Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 425: Sao Lại Có Thể?!
Trì Đường
04/11/2019
Sách Thượng cổ từng ghi lại, Thần Thú này vốn tên là Phệ Hồn
Thú, là một con thú có thân thể khổng lồ, vừa giống chó vừa giống trâu,
là một sinh vật kỳ lạ.
Nó có lông tơ và tứ chi cứng như ngao khuyển, cặp mắt đỏ tươi như máu, trên trán có một cặp sừng sắc bén.
Nó nặng hơn trăm cân, chỉ rống một tiếng thôi thì vạn quỷ tại địa phủ đều thần phục. Sát khí trên người nó còn mạnh hơn ngàn vạn quỷ tiên gộp lại, tuổi tác của nó còn lớn hơn Thương Sùng vài phần.
Nếu không phải mấy ngàn năm trước chính mình may mắn cùng Minh Vương đánh cuộc, Thương Sùng phỏng chừng, hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy Tu La Thú không bị phong ấn.
Chính là bởi vì bất đồng cùng phàm vật, cho nên Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc, Sở Niệm cùng nàng bà cô đều không có nhìn ra manh mối của Bánh Trôi.
Đem thần thú mà ác quỷ nghe tên đã sợ vỡ mật biến thành như vậy, Minh Vương đại nhân à, ngươi chẳng lẽ không đau lòng sao?
Thân là Mèo yêu, thời gian tu luyện cũng như tu vi Hoa Lệ không bằng Cẩm Mặc cho nên khi Bánh Trôi gầm nhẹ thì trong nội tâm cô nàng sẽ xuất hiên cảm giác bị ‘ăn’.
Thế gian vạn vật vốn dĩ có năng lực kiềm chế lẫn nhau, đặc biệt là lực uy hiếp cùng thực lực cùng tồn tại của cường giả, đi chỗ nào cũng đều sẽ làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Rũ mắt nhìn mắt Tu La thú còn chút nghe lời đang nằm cạnh mình, Thương Sùng lần đầu tiên cảm thán, thân là kẻ ở ngoài Lục Đạo là Hạn Bạt kỳ thật cũng coi có chỗ lợi.
Xem ra gia hỏa này trí nhớ không tồi, còn nhận ra mình. Thương Sùng ra hiệu bảo Cẩm Mặc mang tới chút đồ, sau đó đút tinh phách lệ quỷ cho Bánh Trôi.
Rốt cuộc có thể ăn món mình thích, Bánh Trôi ăn no tới ợ lên, thoải mái ngoáy đuôi với Thương Sùng.
Quả nhiên sau khi linh lực bị phong ấn, nó hành động cũng thay đổi không ít. Cái gia hỏa này gió chiều nào theo chiều ấy… Thật đúng là chẳng giống chủ nhân nó chút nào.
Sau khi nghe chủ nhân nói xong, Hoa Lệ cảm giác cả người đều không ổn. “Chủ nhân, nếu người nói nó là địa phủ Tu La thú. Vậy tại sao… giờ nó thành ra thế này?”
“Rất đơn giản, bị phong ấn.” Ngồi ở một bên Cẩm Mặc ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, nữ nhân này rốt cuộc có hay không dụng tâm nghe chủ nhân nói a.
Hoa Lệ buồn bực, trừng mắt với Cẩm Mặc một cái. “Ta đương nhiên biết nó là bị phong ấn, chính là Minh Vương phong ấn nó, đến tột cùng là vì cái gì?”
Vấn đề như vậy hiển nhiên làm Thương Sùng cũng không biết trả lời như thế nào, bất đắc dĩ mà dùng ngón tay bóp cằm, sau đó mở miệng hỏi. “Tốt xấu ngươi cũng là thần thú chấp chưởng hình phạt địa phủ, hiện tại lưu lạc thành như vậy, chủ nhân của ngươi thật là nhẫn tâm.”
Người với chó đối thoại luôn vô cùng buồn cười, Hoa Lệ cũng bắt đầu hoài nghi hành động của chủ nhân mình… Bánh Trôi cũng có chút phản ứng.
“Gấu…”
Một tiếng chó sủa làm phòng khách như bay qua một đàn quạ đen, rồi lại trầm mặc.
Thật sự nhịn không được Hoa Lệ cúi đầu xuống, cô thật không thể tin được chủ nhân có lúc… kém tới vậy.
Thập phần nỗ lực làm giọng mình bình tĩnh một ít, nhưng mà hai vai run rẩy kia vẫn là triệt triệt để để bán đứng nàng. Hoa Lệ nói: “Chủ nhân ngài đừng nhụt chí, có lẽ Bánh Trôi bị phong ấn lâu rồi… Ngôn ngữ công năng cũng có khuyết tật.”
Gia hỏa này là biến tướng cười nhạo chính mình sao? Thương Sùng nhướng mày, Bánh Trôi đang ở chân hắn liền nhe răng đe dọa.
Hoa Lệ mới vừa rồi còn nín cười, trong nháy mắt ‘quéo’ hẳn, nắm chặt cánh tay Cẩm Mặc, sau đó đem giấu mặt ở sau. “Chủ nhân, Hoa Lệ biết sai rồi.”
Không cần làm gì cũng có hiệu quả như vậy, Thương Sùng tỏ vẻ hắn rất vừa lòng. Khen ngợi vỗ vỗ bánh trôi đầu, hắn sau dựa vào sô pha, mở miệng nói: “Minh Vương có thể đem nó an bài ở bên người Sở Niệm, nhất định có đạo lý của hắn. Tuy rằng năng lực không bằng trước kia, nhưng là khứu giác nhạy bén này của nó không ai có thể so sánh.”
“Chủ nhân, ngài là cho rằng Minh Vương đại nhân cử… Là trợ giúp chúng ta sao?” Cẩm Mặc trầm ngâm nửa ngày, trừ bỏ điều này, hắn thật đúng là không thể nghĩ ra lý do nào an bài thần thú ở nhân gian.
“Trợ giúp, ta xem ra là chưa chắc.” Thương Sùng ý vị không rõ mà cười một cái. “Rốt cuộc cáo già xảo quyệt Minh Vương kia chưa từng là một chủ nhân thiện tâm.”
Nghe thấy người khác nói chủ nhân mình như vậy, mắt Bánh Trôi lộ ra hung tướng, đứng dậy xù lông.
Đáng tiếc nó còn chưa kịp sủa thì uy thì đã bị người ta dùng tay đánh lên đầu một cái.
Nó đáng thương bò lại chỗ cũ, Bánh Trôi thút thít: Chủ nhân… người ta bị ủy khuất.
Phản ứng như vậy làm cho Hoa Lệ cười phá lên, cô không tưởng tượng được Tu La Thú lại có mặt như vậy.
Ba người đem chuyện sau đó ra thương lượng một lần, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Thương Sùng đã nhận ra ngoài cửa sổ tựa hồ có một cái điểm sáng chập chờn.
Phất tay đem con hạc giấy chộp vào trong lòng bàn tay, Thương Sùng nhìn chữ viết bên trên, cau mày.
“Chủ nhân…” Cẩm Mặc nhận thấy được sự tình có chút không đúng, hắn tiến lên một bước, ánh mắt sâu xa mà trầm ổn.
Thương Sùng đem hạc giấy xem xong trở tay thiêu hủy, đem Bánh Trôi đuổi đi, sau đó lại lần nữa ngồi trở lại trên sô pha.
“Ta vẫn nghĩ bà nội Sở Niệm tại sao lại đột nhiên đồng ý đưa nàng tới chỗ này của ta, hóa ra không chỉ có Sở Niệm, Sở gia thần minh tựa hồ cũng xảy ra vấn đề.”
Thương Sùng nói làm Cẩm Mặc sửng sốt một chút, đồng thời cũng làm biểu tình Hoa Lệ biến nghiêm túc lên.
Những ánh mắt khó hiểu tập trung trên người hắn, Thương Sùng nhìn xuống mở miệng nói:
“Lúc trước Sở Niệm có đắc tội một quỷ sai địa phủ, lão gia hỏa kia chắc là nhân dịp Minh Vương đi vắng nên lợi dụng chức quyền, trả đũa Sở Niệm.”
“Theo đạo lý mà nói Sở gia mặc kệ trong ngoài, đều có tổ tiên Sở gia phù hộ. Nhưng mà đêm qua, một cái ác quỷ thế nhưng có thể công khai dán ở ngoài cửa sổ phòng Sở Niệm.”
“Là gã quỷ sai kia động tay trên lệ quỷ sao?” Cẩm Mặc ngồi ngay ngắn, nghĩ nghĩ hỏi: “Người cũng biết, nếu gã có thể thả bọn họ ra, như vậy cũng tự nhiên hiểu được thủ đoạn Sở gia.”
“Động tay chân cũng không đến mức như vậy đi?” Hoa Lệ nhăn trán, biểu tình thập phần nghiêm túc. “Chẳng lẽ Sở gia tổ tiên đều không bằng lệ quỷ sao?”
Tốt xấu cũng là thế gia đuổi ma mấy trăm năm, Sở gia tổ tiên che chở hẳn là không có khả năng yếu ớt như vậy đi…
“Không hẳn là không có khả năng……” Thương Sùng giương mắt, trầm mặc vài giây nói: “Những cái đó cái gọi là tổ tiên khoanh tay đứng nhìn.”
“Vì cái gì?!”
Thương Sùng nói: “Bà nội Sở Niệm cũng là Sở gia đuổi ma truyền nhân, hiện tại không chỉ có lợi dụng Sở gia bí pháp, lại còn trở thành quỷ tiên. Phỏng chừng là những cái đó ‘trưởng bối’ cảm thấy gia tộc xuất hiện chuyện như vậy thực mất mặt, cho nên ở trong một đêm… Bọn họ động thủ đối Sở gia che chở hiện tại giảm bớt không ít.”
“Làm sao có thể như vậy được chứ?!” Hoa Lệ tức giận. “Mặc kệ bà nội Sở Niệm như thế nào làm, bọn họ Sở gia cũng nên bảo hộ truyền nhân duy nhất hiện tại còn lại chứ!”
Nó có lông tơ và tứ chi cứng như ngao khuyển, cặp mắt đỏ tươi như máu, trên trán có một cặp sừng sắc bén.
Nó nặng hơn trăm cân, chỉ rống một tiếng thôi thì vạn quỷ tại địa phủ đều thần phục. Sát khí trên người nó còn mạnh hơn ngàn vạn quỷ tiên gộp lại, tuổi tác của nó còn lớn hơn Thương Sùng vài phần.
Nếu không phải mấy ngàn năm trước chính mình may mắn cùng Minh Vương đánh cuộc, Thương Sùng phỏng chừng, hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy Tu La Thú không bị phong ấn.
Chính là bởi vì bất đồng cùng phàm vật, cho nên Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc, Sở Niệm cùng nàng bà cô đều không có nhìn ra manh mối của Bánh Trôi.
Đem thần thú mà ác quỷ nghe tên đã sợ vỡ mật biến thành như vậy, Minh Vương đại nhân à, ngươi chẳng lẽ không đau lòng sao?
Thân là Mèo yêu, thời gian tu luyện cũng như tu vi Hoa Lệ không bằng Cẩm Mặc cho nên khi Bánh Trôi gầm nhẹ thì trong nội tâm cô nàng sẽ xuất hiên cảm giác bị ‘ăn’.
Thế gian vạn vật vốn dĩ có năng lực kiềm chế lẫn nhau, đặc biệt là lực uy hiếp cùng thực lực cùng tồn tại của cường giả, đi chỗ nào cũng đều sẽ làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Rũ mắt nhìn mắt Tu La thú còn chút nghe lời đang nằm cạnh mình, Thương Sùng lần đầu tiên cảm thán, thân là kẻ ở ngoài Lục Đạo là Hạn Bạt kỳ thật cũng coi có chỗ lợi.
Xem ra gia hỏa này trí nhớ không tồi, còn nhận ra mình. Thương Sùng ra hiệu bảo Cẩm Mặc mang tới chút đồ, sau đó đút tinh phách lệ quỷ cho Bánh Trôi.
Rốt cuộc có thể ăn món mình thích, Bánh Trôi ăn no tới ợ lên, thoải mái ngoáy đuôi với Thương Sùng.
Quả nhiên sau khi linh lực bị phong ấn, nó hành động cũng thay đổi không ít. Cái gia hỏa này gió chiều nào theo chiều ấy… Thật đúng là chẳng giống chủ nhân nó chút nào.
Sau khi nghe chủ nhân nói xong, Hoa Lệ cảm giác cả người đều không ổn. “Chủ nhân, nếu người nói nó là địa phủ Tu La thú. Vậy tại sao… giờ nó thành ra thế này?”
“Rất đơn giản, bị phong ấn.” Ngồi ở một bên Cẩm Mặc ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, nữ nhân này rốt cuộc có hay không dụng tâm nghe chủ nhân nói a.
Hoa Lệ buồn bực, trừng mắt với Cẩm Mặc một cái. “Ta đương nhiên biết nó là bị phong ấn, chính là Minh Vương phong ấn nó, đến tột cùng là vì cái gì?”
Vấn đề như vậy hiển nhiên làm Thương Sùng cũng không biết trả lời như thế nào, bất đắc dĩ mà dùng ngón tay bóp cằm, sau đó mở miệng hỏi. “Tốt xấu ngươi cũng là thần thú chấp chưởng hình phạt địa phủ, hiện tại lưu lạc thành như vậy, chủ nhân của ngươi thật là nhẫn tâm.”
Người với chó đối thoại luôn vô cùng buồn cười, Hoa Lệ cũng bắt đầu hoài nghi hành động của chủ nhân mình… Bánh Trôi cũng có chút phản ứng.
“Gấu…”
Một tiếng chó sủa làm phòng khách như bay qua một đàn quạ đen, rồi lại trầm mặc.
Thật sự nhịn không được Hoa Lệ cúi đầu xuống, cô thật không thể tin được chủ nhân có lúc… kém tới vậy.
Thập phần nỗ lực làm giọng mình bình tĩnh một ít, nhưng mà hai vai run rẩy kia vẫn là triệt triệt để để bán đứng nàng. Hoa Lệ nói: “Chủ nhân ngài đừng nhụt chí, có lẽ Bánh Trôi bị phong ấn lâu rồi… Ngôn ngữ công năng cũng có khuyết tật.”
Gia hỏa này là biến tướng cười nhạo chính mình sao? Thương Sùng nhướng mày, Bánh Trôi đang ở chân hắn liền nhe răng đe dọa.
Hoa Lệ mới vừa rồi còn nín cười, trong nháy mắt ‘quéo’ hẳn, nắm chặt cánh tay Cẩm Mặc, sau đó đem giấu mặt ở sau. “Chủ nhân, Hoa Lệ biết sai rồi.”
Không cần làm gì cũng có hiệu quả như vậy, Thương Sùng tỏ vẻ hắn rất vừa lòng. Khen ngợi vỗ vỗ bánh trôi đầu, hắn sau dựa vào sô pha, mở miệng nói: “Minh Vương có thể đem nó an bài ở bên người Sở Niệm, nhất định có đạo lý của hắn. Tuy rằng năng lực không bằng trước kia, nhưng là khứu giác nhạy bén này của nó không ai có thể so sánh.”
“Chủ nhân, ngài là cho rằng Minh Vương đại nhân cử… Là trợ giúp chúng ta sao?” Cẩm Mặc trầm ngâm nửa ngày, trừ bỏ điều này, hắn thật đúng là không thể nghĩ ra lý do nào an bài thần thú ở nhân gian.
“Trợ giúp, ta xem ra là chưa chắc.” Thương Sùng ý vị không rõ mà cười một cái. “Rốt cuộc cáo già xảo quyệt Minh Vương kia chưa từng là một chủ nhân thiện tâm.”
Nghe thấy người khác nói chủ nhân mình như vậy, mắt Bánh Trôi lộ ra hung tướng, đứng dậy xù lông.
Đáng tiếc nó còn chưa kịp sủa thì uy thì đã bị người ta dùng tay đánh lên đầu một cái.
Nó đáng thương bò lại chỗ cũ, Bánh Trôi thút thít: Chủ nhân… người ta bị ủy khuất.
Phản ứng như vậy làm cho Hoa Lệ cười phá lên, cô không tưởng tượng được Tu La Thú lại có mặt như vậy.
Ba người đem chuyện sau đó ra thương lượng một lần, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Thương Sùng đã nhận ra ngoài cửa sổ tựa hồ có một cái điểm sáng chập chờn.
Phất tay đem con hạc giấy chộp vào trong lòng bàn tay, Thương Sùng nhìn chữ viết bên trên, cau mày.
“Chủ nhân…” Cẩm Mặc nhận thấy được sự tình có chút không đúng, hắn tiến lên một bước, ánh mắt sâu xa mà trầm ổn.
Thương Sùng đem hạc giấy xem xong trở tay thiêu hủy, đem Bánh Trôi đuổi đi, sau đó lại lần nữa ngồi trở lại trên sô pha.
“Ta vẫn nghĩ bà nội Sở Niệm tại sao lại đột nhiên đồng ý đưa nàng tới chỗ này của ta, hóa ra không chỉ có Sở Niệm, Sở gia thần minh tựa hồ cũng xảy ra vấn đề.”
Thương Sùng nói làm Cẩm Mặc sửng sốt một chút, đồng thời cũng làm biểu tình Hoa Lệ biến nghiêm túc lên.
Những ánh mắt khó hiểu tập trung trên người hắn, Thương Sùng nhìn xuống mở miệng nói:
“Lúc trước Sở Niệm có đắc tội một quỷ sai địa phủ, lão gia hỏa kia chắc là nhân dịp Minh Vương đi vắng nên lợi dụng chức quyền, trả đũa Sở Niệm.”
“Theo đạo lý mà nói Sở gia mặc kệ trong ngoài, đều có tổ tiên Sở gia phù hộ. Nhưng mà đêm qua, một cái ác quỷ thế nhưng có thể công khai dán ở ngoài cửa sổ phòng Sở Niệm.”
“Là gã quỷ sai kia động tay trên lệ quỷ sao?” Cẩm Mặc ngồi ngay ngắn, nghĩ nghĩ hỏi: “Người cũng biết, nếu gã có thể thả bọn họ ra, như vậy cũng tự nhiên hiểu được thủ đoạn Sở gia.”
“Động tay chân cũng không đến mức như vậy đi?” Hoa Lệ nhăn trán, biểu tình thập phần nghiêm túc. “Chẳng lẽ Sở gia tổ tiên đều không bằng lệ quỷ sao?”
Tốt xấu cũng là thế gia đuổi ma mấy trăm năm, Sở gia tổ tiên che chở hẳn là không có khả năng yếu ớt như vậy đi…
“Không hẳn là không có khả năng……” Thương Sùng giương mắt, trầm mặc vài giây nói: “Những cái đó cái gọi là tổ tiên khoanh tay đứng nhìn.”
“Vì cái gì?!”
Thương Sùng nói: “Bà nội Sở Niệm cũng là Sở gia đuổi ma truyền nhân, hiện tại không chỉ có lợi dụng Sở gia bí pháp, lại còn trở thành quỷ tiên. Phỏng chừng là những cái đó ‘trưởng bối’ cảm thấy gia tộc xuất hiện chuyện như vậy thực mất mặt, cho nên ở trong một đêm… Bọn họ động thủ đối Sở gia che chở hiện tại giảm bớt không ít.”
“Làm sao có thể như vậy được chứ?!” Hoa Lệ tức giận. “Mặc kệ bà nội Sở Niệm như thế nào làm, bọn họ Sở gia cũng nên bảo hộ truyền nhân duy nhất hiện tại còn lại chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.