Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 173: Bản Mệnh Khế Ước Thú
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 173: BẢN MỆNH KHẾ ƯỚC THÚ
Đại Cầu, “Ngao…oooo…”
Rốt cục thì cũng có bạn cùng bị chủ nhân chèn ép với ta rồi, ta rất là vui đó!
Hắc Cực báo, “…”
Đại Cầu, “Ngaoooo…” Ta là Đại Cầu, ngươi tên là gì?
Hắc Cực báo, “…”
Đại Cầu, “Ngaooo???” Ngươi không có tên sao, không sao đâu, chủ nhân sẽ lấy cho ngươi một cái tên thôi.
Hắc Cực báo, “…” Như Đại Cầu ấy hả? Nó tình nguyện không cần.
Dường như Đại Cầu không hề hiểu ý tứ trong ánh mắt của Hắc Cực báo, quay người chạy tới trước mặt Du Tiểu Mặc tru réo không ngừng, chủ nhân chủ nhân, bạn mới của ta còn chưa có tên nè, nhanh lấy cho nó một cái tên đi, tốt nhất là tên giống giống như của ta đó nha.
Hắc Cực báo, “…”
Hắc Cực báo bày tỏ, thật sự là có loại khế ước thú gì, thì sẽ có loại chủ nhân đó mà, đương nhiên, tuyệt đối không bao gồm nó, cho nên nó đã có thể tưởng tượng chủ nhân của nó là hạng người gì rồi.
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc cũng không theo yêu cầu của Đại Cầu mà đặt cho Hắc Cực báo một cái tên nghe đến là ngốc, nhưngvẫn vô cùng tục, đồng thời cũng thể hiện sự lười biếng và vô năng trong khoản đặt tên của chủ nhân nó, bởi vì nó được gọi là Tiểu Hắc, lý do là trong tên nó có một chữ Hắc.
Nhưng mà, Hắc Cực báo còn đang cảm thấy may mắn vẫn không biết, chẳng bao lâu sau nó không thể chạy thoát được định mệnh an bài đâu!
Tiểu Hắc cực kì câm nín mà nhận lấy cái tên này, bởi vì nó vẫn còn đang thở phào chủ nhân không nghe theo lời Đại Cầu mà đặt tên nó là Đại Mao Cầu, cái tên như vậy sẽ hủy diệt sự oai phong của Kim Sắc Hắc Cực báo như nó, nếu như bị truyền đi các đồng loại sẽ cười nó tới chết mất thôi.
Du Tiểu Mặc không hiểu thú ngữ, cho nên hắn không biết đề nghị của Đại Cầu, càng không biết con khế ước thú thứ hai đang lặng lẽ khi dễ Đại Cầu và hắn.
Sau khi rời khỏi hang động, Du Tiểu Mặc tiếp tục bước vào con đường tìm kiếm linh thảo và yêu thú.
Vốn là bọn họ chỉ có thể chậm rãi tìm trong Ngọc Linh Quật, dù đã có bản đồ, nhưng trên bản đồ sao có thể nghi rõ ràng từng ngóc ngách trong Ngọc Linh Quật được, đại đa số là ghi rất giản lược.
Nhưng sau khi có Hắc Cực báo gia nhập, bọn họ không còn chịu cảnh mù mờ tìm đường nữa rồi.
Tuy Tiểu Hắc không phải là yêu thú cấp bậc cao nhất ở Ngọc Linh Quật, nhưng trước khi phát hiện ra hóa hình thảo, nó đã từng đi qua rất nhiều nơi, cho nên cũng biết rõ nơi nào có linh thảo cao cấp, nơi nào có yêu thú thực lực mạnh mẽ.
Ngọc Linh Quật được gọi là nơi tụ hội của linh thảo và yêu thú trung cấp, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không tồn tại linh thảo cao cấp, ví dụ tốt nhất chính là hóa hình thảo.
Tiểu Hắc biết một chỗ có một cây linh thảo cấp chín, tuy nó chưa được nhìn thấy tận mắt, nhưng đã từng ngửi được mùi, mùi hương cây linh thảo kia phát ra nồng nặc như vậy thì đẳng cấp của nó tuyệt đối còn hơn cả hóa hình thảo, nhưng bên cạnh cây linh thảo kia là một yêu thú cấp chín bảo vệ, có điều đó không phải là con yêu thú mạnh nhất trong Thiên Đường Cảnh, con yêu thú cấp chín kia chỉ có thể xếp hạng năm trong Ngọc Linh Quật mà thôi.
Mọi người đều biết, thực lực của yêu thú trong Ngọc Linh Quật căn cứ từ ngoài vào trong, từ thấp đến cao để phân bố, nói cách khác, càng tới gần trung tâm của Ngọc Linh Quật thì thực lực của yêu thú càng mạnh.
Tuy nhiên vì Thiên Đường Cảnh có hạn chế về tu vi, cho nên rất ít tu luyện giả dám xông vào phía trung tâm, cũng không ai biết trong đó còn có yêu thú cao cấp.
“Lăng sư huynh, đệ tử của phái Thanh Thành hình như cũng đi tìm linh thảo cấp chín đúng không, ngươi nói cây linh thảo Tiểu Hắc nói cho chúng ta có phải là cây mà phái Thanh Thành muốn tìm không?”
Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới vấn đề này, cho tới bây giờ, trong mấy ngày ngắn ngủi bọn họ đã gặp rất nhiều nhóm người, nhưng hoàn toàn không nghe được tin tức gì của Lạc Thư Hà, thân là con trai của Lạc Thành Nguyên, khẳng định biết rõ ràng về chuyện của đơn thuốc cấp chín, cho nên rất có thể trách nhiệm đi tìm linh thảo sẽ rơi vào tay Lạc Thư Hà.
“Có khả năng.” Lăng Tiêu trả lời.
Du Tiểu Mặc “À” một tiếng, đột nhiên kịp phản ứng, vội hỏi, “Làm sao ngươi biết.”
Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, đột nhiên như làm ảo thuật mà biến ra một quyển trục nhỏ từ hư không, “Hương vị của một cây linh thảo trong này không khác với những gì mà Tiểu Hắc đã hình dung.”
Du Tiểu Mặc nhận lấy quyển trục mở ra xem, không khỏi trợn tròn mắt, rõ ràng đây là một đơn thuốc cấp chín mà, Lăng Tiêu thật sự trộm lại đơn thuốc cấp chín trong tay phái Thanh Thành hả? Nhưng vì sao người của phái Thanh Thành lại hành xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
Lăng Tiêu biết hắn rất kinh ngạc, liền giải thích: “Yên tâm, đây không phải là lấy trộm của phái Thanh Thành.”
Du Tiểu Mặc hỏi, “Vậy sao ngươi lại có đơn thuốc này?”
Lăng Tiêu cười nói: “Ngươi cho rằng một đơn thuốc quý giá như vậy mà phái Thiên Tâm lại không chuẩn bị thêm một phần sao?”
Mặc kệ đơn thuốc có quý giá hay không, có thể mất hay không, bất kỳ môn phái thế lực nào cũng phải phòng tránh khả năng rủi ro nhất, đương nhiên sẽ chép một đơn thuốc thành mấy phần, đặc biệt là thứ đồ tất cả mọi người đều muốn đoạt như đơn thuốc cấp chín, để cho an toàn, phái Thiên Tâm sao có thể không dự phòng trước, nếu không lúc đơn thuốc bị trộm thì lão già Thang Phàm kia đã sớm nổi trận lôi đìch mà kéo quân đánh giết tới tận phái Thanh Thành rồi, làm gì còn tâm trạng bình tĩnh lên kế hoạch cho Thiên Đường Cảnh nữa.
Vốn Lăng Tiêu chuẩn bị trộm đơn thuốc ở bên phái Thanh Thành cơ, nhưng vậy rất chi là phiền toái, bởi vì y không biết Lạc Thành Nguyên giấu đơn thuốc ở đâu, trừ khi y sưu hồn lão, nhưng mà nếu làm thế, linh hồn cùa Lạc Thành Nguyên sẽ bị hao tổn, rất có thể từ nay về sau sẽ biến thành một phế nhân không còn tâm tư cảm xúc gì nữa, tương đương với việc thay phái Thiên Tâm diệt trừ một đại địch rồi còn gì, cái chuyện làm mai mối cho người khác như thế này ấy, Lăng Tiêu sao có thể tốt bụng mà làm giúp được, đặc biệt là đối tượng mai mối lại còn là phái Thiên Tâm.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu liền hủy bỏ kế hoạch lúc trước, làm chút thủ đoạn nho nhỏ trộm luôn đơn thuốc mà phái Thiên Tâm giấu đi.
Lúc đầu phái Thiên Tâm vì lo lắng đơn thuốc sẽ rò rỉ ra ngoài, cho nên chỉ sao thành một bản, sau khi bị y lấy mất thì đã không còn, nhưng Thang Phàm vẫn chưa biết, bởi vì y đã dùng đồ giả đánh tráo rồi, chỉ cần Thang Phàm không đi kiểm tra thì chắc chắn không thể phát hiện nổi.
“Ta đã muốn đưa cho ngươi từ trước, nhưng mà lúc đó khá bận, vậy là quên mất.” Lăng Tiêu giải thích.
Du Tiểu Mặc ngạc nhiên nhìn y, lần này hắn nhìn rất chân thành, giống như muốn xem từ đầu tới chân y được tạo thành bởi thứ gì, cuối cùng mới thán phục một tiếng, đại gia ngài quá tuyệt, nếu như Thang Phàm biết rõ đơn thuốc còn lại bị người âm thầm đánh cắp, không biết sẽ phẫn nộ khiếp sợ tới mức nào, đoán chừng là không còn bình tĩnh nổi.
Sau đó, Du Tiểu Mặc quả nhiên tìm được một cây linh thảo có mùi hương giống như Tiểu Hắc hình dung trong đơn thuốc, nhưng cũng chỉ là mùi mà thôi, cho nên vẫn không thể chắc chắn được.
Dưới sự chỉ đường của Tiểu Hắc, sau một ngày rưỡi bọn họ rốt cục cũng tới được hang ổ của con yêu thú cấp chín kia, trên đường đã gặt hái được không ít linh thảo và yêu thú, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không khế ước mấy con yêu thú đó, mà bỏ chúng nó vào không gian của Lăng Tiêu, hắn… thực sự không ghét bỏ chúng nó vì đẳng cấp quá thấp đâu.
Hẻm núi Lăng Hà là hẻm núi lớn nhất và cũng là duy nhất ở Ngọc Linh Quật, trong phạm vi 1000m bên trong hẻm núi đều là địa bàn của yêu thú cấp chín, rất nhiều yêu thú cấp trung đều phải phục tùng trước uy áp của chúng, cho nên không dám tới gần hẻm núi Lăng Hà. Xung quanh nơi này mọc lên không ít linh thảo, cả cấp thấp lẫn trung cấp đều có.
Lúc này, Tiểu hắc đang đi phía trước đột nhiên ngừng lại.
Du Tiểu Mặc xem xét, thấy cặp mắt vàng óng của Tiểu Hắc cảnh giác nhìn bốn phía, vội hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tiểu Hắc trực tiếp bỏ qua chủ nhân của nó mà gầm nhẹ hai tiếng với Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc lập tức quay sang nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cố nín cười để trả lời, “Nó nói không lâu trước đã có cái gì đó đại chiến với Cửu Dực Linh Tê xà.
Cửu Dực Linh Tê xà chính là con yêu thú cấp chín kia, thực lực rất mạnh, theo lý mà nói, nếu tu luyện giả gặp nó thì chỉ có con đường trốn, cho nên đối tượng đại chiến với nó có thể là yêu thú cùng cấp bậc.
Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, hít sâu một hơi, trong không khí vẫn lưu lại năng lượng sau trận đại chiến của hai con yêu thú, “Đối tượng đại chiến với nó là một con Lục Lôi Thiên điểu cấp chín, nhưng hẳn là nó vừa mới đột phá cấp chín không lâu, cho nên không phải đối thủ của Cửu Dực Linh Tê xà, bởi vậy đã bị đánh bại mà chạy thoát.
Du Tiểu Mặc mở trừng hai mắt, chỉ ngửi một hơi đã biết chủng loại của yêu thú, quá dữ dội! Nhưng nghĩ đến cái gì đó, hắn lập tức nuốt nước miếng một cái, hai con yêu thú cấp chín…
Lăng Tiêu sờ cằm, đột nhiên nở một nụ cười gian trá: “Hiện tại thì cả hai cùng bị thương, rất dễ dàng thu hết cả đám.”
Du Tiểu Mặc nhanh nhạy bắt được trọng điểm trong lời nói của y, yêu thú cấp chín đúng là yêu thú đã có thể hóa thành hình người, cho nên bộ dáng của chúng bây giờ rất có thể là bề ngoài của loài người rồi.
Tình huống chính xác như Lăng Tiêu đã nói, con Cửu Dực Linh Tê xà kia vì đánh bại Lục Lôi Thiên điểu cho nên không tiếc mà dùng một chiêu tức đả thương địch thủ một ngàn, bản thân tổn hại tám trăm, kết quả là hai bên đều bị trọng thương, hiện tại nó đang tĩnh dưỡng trong hang ổ.
Cửu Dực Linh Tê xà không kịp phản ứng đã bị Lăng Tiêu đạp cho một cái, không biết có phải dùng lực quá mạnh hay không, một phát đạp này khiến nó choáng luôn.
“Tiểu sư đệ, khế ước nó đi.” Lăng Tiêu cười híp mắt rồi nói với Du Tiểu Mặc vẫn đứng ngơ ngác một bên.
Du Tiểu Mặc kịp tỉnh táo lại sau đó mới nhíu mày nói: “Lăng sư huynh, hiện tại ta chỉ là đan sư cấp ba, chỉ có thể khế ước ba con yêu thú mà thôi, nếu như bây giờ khế ước con rắn này thì không phải là sau này sẽ hết cơ hội sao.”
Lăng Tiêu nói: “Vậy ngươi không cần lo lắng, đan sư có linh hồn thất thải không bị hạn chế số lượng yêu thú khế ước, nói một cách đơn giản thì ngươi có thể nuốt trôi bao nhiêu thì cứ nuốt, nhưng bản mệnh khế ước thú thì chỉ có một.”
“Bản mệnh khế ước thú?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ này đó.
“Bản mệnh khế ước thú là một loại khế ước vô cùng nghiêm nghị, trừ khi là do yêu thú tự nguyện, nếu không thì không thể nào cưỡng ép mà khế ước được, hơn nữa một khi khế ước yêu thú bản mệnh, như vậy hai bên sẽ cộng hưởng tính mệnh, nếu một người tử vong thì bên kia cũng sẽ cùng tử vong, tuy nhiên cũng có tỷ lệ nhỏ đạt được sự bất tử, nhưng bình thường đều phải trả một cái giá cực kỳ lớn, cũng bởi vậy mà có rất ít đan sư và tu luyện giả sẽ tùy tiện khế ước yêu thú bản mệnh.” Lăng Tiêu giải thích.
Đây thật sự là một tin tức vô cùng tốt.
Bản mệnh khế ước thú, Du Tiểu Mặc tạm thời còn nghĩ tới, nhưng có thể khế ước yêu thú không hạn chế, quả là một tin cực kỳ cực kỳ vui.
Vì vậy, Linh Tê Xà chín cạnh bị Lăng Tiêu đạp cho chóng mặt cứ mơ mơ hồ hồ bị Du Tiểu Mặc khế ước rồi, tuy sau khi nó tỉnh lại nó sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không lâu sau sự thật cũng sẽ nói cho nó biết, nó chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Đối với việc này, Đại Cầu và Tiểu Hắc bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, huynh đệ, ngươi không cô đơn đâu!
Bởi vì không gian của Du Tiểu Mặc có linh thảo, cho nên Lăng Tiêu để Cửu Dực Linh Tê xà vào không gian của y, sau đó hai người mới đi sâu vào trong hẻm núi để tìm cây linh thảo cấp chín kia.
Trên vách đá dựng đứng là một cây hoàng huyết thảo đang đứng lặng chập chờn đón gió, đúng là một trong những linh thảo cần thiết để luyện thành Thanh Vân đan, là loại linh thảo quan trọng và khó tìm nhất.
Lần này, Du Tiểu Mặc phải tốn suốt hai canh giờ mới có thể đào được toàn bộ hoàng huyết thảo lên.
Vì đào cây linh thảo này, thậm chí hắn còn phải nhấp một ngụm linh thủy để khôi phục lại sức mạnh linh hồn thiếu chút nữa đã khô kiệt, có thể nói linh thảo cấp chín với đan sư ở cấp bậc của hắn là xa tới mức không thể chạm vào được.
Bởi vậy, hắn đã thu thập được một trong số năm cây linh thảo cấp chín để luyện thành Thanh Vân đan, chỉ cần tìm được bốn loại linh thảo cấp chín còn lại, trong tương lai hắn có thể luyện ra một viên Thanh Vân đan rồi.
Lại nói tiếp, Du Tiểu Mặc phát hiện ra Thanh Vân đan không hẳn là linh đan cấp chín thực sự.
Sở dĩ quy nó thành linh đan cấp chín cũng là ví thành phần của nó chủ yếu là năm loại linh thảo cấp chín.
Loại tình huống này tương đương với vượt cấp, có lẽ là cần mấy vị linh thảo quá mức nghịch thiên cho nên mới phân thành linh đan cấp chín phải không, nhưng nó cũng chỉ thuộc loại hạ đẳng trong hạ phẩm, không hề có tác dụng với các cường giả Hoàng cảnh khác.
Hái được hoàng huyết thảo, hai người hai thú chuẩn bị rời khỏi hẻm núi Lăng Hà, tiến về sào huyệt của Lục Lôi Thiên điểu, nhưng lúc bọn họ sắp đi đến lối vào, phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh rất nhỏ nhưng mang theo sự phấn khích không thể giấu nổi.
“Đại sư huynh, con Cửu Dực Linh Tê xà kia thực sự còn trong hẻm núi sao?”
“Lục Lôi Thiên điểu nói với ta như vậy, hơn nữa nó còn nói, con Cửu Dực Linh Tê xà kia đang bảo vệ một cây linh thảo cấp chín, hoàng huyết thảo, chính là loại nguyên liệu chủ yếu để luyện Thanh Vân Đan.” Đăng bởi: admin
Đại Cầu, “Ngao…oooo…”
Rốt cục thì cũng có bạn cùng bị chủ nhân chèn ép với ta rồi, ta rất là vui đó!
Hắc Cực báo, “…”
Đại Cầu, “Ngaoooo…” Ta là Đại Cầu, ngươi tên là gì?
Hắc Cực báo, “…”
Đại Cầu, “Ngaooo???” Ngươi không có tên sao, không sao đâu, chủ nhân sẽ lấy cho ngươi một cái tên thôi.
Hắc Cực báo, “…” Như Đại Cầu ấy hả? Nó tình nguyện không cần.
Dường như Đại Cầu không hề hiểu ý tứ trong ánh mắt của Hắc Cực báo, quay người chạy tới trước mặt Du Tiểu Mặc tru réo không ngừng, chủ nhân chủ nhân, bạn mới của ta còn chưa có tên nè, nhanh lấy cho nó một cái tên đi, tốt nhất là tên giống giống như của ta đó nha.
Hắc Cực báo, “…”
Hắc Cực báo bày tỏ, thật sự là có loại khế ước thú gì, thì sẽ có loại chủ nhân đó mà, đương nhiên, tuyệt đối không bao gồm nó, cho nên nó đã có thể tưởng tượng chủ nhân của nó là hạng người gì rồi.
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc cũng không theo yêu cầu của Đại Cầu mà đặt cho Hắc Cực báo một cái tên nghe đến là ngốc, nhưngvẫn vô cùng tục, đồng thời cũng thể hiện sự lười biếng và vô năng trong khoản đặt tên của chủ nhân nó, bởi vì nó được gọi là Tiểu Hắc, lý do là trong tên nó có một chữ Hắc.
Nhưng mà, Hắc Cực báo còn đang cảm thấy may mắn vẫn không biết, chẳng bao lâu sau nó không thể chạy thoát được định mệnh an bài đâu!
Tiểu Hắc cực kì câm nín mà nhận lấy cái tên này, bởi vì nó vẫn còn đang thở phào chủ nhân không nghe theo lời Đại Cầu mà đặt tên nó là Đại Mao Cầu, cái tên như vậy sẽ hủy diệt sự oai phong của Kim Sắc Hắc Cực báo như nó, nếu như bị truyền đi các đồng loại sẽ cười nó tới chết mất thôi.
Du Tiểu Mặc không hiểu thú ngữ, cho nên hắn không biết đề nghị của Đại Cầu, càng không biết con khế ước thú thứ hai đang lặng lẽ khi dễ Đại Cầu và hắn.
Sau khi rời khỏi hang động, Du Tiểu Mặc tiếp tục bước vào con đường tìm kiếm linh thảo và yêu thú.
Vốn là bọn họ chỉ có thể chậm rãi tìm trong Ngọc Linh Quật, dù đã có bản đồ, nhưng trên bản đồ sao có thể nghi rõ ràng từng ngóc ngách trong Ngọc Linh Quật được, đại đa số là ghi rất giản lược.
Nhưng sau khi có Hắc Cực báo gia nhập, bọn họ không còn chịu cảnh mù mờ tìm đường nữa rồi.
Tuy Tiểu Hắc không phải là yêu thú cấp bậc cao nhất ở Ngọc Linh Quật, nhưng trước khi phát hiện ra hóa hình thảo, nó đã từng đi qua rất nhiều nơi, cho nên cũng biết rõ nơi nào có linh thảo cao cấp, nơi nào có yêu thú thực lực mạnh mẽ.
Ngọc Linh Quật được gọi là nơi tụ hội của linh thảo và yêu thú trung cấp, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không tồn tại linh thảo cao cấp, ví dụ tốt nhất chính là hóa hình thảo.
Tiểu Hắc biết một chỗ có một cây linh thảo cấp chín, tuy nó chưa được nhìn thấy tận mắt, nhưng đã từng ngửi được mùi, mùi hương cây linh thảo kia phát ra nồng nặc như vậy thì đẳng cấp của nó tuyệt đối còn hơn cả hóa hình thảo, nhưng bên cạnh cây linh thảo kia là một yêu thú cấp chín bảo vệ, có điều đó không phải là con yêu thú mạnh nhất trong Thiên Đường Cảnh, con yêu thú cấp chín kia chỉ có thể xếp hạng năm trong Ngọc Linh Quật mà thôi.
Mọi người đều biết, thực lực của yêu thú trong Ngọc Linh Quật căn cứ từ ngoài vào trong, từ thấp đến cao để phân bố, nói cách khác, càng tới gần trung tâm của Ngọc Linh Quật thì thực lực của yêu thú càng mạnh.
Tuy nhiên vì Thiên Đường Cảnh có hạn chế về tu vi, cho nên rất ít tu luyện giả dám xông vào phía trung tâm, cũng không ai biết trong đó còn có yêu thú cao cấp.
“Lăng sư huynh, đệ tử của phái Thanh Thành hình như cũng đi tìm linh thảo cấp chín đúng không, ngươi nói cây linh thảo Tiểu Hắc nói cho chúng ta có phải là cây mà phái Thanh Thành muốn tìm không?”
Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới vấn đề này, cho tới bây giờ, trong mấy ngày ngắn ngủi bọn họ đã gặp rất nhiều nhóm người, nhưng hoàn toàn không nghe được tin tức gì của Lạc Thư Hà, thân là con trai của Lạc Thành Nguyên, khẳng định biết rõ ràng về chuyện của đơn thuốc cấp chín, cho nên rất có thể trách nhiệm đi tìm linh thảo sẽ rơi vào tay Lạc Thư Hà.
“Có khả năng.” Lăng Tiêu trả lời.
Du Tiểu Mặc “À” một tiếng, đột nhiên kịp phản ứng, vội hỏi, “Làm sao ngươi biết.”
Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, đột nhiên như làm ảo thuật mà biến ra một quyển trục nhỏ từ hư không, “Hương vị của một cây linh thảo trong này không khác với những gì mà Tiểu Hắc đã hình dung.”
Du Tiểu Mặc nhận lấy quyển trục mở ra xem, không khỏi trợn tròn mắt, rõ ràng đây là một đơn thuốc cấp chín mà, Lăng Tiêu thật sự trộm lại đơn thuốc cấp chín trong tay phái Thanh Thành hả? Nhưng vì sao người của phái Thanh Thành lại hành xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
Lăng Tiêu biết hắn rất kinh ngạc, liền giải thích: “Yên tâm, đây không phải là lấy trộm của phái Thanh Thành.”
Du Tiểu Mặc hỏi, “Vậy sao ngươi lại có đơn thuốc này?”
Lăng Tiêu cười nói: “Ngươi cho rằng một đơn thuốc quý giá như vậy mà phái Thiên Tâm lại không chuẩn bị thêm một phần sao?”
Mặc kệ đơn thuốc có quý giá hay không, có thể mất hay không, bất kỳ môn phái thế lực nào cũng phải phòng tránh khả năng rủi ro nhất, đương nhiên sẽ chép một đơn thuốc thành mấy phần, đặc biệt là thứ đồ tất cả mọi người đều muốn đoạt như đơn thuốc cấp chín, để cho an toàn, phái Thiên Tâm sao có thể không dự phòng trước, nếu không lúc đơn thuốc bị trộm thì lão già Thang Phàm kia đã sớm nổi trận lôi đìch mà kéo quân đánh giết tới tận phái Thanh Thành rồi, làm gì còn tâm trạng bình tĩnh lên kế hoạch cho Thiên Đường Cảnh nữa.
Vốn Lăng Tiêu chuẩn bị trộm đơn thuốc ở bên phái Thanh Thành cơ, nhưng vậy rất chi là phiền toái, bởi vì y không biết Lạc Thành Nguyên giấu đơn thuốc ở đâu, trừ khi y sưu hồn lão, nhưng mà nếu làm thế, linh hồn cùa Lạc Thành Nguyên sẽ bị hao tổn, rất có thể từ nay về sau sẽ biến thành một phế nhân không còn tâm tư cảm xúc gì nữa, tương đương với việc thay phái Thiên Tâm diệt trừ một đại địch rồi còn gì, cái chuyện làm mai mối cho người khác như thế này ấy, Lăng Tiêu sao có thể tốt bụng mà làm giúp được, đặc biệt là đối tượng mai mối lại còn là phái Thiên Tâm.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu liền hủy bỏ kế hoạch lúc trước, làm chút thủ đoạn nho nhỏ trộm luôn đơn thuốc mà phái Thiên Tâm giấu đi.
Lúc đầu phái Thiên Tâm vì lo lắng đơn thuốc sẽ rò rỉ ra ngoài, cho nên chỉ sao thành một bản, sau khi bị y lấy mất thì đã không còn, nhưng Thang Phàm vẫn chưa biết, bởi vì y đã dùng đồ giả đánh tráo rồi, chỉ cần Thang Phàm không đi kiểm tra thì chắc chắn không thể phát hiện nổi.
“Ta đã muốn đưa cho ngươi từ trước, nhưng mà lúc đó khá bận, vậy là quên mất.” Lăng Tiêu giải thích.
Du Tiểu Mặc ngạc nhiên nhìn y, lần này hắn nhìn rất chân thành, giống như muốn xem từ đầu tới chân y được tạo thành bởi thứ gì, cuối cùng mới thán phục một tiếng, đại gia ngài quá tuyệt, nếu như Thang Phàm biết rõ đơn thuốc còn lại bị người âm thầm đánh cắp, không biết sẽ phẫn nộ khiếp sợ tới mức nào, đoán chừng là không còn bình tĩnh nổi.
Sau đó, Du Tiểu Mặc quả nhiên tìm được một cây linh thảo có mùi hương giống như Tiểu Hắc hình dung trong đơn thuốc, nhưng cũng chỉ là mùi mà thôi, cho nên vẫn không thể chắc chắn được.
Dưới sự chỉ đường của Tiểu Hắc, sau một ngày rưỡi bọn họ rốt cục cũng tới được hang ổ của con yêu thú cấp chín kia, trên đường đã gặt hái được không ít linh thảo và yêu thú, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không khế ước mấy con yêu thú đó, mà bỏ chúng nó vào không gian của Lăng Tiêu, hắn… thực sự không ghét bỏ chúng nó vì đẳng cấp quá thấp đâu.
Hẻm núi Lăng Hà là hẻm núi lớn nhất và cũng là duy nhất ở Ngọc Linh Quật, trong phạm vi 1000m bên trong hẻm núi đều là địa bàn của yêu thú cấp chín, rất nhiều yêu thú cấp trung đều phải phục tùng trước uy áp của chúng, cho nên không dám tới gần hẻm núi Lăng Hà. Xung quanh nơi này mọc lên không ít linh thảo, cả cấp thấp lẫn trung cấp đều có.
Lúc này, Tiểu hắc đang đi phía trước đột nhiên ngừng lại.
Du Tiểu Mặc xem xét, thấy cặp mắt vàng óng của Tiểu Hắc cảnh giác nhìn bốn phía, vội hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tiểu Hắc trực tiếp bỏ qua chủ nhân của nó mà gầm nhẹ hai tiếng với Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc lập tức quay sang nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cố nín cười để trả lời, “Nó nói không lâu trước đã có cái gì đó đại chiến với Cửu Dực Linh Tê xà.
Cửu Dực Linh Tê xà chính là con yêu thú cấp chín kia, thực lực rất mạnh, theo lý mà nói, nếu tu luyện giả gặp nó thì chỉ có con đường trốn, cho nên đối tượng đại chiến với nó có thể là yêu thú cùng cấp bậc.
Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, hít sâu một hơi, trong không khí vẫn lưu lại năng lượng sau trận đại chiến của hai con yêu thú, “Đối tượng đại chiến với nó là một con Lục Lôi Thiên điểu cấp chín, nhưng hẳn là nó vừa mới đột phá cấp chín không lâu, cho nên không phải đối thủ của Cửu Dực Linh Tê xà, bởi vậy đã bị đánh bại mà chạy thoát.
Du Tiểu Mặc mở trừng hai mắt, chỉ ngửi một hơi đã biết chủng loại của yêu thú, quá dữ dội! Nhưng nghĩ đến cái gì đó, hắn lập tức nuốt nước miếng một cái, hai con yêu thú cấp chín…
Lăng Tiêu sờ cằm, đột nhiên nở một nụ cười gian trá: “Hiện tại thì cả hai cùng bị thương, rất dễ dàng thu hết cả đám.”
Du Tiểu Mặc nhanh nhạy bắt được trọng điểm trong lời nói của y, yêu thú cấp chín đúng là yêu thú đã có thể hóa thành hình người, cho nên bộ dáng của chúng bây giờ rất có thể là bề ngoài của loài người rồi.
Tình huống chính xác như Lăng Tiêu đã nói, con Cửu Dực Linh Tê xà kia vì đánh bại Lục Lôi Thiên điểu cho nên không tiếc mà dùng một chiêu tức đả thương địch thủ một ngàn, bản thân tổn hại tám trăm, kết quả là hai bên đều bị trọng thương, hiện tại nó đang tĩnh dưỡng trong hang ổ.
Cửu Dực Linh Tê xà không kịp phản ứng đã bị Lăng Tiêu đạp cho một cái, không biết có phải dùng lực quá mạnh hay không, một phát đạp này khiến nó choáng luôn.
“Tiểu sư đệ, khế ước nó đi.” Lăng Tiêu cười híp mắt rồi nói với Du Tiểu Mặc vẫn đứng ngơ ngác một bên.
Du Tiểu Mặc kịp tỉnh táo lại sau đó mới nhíu mày nói: “Lăng sư huynh, hiện tại ta chỉ là đan sư cấp ba, chỉ có thể khế ước ba con yêu thú mà thôi, nếu như bây giờ khế ước con rắn này thì không phải là sau này sẽ hết cơ hội sao.”
Lăng Tiêu nói: “Vậy ngươi không cần lo lắng, đan sư có linh hồn thất thải không bị hạn chế số lượng yêu thú khế ước, nói một cách đơn giản thì ngươi có thể nuốt trôi bao nhiêu thì cứ nuốt, nhưng bản mệnh khế ước thú thì chỉ có một.”
“Bản mệnh khế ước thú?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ này đó.
“Bản mệnh khế ước thú là một loại khế ước vô cùng nghiêm nghị, trừ khi là do yêu thú tự nguyện, nếu không thì không thể nào cưỡng ép mà khế ước được, hơn nữa một khi khế ước yêu thú bản mệnh, như vậy hai bên sẽ cộng hưởng tính mệnh, nếu một người tử vong thì bên kia cũng sẽ cùng tử vong, tuy nhiên cũng có tỷ lệ nhỏ đạt được sự bất tử, nhưng bình thường đều phải trả một cái giá cực kỳ lớn, cũng bởi vậy mà có rất ít đan sư và tu luyện giả sẽ tùy tiện khế ước yêu thú bản mệnh.” Lăng Tiêu giải thích.
Đây thật sự là một tin tức vô cùng tốt.
Bản mệnh khế ước thú, Du Tiểu Mặc tạm thời còn nghĩ tới, nhưng có thể khế ước yêu thú không hạn chế, quả là một tin cực kỳ cực kỳ vui.
Vì vậy, Linh Tê Xà chín cạnh bị Lăng Tiêu đạp cho chóng mặt cứ mơ mơ hồ hồ bị Du Tiểu Mặc khế ước rồi, tuy sau khi nó tỉnh lại nó sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không lâu sau sự thật cũng sẽ nói cho nó biết, nó chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Đối với việc này, Đại Cầu và Tiểu Hắc bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, huynh đệ, ngươi không cô đơn đâu!
Bởi vì không gian của Du Tiểu Mặc có linh thảo, cho nên Lăng Tiêu để Cửu Dực Linh Tê xà vào không gian của y, sau đó hai người mới đi sâu vào trong hẻm núi để tìm cây linh thảo cấp chín kia.
Trên vách đá dựng đứng là một cây hoàng huyết thảo đang đứng lặng chập chờn đón gió, đúng là một trong những linh thảo cần thiết để luyện thành Thanh Vân đan, là loại linh thảo quan trọng và khó tìm nhất.
Lần này, Du Tiểu Mặc phải tốn suốt hai canh giờ mới có thể đào được toàn bộ hoàng huyết thảo lên.
Vì đào cây linh thảo này, thậm chí hắn còn phải nhấp một ngụm linh thủy để khôi phục lại sức mạnh linh hồn thiếu chút nữa đã khô kiệt, có thể nói linh thảo cấp chín với đan sư ở cấp bậc của hắn là xa tới mức không thể chạm vào được.
Bởi vậy, hắn đã thu thập được một trong số năm cây linh thảo cấp chín để luyện thành Thanh Vân đan, chỉ cần tìm được bốn loại linh thảo cấp chín còn lại, trong tương lai hắn có thể luyện ra một viên Thanh Vân đan rồi.
Lại nói tiếp, Du Tiểu Mặc phát hiện ra Thanh Vân đan không hẳn là linh đan cấp chín thực sự.
Sở dĩ quy nó thành linh đan cấp chín cũng là ví thành phần của nó chủ yếu là năm loại linh thảo cấp chín.
Loại tình huống này tương đương với vượt cấp, có lẽ là cần mấy vị linh thảo quá mức nghịch thiên cho nên mới phân thành linh đan cấp chín phải không, nhưng nó cũng chỉ thuộc loại hạ đẳng trong hạ phẩm, không hề có tác dụng với các cường giả Hoàng cảnh khác.
Hái được hoàng huyết thảo, hai người hai thú chuẩn bị rời khỏi hẻm núi Lăng Hà, tiến về sào huyệt của Lục Lôi Thiên điểu, nhưng lúc bọn họ sắp đi đến lối vào, phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh rất nhỏ nhưng mang theo sự phấn khích không thể giấu nổi.
“Đại sư huynh, con Cửu Dực Linh Tê xà kia thực sự còn trong hẻm núi sao?”
“Lục Lôi Thiên điểu nói với ta như vậy, hơn nữa nó còn nói, con Cửu Dực Linh Tê xà kia đang bảo vệ một cây linh thảo cấp chín, hoàng huyết thảo, chính là loại nguyên liệu chủ yếu để luyện Thanh Vân Đan.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.