Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 70: Thủy thủ mặt trăng

Trì Đường

10/04/2018

Buổi tối Nhạc Du mặc một bộ lễ phục màu trắng cắt may gọn gàng, mái tóc đen dài búi cao, trên chiếc mặt nạ che nửa mặt màu vàng kim khảm mấy viên đá thạch anh, đôi môi mỏng màu hồng nhạt. Cho dù trên người không đeo bất kỳ đồ trang sức sang quý nào, nhưng vẫn xinh đẹp làm cho người ta không theo kịp.

Cô kéo Mặc Vân Hiên đang mặc một bộ vest đen, mang theo chiếc mặt nạ cùng kiểu. Có lẽ là vì hợp với bộ vest khiến cho Mặc Vân Hiên thoát khỏi hơi thở trẻ trung lúc trước, khí thế trầm ổn phối hợp với khuôn mặt tuấn tú kia, làm cho cậu vô cùng giống với Vương tử bước ra từ trong tiểu thuyết.

Ánh mắt mọi người xung quanh đều đặt ở trên người bọn họ, rối rít hâm mộ đôi tình nhân này.

Trên hội trường càng lúc càng nhiều người, mặc dù là vũ hội hoá trang, nhưng mọi người vẫn ăn vận vô cùng hợp lý, lễ phục đơn giản, mặt nạ mới cũng không quá khoa trương.

Ngay cả hiệu trưởng ở trên đài đã nói xong rồi, Nhạc Du vẫn không thấy Sở Niệm. Cô nhận lấy khay điểm tâm Mặc Vân Hiên đưa tới, trong lòng có chút bận tâm.

"Cậu nói Niệm Niệm sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đi, biết sớm thì buổi chiều đã không đi xem phim với cậu, ở bên cậu ấy thì tốt hơn."

Mặc Vân Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Cậu yên tâm, Sở Niệm rất dũng cảm, lâm trận lùi bước gì gì đó hoàn toàn không phù hợp với tính cách của cô ấy Hai người các cậu cứ coi nhau là đứa bé, mình thật sự hâm mộ tình cảm của hai cậu."

Lúc trước cậu là có lý do mới đến trường này làm quen với Sở Niệm, khi đó còn định xử lý xong chuyện liền rời đi, chỉ là không nghĩ tới Nhạc Du lại tỏ tình với mình. Cô ấy là cô gái tốt, không chỉ dịu dàng, xinh đẹp, nội tâm còn rất thiện lương. Cho nên cậu động tâm, đáp ứng Nhạc Du, bắt đầu nói chuyện yêu đương với cô ấy.

Tình cảm của cả hai người họ, chính cậu đương nhiên biết rõ. Chỉ là Mặc Vân Hiên có chút bận tâm, ngộ nhỡ thân phận của mình bị phơi bày rồi, Nhạc Du sẽ chọn đứng ở bên Sở Niệm hay là ở lại bên mình như lúc trước.

Đứng ở bên cạnh, Nhạc Du giống như phát giác được cảm xúc đột nhiên hạ thấp của Mặc Vân Hiên, cô thò đầu qua hỏi dò: "Sao thế, cậu đang ghen tỵ với Niệm Niệm à?"

Mặc Vân Hiên hoàn hồn, rất cưng chiều vươn ngón tay chọc nhẹ lên chóp mũi cô, nói: "Cậu nghĩ mình hay giận dỗi thế à."

"Có khả năng này đấy."

Tính cách của Nhạc Du đều rất dịu dàng, trầm ổn, chỉ khi ở trước mặt cậu, liền thêm một phần đáng yêu hoạt bát. Mặc Vân Hiên nhìn Nhạc Du xinh đẹp như cô công chúa ở trước mắt, đáy lòng liền hạnh phúc không nói ra được.

Cậu nhìn nhìn xung quanh, hỏi: "Hình như bạn mới của cậu cũng không đến."



"Cậu nói Ấn Sầu sao?" Nhạc Du nhíu mày, nói tiếp: "Tính tình Ấn Sầu rất nhát gan cũng rất tự ti, kiểu tiệc đêm này, cô ấy chắc chắn sẽ không đến."

Trầm ngâm vài phút, Nhạc Du nhìn Mặc Vân Hiên, nói: "Nếu như bộ dạng mình khó coi, cũng không phải là con gái nhà giàu, cậu còn đáp ứng ở cùng mình không?"

"Cậu lại nghĩ lung tung rồi, mình thích cậu, không phải là vì tướng mạo và gia thế của cậu. Có lẽ bây giờ mình nói, cậu cũng không tin, nhưng sau này cậu sẽ biết thôi." Mặc Vân Hiên ôm Nhạc Du vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán cô.

Nhạc Du có chút thẹn thùng, trên mặt mang vẻ tươi cười thẹn thùng, rất là hạnh phúc rúc vào trong lòng Mặc Vân Hiên.

Cứ như vậy trôi qua một tiếng, hai người bọn họ đang nói chuyện phiếm, liền nghe thấy tiếng ồn ào từ phía cửa truyền đến. Nhìn một đám người vây quanh chỗ đó, Nhạc Du có chút tò mò, hỏi: "Chỗ đó sao thế nhỉ?"

"Đoán chừng là có người nào đó đến đây." Mặc Vân Hiên nhìn người bên kia, trong lòng không nhịn được cũng bắt đầu hiếu kỳ.

Hai người đang cân nhắc có nên qua xem chút không thì đám người ở cửa lại bị đẩy ra từ bên trong. Nhìn Sở Niệm mặc một bộ váy dáng phồng theo kiểu hoàng gia châu Âu, trên đầu còn đeo vương miện thủy tinh, Nhạc Du và Mặc Vân Hiên đều kinh ngạc há to miệng.

Sở Niệm nhíu mày, thật vất vả đi đến trước mặt hai người bọn họ. Không chút khách khí cầm lấy cái ly trong tay Nhạc Du, vội uống vài ngụm.

"Mệt chết mình, cái váy này trông qua thì đẹp mắt, không ngờ mặc vào lại phiền toái như thế."

Nhạc Du nuốt nước bọt, tỉ mỉ quan sát bộ váy trên người Sở Niệm. Bộ váy màu trắng bó sát ngực vô ý lộ ra dáng người hoàn mỹ của Sở Niệm, đuôi váy dài quét đất, đằng sau eo dùng một dải lụa cột thành hình con bướm lớn, phát huy hết công dụng nối tiếp.

Mái tóc màu đen dài tới ngang eo như rong biển tùy ý xõa đằng sau lưng, vương miện thủy tinh trên đỉnh đầu vốn khiến người ta cảm thấy tục tằng, lại được Sở Niệm sửa thành khí chất cao quý. Làn mi dài cong vút luôn khiến Nhạc Du hâm mộ, cả người đều như sáng rực, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào dời mắt khỏi người cô ấy.

Nhạc Du cảm thán: "Niệm Niệm, tối nay cậu thật sự rất đẹp!"

Mặc Vân Hiên cũng gật đầu nhẹ, chỉ là ánh mắt đặt ở trên người Sở Niệm rất nhã nhặn, nói: "Không ngờ cậu ăn vận lên thật sự rất đẹp."

Sở Niệm lườm cậu ta một, đừng tưởng rằng cô không so đo với cậu ta về chuyện bắt cóc Nhạc Du vào ngày hôm qua. Cô hướng về phía Nhạc Du cười hắc hắc, vui thích nhấc làn váy xoay một vòng.



"Chỉ là Niệm Niệm à, có phải cái váy này hơi khoa trương hay không........" Bữa tiệc tối nay chỉ là kỷ niệm ngày thành lập trường mà thôi, Sở Niệm ăn vận như vậy đi dự tiệc thượng lưu sẽ hợp hơn. Cô đương nhiên biết rõ vì sao cô ấy ăn vận long trọng như vậy, nhưng người khác lại không biết. Quay đầu nhìn đám nữ sinh túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ Sở Niệm ở xung quanh, Nhạc Du không khỏi nhíu mày.

Sở Niệm đương nhiên biết rõ suy nghĩ của Nhạc Du, phớt lờ đám nữ sinh đang hâm mộ, ghen ghét đầy mặt kia, nói: "Này có gì khoa trương chứ? Vũ hội hóa trang phải có sự khác biệt mới vui. Là bọn họ không phân biệt tốt xấu mà thôi, đây chính là bộ váy mình thích nhất do nữ chính trong phim hoạt hình mặc, mình đặt hàng làm theo yêu cầu, tốn không ít tiền đâu."

"Hoạt hình gì?"

"Thủy thủ mặt trăng đó, nữ chính trong phim đã mặc bộ váy này ở trong vũ hội. Có phải là rất đẹp hay không? Có phải đẹp đến ngây người không?"

"........"

Nhạc Du và Mặc Vân Hiên hoàn toàn cạn lời, khi còn nhỏ có rất ít người yêu thích bộ phim hoạt hình mà Sở Niệm ưa thích. Cho rằng cô sẽ hóa trang thành nhân vật thần tượng cao lớn nào đó, không ngờ lại là nhân vật trong phim hoạt hình.

Người ta nói không sai, trong lòng mỗi người phụ nữ sẽ có một cô công chúa. Cô công chúa của Sở Niệm này, có chút khác người.

Sở Niệm nhìn nhìn Mặc Vân Hiên và Nhạc Du cùng ngây ra như phỗng, sau đó quay đầu nhìn về phía hội trường. Hiện tại cũng sắp chín giờ rồi, cô vì trang phục mà đến muộn, còn Thương Sùng thì sao?

Cô nhíu mày, tìm kiếm bóng dáng của Thương Sùng ở trong đám người. Cho dù trên mặt của mọi người, cả trai lẫn gái đều mang theo mặt nạ, nhưng Sở Niệm vẫn có thể nhận ra không có anh trong đám người này.

Tên kia sẽ không để cô leo cây đó chứ?!

Sở Niệm bực mình gõ vài cái lên bàn thủy tinh, hỏi Nhạc Du: "Gặp qua Thương Sùng chưa?"

"Hình như là chưa." Nhạc Du đã quen nghe Sở Niệm gọi Thương Sùng như thế, chỉ là......

"Niệm Niệm, Tô Lực nhà cậu đâu?"

"Cái gì gọi là Tô Lực nhà mình chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook