Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 192: Phu Xướng Phụ Tùy
Trì Đường
27/08/2019
“Cẩm Mặc, ngươi đừng đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!” Hoa Lệ cũng
xù lông, thở phì phì từ trên đùi Thương Sùng nhảy xuống. Không cam lòng
yếu thế mà trừng mắt nổi giận đùng đùng y như Cẩm Mặc, cả người mang bộ
dạng giương cung bạt kiếm.
Ngồi ở trên ghế, Thương Sùng xoa xoa trán, hắn không rõ hai con mèo này có vậy mà cũng có thể cãi nhau.
Ngửa đầu đem ly rượu vang đỏ uống xong, hắn khom lưng tách Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang định lao vào đánh nhau ra.
Không hề để ý hình tượng túm lưng chúng xách lên, Thương Sùng phủi tay, ‘ bộp ’ một tiếng ném ra khỏi phòng.
Cũng mặc kệ hai con mèo lúc này trên mặt biểu tình ra sao, Thương Sùng đóng cửa trước nói: “Về sau hai người các ngươi không được tiến vào phòng ta, tránh làm cho trên sàn nhà đều là lông mèo.”
……
Buổi chiều ngày kết tiếp, Sở Niệm nghỉ ngơi no đủ, lúc này đang đứng ở trên lôi đài. Nai nịt gọn gàng, quần soóc, dáng vẻ làm người ta muốn chảy máu mũi, nhưng cũng làm cho cô có vẻ chuyên nghiệp rất nhiều.
Rất là khiêu khích trề môi với Vương Lượng trước mặt, Sở Niệm nói: “Chút nữa em có mạnh tay, anh cũng đừng trách em.”
Vương Lượng nhún vai. “Em cũng vậy nha, rốt cuộc quyền cước không có mắt, em nhớ thông cảm cho anh nhiều hơn.”
Quay đầu nhìn Thương Sùng mặc cả bộ đồ thể thao màu trắng, Vương Lượng nói: “Thần tượng, anh làm trọng tài cho chúng tôi nhá?”
Dựa vào bao cát bên cạnh, Thương Sùng nhướng mày. “Ngươi không sợ ta thiên vị nha đầu kia ư?”
“Không sợ, ta tin tưởng ngươi làm người vẫn thực công chính, rất có nguyên tắc.” Vương Lượng vuốt mông ngựa, a dua cười.
“Này, ngươi nói sai rồi, chỉ cần là việc có liên quan đến Sở Niệm, ta đây liền thật sự thực không công chính, thực không có nguyên tắc.”
“Không phải đâu…” Vương Lượng khoa trương giương miệng, nhìn Sở Niệm đang phì cười, lại nhìn Thương Sùng mắt đầy ý cười.
Editor : Meo_mup
“Thần tượng, chúng ta là phải làm một mỹ nam tử không coi trọng nữ sắc. Ở trên lôi đài chỉ có thể có đối thủ, mặt khác đều là phấn hồng bộ xương khô.”
Sở Niệm đạp chân Vương Lượng. “Sao trước giờ em không phát hiện anh dẻo mỏ vậy hả? Còn phấn hồng bộ xương khô đồ, coi em chút nữa biến anh thành đầu heo phù nè.”
Thương Sùng cũng cười, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Niệm trên lôi đài, sau đó nói với Vương Lượng: “Kỳ thật ta mới nói rồi, ngươi còn không có nghe ra. Ta là đối với mọi việc của Sở Niệm sẽ không có nguyên tắc, nhưng là ta cho rằng cô ấy đối phó ngươi, vẫn là dư sức.”
Hắn nói: “Hiện tại còn muốn hay không ta làm trọng tài cho các ngươi?”
Vương Lượng bất mãn, chẹp miệng gật đầu.
Đặt chai nước khoáng trong tay sang một bên, Thương Sùng nhấc chân leo lên lôi đài. Rất là quyến luyến nghiêng đầu nhìn Sở Niệm, hắn nói: “OK, vậy bắt đầu đi.”
Vương Lượng từ nhỏ đã bắt đầu học tập võ thuật, lúc ở trường cảnh sát, hắn rất có cơ hội gia nhập bộ đội đặc chủng. Chẳng qua hắn là kẻ khá cố chấp, vì muốn học tập Tô Lực nên mới trở thành cảnh sát nhân dân bình thường.
Lần trước lúc đối phó cẩu linh, cũng đã nhìn thấy thân thủ của Thương Sùng cùng Sở Niệm. Nha đầu này dù là ra quyền hay nhấc chân, đều có một ít bóng dáng Taekwondo. Tuy không tính là cao thủ chân chính, nhưng cũng có thể đối phó được người bình thường.
Vương Lượng cảm thấy, hắn vẫn rất có lòng tin có thể thắng được Sở Niệm.
Hai người vừa mới cười giỡn không đứng đắn, vào lúc này đã hoàn toàn nghiêm túc lên.
Tung chân, né đòn, khi mới bắt đầu giao chiến, các giao thủ đều chỉ là thử phản ứng đối phương một chút mà thôi.
Sau khi thăm dò xong, Vương Lượng cùng Sở Niệm bắt đầu chân chính giao phong.
Cho dù mình mạnh, nhưng Vương Lượng cũng không yếu. Cái này làm cho Sở Niệm vẫn luôn khinh địch hơi chút cảm thấy giật mình.
Thành thạo mà né đòn tấn công của hắn, Sở Niệm bên môi gợi lên một tua ý vị thâm trường tươi cười.
Nhìn như bị người nam nhân này bức tới góc sàn đấu, Sở Niệm lợi dụng sức bật của cọc mềm, vọt đến phía sau Vương Lượng.
Từ thủ thành công, lấy lùi làm tiến.
Thương Sùng lùi lại mép sàn đấu, quét mắt nhìn mọi người kéo lại xem ngày càng đông, trong đôi mắt đen hiện rõ vẻ tự hào.
Nữ nhân của hắn trước nay đều rất tuyệt, mặc kệ là làm bất cứ chuyện gì, cô đều có biện pháp của chính mình!
Thúc cùi chỏ, quét ngang, đấm móc, đá xoay…
Những động tác vốn dĩ có vẻ rất ngang ngược, hơn nữa càng không làm cho người ta thấy đẹp, lại bị Sở Niệm tạo ra một loại cảm giác khác.
Cô xuất kích càng lúc càng nhanh, Vương Lượng tránh né cũng àng ngày càng cố hết sức. Một lúc sao, nắm tay Sở Niệm vung vào mặt hắn.
‘ chát ’ mọi người hít hà một hơi.
Mặt Vương Lượng bắt đầu sưng đỏ lên, đấm này của Sở Niệm đủ biết lực bao nhiêu.
Trở tay giữ chặt Vương Lượng đang loạng choạng, Sở Niệm thúc một cước về phía bụng hắn.
Đứng trên cao nhìn xuống Vương Lượng đang nằm xoài trong góc, Sở Niệm xoay xoay cổ tay. “Còn muốn đánh nữa không?”
Người dưới đài đều bị cước này của Sở Niệm làm hết hồn, sửng sốt vài giây rồi mới hồi phục tinh thần lại hoan hô.
“Đánh quá tuyệt vời!”
“Soái ca, ta nếu là ngươi, ta tuyệt đối không đứng dậy.”
“Mỹ nữ, cô có thu đồ đệ không?!”
“Anh em, ngươi mau đứng lên làm cho nam nhân chúng ta vẻ vang!”
“Cố lên anh giai! Cả nhà ủng hộ anh nè!”
Hết đợt này đến đợt khác mọi người hô hào làm Vương Lượng cau mày, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Hắn một lần nữa đứng lên, hắn cũng không phải loại người dễ dàng chịu thua người khác đâu!
Vương Lượng nói: “Đương nhiên muốn tiếp tục, chưa tới lúc cuối cùng, ai thắng ai thua còn không biết đâu!”
Sở Niệm câu môi, làm ra tư thế xin mời.
Trên đài đánh hết sức, ý chí chiến đấu của Vương Lượng cùng Sở Niệm đều bị đối phương hoàn toàn đánh thức. Bọn họ không hề đem trận này tỷ thí coi như trò chơi, mà là bắt đầu nghiêm túc đem đối phương trở thành đối thủ.
Vương Lượng cũng không tin, Sở Niệm với thể lực của một cô nương có thể so sánh với chính mình!
Coi như quyền cước hắn có chút thua Sở Niệm, nhưng so thể lực, hắn chắc có thể thắng đi?
Cũng không hề giống lúc trước nghênh diện công kích, Vương Lượng đổi sang chiến thuật vu hồi.
Rất có hứng thú sờ sờ mũi, Thương Sùng nhìn về phía Sở Niệm trên lôi đài. “Gia hỏa này muốn kéo dài để so thể lực đó, nếu không em không muốn thua, vậy thì em phải mau chóng nghĩ cách.”
“Thần tượng, không chơi trò bên ngoài nhắc nhở .” Vương Lượng ngây thơ, bị Thương Sùng thành công di dời lực chú ý.
Trên lôi đài tỷ thí vốn dĩ không được phân tâm, Sở Niệm bắt lấy thời cơ, nhấc chân tặng Vương Lượng một cú đá xoay thật xinh đẹp.
“Đẹp quá!” Dưới đài, người xem sôi nổi la lên một tiếng.
Xoa xoa mặt còn đang đau rát, Vương Lượng vô cùng ủy khuất nhìn Sở Niệm đứng ở trước mặt. “Mấy người sao lại chơi ăn gian vậy.”
Sở Niệm cười, rất vô tội chớp chớp đôi mắt với hắn. “Có sao? Em nhớ rõ em có kêu anh đi để ý Thương Sùng đâu nào.”
Thương Sùng cười nhạt. “Ta nói câu kia cũng không phải nói với ngươi, là tự ngươi đi nghe, ta cũng không có biện pháp mà.”
Ngồi ở trên ghế, Thương Sùng xoa xoa trán, hắn không rõ hai con mèo này có vậy mà cũng có thể cãi nhau.
Ngửa đầu đem ly rượu vang đỏ uống xong, hắn khom lưng tách Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang định lao vào đánh nhau ra.
Không hề để ý hình tượng túm lưng chúng xách lên, Thương Sùng phủi tay, ‘ bộp ’ một tiếng ném ra khỏi phòng.
Cũng mặc kệ hai con mèo lúc này trên mặt biểu tình ra sao, Thương Sùng đóng cửa trước nói: “Về sau hai người các ngươi không được tiến vào phòng ta, tránh làm cho trên sàn nhà đều là lông mèo.”
……
Buổi chiều ngày kết tiếp, Sở Niệm nghỉ ngơi no đủ, lúc này đang đứng ở trên lôi đài. Nai nịt gọn gàng, quần soóc, dáng vẻ làm người ta muốn chảy máu mũi, nhưng cũng làm cho cô có vẻ chuyên nghiệp rất nhiều.
Rất là khiêu khích trề môi với Vương Lượng trước mặt, Sở Niệm nói: “Chút nữa em có mạnh tay, anh cũng đừng trách em.”
Vương Lượng nhún vai. “Em cũng vậy nha, rốt cuộc quyền cước không có mắt, em nhớ thông cảm cho anh nhiều hơn.”
Quay đầu nhìn Thương Sùng mặc cả bộ đồ thể thao màu trắng, Vương Lượng nói: “Thần tượng, anh làm trọng tài cho chúng tôi nhá?”
Dựa vào bao cát bên cạnh, Thương Sùng nhướng mày. “Ngươi không sợ ta thiên vị nha đầu kia ư?”
“Không sợ, ta tin tưởng ngươi làm người vẫn thực công chính, rất có nguyên tắc.” Vương Lượng vuốt mông ngựa, a dua cười.
“Này, ngươi nói sai rồi, chỉ cần là việc có liên quan đến Sở Niệm, ta đây liền thật sự thực không công chính, thực không có nguyên tắc.”
“Không phải đâu…” Vương Lượng khoa trương giương miệng, nhìn Sở Niệm đang phì cười, lại nhìn Thương Sùng mắt đầy ý cười.
Editor : Meo_mup
“Thần tượng, chúng ta là phải làm một mỹ nam tử không coi trọng nữ sắc. Ở trên lôi đài chỉ có thể có đối thủ, mặt khác đều là phấn hồng bộ xương khô.”
Sở Niệm đạp chân Vương Lượng. “Sao trước giờ em không phát hiện anh dẻo mỏ vậy hả? Còn phấn hồng bộ xương khô đồ, coi em chút nữa biến anh thành đầu heo phù nè.”
Thương Sùng cũng cười, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Niệm trên lôi đài, sau đó nói với Vương Lượng: “Kỳ thật ta mới nói rồi, ngươi còn không có nghe ra. Ta là đối với mọi việc của Sở Niệm sẽ không có nguyên tắc, nhưng là ta cho rằng cô ấy đối phó ngươi, vẫn là dư sức.”
Hắn nói: “Hiện tại còn muốn hay không ta làm trọng tài cho các ngươi?”
Vương Lượng bất mãn, chẹp miệng gật đầu.
Đặt chai nước khoáng trong tay sang một bên, Thương Sùng nhấc chân leo lên lôi đài. Rất là quyến luyến nghiêng đầu nhìn Sở Niệm, hắn nói: “OK, vậy bắt đầu đi.”
Vương Lượng từ nhỏ đã bắt đầu học tập võ thuật, lúc ở trường cảnh sát, hắn rất có cơ hội gia nhập bộ đội đặc chủng. Chẳng qua hắn là kẻ khá cố chấp, vì muốn học tập Tô Lực nên mới trở thành cảnh sát nhân dân bình thường.
Lần trước lúc đối phó cẩu linh, cũng đã nhìn thấy thân thủ của Thương Sùng cùng Sở Niệm. Nha đầu này dù là ra quyền hay nhấc chân, đều có một ít bóng dáng Taekwondo. Tuy không tính là cao thủ chân chính, nhưng cũng có thể đối phó được người bình thường.
Vương Lượng cảm thấy, hắn vẫn rất có lòng tin có thể thắng được Sở Niệm.
Hai người vừa mới cười giỡn không đứng đắn, vào lúc này đã hoàn toàn nghiêm túc lên.
Tung chân, né đòn, khi mới bắt đầu giao chiến, các giao thủ đều chỉ là thử phản ứng đối phương một chút mà thôi.
Sau khi thăm dò xong, Vương Lượng cùng Sở Niệm bắt đầu chân chính giao phong.
Cho dù mình mạnh, nhưng Vương Lượng cũng không yếu. Cái này làm cho Sở Niệm vẫn luôn khinh địch hơi chút cảm thấy giật mình.
Thành thạo mà né đòn tấn công của hắn, Sở Niệm bên môi gợi lên một tua ý vị thâm trường tươi cười.
Nhìn như bị người nam nhân này bức tới góc sàn đấu, Sở Niệm lợi dụng sức bật của cọc mềm, vọt đến phía sau Vương Lượng.
Từ thủ thành công, lấy lùi làm tiến.
Thương Sùng lùi lại mép sàn đấu, quét mắt nhìn mọi người kéo lại xem ngày càng đông, trong đôi mắt đen hiện rõ vẻ tự hào.
Nữ nhân của hắn trước nay đều rất tuyệt, mặc kệ là làm bất cứ chuyện gì, cô đều có biện pháp của chính mình!
Thúc cùi chỏ, quét ngang, đấm móc, đá xoay…
Những động tác vốn dĩ có vẻ rất ngang ngược, hơn nữa càng không làm cho người ta thấy đẹp, lại bị Sở Niệm tạo ra một loại cảm giác khác.
Cô xuất kích càng lúc càng nhanh, Vương Lượng tránh né cũng àng ngày càng cố hết sức. Một lúc sao, nắm tay Sở Niệm vung vào mặt hắn.
‘ chát ’ mọi người hít hà một hơi.
Mặt Vương Lượng bắt đầu sưng đỏ lên, đấm này của Sở Niệm đủ biết lực bao nhiêu.
Trở tay giữ chặt Vương Lượng đang loạng choạng, Sở Niệm thúc một cước về phía bụng hắn.
Đứng trên cao nhìn xuống Vương Lượng đang nằm xoài trong góc, Sở Niệm xoay xoay cổ tay. “Còn muốn đánh nữa không?”
Người dưới đài đều bị cước này của Sở Niệm làm hết hồn, sửng sốt vài giây rồi mới hồi phục tinh thần lại hoan hô.
“Đánh quá tuyệt vời!”
“Soái ca, ta nếu là ngươi, ta tuyệt đối không đứng dậy.”
“Mỹ nữ, cô có thu đồ đệ không?!”
“Anh em, ngươi mau đứng lên làm cho nam nhân chúng ta vẻ vang!”
“Cố lên anh giai! Cả nhà ủng hộ anh nè!”
Hết đợt này đến đợt khác mọi người hô hào làm Vương Lượng cau mày, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Hắn một lần nữa đứng lên, hắn cũng không phải loại người dễ dàng chịu thua người khác đâu!
Vương Lượng nói: “Đương nhiên muốn tiếp tục, chưa tới lúc cuối cùng, ai thắng ai thua còn không biết đâu!”
Sở Niệm câu môi, làm ra tư thế xin mời.
Trên đài đánh hết sức, ý chí chiến đấu của Vương Lượng cùng Sở Niệm đều bị đối phương hoàn toàn đánh thức. Bọn họ không hề đem trận này tỷ thí coi như trò chơi, mà là bắt đầu nghiêm túc đem đối phương trở thành đối thủ.
Vương Lượng cũng không tin, Sở Niệm với thể lực của một cô nương có thể so sánh với chính mình!
Coi như quyền cước hắn có chút thua Sở Niệm, nhưng so thể lực, hắn chắc có thể thắng đi?
Cũng không hề giống lúc trước nghênh diện công kích, Vương Lượng đổi sang chiến thuật vu hồi.
Rất có hứng thú sờ sờ mũi, Thương Sùng nhìn về phía Sở Niệm trên lôi đài. “Gia hỏa này muốn kéo dài để so thể lực đó, nếu không em không muốn thua, vậy thì em phải mau chóng nghĩ cách.”
“Thần tượng, không chơi trò bên ngoài nhắc nhở .” Vương Lượng ngây thơ, bị Thương Sùng thành công di dời lực chú ý.
Trên lôi đài tỷ thí vốn dĩ không được phân tâm, Sở Niệm bắt lấy thời cơ, nhấc chân tặng Vương Lượng một cú đá xoay thật xinh đẹp.
“Đẹp quá!” Dưới đài, người xem sôi nổi la lên một tiếng.
Xoa xoa mặt còn đang đau rát, Vương Lượng vô cùng ủy khuất nhìn Sở Niệm đứng ở trước mặt. “Mấy người sao lại chơi ăn gian vậy.”
Sở Niệm cười, rất vô tội chớp chớp đôi mắt với hắn. “Có sao? Em nhớ rõ em có kêu anh đi để ý Thương Sùng đâu nào.”
Thương Sùng cười nhạt. “Ta nói câu kia cũng không phải nói với ngươi, là tự ngươi đi nghe, ta cũng không có biện pháp mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.