa chọn như vậy là đúng hay là sai, rốt cuộc kêu ả đi bảo hộ nữ nhân kia, ả thật sự làm không được!
Muốn lưu lại bên người hắn khó như vậy sao? Nhục nhã, lợi dụng, hắn đối chính mình… không thể tốt một chút sao?
Giống như hạ quyết tâm rất lớn, Thư Tiếu Nhi ngẩng đầu, thở dài. “Tướng quân nếu sớm đã có quyết định, Tiếu nhi đành tuân mệnh.”
Xoay người đi đến góc nhà, kéo vali. Thư Tiếu Nhi quay đầu lại, nhìn Cẩm Mặc, lại nhìn về phía Thương Sùng: “Nếu việc tướng quân yêu cầu Tiếu nhi đã đáp ứng. Như vậy Tiếu nhi tạm thời lên lầu nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó xuất phát được không?”
“Tùy ý.” Giờ khắc này Thương Sùng từ đáy lòng thật là có điểm bội phục Thư Tiếu Nhi, có thể kiên nhẫn tới như vậy, cô ả thật sự quá sức bình tĩnh.
[Mèo: Thật sự, đọc tới đây mình cảm thấy thương thương cho Thư Tiếu Nhi. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.