Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 390: Ta không nợ ngươi gì cả
Trì Đường
28/10/2019
“Không có việc gì.” Thương Sùng ngắt lời Cẩm Mặc, hắn không muốn để cho Hoa Lệ nhiều chuyện biết dáng vẻ nhà của mình.
Nhanh chóng bình ổn cảm xúc, Thương Sùng đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh Sở Niệm.
Đầy ẩn ý nhìn hai người đang chằm chằm nhìn mình, hắn cong môi, thần sắc thanh đạm nói: “Hai đứa vô bếp chuẩn bị ít cháo trắng, hôm nay Sở Niệm ở lại đây, muốn hỏi gì thêm thì chút nữa hỏi.”
Một câu nói nhưng hai ý nghĩa, biểu lộ ra hai tin tức khác nhau. Sở Niệm mím môi, sau đó dưới ánh mắt ái muội không thôi của Hoa Lệ, nhích người sang một bên.
“Em có nói tối nay em muốn ở đây đâu, Thương Sùng, anh tự tiện quyết định vậy chẳng có chút tôn trọng em nào cả.”
Cô cũng từng ở lại nhà Thương Sùng vài lần, nhưng mà chưa kết hôn đã ở lại như vậy làm Sở Niệm cảm thấy không đúng đắn lắm.
Cô vờ tức giận, chu mỏ, nhưng ánh mắt của cô lại bán đứng bản thân.
Con người cứ luôn mâu thuẫn như vậy, vừa thẹn thùng lại vừa muốn!
Khẩu thị tâm phi có lẽ là độc quyền của con gái, quen nhau hơn nửa năm, Thương Sùng cảm thấy mình hiểu biết cô gái này càng lúc càng rõ hơn.
Không mất chút sức lực nào, Thương Sùng nhướng mày kéo Sở Niệm quay lại, cười vô cùng tà mị.
“Mấy ngày không gặp nhau, anh nhớ em lắm. Luyến tiếc, không muốn em rời đi, nên tự mình quyết định, cái này cũng là phản ứng tự nhiên bình thường của một nam nhân bình thường thôi mà.”
Lời nói chân thật làm Sở Niệm cảm thấy đáy lòng ngọt lịm, cô khẽ xoay chuyển đôi mắt, khẽ cười một tiếng coi như chuyện này tới đây là chấm dứt.
Mấy ngày qua lăn lộn đúng là làm cho cô thật thèm cháo trắng giản đơn, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết đúng là vô cùng hạnh phúc.
Trên bàn ăn, bốn người vừa nói vừa cười vui vẻ. Sở Niệm đương nhiên cũng không quên nói cho Cẩm Mặc biết về việc cô đã bá chiếm chiếc Maserati.
Cẩm Mặc tính tình luôn tốt, bộ dáng ôn hòa, đúng là làm cho Sở Niệm có chút ngượng ngùng.
Khoảng 1 giờ sáng, cả nhà về lại phòng mỗi người. Sau khi tắm rửa thoải mái, toàn thân dễ chịu, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng quét tời. Sở Niệm nằm nghiêng xoay mặt về phía Thương Sùng, mí mắt nhanh chóng sụp xuống, cô lẩm bẩm vài câu rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Cô ngủ vẫn y như trước đây, lột bỏ hết vẻ cứng rắn ngụy trang, chỉ còn lại dáng vẻ đơn thuần khả ái.
Nhìn Sở Niệm ngủ, Thương Sùng năm bên cạnh cong khóe môi rồi cũng nhắm mắt lại.
Ngàn năm trước, hắn cũng từng nghĩ tới việc an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh nàng như vậy, nhưng lúc chân chính làm được thì hắn đã không còn là một người còn sống với trái tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực.
Trong lòng hắn, nỗi đau quen thuộc vẫn làm hắn cảm thấy khổ sở, cũng may hiện tại còn có cô, mọi chuyện cũng không quá khó khăn nữa.
Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên trong bóng đêm an tĩnh.
Trong phòng chỉ còn lại ấm áp chan hòa.
Nhưng dường như trời cao rất thích tra tấn người đàn ông này. Hắn ngửi thấy nồng nặc mùi yêu khí cùng máu tươi, Thương Sùng trợn mắt, phất tay hạ kết giới rồi bước ra khỏi phòng.
Áo ngủ đen đơn giản khiến hắn có vẻ vô cùng cao quý, Thương Sùng cau mày, đối mặt với nữ nhân xuất hiện trong phòng khách, mở miệng nói: “Tại sao lại làm ra vẻ chật vật đến vậy, nếu ai không biết lại tưởng ta khiến ngươi bị như vậy.”
Trong lòng thói quen tính đau đớn vẫn là làm Thương Sùng cảm thấy khổ sở, còn hảo hiện tại có nàng ở, hết thảy cũng không xem như quá gian nan.
Người đứng ở phòng khách chính là kẻ sáng sớm đã giao thủ cùng Tử Lam Sam – Thư Tiếu Nhi. Ả đã khôi phục hình người, sắc mặt tái nhợt, cánh tay ra còn có một vết xương sâu hoắm thấy được cả xương.
Máu đen từ trên tay chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng trên sàn nhà như đóa mạn đà la nở rộ trong đêm đen tối tăm.
Ả bị như vậy, chẳng lẽ không phải vì người đàn ông này sao!
Thư Tiếu Nhi che cánh tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tướng quân, Tiếu nhi vì sao bị như vậy chả lẽ tướng quan người không biết sao?!”
“Biết, thì sao?”
Thương Sùng cười lạnh, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng về phía ả.
Nhanh chóng bình ổn cảm xúc, Thương Sùng đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh Sở Niệm.
Đầy ẩn ý nhìn hai người đang chằm chằm nhìn mình, hắn cong môi, thần sắc thanh đạm nói: “Hai đứa vô bếp chuẩn bị ít cháo trắng, hôm nay Sở Niệm ở lại đây, muốn hỏi gì thêm thì chút nữa hỏi.”
Một câu nói nhưng hai ý nghĩa, biểu lộ ra hai tin tức khác nhau. Sở Niệm mím môi, sau đó dưới ánh mắt ái muội không thôi của Hoa Lệ, nhích người sang một bên.
“Em có nói tối nay em muốn ở đây đâu, Thương Sùng, anh tự tiện quyết định vậy chẳng có chút tôn trọng em nào cả.”
Cô cũng từng ở lại nhà Thương Sùng vài lần, nhưng mà chưa kết hôn đã ở lại như vậy làm Sở Niệm cảm thấy không đúng đắn lắm.
Cô vờ tức giận, chu mỏ, nhưng ánh mắt của cô lại bán đứng bản thân.
Con người cứ luôn mâu thuẫn như vậy, vừa thẹn thùng lại vừa muốn!
Khẩu thị tâm phi có lẽ là độc quyền của con gái, quen nhau hơn nửa năm, Thương Sùng cảm thấy mình hiểu biết cô gái này càng lúc càng rõ hơn.
Không mất chút sức lực nào, Thương Sùng nhướng mày kéo Sở Niệm quay lại, cười vô cùng tà mị.
“Mấy ngày không gặp nhau, anh nhớ em lắm. Luyến tiếc, không muốn em rời đi, nên tự mình quyết định, cái này cũng là phản ứng tự nhiên bình thường của một nam nhân bình thường thôi mà.”
Lời nói chân thật làm Sở Niệm cảm thấy đáy lòng ngọt lịm, cô khẽ xoay chuyển đôi mắt, khẽ cười một tiếng coi như chuyện này tới đây là chấm dứt.
Mấy ngày qua lăn lộn đúng là làm cho cô thật thèm cháo trắng giản đơn, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết đúng là vô cùng hạnh phúc.
Trên bàn ăn, bốn người vừa nói vừa cười vui vẻ. Sở Niệm đương nhiên cũng không quên nói cho Cẩm Mặc biết về việc cô đã bá chiếm chiếc Maserati.
Cẩm Mặc tính tình luôn tốt, bộ dáng ôn hòa, đúng là làm cho Sở Niệm có chút ngượng ngùng.
Khoảng 1 giờ sáng, cả nhà về lại phòng mỗi người. Sau khi tắm rửa thoải mái, toàn thân dễ chịu, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng quét tời. Sở Niệm nằm nghiêng xoay mặt về phía Thương Sùng, mí mắt nhanh chóng sụp xuống, cô lẩm bẩm vài câu rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Cô ngủ vẫn y như trước đây, lột bỏ hết vẻ cứng rắn ngụy trang, chỉ còn lại dáng vẻ đơn thuần khả ái.
Nhìn Sở Niệm ngủ, Thương Sùng năm bên cạnh cong khóe môi rồi cũng nhắm mắt lại.
Ngàn năm trước, hắn cũng từng nghĩ tới việc an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh nàng như vậy, nhưng lúc chân chính làm được thì hắn đã không còn là một người còn sống với trái tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực.
Trong lòng hắn, nỗi đau quen thuộc vẫn làm hắn cảm thấy khổ sở, cũng may hiện tại còn có cô, mọi chuyện cũng không quá khó khăn nữa.
Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên trong bóng đêm an tĩnh.
Trong phòng chỉ còn lại ấm áp chan hòa.
Nhưng dường như trời cao rất thích tra tấn người đàn ông này. Hắn ngửi thấy nồng nặc mùi yêu khí cùng máu tươi, Thương Sùng trợn mắt, phất tay hạ kết giới rồi bước ra khỏi phòng.
Áo ngủ đen đơn giản khiến hắn có vẻ vô cùng cao quý, Thương Sùng cau mày, đối mặt với nữ nhân xuất hiện trong phòng khách, mở miệng nói: “Tại sao lại làm ra vẻ chật vật đến vậy, nếu ai không biết lại tưởng ta khiến ngươi bị như vậy.”
Trong lòng thói quen tính đau đớn vẫn là làm Thương Sùng cảm thấy khổ sở, còn hảo hiện tại có nàng ở, hết thảy cũng không xem như quá gian nan.
Người đứng ở phòng khách chính là kẻ sáng sớm đã giao thủ cùng Tử Lam Sam – Thư Tiếu Nhi. Ả đã khôi phục hình người, sắc mặt tái nhợt, cánh tay ra còn có một vết xương sâu hoắm thấy được cả xương.
Máu đen từ trên tay chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng trên sàn nhà như đóa mạn đà la nở rộ trong đêm đen tối tăm.
Ả bị như vậy, chẳng lẽ không phải vì người đàn ông này sao!
Thư Tiếu Nhi che cánh tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tướng quân, Tiếu nhi vì sao bị như vậy chả lẽ tướng quan người không biết sao?!”
“Biết, thì sao?”
Thương Sùng cười lạnh, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng về phía ả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.