Chương 1: Chương mở đầu.
Tiểu Văn
20/06/2016
(*) Truyện được lấy cảm hứng từ một nhân vật có thật trong lịch sử. Nhiều tình tiết, mối quan hệ trong truyện hoàn toàn do tác giả xây dựng, là chi tiết không có thật trong lịch sử.
Từng cánh bướm bay dập dìu dập dìu, thoắt ẩn thoắt hiện trong hậu viên. Màu tối u ám của bầu trời đêm lại càng làm những cánh bướm ấy hư hư thực thực.
Cứ mỗi độ trăng rằm thế này, hắn lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở nơi này, nhìn ánh trăng kia. Trăng tròn là trăng đoàn viên, nhưng nàng và hắn, mãi mãi chẳng thể đoàn viên được nữa. Hắn phải ở nơi đây hưởng phúc, còn nàng, cả đời không thể hưởng nổi phúc nữa.
Nhớ lại người con gái có mái tóc dài óng ả như dòng thác vào đêm, hai mắt đen nháy không hề gợn một suy tư. Đó chính là nàng, người con gái trong lòng hắn bấy lâu.
Hắn ngẩn ngơ tiêu sầu như vậy dưới ánh trăng lạnh lẽo, bên cạnh đột nhiên lại soạt một tiếng. Đôi mắt tinh anh của hắn còn chưa kịp thu lại vẻ thất thần, nhìn vừa ngây thơ vừa hoang dại.
Kẻ kia nhìn vào mắt hắn trong một phút thất thần như vậy, có hơi đau lòng.
Nhưng ánh mắt ấy như thể chưa từng tồn tại. Hắn quay sang mỉm cười với người mới xuất hiện, ấm áp dịu dàng, như nụ cười với nàng năm nào, nhưng bây giờ, đối diện với hắn là một người khác. Không biết là ai, nhưng cũng không phải nàng.
“ Ngươi nhìn xem, những cánh bướm kia nhìn như thể sẽ biến mất. Ngươi có cách gì không?”
Kẻ mới tới kia cũng nhìn theo ánh mắt hắn, cười đau lòng: “ Chủ tử, ngu thần không thấy một cánh bướm nào hết. Bây giờ đang là ban đêm mà. “
Tất nhiên, vị chủ tử kia còn rõ hơn hắn. Nhưng là, hắn đã gặp nàng vào một đêm thế này, bên dòng giáp ranh giữa sự sống và cái chết, của địch và ta, nàng và hắn đã là hai người ở hai bên trái tuyến. Nhưng là, trong đêm trăng tròn ấy, nàng và hắn cũng nhìn thấy một cánh bướm, cũng vào một đêm đen kịt, không phải vậy sao?
Hắn cười cười lắc đầu, cũng không truy vấn kẻ thuộc hạ kia. Vì cứ năm nào vào ngày này, tên thuộc hạ kia cũng phải tìm cho được hắn, và phá giấc mộng trong ảo tưởng của hắn.
“ Ngươi nói đúng, bản vương già rồi, mắt cũng không còn tốt nữa.“
Kẻ kia cúi gằm đầu: “ Thuộc hạ không dám. “
Hắn chỉ cười, nụ cười hiền như thể không đổi trên môi, nhưng cũng chỉ có tên thuộc hạ kia hiểu, nụ cười ấy thê lương đến nhường nào.
Hắn hỏi “ Phu nhân ở nơi nào? “
“ Đang ở trong biệt vườn chờ chủ tử. “ Bao năm qua đi, nhưng nào có ai xóa đi được nụ cười thê lương ấy của chủ tử.
“ Nói với nàng, đêm nay ta mệt, sẽ không tới. “
“ Thuộc hạ đã rõ” Nói xong thì hắn cũng vụt biến mất.
Vào một phút quay đi ấy, hắn như ngỡ ngàng nhìn thấy, một cánh bướm mềm mại vụt bay lên trong không gian. Hắn còn chưa kịp rời khỏi hậu viên thì thì đã bị một tiếng đổ vỡ làm cho phải quay lại.
Vò rượu trong tay chủ nhân hắn rơi xuống, đổ tung tóe dưới đất. Chủ nhân hắn thổ ra một ngụm máu tươi, làm cho cả cánh bướm duy nhất trên không trung kia nhiễm huyết.
Hắn vội lao tới đỡ lấy chủ nhân, khó khăn định thốt lên một tiếng thì đã bị bàn tay đầy máu của chủ nhân ngăn lại “ Đừng … đừng gọi … đừng làm kinh động đến nàng …. Cho ta ở bên nàng thêm một lúc … chỉ một lúc thôi … “ Giọng nói của hắn làm tên thuộc hạ kia trực như rơi nước mắt. Hắn nhìn cánh bướm đã nhuốm máu đỏ kia cười. Con bướm đó thật là kỳ lạ, đã nhuốm ướt máu của hắn mà cũng không bay đi, chỉ chập chờn bên cạnh như thể đang chờ hắn, đưa hắn đi nốt con đường con lại.
Hắn khẽ vươn tay lên, như muốn chạm vào con bươm bướm ấy, nhưng lại sợ nó chỉ là vô hình, là thứ hắn tự tưởng tượng ra. Hắn trầm giọng nói với thuộc hạ trong cơn thở dốc “Ngươi cũng thấy … ngươi cũng thấy nó … đúng không ? “
Tên thuộc hạ kia nhìn hắn mà đau đớn “ Chủ tử, thuộc hạ thấy rồi, thấy rất rõ, nó vẫn đang chờ chủ tử. “
Hắn lại cười, nụ cười dịu dàng mà làm lòng người tê tái “ Đúng vậy, nàng vẫn đang đợi … vẫn đang đợi ta, Tư Tư. “
Cánh tay đang giơ ra muốn đón lấy con bướm của hắn như gãy xuống, tên thuộc hạ kia âm thầm nuốt nước mắt, nghẹn ngào nói như thể chủ tử của hắn vẫn còn nghe thấy “ Nàng đúng là vẫn đang chờ đợi chủ tử, nhưng người không biết sao, chủ tử, tâm của nàng vốn đã thuộc về một người khác, từ lâu lắm rồi. “
Từng cánh bướm bay dập dìu dập dìu, thoắt ẩn thoắt hiện trong hậu viên. Màu tối u ám của bầu trời đêm lại càng làm những cánh bướm ấy hư hư thực thực.
Cứ mỗi độ trăng rằm thế này, hắn lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở nơi này, nhìn ánh trăng kia. Trăng tròn là trăng đoàn viên, nhưng nàng và hắn, mãi mãi chẳng thể đoàn viên được nữa. Hắn phải ở nơi đây hưởng phúc, còn nàng, cả đời không thể hưởng nổi phúc nữa.
Nhớ lại người con gái có mái tóc dài óng ả như dòng thác vào đêm, hai mắt đen nháy không hề gợn một suy tư. Đó chính là nàng, người con gái trong lòng hắn bấy lâu.
Hắn ngẩn ngơ tiêu sầu như vậy dưới ánh trăng lạnh lẽo, bên cạnh đột nhiên lại soạt một tiếng. Đôi mắt tinh anh của hắn còn chưa kịp thu lại vẻ thất thần, nhìn vừa ngây thơ vừa hoang dại.
Kẻ kia nhìn vào mắt hắn trong một phút thất thần như vậy, có hơi đau lòng.
Nhưng ánh mắt ấy như thể chưa từng tồn tại. Hắn quay sang mỉm cười với người mới xuất hiện, ấm áp dịu dàng, như nụ cười với nàng năm nào, nhưng bây giờ, đối diện với hắn là một người khác. Không biết là ai, nhưng cũng không phải nàng.
“ Ngươi nhìn xem, những cánh bướm kia nhìn như thể sẽ biến mất. Ngươi có cách gì không?”
Kẻ mới tới kia cũng nhìn theo ánh mắt hắn, cười đau lòng: “ Chủ tử, ngu thần không thấy một cánh bướm nào hết. Bây giờ đang là ban đêm mà. “
Tất nhiên, vị chủ tử kia còn rõ hơn hắn. Nhưng là, hắn đã gặp nàng vào một đêm thế này, bên dòng giáp ranh giữa sự sống và cái chết, của địch và ta, nàng và hắn đã là hai người ở hai bên trái tuyến. Nhưng là, trong đêm trăng tròn ấy, nàng và hắn cũng nhìn thấy một cánh bướm, cũng vào một đêm đen kịt, không phải vậy sao?
Hắn cười cười lắc đầu, cũng không truy vấn kẻ thuộc hạ kia. Vì cứ năm nào vào ngày này, tên thuộc hạ kia cũng phải tìm cho được hắn, và phá giấc mộng trong ảo tưởng của hắn.
“ Ngươi nói đúng, bản vương già rồi, mắt cũng không còn tốt nữa.“
Kẻ kia cúi gằm đầu: “ Thuộc hạ không dám. “
Hắn chỉ cười, nụ cười hiền như thể không đổi trên môi, nhưng cũng chỉ có tên thuộc hạ kia hiểu, nụ cười ấy thê lương đến nhường nào.
Hắn hỏi “ Phu nhân ở nơi nào? “
“ Đang ở trong biệt vườn chờ chủ tử. “ Bao năm qua đi, nhưng nào có ai xóa đi được nụ cười thê lương ấy của chủ tử.
“ Nói với nàng, đêm nay ta mệt, sẽ không tới. “
“ Thuộc hạ đã rõ” Nói xong thì hắn cũng vụt biến mất.
Vào một phút quay đi ấy, hắn như ngỡ ngàng nhìn thấy, một cánh bướm mềm mại vụt bay lên trong không gian. Hắn còn chưa kịp rời khỏi hậu viên thì thì đã bị một tiếng đổ vỡ làm cho phải quay lại.
Vò rượu trong tay chủ nhân hắn rơi xuống, đổ tung tóe dưới đất. Chủ nhân hắn thổ ra một ngụm máu tươi, làm cho cả cánh bướm duy nhất trên không trung kia nhiễm huyết.
Hắn vội lao tới đỡ lấy chủ nhân, khó khăn định thốt lên một tiếng thì đã bị bàn tay đầy máu của chủ nhân ngăn lại “ Đừng … đừng gọi … đừng làm kinh động đến nàng …. Cho ta ở bên nàng thêm một lúc … chỉ một lúc thôi … “ Giọng nói của hắn làm tên thuộc hạ kia trực như rơi nước mắt. Hắn nhìn cánh bướm đã nhuốm máu đỏ kia cười. Con bướm đó thật là kỳ lạ, đã nhuốm ướt máu của hắn mà cũng không bay đi, chỉ chập chờn bên cạnh như thể đang chờ hắn, đưa hắn đi nốt con đường con lại.
Hắn khẽ vươn tay lên, như muốn chạm vào con bươm bướm ấy, nhưng lại sợ nó chỉ là vô hình, là thứ hắn tự tưởng tượng ra. Hắn trầm giọng nói với thuộc hạ trong cơn thở dốc “Ngươi cũng thấy … ngươi cũng thấy nó … đúng không ? “
Tên thuộc hạ kia nhìn hắn mà đau đớn “ Chủ tử, thuộc hạ thấy rồi, thấy rất rõ, nó vẫn đang chờ chủ tử. “
Hắn lại cười, nụ cười dịu dàng mà làm lòng người tê tái “ Đúng vậy, nàng vẫn đang đợi … vẫn đang đợi ta, Tư Tư. “
Cánh tay đang giơ ra muốn đón lấy con bướm của hắn như gãy xuống, tên thuộc hạ kia âm thầm nuốt nước mắt, nghẹn ngào nói như thể chủ tử của hắn vẫn còn nghe thấy “ Nàng đúng là vẫn đang chờ đợi chủ tử, nhưng người không biết sao, chủ tử, tâm của nàng vốn đã thuộc về một người khác, từ lâu lắm rồi. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.