Chương 3: Ta họ Lạc tên Nghiệp.
Tiểu Văn
16/06/2016
Chương thứ hai
: Ta họ Lạc tên Nghiệp.
Năm Thiệu Bảo thứ năm(*) dân chúng Đại Việt đã phần nào vơi đi nỗi sợ hãi và chấn động khi tộc người Mông Cổ đến xâm lấn. Phố phường yên bình.
Vào cái thời buổi này, nữ nhân ra ngoài thật khó. An Tư lại một lần nữa cải nam trang rời khỏi tư dinh của quan huyện. Lần này Chiêu Văn vương huynh vì tức giận mà kiên quyết không gặp nàng trong suốt hơn ba ngày, thậm chí còn bỏ cả bữa vì không công nhận Đào Kiên. Nhưng An Tư thừa biết, Lục ca của nàng cứ đêm xuống là lại vào bếp ăn vụng, thực sự chẳng có gì đáng lo.
Ở phủ Thiên Trường có một mạn gắn với kênh đào mà triều đình đã cho xây dựng để ngăn lũ vào mùa lụt. Sông Cái là một con sông lớn, có đường thông ra biển, nếu nàng là quân Mông – Nguyên, nàng nhất định sẽ chọn vào từ đường biển. Nếu đã một lần thất bại, lại có chủ mưu thôn tính Đại Việt lần hai, Hốt Tất Liệt (**) nhất định sẽ cho người do thám kĩ vùng này. An Tư đã cho tăng cường lính canh dọc các tỉnh có dòng chảy của sông Cái đi qua, và nhất là con đường sông đổ ra bể. Nhưng nhân lực không phải có thừa, cháu nàng, Vua Trần Nhân Tông có lẽ chỉ cho đây là một kế sách tạm thời mà thôi, về lâu dài thì vẫn không thể dùng được.
An Tư nhìn xung quanh một hồi, đảm bảo là không có ai, nàng liền không do dự nhảy xuống sông.
Độ sâu của con sông này không được đồng đều cho lắm, lại có nhánh liền với cửa sông Bạch Đằng, có lẽ nếu sử dụng kế sách như Ngô vương (***) thời xưa có lẽ sẽ chặn được đường đi của giặc. Hai bên sông hơi ít cây cối, nên trồng rậm rạp một chút, có lẽ sẽ đến lúc cần tới.
An Tư nổi lên mặt nước, hít vào một hơi rồi lại lao ùm xuống sâu hơn lúc nãy. Nàng bơi ra xa chỗ lúc nãy, lại thấy sông khá nông, qua cổ một chút. Đoạn liền kề với nó lại sâu hơn, không hề có quy luật gì hết, muốn dàn cọc nhọn nơi này phải đo cẩn thận, có lẽ khá phiền phức đây.
Đột nhiên, An Tư thấy ở đáy sông, có một con trai vô cùng to đang sủi lên bọt bong bóng, bên cạnh con trai đó có một thứ gì đó lấp lánh lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt nơi lòng sông. Nàng lại ngụp sâu hơn, giơ tay ra nắm lấy cả con trai to đùng đó và cả thứ sáng lấp lánh kia nữa.
An Tư tự thấy mình sắp không chịu được nữa liền ngoi lên. Nào ngờ chưa lên được tới lưng chừng thì đã bị kéo lại. Một chân của nàng đã bị thứ cây leo bên trong lòng nước cuốn chặt chân. An Tư luống cuống quay người, ra sức kéo thứ cây chết tiệt kia ra, nhưng nào ngờ càng kéo nó lại càng thít chặt lấy chân nàng. An Tư cựa quậy, rồi vùng vẫy trong nước. Tệ hại hơn cả là một chân không bị cuốn của nàng lại chuột rút làm nàng không thể cử động được. Nàng sợ hãi muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng thì thứ nước đầy mùi rong rêu của con sông chết tiệt này tràn vào họng. An Tư cứ như vậy muốn ngoi lên, nhưng hai cái chân vô dụng của nàng lại kéo nàng xuống. Hơi thở của nàng yếu ớt dần, An Tư dường như không muốn tiếp tục ngoi lên nữa, cứ thả mình cho thứ dây leo nước kia kéo xuống. Ánh sáng phía trên tắt dần, nàng bỗng nhiên muốn tự hỏi, vì sao lòng sông này lại sâu như vậy, làm nàng chìm mãi mà vẫn chưa tới đáy.
Không khí đột nhiên ngột ngạt, An Tư như giật bắn mình choàng tỉnh. Nàng lại tiếp tục dãy dụa để ngoi lên. Sự bất lực, sợ ngãi làm nàng cuống cuồng đạp chân, mãnh liệt muốn gỡ thứ đang cuốn chặt ở chân mình ra … nhưng vẫn là không thể.
Nàng đột nhiên muốn khóc, mình đang làm gì thế này, sao lại thành ra thế này. Nàng còn chưa muốn chết, nàng còn muốn sống …
Trên mặt sông đột nhiên ùm một tiếng, nhưng đầu óc nàng như choáng váng, nên dù là có một bàn tay đang khỏa nước bơi đến chỗ nàng, nàng cũng không thể nhận ra. Hay như có một người túm lấy hai vai nàng, truyền khí sang cho nàng nàng cũng không thể nhận ra. Mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, như hư ảnh…
Có kẻ nào đó độc ác đang vỗ vỗ vào má nàng đau rát. An Tư nhíu mày, từ từ tỉnh lại. Mắt nàng mờ mờ nước, loáng thoáng thấy có người đang ngồi ngay trước tầm mắt của mình.
An Tư ngay lập tức choàng dậy, phản ứng đầu tiên chính là đưa hai tay lên ôm ngực “Ngươi là ai? “
Người kia vuốt vuốt mái tóc dài ướt nhẹp của mình, phì cười “ Này cô gái, cô cải nam trang thế này nhìn thật buồn cười đấy.”
An Tư đỏ bừng mặt, vội vàng ngồi dậy. Nàng nhìn toàn thể mình lại một lần. May quá, có vẻ như ngoài việc ướt như chuột lột thì y phục không có gì thay đổi hết. Thở phào một tiếng, nàng ngồi dậy, vắt nước từ vạt áo dài xuống. Đúng lúc này, mái tóc dài phủ xuống, rạp vào hai má. Mắt An Tư lóe lên, tóc bị xõa xuống rồi.
Nàng đỏ bừng mặt, để tóc che nửa khuôn mặt, càng không dám nhìn thẳng vào người kia. Giọng nàng đột nhiên lí nhí “ Là … là ngươi cứu ta… ? “
Người kia cười sang sảng, chăm chú nhìn bộ dạng thảm hại của nàng “ Ngươi cũng thật dại dột. Có cần tới mức cải nam trang để tự vẫn hay không. Nhìn ta này, có vấn đề gì, ngươi hoàn toàn có thể nói với ta nhé, ta là người vô cùng thích lo chuyện bao đồng đấy. À, đúng rồi, từ lúc vớt ngươi lên cứ thấy ngươi nắm chặt mấy thứ đó trong tay. Đó là cái gì vậy. “ Người kia chỉ vào vật bị An Tư thả xuống đất lúc vắt áo. Đó là một con trai to đùng đang nằm im lặng trên mặt đất, và một viên gì đó nhỏ nhỏ sáng lấp lánh trong ánh mặt trời.
An Tư cũng ngạc nhiên nhìn chúng, không nghĩ bản thân ngay cả lúc sắp chết tới nơi vẫn giữ những thứ đó chặt như vậy. Nàng giơ hòn đá nhỏ lấp lánh lên, hé một mắt nhìn nó. Nhìn như thể một viên bi lấp lánh, lại như một viên đá quý không rõ tên tuổi.
Người kia ồ lên một tiếng, xoa xoa cằm “ Ồ, hóa ra không phải ngươi muốn chết, mà là đang mò đồ quý sao, gan ngươi cũng thật to đấy chứ. Mang lại đây, ta xem nó là thứ gì giúp ngươi.
Đừng lo, ta không có ý lấy đồ quý của ngươi đâu. “
Người kia ngồi thụp xuống, ngang với tầm mắt nàng. Hắn ngồi ngược sáng, mái tóc dài ướt nhẹp dính bết vào gò má. Trên môi hắn dường như lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng hấp háy. Bàn tay to lớn của hắn đưa ra trước mặt nàng, cùng ánh sáng ấm áp của mặt trời làm nàng đột nhiên thấy khó thở. An Tư rụt rè thả viên đá vào lòng bàn tay hắn, thấp thỏm chờ đợi.
Người kia không vội quay đi. Hắn còn tặng đủ cho An Tư một nụ cười nữa mới bắt đầu săm soi viên đá. An Tư yên lặng chờ, khung cảnh trước mắt làm nàng gần như nín thở. Người kia ngồi xổm trên nền đất, cả tóc và quần áo đều ướt nhẹp. Thi thoảng có vài cọng tóc rủ xuống vai, hắn lại hất vai lên. Nhìn dáng vẻ như có chút thô tục, nhưng lại toát ra một khí khái đặc biệt làm nàng ngỡ ngàng không thôi. Bộ dạng hắn tùy tiện, nhưng khí chất thanh cao dường như không vì vậy mà bị mất đi. Hắn như đứa trẻ bắt được vật quý, rất nghiêm túc săm soi.
Nắng chiều rọi đỏ bờ sông, An Tư thất thần nhìn hắn, một nam tử lạ mặt không hề quen biết
nhưng lời nói lại thân thiết như vậy, thành thật khuyên nàng đừng nghĩ dại dột, hắn như là đã biết nàng từ lâu, tự nhiên đón lấy vật trong tay nàng như vậy. Nàng đột nhiên muốn ngơ ngẩn,một ký ức xa xưa hiện về trong ký ức. Đứa bé ấy có làn da ngăm ngăm vì dãi dầu sương gió, dù cuộc sống khổ cực nhưng trên môi luôn nở nụ cười tươi. Ký ức đến đột ngột khiến nàng rùng mình.
Gã nam nhân kia sau một hồi nhìn ngắm không nghiên cứu được ra vấn đề, đành trả viên đá lại cho nàng, rất tự nhiên vuốt tóc, đứng dậy. Bóng hắn đổ dài trên nền đất ẩm của dòng sông, vững chãi...
" Nhớ đấy, dù có buồn thế nào cũng không được tìm cái chết. Mà nếu không kiềm chế được, cứ ra bờ sông này, rất dễ dàng thôi, ngươi chắc chắn có thể tìm được ta......."
" Tiểu muội ... này An Tư .... An Tư .... muội có nghe ta nói không đấy .... tỉnh lại đi ... " Bàn tay to đầy vết chai khua khoắng trước mặt nàng, An Tư giật mình hoảng hồn, không hiểu vì sao mình lại trầm tư tới mức quên trời quên đất thế này. Nhật Duật không hiểu thế nào đã cướp lấy thứ trong tay nàng ngắm nghía: " Mĩ nữ, muội có thứ gì thế này. "
Thứ đá lấp lánh trong tay Trần Nhật Duật làm An Tư như sực tỉnh. Nàng cười cười, tay chống cằm " Ngẫu nhiên mò được cùng con trai huynh vừa ăn khi nãy. Huynh đem về cho A Nô cũng được. "
Trần Nhật Duật ho ho vài tiếng, đỏ mặt " Ta ăn khi nào, Mộc Lan nhà muội nấu xong rồi ép ta phải ăn đấy chứ. Nói để muội hay, nếu không phải nàng ta có chút mĩ sắc, ta mới nể mặt, bằng không, như muội ... như muội ấy thì ... mà ta lại nói nữa, tên Đào Kiên đó có điểm nào hay, nếu loan tin ra ngoài một người con gái như muội gặp người ta trong phòng một mình, muội nghĩ xem người ta sẽ nói về muội thế nào? "
An Tư cười, không nói, mắt nhìn về hướng xa xa. Nhật Duật không hiểu làm gì, lúc sau lại ngồi xổm trước mắt nàng " Nói để muội hay, con gái, sớm lấy được một tấm chồng là tốt nhất. Không nói như Thiều Dương đã mất, muội xem, Thụy Bảo cũng long đong lận đận là vậy, lần đầu không phải đã bị mưu tính mà dẫn đến hôn nhân hay sao, nhưng muội xem, tính cách muội ấy mạnh mẽ như vậy, đâu có chịu sống trong cảnh bức buộc ấy, lấy Bình Trọng, nhưng rồi cũng đâu được hắn ta xem trọng. Hoàng muội, bây giờ ta bất lực cả rồi, người cuối cùng ta giúp được chỉ còn có muội. Muội nhỏ nhất mà muội ngây thơ thì tốt biết mấy, đằng này, sao muội lại quật cường như vậy. Quốc gia này, có ta, có A Khâm là đủ, muội đừng tự phiền lòng mình thêm nữa." Nói xong, đặt một sợi dây đỏ vào lòng bàn tay nàng. An Tư giở ra xem, hóa ra là viên đá kia đã được huynh ấy luồn vào sợi dây từ khi nào.
Nhật Duật lững thững bỏ đi, bóng lưng huynh ấy cũng thẳng, nhưng dường như luôn có một áp lực vô hình nào đó khiến cho huynh ấy như thể phải cố gồng lên mà đứng thẳng vậy. Huynh ấy như vậy từ khi nào chứ?
Từ nhỏ, nàng đã không ở trong cung, được thân mẫu nuôi dưỡng trong một nông trại phía đông phủ Long Hưng. Cuộc sống thay đổi chỉ trong vòng một khắc, buổi chiều hôm ấy, có lẽ đã nhuộm cho nàng một cuộc sống đầy máu và nước mắt. Quay về sống trong Hoàng quyền, có những bí mật cung đình, không được ghi lại trong sách sử, nhưng lại như luật rừng, con cháu Hoàng thất không ai không biết, không ai không hiểu. Hỏi rằng sống trong một cuộc sống như vậy, An Tư nàng còn có thể như lời huynh ấy nói được hay không?
Còn nhớ, lần đầu tiên được bước chân vào hoàng cung xa hoa tráng lệ, những vị công chúa hoàng tử khác đều dùng ánh mắt tò mò xen lẫn coi thường mà nhìn nàng. An Tư nhỏ như vậy, dưới cái nhìn như cháy lên lửa ấy, chỉ biết cúi đầu, khóc mà không dám khóc. Bất ngờ, có một bàn tay trắng muốt đưa ra, thậm chí còn chưa đợi nàng đồng ý đã nắm lấy tay nàng mà kéo đi. Người thanh niên ấy ngũ quan sáng sủa, đôi mắt trong veo sâu thẳm không một chút lạnh lùng xa cách. Người ấy kéo nàng tới một hoa viên, dắt lân mái tóc còn lưa thưa của nàng một cành hoa cúc trắng thật to, lại mỉm cười vô cùng hòa ái với nàng " Tiểu muội, ta là anh của muội, tên ta là Nhật Duật, muội nhớ nhé."
An Tư nheo nheo ánh mắt thích thú nhìn thanh niên cao hơn mình vài cái đầu này, đó là hoàng huynh của nàng, người dịu dàng dắt tay nàng đi trong ngày đầu tiên trở về nơi vốn thuộc về nàng. Nàng khẽ khàng nói " Muội tên là An Tư. "
Đệ lục hoàng tử Trần Nhật Duật của tông thất nhà Trần, người mặc kệ thân phụ và Hoàng huynh, bất chấp thời cuộc dạy nàng học chữ Hán chỉ bởi vì nàng thích đọc Binh pháp tôn tử, người đích thân mò tìm trong thư phòng của Hoàng huynh vài cuốn Luận ngữ, người ấy chỉ có thể là huynh ấy mà thôi.
Đệ lục hoàng tử của tông thất nhà Trần, người duy nhất nghĩ đến cảm nhận của nàng, chịu dắt nàng ra khỏi cung thị sát, mà kì thật là cho nàng nếm những của ngon vật lạ mà trong hoàng cung nhất định là không bao giờ có. Đó là người duy nhất biết đến nhân thân của nàng mà không hề xa lánh, khinh thường nàng, lại còn tận tình quan tâm chăm sóc .....
Nếu nói có người nàng không muốn làm thất vọng nhất, cũng chỉ có huynh ấy.
Nhưng việc huynh ấy vừa nói, sợ là nàng đành phải làm huynh ấy thất vọng. Không phải bất quá thành ra thế này cũng không muốn làm khó Lục ca, An Tư nàng cũng đành xin chịu.
Thấm thía nhất có lẽ cũng chính từ cuộc đời của huynh ấy, với Trinh Túc tẩu, người mà thậm chí là trước ngày thành hôn, huynh ấy còn chẳng biết đến sự có mặt của nàng ta. Bởi vậy mà huynh ấy tha hồ nạp thiếp, mà Hoàng huynh cũng không thể làm gì nổi.
Thở dài, An Tư mệt mỏi kéo xõa tóc, hắng giọng gọi người chuẩn bị bồn tắm. Thấy trời đã dần tối, nàng tự tay khêu bấc đèn cho sáng,lấy vài cuốn sách trong hòm ra nghiên cứu.
Mộc Hương khẽ khàng đẩy cửa, nàng khẽ liếc mắt, im lặng không nói gì. Theo sau nàng là vài người hầu thân cận bê một thùng tắm to đi vào. Sau khi pha nước, Mộc Hương tiến lại phía nàng " Công chúa, bồn tắm đã chuẩn bị xong. "
An Tư mệt mỏi gật đầu, cuốn sách buông lơi, không hiểu thế nào lại rơi xuống đất. Nàng khẽ a một tiếng, không hiểu cổ tay vì sao lại yếu ớt không có lực như vậy.
Cửa lại mở, Mộc Lan bưng một giỏ cánh hoa, nhìn thấy nàng cứ đứng sững nhìn trân trân cuốn sách liền ra hiệu cho Mộc Hương đỡ lấy giỏ hoa, bản thân cũng đi đến nhặt cuốn sách lên cho nàng. " Công chúa, không nên suy nghĩ nhiều, để bệnh cũ tái phát sẽ rất phiền."
An Tư khẽ lẩm bẩm " Không nên tái phát chút nào. " Rồi quay gót, trong chốc lát đã đi vào phía sau trướng, để Mộc Hương hầu hạ thay xiêm áo. Bóng người thướt tha chầm chậm tiến sâu vào thùng nước.
Mộc Lan trầm lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói " Tri huyện đại nhân có gửi lời mời tới công chúa và Lục hoàng tử, tối nay cùng tới dự lễ đầu mùa gặt của phủ Nam Định "
An Tư trầm ngâm không nói.
Mộc Hương không nhịn được lẩm bẩm : " Bày vẽ, rõ công chúa đã nói với ông ta là đang bí mật vi hành mà."
Mộc Lan liền trừng mắt nhìn Mộc Huơng, Mộc Hương biết ý liền ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn đuọc khó chịu tự lẩm bẩm vài câu nữa.
An Tư khẽ khẽ thở dài. Trong ánh nến như mờ như tỏ, tiếng thở dài như vang cả căn phòng " Đi chứ. Chúng ta ăn không ở không của tri huyện, chút chuyện ông ta nhờ vả không thể không giúp. "
Mộc Huơng nghe nàng nói liền bĩu môi không phục " Đuợc giúp đỡ công chúa, ông ta tu cả đời còn không được."
An Tư không đáp lời nàng ta, bao suy nghĩ ngổn ngang chất chứa khiến lòng nàng như nặng trĩu.
Lễ đầu mùa gặt hay còn gọi là lễ đầu mùa có xuất phát điểm từ khi nhà Lý đổi ngôi, Trần Thái Tông lên nắm quyền, Thiên Truờng trở thành vùng long mạch của Đại Việt. Cứ đầu mùa lúa, nhân dân sẽ tổ chức lễ hội, rước đèn, bày hoa, cầu chúc đuợc mùa. Lễ hội này vốn là của nông dân, nhưng vì An Tư và Nhật Duật vi hành vào đúng đầu vụ nên quan huyện mới được nuớc lấn tới.
Trần Nhật Duật khi còn ở trong cung đã tham dự không biết bao nhiêu yến tiệc, bao nhiêu ngày lễ, xa hoa đến đâu hắn cũng đã từng thấy qua, bởi vậy với lễ hội này hắn không có mấy hào hứng. Nhưng vì nghe nói An Tư sẽ tham dự, hắn lại không yên tâm ngồi nhà không đi.
Vừa đến cửa, hắn đã thấy Đào Kiên đang đứng khép nép bên ngoài. Nhật Duật cảm thấy rất chướng mắt, liền nhấc chân đá vào mông Đào Kiên hai phát khiến hắn ngã dúi. Đào Kiên lôm cồm bò dậy, cúi đầu thưa " Thảo dân tham kiến Chiêu Văn vương. "
Nhật Duật cao giọng " Điêu dân to gan, dám thập thò trước cửa phòng công chúa, ngươi biết mình phải tội gì hay chưa? "
Đào Kiên còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã mở, hai tì nữ đi theo hai bên đang nâng vạt váy cho An Tư khẽ cúi nguời hành lễ với hắn. An Tư cuời nói " Là muội gọi hắn theo, không phải huynh không muốn đi sao, sao bây giờ lại ở đây?"
Nhật Duật hừ mũi, cao ngạo nghếch đầu : " Nếu không phải vì quan huyện mời quá nhiệt tình, bản vương cũng không muốn đi. " Nói xong, còn thâm trường ý vị liếc An Tư một cái " Đã đi, chi bằng bản vương đi cùng muội, sao, muội không vừa lòng hay sao? "
An Tư phì cười. Nàng che miệng cười khúc khích, khoác lấy tay Nhật Duật. Mộc Lan và Mộc Hương nâng váy theo sát phía sau nàng, Đào Kiên cung kính đi theo Trần Nhật Duật.
Khắp đường phố của Mỹ Lộc hôm nay vì ngày lễ mà thắp đèn sắng trưng. An Tư nhìn lễ nghi đến mỏi mắt, nụ cười khách sáo bình thường giữ hoài trên môi giờ cũng đã thấy mỏi. May mà phần lễ cuối cùng cũng kết thúc. Lễ nghi đốt rạ vừa dứt, mọi người đã dọn thịt trâu bò lợn gà chuẩn bị lên. Nhật Duật hôm nay dường như cũng phá lệ mà say sưa chè chén với vài các lão trong huyện. An Tư mệt mỏi ngồi một góc nhìn Lục Hoàng huynh của nàng mà cười. Nàng cử cả hai người hầu thân cận ở lại chăm sóc anh, bản thân ngồi một chỗ cuối cùng cũng không chịu được nữa. Nàng xách váy đứng lên, chạy lẫn vào dòng người đang ca hát nhảy múa trên đường.
Trước giờ An Tư cũng không phải một lần được xuất cung, nhưng đây là lần đầu được đi chơi đêm thế này. Trong hoàng cung, đến giờ giới nghiêm thì tất cả các cung đều phải tắt đèn, dù chỉ le lói một ngọn nến thì ngự lâm quân cũng sẽ xông đến và giải chủ tớ cung đó về Hình Bộ ngay lập tức.
An Tư mải miết đi, vừa đi, nàng vừa ngắm quang cảnh xung quanh. Xem ra những năm gần đây A Khâm cai quản Đại Việt rất tốt, Đại hoàng huynh cũng có thể an tâm trao lại toàn quyền cho hắn rồi.
Đi mãi, An Tư cũng thấy mỏi chân. Nàng dừng lại bên một bờ sông dài. Trời tối, nước sông đen ngòm, sâu thăm thẳm. An Tư vục nước lên rửa mặt. Bất ngờ, nàng thấy từ một đám bèo trôi lững lờ trên mặt nước, một con bướm chấp chới bay lên. An Tư sững người. Nàng đã từng nghe về một truyền thuyết, nói về những con bướm đêm, chúng chính là linh hồn người đã mất, quay về tìm người thân.
Nếu quả thật như vậy, có phải là An Vũ quay về tìm nàng đây không.
Nỗi ám ảnh bao năm nay bất chợt trở về, An Tư như bị thôi miên. Nàng thấy cánh bướm bay lơ lửng trên bầu trời, như thể đang chờ mình, nàng cũng dấn bước theo nó, như thể có một lời mời gọi hiện hữu.
Vạt áo dài đã chạm nước sông lạnh lẽo nhưng An Tư vẫn không nhận ra. Nhiều năm nay, nàng đã sống dày vò cùng nỗi nhớ thương và lòng đầy tội lỗi với An Vũ, có phải bây giờ nên là lúc giải thoát hay không.
“ Cô nương.”
An Tư như giật mình tỉnh mộng. Phía sau nàng cất lên tiếng gọi nhàn nhã, mang đầy vẻ lười biếng. An Tư quay lưng, thấy một nam nhân tựa người vào một thân cây gần đó, mắt nheo nheo lại nhìn nàng. Người kia tướng mạo cao lớn, khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối. Trái tim An Tư run lên một nhịp, nàng lần tay vào trong áo, run run nắm lay thanh đoản đao, nhưng vẫn cố làm cho giọng nói mình thật bình tĩnh. Nàng khe khẽ quát: “ Ngươi là ai? “
Nam nhân nọ ồ một tiếng. Hắn chậm chậm đi về phía nàng, nụ cười như có như không: “ Cô nương đang muốn làm gì vậy, trời tối thế này có phải không nhìn thấy đường hay không, phía trước cô nương là sông đấy. “
An Tư nhìn về phía trước mình, quả thật một chân nàng đã đặt ở dưới nước, cảm giác mát lạnh khiến nàng có chút không thích ứng, thoáng run người. Tuy vậy, nàng cũng không buông lỏng phòng bị, nghiêm giọng nói: “ Theo lý công tử thấy ta không phải nên tránh đi sao? Công tử còn định đứng đây nhìn ta đến bao giờ.”
Nam nhân bật cười: “ Nếu ta tránh đi theo lời cô nương nói, có lẽ giờ cô nương cũng không còn đứng đây nói lý lẽ với ta được đâu.”
An Tư nghe hắn nói vậy, càng lúc càng có cảm giác nguy hiểm, nàng nắm chặt đoản đao, dự định chỉ cần hắn tiến thêm một bước nữa, An Tư sẽ đâm hắn.
Nam nhân nhìn nàng một lát, rồi lại nhìn chằm chằm tay nàng, không nén nổi lắc đầu: “ Ta không phải người xấu, cô nương không cần phòng bị với ta, ở đây vắng người, lại nguy hiểm, cô nương có muốn ta đưa cô về. Tất nhiên, nếu cô muốn giữ thanh đao bé tẹo đó đối phó ta, ta cũng sẽ không ý kiến.”
An Tư đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên xung quay vừa tối vừa vắng người. Ở ngay phía trước mắt cô là ánh sáng của hội đăng, tiếng người vọng tới nhộn nhịp vô cùng.
Cuối cùng, nàng khẽ nhếch môi cười, cũng không kiêng dè gì nữa rút hẳn thanh đao ra, cầm trong tay, nàng nói: “ Nếu đã như vậy, mời công tử đi trước.”
Nam nhân lại cười, nói được một tiếng rồi thong thả bước trước, An Tư thấy hắn đã đi trước, do dự một lúc rồi quyết định bước theo.
Có lẽ đúng như lời hắn nói, hắn không phải người xấu thật, vì giờ An Tư lại trở lại đường phố nhộn nhịp. Nàng cảnh giác nhìn quanh một lúc, không thấy có gì lạ thường, lúc này mới yên tâm cất thanh đao đi. Lúc này, ở phía xa, nàng thấy Mộc Lan đang hớt hải chạy đến, hô gọi Tiểu thư.
Nam nhân quay lại nhìn nàng, lại đưa tay chỉ về phía Mộc Lan hỏi: “ Người nhà cô nương đi tìm cô nương đấy à? “
An Tư gật đầu.
“ Vậy phải từ biệt cô nương ở đây rồi. Dù sao cũng có duyên trong chốc lát, không biết cô nương có tiện để lại tên cho ta hay không? “
An Tư dò xét nhìn hắn. Lúc này mà không trả lời hắn thì cũng có chút bất lịch sự. An Tư đảo mắt nhìn Mộc Lan đã chạy lại gần, rồi lại nhìn hắn, khẽ đáp: “ Ta tên là An Cư.” Nàng chỉ thay đổi một chút cái tên mình, dẫu sao cũng đâu thể nói tên thật cho hắn nghe.
Mộc Lan chạy đến nơi, mồ hôi chảy dài trên trán. Nàng ta cũng không để ý phía trước An Tư có người, khẽ trách móc: “ Tiểu thư, cô đi đâu vậy, để bọn nô tỳ tìm vật vả quá.”
An Tư cười khẽ: “ Được rồi, chúng ta về thôi.” Nói rồi, nàng khẽ cúi mình chào nam nhân kia.
Người kia cười với nàng. Khi nàng vừa quay lưng định đi, hắn liền nói: “ Ta họ Lạc tên Nghiệp, rất hợp với tên cô nương đấy.”
An Tư khẽ rùng mình. Dĩ nhiên trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại được đặt tên là An Cư. Nàng tùy tiện nói ra như vậy, cuối cùng lại bị kẻ kia trêu chọc.
Năm Thiệu Bảo thứ năm(*) dân chúng Đại Việt đã phần nào vơi đi nỗi sợ hãi và chấn động khi tộc người Mông Cổ đến xâm lấn. Phố phường yên bình.
Vào cái thời buổi này, nữ nhân ra ngoài thật khó. An Tư lại một lần nữa cải nam trang rời khỏi tư dinh của quan huyện. Lần này Chiêu Văn vương huynh vì tức giận mà kiên quyết không gặp nàng trong suốt hơn ba ngày, thậm chí còn bỏ cả bữa vì không công nhận Đào Kiên. Nhưng An Tư thừa biết, Lục ca của nàng cứ đêm xuống là lại vào bếp ăn vụng, thực sự chẳng có gì đáng lo.
Ở phủ Thiên Trường có một mạn gắn với kênh đào mà triều đình đã cho xây dựng để ngăn lũ vào mùa lụt. Sông Cái là một con sông lớn, có đường thông ra biển, nếu nàng là quân Mông – Nguyên, nàng nhất định sẽ chọn vào từ đường biển. Nếu đã một lần thất bại, lại có chủ mưu thôn tính Đại Việt lần hai, Hốt Tất Liệt (**) nhất định sẽ cho người do thám kĩ vùng này. An Tư đã cho tăng cường lính canh dọc các tỉnh có dòng chảy của sông Cái đi qua, và nhất là con đường sông đổ ra bể. Nhưng nhân lực không phải có thừa, cháu nàng, Vua Trần Nhân Tông có lẽ chỉ cho đây là một kế sách tạm thời mà thôi, về lâu dài thì vẫn không thể dùng được.
An Tư nhìn xung quanh một hồi, đảm bảo là không có ai, nàng liền không do dự nhảy xuống sông.
Độ sâu của con sông này không được đồng đều cho lắm, lại có nhánh liền với cửa sông Bạch Đằng, có lẽ nếu sử dụng kế sách như Ngô vương (***) thời xưa có lẽ sẽ chặn được đường đi của giặc. Hai bên sông hơi ít cây cối, nên trồng rậm rạp một chút, có lẽ sẽ đến lúc cần tới.
An Tư nổi lên mặt nước, hít vào một hơi rồi lại lao ùm xuống sâu hơn lúc nãy. Nàng bơi ra xa chỗ lúc nãy, lại thấy sông khá nông, qua cổ một chút. Đoạn liền kề với nó lại sâu hơn, không hề có quy luật gì hết, muốn dàn cọc nhọn nơi này phải đo cẩn thận, có lẽ khá phiền phức đây.
Đột nhiên, An Tư thấy ở đáy sông, có một con trai vô cùng to đang sủi lên bọt bong bóng, bên cạnh con trai đó có một thứ gì đó lấp lánh lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt nơi lòng sông. Nàng lại ngụp sâu hơn, giơ tay ra nắm lấy cả con trai to đùng đó và cả thứ sáng lấp lánh kia nữa.
An Tư tự thấy mình sắp không chịu được nữa liền ngoi lên. Nào ngờ chưa lên được tới lưng chừng thì đã bị kéo lại. Một chân của nàng đã bị thứ cây leo bên trong lòng nước cuốn chặt chân. An Tư luống cuống quay người, ra sức kéo thứ cây chết tiệt kia ra, nhưng nào ngờ càng kéo nó lại càng thít chặt lấy chân nàng. An Tư cựa quậy, rồi vùng vẫy trong nước. Tệ hại hơn cả là một chân không bị cuốn của nàng lại chuột rút làm nàng không thể cử động được. Nàng sợ hãi muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng thì thứ nước đầy mùi rong rêu của con sông chết tiệt này tràn vào họng. An Tư cứ như vậy muốn ngoi lên, nhưng hai cái chân vô dụng của nàng lại kéo nàng xuống. Hơi thở của nàng yếu ớt dần, An Tư dường như không muốn tiếp tục ngoi lên nữa, cứ thả mình cho thứ dây leo nước kia kéo xuống. Ánh sáng phía trên tắt dần, nàng bỗng nhiên muốn tự hỏi, vì sao lòng sông này lại sâu như vậy, làm nàng chìm mãi mà vẫn chưa tới đáy.
Không khí đột nhiên ngột ngạt, An Tư như giật bắn mình choàng tỉnh. Nàng lại tiếp tục dãy dụa để ngoi lên. Sự bất lực, sợ ngãi làm nàng cuống cuồng đạp chân, mãnh liệt muốn gỡ thứ đang cuốn chặt ở chân mình ra … nhưng vẫn là không thể.
Nàng đột nhiên muốn khóc, mình đang làm gì thế này, sao lại thành ra thế này. Nàng còn chưa muốn chết, nàng còn muốn sống …
Trên mặt sông đột nhiên ùm một tiếng, nhưng đầu óc nàng như choáng váng, nên dù là có một bàn tay đang khỏa nước bơi đến chỗ nàng, nàng cũng không thể nhận ra. Hay như có một người túm lấy hai vai nàng, truyền khí sang cho nàng nàng cũng không thể nhận ra. Mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, như hư ảnh…
Có kẻ nào đó độc ác đang vỗ vỗ vào má nàng đau rát. An Tư nhíu mày, từ từ tỉnh lại. Mắt nàng mờ mờ nước, loáng thoáng thấy có người đang ngồi ngay trước tầm mắt của mình.
An Tư ngay lập tức choàng dậy, phản ứng đầu tiên chính là đưa hai tay lên ôm ngực “Ngươi là ai? “
Người kia vuốt vuốt mái tóc dài ướt nhẹp của mình, phì cười “ Này cô gái, cô cải nam trang thế này nhìn thật buồn cười đấy.”
An Tư đỏ bừng mặt, vội vàng ngồi dậy. Nàng nhìn toàn thể mình lại một lần. May quá, có vẻ như ngoài việc ướt như chuột lột thì y phục không có gì thay đổi hết. Thở phào một tiếng, nàng ngồi dậy, vắt nước từ vạt áo dài xuống. Đúng lúc này, mái tóc dài phủ xuống, rạp vào hai má. Mắt An Tư lóe lên, tóc bị xõa xuống rồi.
Nàng đỏ bừng mặt, để tóc che nửa khuôn mặt, càng không dám nhìn thẳng vào người kia. Giọng nàng đột nhiên lí nhí “ Là … là ngươi cứu ta… ? “
Người kia cười sang sảng, chăm chú nhìn bộ dạng thảm hại của nàng “ Ngươi cũng thật dại dột. Có cần tới mức cải nam trang để tự vẫn hay không. Nhìn ta này, có vấn đề gì, ngươi hoàn toàn có thể nói với ta nhé, ta là người vô cùng thích lo chuyện bao đồng đấy. À, đúng rồi, từ lúc vớt ngươi lên cứ thấy ngươi nắm chặt mấy thứ đó trong tay. Đó là cái gì vậy. “ Người kia chỉ vào vật bị An Tư thả xuống đất lúc vắt áo. Đó là một con trai to đùng đang nằm im lặng trên mặt đất, và một viên gì đó nhỏ nhỏ sáng lấp lánh trong ánh mặt trời.
An Tư cũng ngạc nhiên nhìn chúng, không nghĩ bản thân ngay cả lúc sắp chết tới nơi vẫn giữ những thứ đó chặt như vậy. Nàng giơ hòn đá nhỏ lấp lánh lên, hé một mắt nhìn nó. Nhìn như thể một viên bi lấp lánh, lại như một viên đá quý không rõ tên tuổi.
Người kia ồ lên một tiếng, xoa xoa cằm “ Ồ, hóa ra không phải ngươi muốn chết, mà là đang mò đồ quý sao, gan ngươi cũng thật to đấy chứ. Mang lại đây, ta xem nó là thứ gì giúp ngươi.
Đừng lo, ta không có ý lấy đồ quý của ngươi đâu. “
Người kia ngồi thụp xuống, ngang với tầm mắt nàng. Hắn ngồi ngược sáng, mái tóc dài ướt nhẹp dính bết vào gò má. Trên môi hắn dường như lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng hấp háy. Bàn tay to lớn của hắn đưa ra trước mặt nàng, cùng ánh sáng ấm áp của mặt trời làm nàng đột nhiên thấy khó thở. An Tư rụt rè thả viên đá vào lòng bàn tay hắn, thấp thỏm chờ đợi.
Người kia không vội quay đi. Hắn còn tặng đủ cho An Tư một nụ cười nữa mới bắt đầu săm soi viên đá. An Tư yên lặng chờ, khung cảnh trước mắt làm nàng gần như nín thở. Người kia ngồi xổm trên nền đất, cả tóc và quần áo đều ướt nhẹp. Thi thoảng có vài cọng tóc rủ xuống vai, hắn lại hất vai lên. Nhìn dáng vẻ như có chút thô tục, nhưng lại toát ra một khí khái đặc biệt làm nàng ngỡ ngàng không thôi. Bộ dạng hắn tùy tiện, nhưng khí chất thanh cao dường như không vì vậy mà bị mất đi. Hắn như đứa trẻ bắt được vật quý, rất nghiêm túc săm soi.
Nắng chiều rọi đỏ bờ sông, An Tư thất thần nhìn hắn, một nam tử lạ mặt không hề quen biết
nhưng lời nói lại thân thiết như vậy, thành thật khuyên nàng đừng nghĩ dại dột, hắn như là đã biết nàng từ lâu, tự nhiên đón lấy vật trong tay nàng như vậy. Nàng đột nhiên muốn ngơ ngẩn,một ký ức xa xưa hiện về trong ký ức. Đứa bé ấy có làn da ngăm ngăm vì dãi dầu sương gió, dù cuộc sống khổ cực nhưng trên môi luôn nở nụ cười tươi. Ký ức đến đột ngột khiến nàng rùng mình.
Gã nam nhân kia sau một hồi nhìn ngắm không nghiên cứu được ra vấn đề, đành trả viên đá lại cho nàng, rất tự nhiên vuốt tóc, đứng dậy. Bóng hắn đổ dài trên nền đất ẩm của dòng sông, vững chãi...
" Nhớ đấy, dù có buồn thế nào cũng không được tìm cái chết. Mà nếu không kiềm chế được, cứ ra bờ sông này, rất dễ dàng thôi, ngươi chắc chắn có thể tìm được ta......."
" Tiểu muội ... này An Tư .... An Tư .... muội có nghe ta nói không đấy .... tỉnh lại đi ... " Bàn tay to đầy vết chai khua khoắng trước mặt nàng, An Tư giật mình hoảng hồn, không hiểu vì sao mình lại trầm tư tới mức quên trời quên đất thế này. Nhật Duật không hiểu thế nào đã cướp lấy thứ trong tay nàng ngắm nghía: " Mĩ nữ, muội có thứ gì thế này. "
Thứ đá lấp lánh trong tay Trần Nhật Duật làm An Tư như sực tỉnh. Nàng cười cười, tay chống cằm " Ngẫu nhiên mò được cùng con trai huynh vừa ăn khi nãy. Huynh đem về cho A Nô cũng được. "
Trần Nhật Duật ho ho vài tiếng, đỏ mặt " Ta ăn khi nào, Mộc Lan nhà muội nấu xong rồi ép ta phải ăn đấy chứ. Nói để muội hay, nếu không phải nàng ta có chút mĩ sắc, ta mới nể mặt, bằng không, như muội ... như muội ấy thì ... mà ta lại nói nữa, tên Đào Kiên đó có điểm nào hay, nếu loan tin ra ngoài một người con gái như muội gặp người ta trong phòng một mình, muội nghĩ xem người ta sẽ nói về muội thế nào? "
An Tư cười, không nói, mắt nhìn về hướng xa xa. Nhật Duật không hiểu làm gì, lúc sau lại ngồi xổm trước mắt nàng " Nói để muội hay, con gái, sớm lấy được một tấm chồng là tốt nhất. Không nói như Thiều Dương đã mất, muội xem, Thụy Bảo cũng long đong lận đận là vậy, lần đầu không phải đã bị mưu tính mà dẫn đến hôn nhân hay sao, nhưng muội xem, tính cách muội ấy mạnh mẽ như vậy, đâu có chịu sống trong cảnh bức buộc ấy, lấy Bình Trọng, nhưng rồi cũng đâu được hắn ta xem trọng. Hoàng muội, bây giờ ta bất lực cả rồi, người cuối cùng ta giúp được chỉ còn có muội. Muội nhỏ nhất mà muội ngây thơ thì tốt biết mấy, đằng này, sao muội lại quật cường như vậy. Quốc gia này, có ta, có A Khâm là đủ, muội đừng tự phiền lòng mình thêm nữa." Nói xong, đặt một sợi dây đỏ vào lòng bàn tay nàng. An Tư giở ra xem, hóa ra là viên đá kia đã được huynh ấy luồn vào sợi dây từ khi nào.
Nhật Duật lững thững bỏ đi, bóng lưng huynh ấy cũng thẳng, nhưng dường như luôn có một áp lực vô hình nào đó khiến cho huynh ấy như thể phải cố gồng lên mà đứng thẳng vậy. Huynh ấy như vậy từ khi nào chứ?
Từ nhỏ, nàng đã không ở trong cung, được thân mẫu nuôi dưỡng trong một nông trại phía đông phủ Long Hưng. Cuộc sống thay đổi chỉ trong vòng một khắc, buổi chiều hôm ấy, có lẽ đã nhuộm cho nàng một cuộc sống đầy máu và nước mắt. Quay về sống trong Hoàng quyền, có những bí mật cung đình, không được ghi lại trong sách sử, nhưng lại như luật rừng, con cháu Hoàng thất không ai không biết, không ai không hiểu. Hỏi rằng sống trong một cuộc sống như vậy, An Tư nàng còn có thể như lời huynh ấy nói được hay không?
Còn nhớ, lần đầu tiên được bước chân vào hoàng cung xa hoa tráng lệ, những vị công chúa hoàng tử khác đều dùng ánh mắt tò mò xen lẫn coi thường mà nhìn nàng. An Tư nhỏ như vậy, dưới cái nhìn như cháy lên lửa ấy, chỉ biết cúi đầu, khóc mà không dám khóc. Bất ngờ, có một bàn tay trắng muốt đưa ra, thậm chí còn chưa đợi nàng đồng ý đã nắm lấy tay nàng mà kéo đi. Người thanh niên ấy ngũ quan sáng sủa, đôi mắt trong veo sâu thẳm không một chút lạnh lùng xa cách. Người ấy kéo nàng tới một hoa viên, dắt lân mái tóc còn lưa thưa của nàng một cành hoa cúc trắng thật to, lại mỉm cười vô cùng hòa ái với nàng " Tiểu muội, ta là anh của muội, tên ta là Nhật Duật, muội nhớ nhé."
An Tư nheo nheo ánh mắt thích thú nhìn thanh niên cao hơn mình vài cái đầu này, đó là hoàng huynh của nàng, người dịu dàng dắt tay nàng đi trong ngày đầu tiên trở về nơi vốn thuộc về nàng. Nàng khẽ khàng nói " Muội tên là An Tư. "
Đệ lục hoàng tử Trần Nhật Duật của tông thất nhà Trần, người mặc kệ thân phụ và Hoàng huynh, bất chấp thời cuộc dạy nàng học chữ Hán chỉ bởi vì nàng thích đọc Binh pháp tôn tử, người đích thân mò tìm trong thư phòng của Hoàng huynh vài cuốn Luận ngữ, người ấy chỉ có thể là huynh ấy mà thôi.
Đệ lục hoàng tử của tông thất nhà Trần, người duy nhất nghĩ đến cảm nhận của nàng, chịu dắt nàng ra khỏi cung thị sát, mà kì thật là cho nàng nếm những của ngon vật lạ mà trong hoàng cung nhất định là không bao giờ có. Đó là người duy nhất biết đến nhân thân của nàng mà không hề xa lánh, khinh thường nàng, lại còn tận tình quan tâm chăm sóc .....
Nếu nói có người nàng không muốn làm thất vọng nhất, cũng chỉ có huynh ấy.
Nhưng việc huynh ấy vừa nói, sợ là nàng đành phải làm huynh ấy thất vọng. Không phải bất quá thành ra thế này cũng không muốn làm khó Lục ca, An Tư nàng cũng đành xin chịu.
Thấm thía nhất có lẽ cũng chính từ cuộc đời của huynh ấy, với Trinh Túc tẩu, người mà thậm chí là trước ngày thành hôn, huynh ấy còn chẳng biết đến sự có mặt của nàng ta. Bởi vậy mà huynh ấy tha hồ nạp thiếp, mà Hoàng huynh cũng không thể làm gì nổi.
Thở dài, An Tư mệt mỏi kéo xõa tóc, hắng giọng gọi người chuẩn bị bồn tắm. Thấy trời đã dần tối, nàng tự tay khêu bấc đèn cho sáng,lấy vài cuốn sách trong hòm ra nghiên cứu.
Mộc Hương khẽ khàng đẩy cửa, nàng khẽ liếc mắt, im lặng không nói gì. Theo sau nàng là vài người hầu thân cận bê một thùng tắm to đi vào. Sau khi pha nước, Mộc Hương tiến lại phía nàng " Công chúa, bồn tắm đã chuẩn bị xong. "
An Tư mệt mỏi gật đầu, cuốn sách buông lơi, không hiểu thế nào lại rơi xuống đất. Nàng khẽ a một tiếng, không hiểu cổ tay vì sao lại yếu ớt không có lực như vậy.
Cửa lại mở, Mộc Lan bưng một giỏ cánh hoa, nhìn thấy nàng cứ đứng sững nhìn trân trân cuốn sách liền ra hiệu cho Mộc Hương đỡ lấy giỏ hoa, bản thân cũng đi đến nhặt cuốn sách lên cho nàng. " Công chúa, không nên suy nghĩ nhiều, để bệnh cũ tái phát sẽ rất phiền."
An Tư khẽ lẩm bẩm " Không nên tái phát chút nào. " Rồi quay gót, trong chốc lát đã đi vào phía sau trướng, để Mộc Hương hầu hạ thay xiêm áo. Bóng người thướt tha chầm chậm tiến sâu vào thùng nước.
Mộc Lan trầm lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói " Tri huyện đại nhân có gửi lời mời tới công chúa và Lục hoàng tử, tối nay cùng tới dự lễ đầu mùa gặt của phủ Nam Định "
An Tư trầm ngâm không nói.
Mộc Hương không nhịn được lẩm bẩm : " Bày vẽ, rõ công chúa đã nói với ông ta là đang bí mật vi hành mà."
Mộc Lan liền trừng mắt nhìn Mộc Huơng, Mộc Hương biết ý liền ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn đuọc khó chịu tự lẩm bẩm vài câu nữa.
An Tư khẽ khẽ thở dài. Trong ánh nến như mờ như tỏ, tiếng thở dài như vang cả căn phòng " Đi chứ. Chúng ta ăn không ở không của tri huyện, chút chuyện ông ta nhờ vả không thể không giúp. "
Mộc Huơng nghe nàng nói liền bĩu môi không phục " Đuợc giúp đỡ công chúa, ông ta tu cả đời còn không được."
An Tư không đáp lời nàng ta, bao suy nghĩ ngổn ngang chất chứa khiến lòng nàng như nặng trĩu.
Lễ đầu mùa gặt hay còn gọi là lễ đầu mùa có xuất phát điểm từ khi nhà Lý đổi ngôi, Trần Thái Tông lên nắm quyền, Thiên Truờng trở thành vùng long mạch của Đại Việt. Cứ đầu mùa lúa, nhân dân sẽ tổ chức lễ hội, rước đèn, bày hoa, cầu chúc đuợc mùa. Lễ hội này vốn là của nông dân, nhưng vì An Tư và Nhật Duật vi hành vào đúng đầu vụ nên quan huyện mới được nuớc lấn tới.
Trần Nhật Duật khi còn ở trong cung đã tham dự không biết bao nhiêu yến tiệc, bao nhiêu ngày lễ, xa hoa đến đâu hắn cũng đã từng thấy qua, bởi vậy với lễ hội này hắn không có mấy hào hứng. Nhưng vì nghe nói An Tư sẽ tham dự, hắn lại không yên tâm ngồi nhà không đi.
Vừa đến cửa, hắn đã thấy Đào Kiên đang đứng khép nép bên ngoài. Nhật Duật cảm thấy rất chướng mắt, liền nhấc chân đá vào mông Đào Kiên hai phát khiến hắn ngã dúi. Đào Kiên lôm cồm bò dậy, cúi đầu thưa " Thảo dân tham kiến Chiêu Văn vương. "
Nhật Duật cao giọng " Điêu dân to gan, dám thập thò trước cửa phòng công chúa, ngươi biết mình phải tội gì hay chưa? "
Đào Kiên còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã mở, hai tì nữ đi theo hai bên đang nâng vạt váy cho An Tư khẽ cúi nguời hành lễ với hắn. An Tư cuời nói " Là muội gọi hắn theo, không phải huynh không muốn đi sao, sao bây giờ lại ở đây?"
Nhật Duật hừ mũi, cao ngạo nghếch đầu : " Nếu không phải vì quan huyện mời quá nhiệt tình, bản vương cũng không muốn đi. " Nói xong, còn thâm trường ý vị liếc An Tư một cái " Đã đi, chi bằng bản vương đi cùng muội, sao, muội không vừa lòng hay sao? "
An Tư phì cười. Nàng che miệng cười khúc khích, khoác lấy tay Nhật Duật. Mộc Lan và Mộc Hương nâng váy theo sát phía sau nàng, Đào Kiên cung kính đi theo Trần Nhật Duật.
Khắp đường phố của Mỹ Lộc hôm nay vì ngày lễ mà thắp đèn sắng trưng. An Tư nhìn lễ nghi đến mỏi mắt, nụ cười khách sáo bình thường giữ hoài trên môi giờ cũng đã thấy mỏi. May mà phần lễ cuối cùng cũng kết thúc. Lễ nghi đốt rạ vừa dứt, mọi người đã dọn thịt trâu bò lợn gà chuẩn bị lên. Nhật Duật hôm nay dường như cũng phá lệ mà say sưa chè chén với vài các lão trong huyện. An Tư mệt mỏi ngồi một góc nhìn Lục Hoàng huynh của nàng mà cười. Nàng cử cả hai người hầu thân cận ở lại chăm sóc anh, bản thân ngồi một chỗ cuối cùng cũng không chịu được nữa. Nàng xách váy đứng lên, chạy lẫn vào dòng người đang ca hát nhảy múa trên đường.
Trước giờ An Tư cũng không phải một lần được xuất cung, nhưng đây là lần đầu được đi chơi đêm thế này. Trong hoàng cung, đến giờ giới nghiêm thì tất cả các cung đều phải tắt đèn, dù chỉ le lói một ngọn nến thì ngự lâm quân cũng sẽ xông đến và giải chủ tớ cung đó về Hình Bộ ngay lập tức.
An Tư mải miết đi, vừa đi, nàng vừa ngắm quang cảnh xung quanh. Xem ra những năm gần đây A Khâm cai quản Đại Việt rất tốt, Đại hoàng huynh cũng có thể an tâm trao lại toàn quyền cho hắn rồi.
Đi mãi, An Tư cũng thấy mỏi chân. Nàng dừng lại bên một bờ sông dài. Trời tối, nước sông đen ngòm, sâu thăm thẳm. An Tư vục nước lên rửa mặt. Bất ngờ, nàng thấy từ một đám bèo trôi lững lờ trên mặt nước, một con bướm chấp chới bay lên. An Tư sững người. Nàng đã từng nghe về một truyền thuyết, nói về những con bướm đêm, chúng chính là linh hồn người đã mất, quay về tìm người thân.
Nếu quả thật như vậy, có phải là An Vũ quay về tìm nàng đây không.
Nỗi ám ảnh bao năm nay bất chợt trở về, An Tư như bị thôi miên. Nàng thấy cánh bướm bay lơ lửng trên bầu trời, như thể đang chờ mình, nàng cũng dấn bước theo nó, như thể có một lời mời gọi hiện hữu.
Vạt áo dài đã chạm nước sông lạnh lẽo nhưng An Tư vẫn không nhận ra. Nhiều năm nay, nàng đã sống dày vò cùng nỗi nhớ thương và lòng đầy tội lỗi với An Vũ, có phải bây giờ nên là lúc giải thoát hay không.
“ Cô nương.”
An Tư như giật mình tỉnh mộng. Phía sau nàng cất lên tiếng gọi nhàn nhã, mang đầy vẻ lười biếng. An Tư quay lưng, thấy một nam nhân tựa người vào một thân cây gần đó, mắt nheo nheo lại nhìn nàng. Người kia tướng mạo cao lớn, khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối. Trái tim An Tư run lên một nhịp, nàng lần tay vào trong áo, run run nắm lay thanh đoản đao, nhưng vẫn cố làm cho giọng nói mình thật bình tĩnh. Nàng khe khẽ quát: “ Ngươi là ai? “
Nam nhân nọ ồ một tiếng. Hắn chậm chậm đi về phía nàng, nụ cười như có như không: “ Cô nương đang muốn làm gì vậy, trời tối thế này có phải không nhìn thấy đường hay không, phía trước cô nương là sông đấy. “
An Tư nhìn về phía trước mình, quả thật một chân nàng đã đặt ở dưới nước, cảm giác mát lạnh khiến nàng có chút không thích ứng, thoáng run người. Tuy vậy, nàng cũng không buông lỏng phòng bị, nghiêm giọng nói: “ Theo lý công tử thấy ta không phải nên tránh đi sao? Công tử còn định đứng đây nhìn ta đến bao giờ.”
Nam nhân bật cười: “ Nếu ta tránh đi theo lời cô nương nói, có lẽ giờ cô nương cũng không còn đứng đây nói lý lẽ với ta được đâu.”
An Tư nghe hắn nói vậy, càng lúc càng có cảm giác nguy hiểm, nàng nắm chặt đoản đao, dự định chỉ cần hắn tiến thêm một bước nữa, An Tư sẽ đâm hắn.
Nam nhân nhìn nàng một lát, rồi lại nhìn chằm chằm tay nàng, không nén nổi lắc đầu: “ Ta không phải người xấu, cô nương không cần phòng bị với ta, ở đây vắng người, lại nguy hiểm, cô nương có muốn ta đưa cô về. Tất nhiên, nếu cô muốn giữ thanh đao bé tẹo đó đối phó ta, ta cũng sẽ không ý kiến.”
An Tư đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên xung quay vừa tối vừa vắng người. Ở ngay phía trước mắt cô là ánh sáng của hội đăng, tiếng người vọng tới nhộn nhịp vô cùng.
Cuối cùng, nàng khẽ nhếch môi cười, cũng không kiêng dè gì nữa rút hẳn thanh đao ra, cầm trong tay, nàng nói: “ Nếu đã như vậy, mời công tử đi trước.”
Nam nhân lại cười, nói được một tiếng rồi thong thả bước trước, An Tư thấy hắn đã đi trước, do dự một lúc rồi quyết định bước theo.
Có lẽ đúng như lời hắn nói, hắn không phải người xấu thật, vì giờ An Tư lại trở lại đường phố nhộn nhịp. Nàng cảnh giác nhìn quanh một lúc, không thấy có gì lạ thường, lúc này mới yên tâm cất thanh đao đi. Lúc này, ở phía xa, nàng thấy Mộc Lan đang hớt hải chạy đến, hô gọi Tiểu thư.
Nam nhân quay lại nhìn nàng, lại đưa tay chỉ về phía Mộc Lan hỏi: “ Người nhà cô nương đi tìm cô nương đấy à? “
An Tư gật đầu.
“ Vậy phải từ biệt cô nương ở đây rồi. Dù sao cũng có duyên trong chốc lát, không biết cô nương có tiện để lại tên cho ta hay không? “
An Tư dò xét nhìn hắn. Lúc này mà không trả lời hắn thì cũng có chút bất lịch sự. An Tư đảo mắt nhìn Mộc Lan đã chạy lại gần, rồi lại nhìn hắn, khẽ đáp: “ Ta tên là An Cư.” Nàng chỉ thay đổi một chút cái tên mình, dẫu sao cũng đâu thể nói tên thật cho hắn nghe.
Mộc Lan chạy đến nơi, mồ hôi chảy dài trên trán. Nàng ta cũng không để ý phía trước An Tư có người, khẽ trách móc: “ Tiểu thư, cô đi đâu vậy, để bọn nô tỳ tìm vật vả quá.”
An Tư cười khẽ: “ Được rồi, chúng ta về thôi.” Nói rồi, nàng khẽ cúi mình chào nam nhân kia.
Người kia cười với nàng. Khi nàng vừa quay lưng định đi, hắn liền nói: “ Ta họ Lạc tên Nghiệp, rất hợp với tên cô nương đấy.”
An Tư khẽ rùng mình. Dĩ nhiên trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại được đặt tên là An Cư. Nàng tùy tiện nói ra như vậy, cuối cùng lại bị kẻ kia trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.