Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 243: Có Thể Hay Không, Không Làm Nàng Khổ Sở
Trì Đường
13/09/2019
Cuộc điện thoại này làm Nhạc Du sửng sốt một chút, cô cắn môi dưới, không có hé răng.
Thương Sùng sốt ruột, ngữ khí cũng trở nên nặng nề hơn một chút.
“Nhạc Du, nếu em có gặp qua Sở Niệm, thì cho anh biết với. Cô ấy tắt điện thoại làm anh sợ cô ấy có chuyện.”
Nhạc Du nhíu mày, cũng không có trả lời Thương Sùng mà hỏi ngược lại.
“Thầy Thương, thầy cũng sợ Sở Niệm xảy ra chuyện sao?”
“Nhạc Du, tôi không hiểu em nói vậy là sao?”
“Ý em là muốn hỏi thầy, rốt cuộc thầy coi Sở Niệm là gì?” Nhạc Du nói. “Đích xác thầy là thầy của em, em dùng thái độ này nói chuyện cùng thầy là có chút thất lễ, nhưng Sở Niệm là bạn tốt nhất của em từ nhỏ đến lớn, nên cho dù là thầy cũng không thể tổn thương bạn ấy.”
Tuy rằng ngữ khí của Nhạc Du làm người ta nghe không cảm thấy thoải mái, nhưng nghe cô ấy nói vậy làm Thương Sùng nhẹ nhàng thở ra.
Nhạc Du có thể chất vấn chính mình như vậy, đây là chứng tỏ rằng cô ấy đã gặp qua hoặc có liên lạc với Sở Niệm rồi.
Thương Sùng nhẹ bóp trán, nói: “Tôi không có thương tổn Sở Niệm, đối với tôi thì thà rằng tôi tổn thương bản thân, cũng sẽ không thương tổn cô ấy lấy nửa phần.”
“Vậy tại sao tự nhiên cô ấy muốn đi xuất ngoài?”
“Xuất ngoại? Em nói là Sở Niệm xuất ngoại?”
“Ừm.” Nhạc Du thở dài. “Ngày hôm qua nửa đêm bạn ấy đột nhiên gọi điện thoại cho em, nói là sáng nay 8 giờ sẽ xuất ngoại.”
“Sở Niệm trước nay đều không phải là người sẽ đột nhiên lựa chọn rời đi, thầy Thương à, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nghe tiếng bạn ấy trong điện thoại lại đau khổ đến thế?”
“Cô ấy có nói gì với em không? Cô ấy… Khóc sao?”
“Cô ấy chẳng nói gì hết, chỉ nói là trong thời gian này phải tự bảo trọng.” Nhạc Du lắc đầu, trán nhăn tít. “Bạn ấy cũng không có khóc, nhưng nói thật… em thà nghe thấy bạn ấy khóc còn hơn.”
“Thầy biết không? Sở Niệm hồi bé không giống như bây giờ. Lúc em bốn tuổi đã biết bạn ấy, lúc đó dù ai chê cười bạn ấy là sao chổi khắc chết ba mẹ, thì bạn ấy cũng chỉ đánh cho kẻ đó một trận tời bời, sau đó sẽ không có gì mà quay sang cười với em.”
“Lúc đó em liền cảm thấy cô bạn này rất hay, dù lúc đó em chưa biết gì nhiều, nhưng mà em biết những lời ác độc đó nếu nói về em thì em sẽ khổ sở tới mức nào.”
“Lúc ấy em cảm thấy bạn ấy thực kiên cường, rồi sau này, em dần dà cảm thấy đau lòng thay bạn ấy. Em bắt đầu học cái lý giải bạn ấy, học cách thông cảm với bạn ấy, dù nhìn thì như cứng rắn lắm, nhưng nội tâm Sở Niệm lại vô cùng nhạy cảm.”
“Cho dù bạn ấy hay có kiểu đột nhiên biến mất trong thời gian dài không thấy bóng người, nhưng em lớn lên cùng bạn ấy, dù bạn ấy bề ngoài vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với Nhạc Du em mà nói, thì từ lúc mới bắt đầu biết bạn ấy đến giờ, bạn ấy vẫn y như ngày đầu em biết. Cũng như đối với em mà nói, bạn ấy chỉ đang ngụy trang bằng vẻ lạnh nhạt của mình, nhưng chỉ cần bạn ấy không bị khổ sở là đã tốt rồi.”
“Nhưng mà… kể từ lúc cùng thầy yêu đương, mọi thứ đều thay đổi.” Nhạc Du cắn chặt răng để khỏi bật khóc. “Bạn ấy lại quay trở lại bộ dáng như hồi bé, trước giờ bạn ấy cũng không kể cho em nghe nhiều về chuyện hai người, nhưng em có thể nhận ra Sở Niệm đang hạnh phúc.”
“Thầy Thương, nếu thầy thật lòng yêu bạn ấy, đừng để bạn ấy bị đau khổ có được không? Nếu… thầy thật sự yêu Sở Niệm, đừng để bạn ấy lại quay lại những ngày tháng cô đơn nữa, được không?”
Thương Sùng sốt ruột, ngữ khí cũng trở nên nặng nề hơn một chút.
“Nhạc Du, nếu em có gặp qua Sở Niệm, thì cho anh biết với. Cô ấy tắt điện thoại làm anh sợ cô ấy có chuyện.”
Nhạc Du nhíu mày, cũng không có trả lời Thương Sùng mà hỏi ngược lại.
“Thầy Thương, thầy cũng sợ Sở Niệm xảy ra chuyện sao?”
“Nhạc Du, tôi không hiểu em nói vậy là sao?”
“Ý em là muốn hỏi thầy, rốt cuộc thầy coi Sở Niệm là gì?” Nhạc Du nói. “Đích xác thầy là thầy của em, em dùng thái độ này nói chuyện cùng thầy là có chút thất lễ, nhưng Sở Niệm là bạn tốt nhất của em từ nhỏ đến lớn, nên cho dù là thầy cũng không thể tổn thương bạn ấy.”
Tuy rằng ngữ khí của Nhạc Du làm người ta nghe không cảm thấy thoải mái, nhưng nghe cô ấy nói vậy làm Thương Sùng nhẹ nhàng thở ra.
Nhạc Du có thể chất vấn chính mình như vậy, đây là chứng tỏ rằng cô ấy đã gặp qua hoặc có liên lạc với Sở Niệm rồi.
Thương Sùng nhẹ bóp trán, nói: “Tôi không có thương tổn Sở Niệm, đối với tôi thì thà rằng tôi tổn thương bản thân, cũng sẽ không thương tổn cô ấy lấy nửa phần.”
“Vậy tại sao tự nhiên cô ấy muốn đi xuất ngoài?”
“Xuất ngoại? Em nói là Sở Niệm xuất ngoại?”
“Ừm.” Nhạc Du thở dài. “Ngày hôm qua nửa đêm bạn ấy đột nhiên gọi điện thoại cho em, nói là sáng nay 8 giờ sẽ xuất ngoại.”
“Sở Niệm trước nay đều không phải là người sẽ đột nhiên lựa chọn rời đi, thầy Thương à, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nghe tiếng bạn ấy trong điện thoại lại đau khổ đến thế?”
“Cô ấy có nói gì với em không? Cô ấy… Khóc sao?”
“Cô ấy chẳng nói gì hết, chỉ nói là trong thời gian này phải tự bảo trọng.” Nhạc Du lắc đầu, trán nhăn tít. “Bạn ấy cũng không có khóc, nhưng nói thật… em thà nghe thấy bạn ấy khóc còn hơn.”
“Thầy biết không? Sở Niệm hồi bé không giống như bây giờ. Lúc em bốn tuổi đã biết bạn ấy, lúc đó dù ai chê cười bạn ấy là sao chổi khắc chết ba mẹ, thì bạn ấy cũng chỉ đánh cho kẻ đó một trận tời bời, sau đó sẽ không có gì mà quay sang cười với em.”
“Lúc đó em liền cảm thấy cô bạn này rất hay, dù lúc đó em chưa biết gì nhiều, nhưng mà em biết những lời ác độc đó nếu nói về em thì em sẽ khổ sở tới mức nào.”
“Lúc ấy em cảm thấy bạn ấy thực kiên cường, rồi sau này, em dần dà cảm thấy đau lòng thay bạn ấy. Em bắt đầu học cái lý giải bạn ấy, học cách thông cảm với bạn ấy, dù nhìn thì như cứng rắn lắm, nhưng nội tâm Sở Niệm lại vô cùng nhạy cảm.”
“Cho dù bạn ấy hay có kiểu đột nhiên biến mất trong thời gian dài không thấy bóng người, nhưng em lớn lên cùng bạn ấy, dù bạn ấy bề ngoài vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với Nhạc Du em mà nói, thì từ lúc mới bắt đầu biết bạn ấy đến giờ, bạn ấy vẫn y như ngày đầu em biết. Cũng như đối với em mà nói, bạn ấy chỉ đang ngụy trang bằng vẻ lạnh nhạt của mình, nhưng chỉ cần bạn ấy không bị khổ sở là đã tốt rồi.”
“Nhưng mà… kể từ lúc cùng thầy yêu đương, mọi thứ đều thay đổi.” Nhạc Du cắn chặt răng để khỏi bật khóc. “Bạn ấy lại quay trở lại bộ dáng như hồi bé, trước giờ bạn ấy cũng không kể cho em nghe nhiều về chuyện hai người, nhưng em có thể nhận ra Sở Niệm đang hạnh phúc.”
“Thầy Thương, nếu thầy thật lòng yêu bạn ấy, đừng để bạn ấy bị đau khổ có được không? Nếu… thầy thật sự yêu Sở Niệm, đừng để bạn ấy lại quay lại những ngày tháng cô đơn nữa, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.