Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 189: Khổ Nhục Kế
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 189: KHỔ NHỤC KẾ
Du Tiểu Mặc phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần thì Triệu Đạt Chu mới chịu tin.
Ôm tiểu Lục Dực Thần hổ, Triệu Đạt Chu cứ ngồi cười khúc khích mãi, hắn cứ cho là phải tới mấy trăm tuổi mình mới có thể khế ước nổi một con yêu thú chứ.
Bởi vì nếu như thuận lợi, hẳn là lúc đó hắn đã thành một đan sư cấp sáu cấp bảy, lúc đó cha sẽ không còn hạn chế sự tự do của hắn kia, có thể đi khám hiểm cùng các sư huynh đệ khác, sau đó khế ước một con yêu thú, cho nên việc thất sự đệ cho hắn một con yêu thú hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Cười hì hì tới nửa ngày, Triệu Đạt Chu đột nhiên nhớ ra một vấn đề, hai ta ôm chặt tiểu Lục Dực Thần hổ, nhìn khuôn mặt ngây thơ của tiểu yêu thú rồi hỏi, “Thất sư đệ, con tiểu yêu thú này thuộc giống gì, cấp thấp hay cấp trung?”
Du Tiểu Mặc im lặng, “Chẳng lẽ không thể thuộc cấp cao sao?” Ngay cả cấp thấp cũng hỏi ra luôn, chẳng lẽ nhìn hắn giống người dùng yêu thú cấp thấp để lừa dối sư huynh của mình lắm hả?
Triệu Đạt Chu cười nhạo hắn một tiếng, không thèm nghĩ đã nói: “Với cái thân này của ngươi, ngươi cho rằng con của yêu thú cấp cao dễ lấy như vậy sao? Đừng nghĩ ta không biết gì nhé, tiểu yêu thú vừa sinh ra không bao lâu thế này, cha mẹ nó nhất định sẽ bảo vệ nó kĩ càng.”
Đúng là nói trúng phóc luôn, có điều…
Du Tiểu Mặc nhún nhún vai nói, “Nhưng mà nó thật sự là một yêu thú cấp cao đó…”
“Ha ha… Ta đã nói mà…” Triệu Đạt Chu chưa kịp nghe hắn nói hết câu đã cười, chỉ là cười được một nửa đã lập tức im bặt, quay phắt đầu tại, nhanh tới nỗi thiếu chút nữa Du Tiểu Mặc còn tưởng đầu hắn quay tròn luôn, sau đó trợn tròn mắt: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Du Tiểu Mặc kiên nhẫn lặp lại một lần, “Đệ mới nói, nó chính là một yêu thú cấp cao.”
Triệu Đạt Chu lập tức lắc đầu, “Không đúng, lúc nãy ngươi đâu có nói vậy.”
Du Tiểu Mặc, “Không đúng chỗ nào?”
Triệu Đạt Chu nói, “Mới nãy ngươi rõ ràng nói là, nhưng nó thật sự là một yêu thú cấp cao đó, ta không thể nghe sai được.”
Du Tiểu Mặc, “…” Ngươi tới với mục đích để bắt bẻ hả?
Triệu Đạt Chu không đọc hiểu nét mặt của hắn, nhìn chằm chằm vào tiểu Lục Dực Thần hổ trên tay một lúc lâu, mới khó tin nổi mà hỏi: “Thất sư đệ, sao ngươi lại lấy được con yêu thú cấp cao này, chẳng lẽ không ai phát hiện sao?”
Du Tiểu Mặc đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, lập tức kể ra câu chuyện mình đã nghĩ kỹ từ trước, “Lúc ấy đệ đang đi bên trong Thiên Đường Cảnh thì gặp hai yêu thú cấp cao đang đại chiến, về sau cả hai đều chết trận, chỉ để lại con tiểu yêu thú này, cho nên đệ ôm nó đi luôn.”
Triệu Đạt Chu dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, “Đệ thật là may mắn.”
Du Tiểu Mặc cười nói, “Bây giờ thì sự may mắn này thuộc về huynh rồi.”
Triệu Đạt Chu im lặng hơn nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: “Ta nghe nói đệ khế ước một yêu thú cấp tám Huyết Thương lang, tại sao không giữ yêu thú cấp cao lại cho mình?”
Du Tiểu Mặc bị làm khó rồi, chẳng lẽ lại nói cho ngũ sư huynh biết thực ra Tiểu Cầu không phải khế ước trong Thiên Đường Cảnh cảnh sao? Đầu óc nhanh chóng hoạt động, sau đó giải thích: “Con tiểu yêu thú này mới sinh chưa tới một tháng, cho dù đệ có khế ước nó cũng tạm thời không dùng được, còn không bằng chọn Huyết Thương lang có sức chiến đấu, huynh không biết chứ, nhờ con Huyết Thương lang kia mà đệ tìm được mấy cây linh thảo thành thục luôn đó.
Linh thảo đã thành thục và chưa thành thục là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu như hắn không nói là đã thành thục rồi, nếu người khác nghe thấy, nhất định sẽ tới tìm hắn, rồi dùng lý do hắn không có vườn linh thảo để đòi mấy cây linh thảo của hắn đi.
Triệu Đạt Chu nhìn hắn bán tín bán nghi, quan sát cả buổi mới thực sự tin là Du Tiểu Mặc không nói dối, yêu thích vuốt ve bộ lông mềm mại của Lục Dực Thần hổ tới không muốn rời tay, “Ngươi đã nói tới vậy rồi, sư huynh sẽ nhận nó, đúng rồi, cái thứ trong móng vuốt của nó có phải là nội đan của cha mẹ nó không?”
Triệu Đạt Chu đã sớm chú ý tới viên nội đan mà tiểu yêu thú cứ ôm chặt trong móng vuốt.
Du Tiểu Mặc gật đâu, “Là nội đan của mẹ nó, nếu như nó hấp thu được viên nội đan này, khởi điểm sẽ cao hơn những yêu thú khác rất nhiều, còn nữa, huynh tuyệt đối không để người khác biết về con yêu thú này đó.”
Triệu Đạt Chu nói, “Đệ cứ yên tâm đi, ta biết phải làm sao mà.”
Bởi vì tiểu yêu thú quá mức quý hiếm, Du Tiểu Mặc bảo Triệu Đạt Chu kế ước luôn tại đây, cũng nhờ hắn có kinh nghiệm qua mấy lần khế ước, còn có thể chỉ đạo giúp ngũ sư huynh, tuy tiểu yêu thú là yêu thú cấp cao, nhưng nó vẫn chưa mở linh trí, tuy hơi thở đã mang theo uy áp đặc thù của yêu thú cấp cao, nhưng đối với đan sư cấp ba như Triệu Đạt Chu thì không hề gì.
Sau nửa canh giờ, khế ước cuối cùng cũng hoàn thành, khế ước mà Triệu Đạt Chu ký hết với tiểu yêu thú chính là khế ước bản mệnh, cho nên hao tốn thời gian khá dài, lại ngồi thêm một canh giờ nữa rồi mới rời đi.
Tiễn Triệu Đạt Chu đi, Du Tiểu Mặc dọn dẹp sơ qua phòng mình rồi mới vào không gian.
Đám linh thảo hái trong Thiên Đường Cảnh đều được hắn trồng xuống, thực ra thất tinh thảo vẫn là nhiều nhất, trồng tất cả hơn trăm hạt, hôm nay đa số đã rụng hạt giống, hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng sung sướng bay tới bay lui quanh mảnh ruộng kia.
Du Tiểu Mặc nhìn sang bên hồ, ngoại trừ Xà Cầu và Mao Cầu không thích nước lắm, thì hai tên còn lại đều đang đùa nghịch trong hồ, Du Tiểu Mặc không khỏi đau đầu.
Nhớ ngày đó, mục đích thật sự của việc khế ước yêu thú là để chúng giúp hắn một tay, tưới linh thủy cho linh thảo, rồi cả nhặt hạt giống nữa, tốc độ rụng hạt giống của linh thảo quá nhanh, số lượng cũng quá nhiều, sau vài lần không nhặt kịp bắt đầu chồng chất một đống trên mặt đất, vốn còn tưởng có yêu thú sẽ bớt công bớt việc, ai dè đều lười như nhau.
Du Tiểu Mặc đi qua, liếc nhìn Xà Cầu và Mao Cầu đang lười biếng, sau đó mới gọi hai tên đang bơi trong hồ: “Tiểu Cầu, Tiểu Hắc, không phải ta bảo các ngươi nhặt hạt giống giúp hả, sao bây giờ lại đi bơi rồi?”
Mỹ thiếu niên Tiểu Hắc rất là lạnh lùng, cũng rất ít nói, lại còn thường xuyên lờ hắn đi, cũng như bây giờ, thấy hắn mắng, nó căn bản không thèm nghe, lại lặn xuống nước.
Cũng may mà còn Tiểu Cầu ngoan, leo lên khỏi hồ, chìa cái mặt bánh bao trắng nõn, non nớt nói: “Tiểu Hắc và Xà Cầu nói đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới chúng ta.”
Khuôn mặt thanh tú của Du Tiểu Mặc lập tức đen thui.
Tiểu Hắc ào một tiếng xông ra khỏi hồ, đứng ngay trước mặt hắn liếc Tiểu Cầu, “Đồ ngốc, ngươi muốn ăn đòn hả?”
Tiểu Cầu giật mình, lập tức lặn xuống nước.
Du Tiểu Mặc nghe tới bực bội, nói thế nào thì Tiểu Cầu cũng là do hắn nuôi nấng chăm bẵm từ nhỏ mà, tuy cũng chỉ có mấy tháng, nhưng hắn đã coi Tiểu Cầu là người nhà của mình rồi, không ngờ bình thường Tiểu Hắc lại bắt nạt Tiểu Cầu như vậy.
Còn cả hạt giống linh thảo nữa, bình thường hắn bận rộn nên mới không có thời gian, nói bọn họ mặt giúp cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian, còn rảnh rỗi bơi lội ngủ nướng mà không có thời gian nhặt hạt giống giúp hắn sao?
Không biết vì sao, Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng thấy bực bội.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của hắn, không gian vốn đang ấm áp yên lặng, gió đột nhiên nổi lên, bầu trời màu lam cũng tối sầm, một tiếng ầm vang đội, một tia sét đánh ngang qua bầu trời, không gian vốn âm u đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Hiện trượng này lập tức đánh thức Xà Cầu và Mao Cầu đang ngủ nướng bên bồ, Tiểu Hắc và Tiểu Cầu đang ở trong nước cũng vội vàng ngoi lên, cùng nhìn trời, sau một lát mới nhìn về phía Du Tiểu Mặc.
Ngay từ đầu Du Tiểu Mặc cũng không nhận ra, mãi tới khi sét đánh ầm ầm thì hắn mới giật mình tỉnh lại, sững sờ nhìn những đồ vật bị gió khổi tung, một hồi lâu hắn mới nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới ruộng linh thảo, cũng may mà linh thảo đều an ổn đứng trong ruộng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bốn con yêu thú bên kia đều không nói gì, có vẻ trong lòng cũng mơ hồ đoán ra được.
Tiểu Cầu nhìn bóng lưng của chủ nhân, lại liếc nhìn Tiểu Hắc, Xà Cầu và Mao Cầu, vẩy nước trên người, dùng hai cái chân ngắn cũn lẫm chẫm chạy về phía chủ nhân mà mình.
“Chủ nhân, ta tới giúp ngươi.”
Du Tiểu Mặc quay đầu lại đã thấy Tiểu Cầu lật đật chạy về phía mình, so với bộ dạng không biết đi lúc mới biến hóa xong thì giờ đã tiến bộ rất nhiều, không khỏi cười nói: “Vẫn là Tiểu Cầu ngoan nhất, không uổng công ta bỏ tới mấy ngàn vạn kim tệ mua thịt Vạn Linh Địa Dương cho ngươi ăn.”
Tiểu Cầu lập tức cười rộ lên, lộ ra hai hàm răng sữa còn chưa mọc đủ, nó đã mở linh trí từ rất sớm, cho nên biết rõ chủ nhân tốt với nó tới mức nào.
Hai chủ tớ nhìn nhau cười ngây ngô một lúc, sau đó mới bắt đầu nhặt hạt giống.
Hai người hợp tác rất nhịp nhàng, mỗi người người mang theo một cái túi trữ vật ngồi bên một mảnh ruộng linh thảo, mặc kệ hạt giống tốt xấu gì đều nhặt bỏ vào túi, không khí ấm áp này giống như chẳng ai chen vào nổi.
Du Tiểu Mặc vừa bỏ hạt giống vào túi, đột nhiên phát hiện bên người bình có nhiều thêm ba hơi thở, nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy Tiểu Hắc dùng khuôn mặt lạnh lùng ngồi xổm ở mảnh ruộng bên cạnh hắn, trong tay cầm một cái túi trữ vật, một tay nhặt hạt giống dưới đất lên, nhìn lên phía trước là bóng dáng lười biếng của Xà Cầu, và bóng lưng yên lặng của Mao Cầu.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua đã thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống, khóe miệng chậm rãi cong lên, đúng là một lũ nhóc không được tự nhiên, còn bắt hắn phải dùng khổ nhục kế nữa.
Nhưng mà, sự việc không gian biến hóa mới rồi đúng là việc ngoài ý muốn, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, không gian lại có thể thay đổi theo tâm trạng của hắn, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Du Tiểu Mặc. Đăng bởi: admin
Du Tiểu Mặc phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần thì Triệu Đạt Chu mới chịu tin.
Ôm tiểu Lục Dực Thần hổ, Triệu Đạt Chu cứ ngồi cười khúc khích mãi, hắn cứ cho là phải tới mấy trăm tuổi mình mới có thể khế ước nổi một con yêu thú chứ.
Bởi vì nếu như thuận lợi, hẳn là lúc đó hắn đã thành một đan sư cấp sáu cấp bảy, lúc đó cha sẽ không còn hạn chế sự tự do của hắn kia, có thể đi khám hiểm cùng các sư huynh đệ khác, sau đó khế ước một con yêu thú, cho nên việc thất sự đệ cho hắn một con yêu thú hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Cười hì hì tới nửa ngày, Triệu Đạt Chu đột nhiên nhớ ra một vấn đề, hai ta ôm chặt tiểu Lục Dực Thần hổ, nhìn khuôn mặt ngây thơ của tiểu yêu thú rồi hỏi, “Thất sư đệ, con tiểu yêu thú này thuộc giống gì, cấp thấp hay cấp trung?”
Du Tiểu Mặc im lặng, “Chẳng lẽ không thể thuộc cấp cao sao?” Ngay cả cấp thấp cũng hỏi ra luôn, chẳng lẽ nhìn hắn giống người dùng yêu thú cấp thấp để lừa dối sư huynh của mình lắm hả?
Triệu Đạt Chu cười nhạo hắn một tiếng, không thèm nghĩ đã nói: “Với cái thân này của ngươi, ngươi cho rằng con của yêu thú cấp cao dễ lấy như vậy sao? Đừng nghĩ ta không biết gì nhé, tiểu yêu thú vừa sinh ra không bao lâu thế này, cha mẹ nó nhất định sẽ bảo vệ nó kĩ càng.”
Đúng là nói trúng phóc luôn, có điều…
Du Tiểu Mặc nhún nhún vai nói, “Nhưng mà nó thật sự là một yêu thú cấp cao đó…”
“Ha ha… Ta đã nói mà…” Triệu Đạt Chu chưa kịp nghe hắn nói hết câu đã cười, chỉ là cười được một nửa đã lập tức im bặt, quay phắt đầu tại, nhanh tới nỗi thiếu chút nữa Du Tiểu Mặc còn tưởng đầu hắn quay tròn luôn, sau đó trợn tròn mắt: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Du Tiểu Mặc kiên nhẫn lặp lại một lần, “Đệ mới nói, nó chính là một yêu thú cấp cao.”
Triệu Đạt Chu lập tức lắc đầu, “Không đúng, lúc nãy ngươi đâu có nói vậy.”
Du Tiểu Mặc, “Không đúng chỗ nào?”
Triệu Đạt Chu nói, “Mới nãy ngươi rõ ràng nói là, nhưng nó thật sự là một yêu thú cấp cao đó, ta không thể nghe sai được.”
Du Tiểu Mặc, “…” Ngươi tới với mục đích để bắt bẻ hả?
Triệu Đạt Chu không đọc hiểu nét mặt của hắn, nhìn chằm chằm vào tiểu Lục Dực Thần hổ trên tay một lúc lâu, mới khó tin nổi mà hỏi: “Thất sư đệ, sao ngươi lại lấy được con yêu thú cấp cao này, chẳng lẽ không ai phát hiện sao?”
Du Tiểu Mặc đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, lập tức kể ra câu chuyện mình đã nghĩ kỹ từ trước, “Lúc ấy đệ đang đi bên trong Thiên Đường Cảnh thì gặp hai yêu thú cấp cao đang đại chiến, về sau cả hai đều chết trận, chỉ để lại con tiểu yêu thú này, cho nên đệ ôm nó đi luôn.”
Triệu Đạt Chu dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, “Đệ thật là may mắn.”
Du Tiểu Mặc cười nói, “Bây giờ thì sự may mắn này thuộc về huynh rồi.”
Triệu Đạt Chu im lặng hơn nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: “Ta nghe nói đệ khế ước một yêu thú cấp tám Huyết Thương lang, tại sao không giữ yêu thú cấp cao lại cho mình?”
Du Tiểu Mặc bị làm khó rồi, chẳng lẽ lại nói cho ngũ sư huynh biết thực ra Tiểu Cầu không phải khế ước trong Thiên Đường Cảnh cảnh sao? Đầu óc nhanh chóng hoạt động, sau đó giải thích: “Con tiểu yêu thú này mới sinh chưa tới một tháng, cho dù đệ có khế ước nó cũng tạm thời không dùng được, còn không bằng chọn Huyết Thương lang có sức chiến đấu, huynh không biết chứ, nhờ con Huyết Thương lang kia mà đệ tìm được mấy cây linh thảo thành thục luôn đó.
Linh thảo đã thành thục và chưa thành thục là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu như hắn không nói là đã thành thục rồi, nếu người khác nghe thấy, nhất định sẽ tới tìm hắn, rồi dùng lý do hắn không có vườn linh thảo để đòi mấy cây linh thảo của hắn đi.
Triệu Đạt Chu nhìn hắn bán tín bán nghi, quan sát cả buổi mới thực sự tin là Du Tiểu Mặc không nói dối, yêu thích vuốt ve bộ lông mềm mại của Lục Dực Thần hổ tới không muốn rời tay, “Ngươi đã nói tới vậy rồi, sư huynh sẽ nhận nó, đúng rồi, cái thứ trong móng vuốt của nó có phải là nội đan của cha mẹ nó không?”
Triệu Đạt Chu đã sớm chú ý tới viên nội đan mà tiểu yêu thú cứ ôm chặt trong móng vuốt.
Du Tiểu Mặc gật đâu, “Là nội đan của mẹ nó, nếu như nó hấp thu được viên nội đan này, khởi điểm sẽ cao hơn những yêu thú khác rất nhiều, còn nữa, huynh tuyệt đối không để người khác biết về con yêu thú này đó.”
Triệu Đạt Chu nói, “Đệ cứ yên tâm đi, ta biết phải làm sao mà.”
Bởi vì tiểu yêu thú quá mức quý hiếm, Du Tiểu Mặc bảo Triệu Đạt Chu kế ước luôn tại đây, cũng nhờ hắn có kinh nghiệm qua mấy lần khế ước, còn có thể chỉ đạo giúp ngũ sư huynh, tuy tiểu yêu thú là yêu thú cấp cao, nhưng nó vẫn chưa mở linh trí, tuy hơi thở đã mang theo uy áp đặc thù của yêu thú cấp cao, nhưng đối với đan sư cấp ba như Triệu Đạt Chu thì không hề gì.
Sau nửa canh giờ, khế ước cuối cùng cũng hoàn thành, khế ước mà Triệu Đạt Chu ký hết với tiểu yêu thú chính là khế ước bản mệnh, cho nên hao tốn thời gian khá dài, lại ngồi thêm một canh giờ nữa rồi mới rời đi.
Tiễn Triệu Đạt Chu đi, Du Tiểu Mặc dọn dẹp sơ qua phòng mình rồi mới vào không gian.
Đám linh thảo hái trong Thiên Đường Cảnh đều được hắn trồng xuống, thực ra thất tinh thảo vẫn là nhiều nhất, trồng tất cả hơn trăm hạt, hôm nay đa số đã rụng hạt giống, hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng sung sướng bay tới bay lui quanh mảnh ruộng kia.
Du Tiểu Mặc nhìn sang bên hồ, ngoại trừ Xà Cầu và Mao Cầu không thích nước lắm, thì hai tên còn lại đều đang đùa nghịch trong hồ, Du Tiểu Mặc không khỏi đau đầu.
Nhớ ngày đó, mục đích thật sự của việc khế ước yêu thú là để chúng giúp hắn một tay, tưới linh thủy cho linh thảo, rồi cả nhặt hạt giống nữa, tốc độ rụng hạt giống của linh thảo quá nhanh, số lượng cũng quá nhiều, sau vài lần không nhặt kịp bắt đầu chồng chất một đống trên mặt đất, vốn còn tưởng có yêu thú sẽ bớt công bớt việc, ai dè đều lười như nhau.
Du Tiểu Mặc đi qua, liếc nhìn Xà Cầu và Mao Cầu đang lười biếng, sau đó mới gọi hai tên đang bơi trong hồ: “Tiểu Cầu, Tiểu Hắc, không phải ta bảo các ngươi nhặt hạt giống giúp hả, sao bây giờ lại đi bơi rồi?”
Mỹ thiếu niên Tiểu Hắc rất là lạnh lùng, cũng rất ít nói, lại còn thường xuyên lờ hắn đi, cũng như bây giờ, thấy hắn mắng, nó căn bản không thèm nghe, lại lặn xuống nước.
Cũng may mà còn Tiểu Cầu ngoan, leo lên khỏi hồ, chìa cái mặt bánh bao trắng nõn, non nớt nói: “Tiểu Hắc và Xà Cầu nói đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới chúng ta.”
Khuôn mặt thanh tú của Du Tiểu Mặc lập tức đen thui.
Tiểu Hắc ào một tiếng xông ra khỏi hồ, đứng ngay trước mặt hắn liếc Tiểu Cầu, “Đồ ngốc, ngươi muốn ăn đòn hả?”
Tiểu Cầu giật mình, lập tức lặn xuống nước.
Du Tiểu Mặc nghe tới bực bội, nói thế nào thì Tiểu Cầu cũng là do hắn nuôi nấng chăm bẵm từ nhỏ mà, tuy cũng chỉ có mấy tháng, nhưng hắn đã coi Tiểu Cầu là người nhà của mình rồi, không ngờ bình thường Tiểu Hắc lại bắt nạt Tiểu Cầu như vậy.
Còn cả hạt giống linh thảo nữa, bình thường hắn bận rộn nên mới không có thời gian, nói bọn họ mặt giúp cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian, còn rảnh rỗi bơi lội ngủ nướng mà không có thời gian nhặt hạt giống giúp hắn sao?
Không biết vì sao, Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng thấy bực bội.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của hắn, không gian vốn đang ấm áp yên lặng, gió đột nhiên nổi lên, bầu trời màu lam cũng tối sầm, một tiếng ầm vang đội, một tia sét đánh ngang qua bầu trời, không gian vốn âm u đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Hiện trượng này lập tức đánh thức Xà Cầu và Mao Cầu đang ngủ nướng bên bồ, Tiểu Hắc và Tiểu Cầu đang ở trong nước cũng vội vàng ngoi lên, cùng nhìn trời, sau một lát mới nhìn về phía Du Tiểu Mặc.
Ngay từ đầu Du Tiểu Mặc cũng không nhận ra, mãi tới khi sét đánh ầm ầm thì hắn mới giật mình tỉnh lại, sững sờ nhìn những đồ vật bị gió khổi tung, một hồi lâu hắn mới nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới ruộng linh thảo, cũng may mà linh thảo đều an ổn đứng trong ruộng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bốn con yêu thú bên kia đều không nói gì, có vẻ trong lòng cũng mơ hồ đoán ra được.
Tiểu Cầu nhìn bóng lưng của chủ nhân, lại liếc nhìn Tiểu Hắc, Xà Cầu và Mao Cầu, vẩy nước trên người, dùng hai cái chân ngắn cũn lẫm chẫm chạy về phía chủ nhân mà mình.
“Chủ nhân, ta tới giúp ngươi.”
Du Tiểu Mặc quay đầu lại đã thấy Tiểu Cầu lật đật chạy về phía mình, so với bộ dạng không biết đi lúc mới biến hóa xong thì giờ đã tiến bộ rất nhiều, không khỏi cười nói: “Vẫn là Tiểu Cầu ngoan nhất, không uổng công ta bỏ tới mấy ngàn vạn kim tệ mua thịt Vạn Linh Địa Dương cho ngươi ăn.”
Tiểu Cầu lập tức cười rộ lên, lộ ra hai hàm răng sữa còn chưa mọc đủ, nó đã mở linh trí từ rất sớm, cho nên biết rõ chủ nhân tốt với nó tới mức nào.
Hai chủ tớ nhìn nhau cười ngây ngô một lúc, sau đó mới bắt đầu nhặt hạt giống.
Hai người hợp tác rất nhịp nhàng, mỗi người người mang theo một cái túi trữ vật ngồi bên một mảnh ruộng linh thảo, mặc kệ hạt giống tốt xấu gì đều nhặt bỏ vào túi, không khí ấm áp này giống như chẳng ai chen vào nổi.
Du Tiểu Mặc vừa bỏ hạt giống vào túi, đột nhiên phát hiện bên người bình có nhiều thêm ba hơi thở, nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy Tiểu Hắc dùng khuôn mặt lạnh lùng ngồi xổm ở mảnh ruộng bên cạnh hắn, trong tay cầm một cái túi trữ vật, một tay nhặt hạt giống dưới đất lên, nhìn lên phía trước là bóng dáng lười biếng của Xà Cầu, và bóng lưng yên lặng của Mao Cầu.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua đã thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống, khóe miệng chậm rãi cong lên, đúng là một lũ nhóc không được tự nhiên, còn bắt hắn phải dùng khổ nhục kế nữa.
Nhưng mà, sự việc không gian biến hóa mới rồi đúng là việc ngoài ý muốn, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, không gian lại có thể thay đổi theo tâm trạng của hắn, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Du Tiểu Mặc. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.