Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 299: Diễu Võ Giương Oai
Trì Đường
27/09/2019
Hắn đã từng nghĩ tới điều tồi tệ nhất, nhưng nếu hôm nay chân tướng
bị bại lộ, vậy thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho quỷ tiên không biết sống chết kia.
Nhìn Tử Lam Sam bằng ánh mắt lạnh lùng, Thương Sùng đã bắt đầu suy nghĩ chút nữa phải tra tấn ả thế nào.
Trực tiếp giết ả thì quá tiện nghi cho ả.
Chết cũng không chết được, sống cũng không sống được, như vậy mới tương đối có ý tứ không phải sao?
Thương Sùng hai mắt càng ngày càng lạnh, cảm xúSở Niệm c tựa hồ cũng đã đạt tới đỉnh điểm.
Không thể nhịn được nữa, cô nương đang tức sùi bọt mép liền đứng bật dậy trước ba người đang mang ba biểu tình khác nhau.
Trừng mắt nhìn nữ quỷ đang vui sướng khi thấy có người gặp họa, Sở Niệm cau mày, lạnh giọng quát lớn: “Trời có phạt thì phạt ngươi ấy! Rõ ràng là sớm nên đi địa phủ luân hồi, hiện tại lại ăn vạ trên đời này không đi. Ngươi cho rằng, ông trời bị mù sao? Hiện tại còn dám dõng dạc nói chúng ta, ngươi nha thật coi đuổi ma nhân đều là ăn chay hả?!”
Tử Lam Sam bị quát lớn, căn bản ả không nghĩ tới nữ nhân này mà dám cùng chính mình nói chuyện như vậy. Mới vừa còn lòng tràn đầy vui mừng muốn xem bọn họ là như thế nào khắc khẩu tươi cười, trong nháy mắt đã trở nên sửng sốt.
Thương Sùng cùng Ngôn Thanh Chi đều hoang mang, ban nãy bọn họ còn cho rằng nha đầu này đã biết cái gì…
Việc này, như thế nào càng tiến triển càng kỳ quái vậy?
…
Tính cách Tử Lam Sam, từ lúc còn sống cũng đã không phải một cái là người ôn nhu. Trải qua những năm tháng trong thanh lâu thì hạng người nào mà ả chưa từng gặp qua.
Dù là bán nghệ không bán thân, nhưng ả vốn xinh đẹp cùng khéo léo đưa đẩy nên vẫn được hưởng cuộc sống no đủ như trăng sao trên trời.
Ả vốn đầy kiêu ngạo chẳng qua do xuất thân không tốt mà thôi, thế nên sau khi trải qua bao chuyện rồi được người khác tương trợ trở thành quỷ tiên, Tử Lam Sam càng trở nên cuồng bạo và kiêu ngạo hơn.
Ả còn lưu lại nhân thế đúng là có mục đích, chẳng qua… mấy trăm năm qua dù là quỷ quái phương nào gặp ả cũng phải cung kinh, đừng nói là một lời nói nặng, căn bản là không có bất cứ kẻ nào giống như con nhóc này dám quát lớn với ả.
Sát ý màu tím bắt đầu dâng lên trong mắt ả, lạnh buốt mà nhìn Sở Niệm, mỉa mai: “Tiểu nha đầu, ở trong mắt ta, đuổi ma nhân thật đúng là ăn chay. Đừng nói hôm nay đứng ở chỗ này chính là ngươi, cho dù là tổ tiên của ngươi thì Tử Lam Sam ta cũng không thèm để trong mắt!”
Sở Niệm cáu lên, nữ quỷ này đúng là ngại sống quá đủ rồi sao?!
Cô khịt mũi, liếm môi, đảo mắt hừ lạnh “Ngươi không nhìn thấy thì cũng thật bình thường thôi, thực ra trên thế giới này cũng chỉ có vương bát mới có thể đánh đồng với ngươi thôi.”
Còn không phải là ở biến tướng khoe khoang chính mình sống lâu, pháp lực cao sao? Sở Niệm cô đây nếu cùng ả giống nhau, vậy thì rõ ràng là vương bát tinh đầu thai không phải là xong rồi sao!
Tựa hồ cảm thấy những lời này còn chưa đủ tổn hại, Sở Niệm dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Tử Lam Sam, tiếp tục cà lơ phất phơ mà nói: “Ta là không biết ngươi sinh thời là cái dạng gì, chính là không phải cứ chết rồi thì có thể đứng đó diễu võ giương oai!”
“Ta Sở Niệm đích xác năng lực không bằng ngươi, nhưng mà…… Thật ngượng ngùng, ta rốt cuộc vẫn còn sống!”
“Ngươi mới vừa nói đuổi ma nhân cùng Hạn Bạt, xin lỗi, ta thật đúng là không hiểu được ý tứ trong lời nói của ngươi. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, có lẽ chờ vài thập niên nữa ta sau khi sống thọ và chết tại nhà, những cái gì cần minh bạch, ta tự nhiên sẽ không để sót! Cho nên, ngươi mang tâm tư đi quanh co lòng vòng châm chọc trước mặt người đàn ông của ta thì nên ngừng đi!”
Sở Niệm khí thế cường ngạnh nói một thôi một hồi, không chỉ có làm sắc mặt Tử Lam Sam càng ngày càng đen, còn làm cho Thương Sùng ngồi cạnh bên giật mình không thôi.
Nếu tình thế hiện tại mà gặp người khác, Thương Sùng cảm thấy cho dù có cho một vạn lá gan cũng không dám nói chuyện với quỷ tiên như vậy.
Trong phút chốc, tim Thương Sùng tâm bắt đầu đập mãnh liệt. Không thể tưởng tượng được mà nghiêng đầu nhìn Sở Niệm, hắn không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn đạt tâm tình mình lúc này.
Vốn nghĩ rằng lúc này bí mật của mình đã bị quỷ tiên kia thông báo thiên hạ nhưng lòng vòng một chốc đã bị nha đầu này bẻ queo.
Thương Sùng không biết nên nói là Sở Niệm là quá mức tin cậy với mình, hay là nên nói…… mình thật sự quá may mắn.
Người ngốc có phúc của người ngốc, những chữ vô cùng đơn giản này… hắn bắt đầu hoài nghi có phải hắn được tạo ra để giành riêng cho Sở Niệm hay không.
Trước kia Thương Sùng còn cảm thấy chính mình tương đối tàn nhẫn, nhưng là sau khi nghe xong những lời Sở Niệm vừa nói, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, Niệm nhi nhà hắn kỳ thật còn cường đại và phúc hắc hơn tất cả những gì hắn từng thấy.
Cô biết rất rõ ràng, muốn đạp người ta thì phải đạp ở đâu mới đau. Cô cũng vô cùng khí phách mà tuyên cáo cho bất cứ kẻ nào biết, hắn là của cô.
Vương bát, người đàn ông của cô, sống thọ và chết tại nhà, thậm chí chính là một câu ‘ta còn sống’, Thương Sùng đều rành mạch minh bạch, cô đây là dùng sức lực lớn nhất mà tát thẳng vào măt quỷ tiên kia!
Niệm nhi của hắn rất tuyệt không phải sao? Từ trước đến giờ, cô quyết đoán hơn bất cứ một cô gái nào có thể.
Tảng đá trong lòng rốt cuộc buông xuống, Thương Sùng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cùng Sở Niệm sóng vai.
Sở Niệm kiên định cùng hạnh phúc trong mắt Thương Sùng, đều làm Tử Lam Sam khó thở trong mắt đau đớn. Ngày xưa ấy, ả cũng kiên định như vậy đi theo bên người một người nam nhân. Nhưng mà…vì sao kết cục của ả lại như thế này.
Nha đầu kia xỏ xiên mà mắng, làm ả tức giận. Nhưng mà bọn họ sóng vai hạnh phúc lại làm cho Tử Lam Sam cảm thấy ghen ghét muốn mệnh!
Nghiến răng nghiến lợi mà cắn môi, sát ý trong mắt Tử Lam Sam càng ngày càng nặng, càng ngày càng lạnh.
“Ngươi cái đồ nanh nọc ngu xuẩn muốn chết! Chẳng lẽ cái gọi là ‘người đàn ông’ trong miệng ngươi kỳ thật đã sớm…”
“Liễu thị, không cần quá đáng!”
Tử Lam Sam phía dưới nói còn không kịp nói xong, đã bị Ngôn Chi Thanh cắt đứt.
Không biết tại sao, sau khi Ngôn Thanh Chi nghe những lời Sở Niệm nói, từ trên người cô và Thương Sùng thấy được hình ảnh của hắn và người yêu đang tuyệt vọng năm xưa.
Hắn không đơn thuần chỉ là vì mục đích của mình mà bảo hộ bọn họ, mà ngay thời điểm này, Ngôn Thanh Chi đã triệt để đem hai người họ trở thành bằng hữu của mình.
Không chớp mắt nhìn Tử Lam Sam đã cau mày nhíu mi, lời nói của Ngôn Thanh Chi cũng không giống lúc trước khách khí.
“Ta nói rồi, hai người bọn họ là bằng hữu do Ngôn mỗ ta mời tới. Ngươi muốn làm cái gì thì cũng đừng trách ta không bận tâm tới giao tế cùng ngươi trước đây!”
Nhìn Tử Lam Sam bằng ánh mắt lạnh lùng, Thương Sùng đã bắt đầu suy nghĩ chút nữa phải tra tấn ả thế nào.
Trực tiếp giết ả thì quá tiện nghi cho ả.
Chết cũng không chết được, sống cũng không sống được, như vậy mới tương đối có ý tứ không phải sao?
Thương Sùng hai mắt càng ngày càng lạnh, cảm xúSở Niệm c tựa hồ cũng đã đạt tới đỉnh điểm.
Không thể nhịn được nữa, cô nương đang tức sùi bọt mép liền đứng bật dậy trước ba người đang mang ba biểu tình khác nhau.
Trừng mắt nhìn nữ quỷ đang vui sướng khi thấy có người gặp họa, Sở Niệm cau mày, lạnh giọng quát lớn: “Trời có phạt thì phạt ngươi ấy! Rõ ràng là sớm nên đi địa phủ luân hồi, hiện tại lại ăn vạ trên đời này không đi. Ngươi cho rằng, ông trời bị mù sao? Hiện tại còn dám dõng dạc nói chúng ta, ngươi nha thật coi đuổi ma nhân đều là ăn chay hả?!”
Tử Lam Sam bị quát lớn, căn bản ả không nghĩ tới nữ nhân này mà dám cùng chính mình nói chuyện như vậy. Mới vừa còn lòng tràn đầy vui mừng muốn xem bọn họ là như thế nào khắc khẩu tươi cười, trong nháy mắt đã trở nên sửng sốt.
Thương Sùng cùng Ngôn Thanh Chi đều hoang mang, ban nãy bọn họ còn cho rằng nha đầu này đã biết cái gì…
Việc này, như thế nào càng tiến triển càng kỳ quái vậy?
…
Tính cách Tử Lam Sam, từ lúc còn sống cũng đã không phải một cái là người ôn nhu. Trải qua những năm tháng trong thanh lâu thì hạng người nào mà ả chưa từng gặp qua.
Dù là bán nghệ không bán thân, nhưng ả vốn xinh đẹp cùng khéo léo đưa đẩy nên vẫn được hưởng cuộc sống no đủ như trăng sao trên trời.
Ả vốn đầy kiêu ngạo chẳng qua do xuất thân không tốt mà thôi, thế nên sau khi trải qua bao chuyện rồi được người khác tương trợ trở thành quỷ tiên, Tử Lam Sam càng trở nên cuồng bạo và kiêu ngạo hơn.
Ả còn lưu lại nhân thế đúng là có mục đích, chẳng qua… mấy trăm năm qua dù là quỷ quái phương nào gặp ả cũng phải cung kinh, đừng nói là một lời nói nặng, căn bản là không có bất cứ kẻ nào giống như con nhóc này dám quát lớn với ả.
Sát ý màu tím bắt đầu dâng lên trong mắt ả, lạnh buốt mà nhìn Sở Niệm, mỉa mai: “Tiểu nha đầu, ở trong mắt ta, đuổi ma nhân thật đúng là ăn chay. Đừng nói hôm nay đứng ở chỗ này chính là ngươi, cho dù là tổ tiên của ngươi thì Tử Lam Sam ta cũng không thèm để trong mắt!”
Sở Niệm cáu lên, nữ quỷ này đúng là ngại sống quá đủ rồi sao?!
Cô khịt mũi, liếm môi, đảo mắt hừ lạnh “Ngươi không nhìn thấy thì cũng thật bình thường thôi, thực ra trên thế giới này cũng chỉ có vương bát mới có thể đánh đồng với ngươi thôi.”
Còn không phải là ở biến tướng khoe khoang chính mình sống lâu, pháp lực cao sao? Sở Niệm cô đây nếu cùng ả giống nhau, vậy thì rõ ràng là vương bát tinh đầu thai không phải là xong rồi sao!
Tựa hồ cảm thấy những lời này còn chưa đủ tổn hại, Sở Niệm dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Tử Lam Sam, tiếp tục cà lơ phất phơ mà nói: “Ta là không biết ngươi sinh thời là cái dạng gì, chính là không phải cứ chết rồi thì có thể đứng đó diễu võ giương oai!”
“Ta Sở Niệm đích xác năng lực không bằng ngươi, nhưng mà…… Thật ngượng ngùng, ta rốt cuộc vẫn còn sống!”
“Ngươi mới vừa nói đuổi ma nhân cùng Hạn Bạt, xin lỗi, ta thật đúng là không hiểu được ý tứ trong lời nói của ngươi. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, có lẽ chờ vài thập niên nữa ta sau khi sống thọ và chết tại nhà, những cái gì cần minh bạch, ta tự nhiên sẽ không để sót! Cho nên, ngươi mang tâm tư đi quanh co lòng vòng châm chọc trước mặt người đàn ông của ta thì nên ngừng đi!”
Sở Niệm khí thế cường ngạnh nói một thôi một hồi, không chỉ có làm sắc mặt Tử Lam Sam càng ngày càng đen, còn làm cho Thương Sùng ngồi cạnh bên giật mình không thôi.
Nếu tình thế hiện tại mà gặp người khác, Thương Sùng cảm thấy cho dù có cho một vạn lá gan cũng không dám nói chuyện với quỷ tiên như vậy.
Trong phút chốc, tim Thương Sùng tâm bắt đầu đập mãnh liệt. Không thể tưởng tượng được mà nghiêng đầu nhìn Sở Niệm, hắn không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn đạt tâm tình mình lúc này.
Vốn nghĩ rằng lúc này bí mật của mình đã bị quỷ tiên kia thông báo thiên hạ nhưng lòng vòng một chốc đã bị nha đầu này bẻ queo.
Thương Sùng không biết nên nói là Sở Niệm là quá mức tin cậy với mình, hay là nên nói…… mình thật sự quá may mắn.
Người ngốc có phúc của người ngốc, những chữ vô cùng đơn giản này… hắn bắt đầu hoài nghi có phải hắn được tạo ra để giành riêng cho Sở Niệm hay không.
Trước kia Thương Sùng còn cảm thấy chính mình tương đối tàn nhẫn, nhưng là sau khi nghe xong những lời Sở Niệm vừa nói, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, Niệm nhi nhà hắn kỳ thật còn cường đại và phúc hắc hơn tất cả những gì hắn từng thấy.
Cô biết rất rõ ràng, muốn đạp người ta thì phải đạp ở đâu mới đau. Cô cũng vô cùng khí phách mà tuyên cáo cho bất cứ kẻ nào biết, hắn là của cô.
Vương bát, người đàn ông của cô, sống thọ và chết tại nhà, thậm chí chính là một câu ‘ta còn sống’, Thương Sùng đều rành mạch minh bạch, cô đây là dùng sức lực lớn nhất mà tát thẳng vào măt quỷ tiên kia!
Niệm nhi của hắn rất tuyệt không phải sao? Từ trước đến giờ, cô quyết đoán hơn bất cứ một cô gái nào có thể.
Tảng đá trong lòng rốt cuộc buông xuống, Thương Sùng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cùng Sở Niệm sóng vai.
Sở Niệm kiên định cùng hạnh phúc trong mắt Thương Sùng, đều làm Tử Lam Sam khó thở trong mắt đau đớn. Ngày xưa ấy, ả cũng kiên định như vậy đi theo bên người một người nam nhân. Nhưng mà…vì sao kết cục của ả lại như thế này.
Nha đầu kia xỏ xiên mà mắng, làm ả tức giận. Nhưng mà bọn họ sóng vai hạnh phúc lại làm cho Tử Lam Sam cảm thấy ghen ghét muốn mệnh!
Nghiến răng nghiến lợi mà cắn môi, sát ý trong mắt Tử Lam Sam càng ngày càng nặng, càng ngày càng lạnh.
“Ngươi cái đồ nanh nọc ngu xuẩn muốn chết! Chẳng lẽ cái gọi là ‘người đàn ông’ trong miệng ngươi kỳ thật đã sớm…”
“Liễu thị, không cần quá đáng!”
Tử Lam Sam phía dưới nói còn không kịp nói xong, đã bị Ngôn Chi Thanh cắt đứt.
Không biết tại sao, sau khi Ngôn Thanh Chi nghe những lời Sở Niệm nói, từ trên người cô và Thương Sùng thấy được hình ảnh của hắn và người yêu đang tuyệt vọng năm xưa.
Hắn không đơn thuần chỉ là vì mục đích của mình mà bảo hộ bọn họ, mà ngay thời điểm này, Ngôn Thanh Chi đã triệt để đem hai người họ trở thành bằng hữu của mình.
Không chớp mắt nhìn Tử Lam Sam đã cau mày nhíu mi, lời nói của Ngôn Thanh Chi cũng không giống lúc trước khách khí.
“Ta nói rồi, hai người bọn họ là bằng hữu do Ngôn mỗ ta mời tới. Ngươi muốn làm cái gì thì cũng đừng trách ta không bận tâm tới giao tế cùng ngươi trước đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.