Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 278: Vẫn Không Tin
Trì Đường
23/09/2019
Thương Sùng cười cong khóe môi, tuy rằng không thể nói cho cô biết
chân tướng khiến trong lòng có chút áy náy. Nhưng mà, hắn vẫn là thực
thích Sở Niệm như vậy thiện lương.
Đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, Thương Sùng nói: “Sở Niệm đại nhân giáo huấn rất đúng, chờ tới luc chúng ta đánh thức Cẩm Mặc rồi, muốn mắng muốn đánh, đều để em động thủ.”
Sở Niệm cười, tức giận mà trừng hắn một cái. “Anh coi em là Mẫu Dạ Xoa sao? Dù anh không đau lòng Cẩm Mặc, Hoa Lệ còn không tìm em liều mạng sao?”
“Mẫu Dạ Xoa?” Thương Sùng nhướng mày, ánh mắt hài hước nhìn Sở Niệm bên cạnh “Chẳng lẽ, em không phải sao?”
“Biến đi, suốt ngày không đứng đắn.”
Giơ tay chống cằm, Sở Niệm nhìn đường phía trước, thở dài: “Hai đứa mình giờ này ở đây vô tâm vô phế mà đùa giỡn, không biết Hoa Lệ ở nhà… lúc này ra sao.:
Ý cười bên môi Thương Sùng cũng chậm rãi rút đi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh thấu xương. “Hoa Lệ không yếu ớt như em tưởng tượng đâu. Nếu lo lắng cho con bé, thì em nhất định phải bình tĩnh, có lẽ sau khi tới huyện S chúng ta sẽ gặp thêm một số việc càng khó giải quyết.”
Từ lúc lên máy bay đi thành phố Q, Thương Sùng liền nhạy bén phát hiện, dù là ở sân bay hay trên máy bay, đều có người đang quan sát hắn cùng Sở Niệm.
Nếu mọi chuyện đều do S an bài, vậy hắn không cho rằng lần này đến chỗ cây đa trắng sẽ đơn giản như vậy
S, ngươi là xem nhẹ thực lực của ta sao?
Bất quá xin lỗi, vô luận ngươi lên kế hoạch gì thì kết quả cũng chỉ có một.
Sở Niệm ngồi bên cạnh không hiểu ý tứ trong lời nói của Thương Sùng, nhưng nghĩ tới Hoa Lệ ở nhà khổ sở cùng Cẩm Mặc, cô cảm thấy mặc kệ sẽ gặp chuyện gì, nhánh cây đa trắng kia, cô nhất định phải lấy mang về!
Đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, Thương Sùng nói: “Sở Niệm đại nhân giáo huấn rất đúng, chờ tới luc chúng ta đánh thức Cẩm Mặc rồi, muốn mắng muốn đánh, đều để em động thủ.”
Sở Niệm cười, tức giận mà trừng hắn một cái. “Anh coi em là Mẫu Dạ Xoa sao? Dù anh không đau lòng Cẩm Mặc, Hoa Lệ còn không tìm em liều mạng sao?”
“Mẫu Dạ Xoa?” Thương Sùng nhướng mày, ánh mắt hài hước nhìn Sở Niệm bên cạnh “Chẳng lẽ, em không phải sao?”
“Biến đi, suốt ngày không đứng đắn.”
Giơ tay chống cằm, Sở Niệm nhìn đường phía trước, thở dài: “Hai đứa mình giờ này ở đây vô tâm vô phế mà đùa giỡn, không biết Hoa Lệ ở nhà… lúc này ra sao.:
Ý cười bên môi Thương Sùng cũng chậm rãi rút đi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh thấu xương. “Hoa Lệ không yếu ớt như em tưởng tượng đâu. Nếu lo lắng cho con bé, thì em nhất định phải bình tĩnh, có lẽ sau khi tới huyện S chúng ta sẽ gặp thêm một số việc càng khó giải quyết.”
Từ lúc lên máy bay đi thành phố Q, Thương Sùng liền nhạy bén phát hiện, dù là ở sân bay hay trên máy bay, đều có người đang quan sát hắn cùng Sở Niệm.
Nếu mọi chuyện đều do S an bài, vậy hắn không cho rằng lần này đến chỗ cây đa trắng sẽ đơn giản như vậy
S, ngươi là xem nhẹ thực lực của ta sao?
Bất quá xin lỗi, vô luận ngươi lên kế hoạch gì thì kết quả cũng chỉ có một.
Sở Niệm ngồi bên cạnh không hiểu ý tứ trong lời nói của Thương Sùng, nhưng nghĩ tới Hoa Lệ ở nhà khổ sở cùng Cẩm Mặc, cô cảm thấy mặc kệ sẽ gặp chuyện gì, nhánh cây đa trắng kia, cô nhất định phải lấy mang về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.