Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 490: Nam Tử Áo Đen
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 489: NAM TỬ ÁO ĐEN
Kim Sí trùng có tiếng là cắn nuốt được vạn vật, kể cả cấm chế, cấm chế cực kỳ chắc chắn đang bị hai đứa gặm nhấm ra một cái lỗ.
Không đợi Du Tiểu Mặc khiếp sợ, Tiểu Binh và Tiểu Bàng đã chui vào trong, hơn nữa còn không làm kinh động tới bất cứ ai ở trong phòng.
Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc phát hiện, ngoại trừ ăn thì hai đứa còn có tác dụng khác.
Một lúc lâu sau, Tiểu Binh và Tiểu Bàng đã bay về, cũng không lâu lắm, người trung niên và Đường Hách lần lượt về phòng mình.
Nhờ liên hệ giữa khế ước thú, Du Tiểu Mặc biết được nội dung cuộc nói chuyện của ba người, không ngờ còn có chút liên quan tới mình.
Tuy bọn họ không nói rõ đầu đuôi, nhưng Du Tiểu Mặc có thể đoán được đại khái.
Sở dĩ lúc trước Giang Lưu mất tích, đúng là do Âm Dương Cốc mang đi, nhưng không phải vì Âm Dương Cốc nhìn trúng thiên phú của hắn, mà là Giang Lưu chủ động quy hàng, nếu không thì sao Âm Dương Cốc lại biết đến tiểu nhân vật như Giang Lưu.
Về phần làm sao Giang Lưu có thể khiến Âm Dương Cốc nhìn trúng mình, đoán chừng là có liên quan tới hắn.
Du Tiểu Mặc kết hợp những chuyện đã từng xảy ra, nói cho gọn thì là Giang Lưu bán tin tức của hắn, dùng cái này để đổi lấy địa vị ở Âm Dương Cốc, cũng chỉ có đồng hương cùng xuất thân từ thôn Đào Hoa mới biết rõ mọi chuyện về hắn.
Lúc này, ba người đang tới đường dự kỳ thi tuyển của gia tộc Xích Huyết.
Bọn họ là nhóm tới đầu tiên, về sau còn mấy nhóm khác, còn Ngọc Tiên Thành vì mấy hôm trước mới gặp phải đại nạn, sẽ tới muộn một chút.
Ngoài ra, còn có một việc cũng rất trọng đại.
Đó chính là kỳ thi tuyển của gia tộc Xích Huyết, sự kiện trọng đại này diễn ra mười năm một lần, điều kiện để báo danh thấp nhất là Đế cảnh, vô cùng nghiêm khắc, lần trước có tận mấy trăm người báo danh, nhưng chỉ có năm người được tuyển.
Du Tiểu Mặc không có hứng thú với kỳ thi này, nhưng hắn cảm thấy rất có thể Lăng Tiêu nghe được tin tức này sẽ tìm đến, bởi vì càng náo nhiệt, càng dễ đây xôn xao.
Lúc này, Du Tiểu Mặc còn không biết, đã có hai nhóm người đang điều tra về hắn.
Trong đó có một nhóm của Thanh Phong Môn.
Thanh Phong Môn là một trong ba thế lực lớn ở thành Tinh La, trong môn có một cường giả Thần cảnh tọa trấn, cũng chỉ là môn chủ của họ, bởi vậy có rất ít người dám đối nghịch với Thanh Phong Môn.
Trong Thanh Phong Môn, địa vị của Vương ca và đồng bọn không cao, cho nên Thanh Phong Môn không xem trọng lắm, chỉ phái cấp trên của Vương ca, cũng là cái gã Cao Mã Viễn đã giết chết toàn gia của Ông Công, bảo gã đi điều tra chuyện này.
Nguyên danh của Vương ca là Vương An, đệ đệ của Vương Thiến Ngọc, mà Vương Thiến Ngọc lại là tiểu thiếp của Cao Mã Viễn, một người rất đẹp, là tiểu thiếp được Cao Mã Viễn sủng ái nhất.
Sau khi biết được đệ đệ duy nhất của mình bị kẻ khác giết chết, Vương Thiến Ngọc khóc đến lê hoa đái vũ, vì dỗ cho nàng vui vẻ, Cao Mã Viễn đáp ứng sẽ tìm ra hung thủ, ngũ mã phanh thây báo thù cho em vợ.
Vì thực hiện lời hứa, sau khi Cao Mã Viễn biết tin lập tức phái người tới thôn Hồ điều tra.
Tuy người thôn Hồ đã dọn đi hết, nhưng nếu muốn tra thì vẫn tìm được một ít dấu vết để lại, mấy trăm người cơ mà, đâu phải nói biến mất là biến mất được, tóm lại là lúc rời đi sẽ có người chứng kiến.
Không tới hai ngày, bọn chúng đã tìm được.
Thời điểm các thôn dân rời đi, Du Tiểu Mặc từng khuyên bảo họ, tiền tài không nên lộ ra ngoài, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân, đợi lúc Cao Mã Viễn tìm tới, các thôn dân đã giấu túi trữ vật thật kỹ, trên người chỉ chừa lại hơn mười thủy tinh tệ.
Về chuyện của Du Tiểu Mặc, Cao Mã Viễn không hỏi được một chữ.
Không phải là các thôn dân không nói, mà là họ không biết tên của hắn, lúc trước Du Tiểu Mặc cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên hắn cố ý không nói tên mình cho họ biết, bởi vậy các thôn dân chỉ biết người nọ là một thanh niên dung mạo trắng trẻo.
Thanh niên mua hết linh thảo và ruộng đồng của họ, sau đó để họ rời khỏi thôn.
Cao Mã Viễn nghe xong liền nghi ngờ, liệu thôn Hồ có bí mật gì hay không, vì vậy phái người đi tìm, đương nhiên là không tìm được, manh mối đứt đoạn như thế.
Nhóm người khác chính là thủ hạ của gã đầu trọc và đại công tử.
Bọn họ là người của Ngọc Tiên Thành, sở dĩ lúc trước tới thôn Hồ muộn vài ngày cũng phải cám ơn vụ đại náo Ngọc Tiên Thành của Lăng Tiêu.
Tuy thôn dân thôn Hồ không biết chuyện về Du Tiểu Mặc, nhưng số linh thảo kia quá quan trọng, dù chưa thành thục. Sau khi điều tra, cuối cùng chúng cũng moi được thông tin từ thôn dân thôn Hồ, vẫn còn một người cuối cùng ở lại thôn, ở cùng Du Tiểu Mặc.
Người kia chính là Ông Công, còn lão ở đâu thì không ai biết, có điều một ông già lớn tuổi như vậy, tóm lại sẽ có người nhận ra.
Điều tra vất vả, rốt cục thì chúng cũng điều tra được thôn trang mà Ông Công đang ở.
Bốn bề quanh thôn là núi, hộ dân cũng ít hơn thôn Hồ, là nơi tốt để dưỡng lão, trước khi Du Tiểu Mặc đi còn cố ý dựng cho Ông Công một căn phòng đơn giản, để lại ấn tượng rất sâu cho thôn dân nơi này.
Thời điểm nam tử và thuộc hạ tìm đến, Ông Công đang ngồi trên đỉnh núi nhìn về hướng thành Tinh La, đây là việc mà lão làm mỗi ngày.
Cứ sáng sớm, Ông Công sẽ lên đỉnh núi ngồi đợi hai canh giờ, mong mỏi có một ngày Du Tiểu Mặc sẽ xuất hiện, nói cho lão biết thù lớn đã được trả, cũng chỉ có tín niệm này mới giúp một ông già cô đơn cố sống tới bây giờ.
Đám người nam tử đi lên đỉnh núi, Ông Công đang quay lưng về phía bọn hắn.
Nghe được tiếng bước chân, Ông Công còn tưởng là thôn dân, quay đầu lại mới phát hiện là một đám người xa lạ chưa từng gặp qua, “Các ngươi là ai?”
“Ngươi chính là Ông Công?” Nam tử đánh giá lão từ đầu tới chân.
“Các ngươi là ai?” Ông Công lặp lại.
Nam tử đi lên phía trước một bước, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bách, Ông Công vốn già nua, lại là một người phàm tục, lúc này đã ngã quỵ trên đất.
Nam tử đứng từ trên cao liếc nhìn xuống, ánh mắt nhìn Ông Công như đang nhìn con sâu cái kiến, “Ta hỏi ngươi, thanh niên đưa ngươi đến thôn này tên là gì, dáng dấp ra sao, hắn đã đi đâu, mục tiêu là gì? Thành thật trả lời vấn đề của ta.”
Ông Công nhìn hắn, không nói một lời.
Trong mắt nam tử lóe lên một tia ngoan lệ, “Một kẻ phàm nhân mà cũng dám đối nghịch với ta, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói hay không?”
Ông Công khinh miệt nhìn gã, lão đã từng nghe những lời tương tự từ trong miệng Cao Mã Viễn, cũng giống như bây giờ, chúng đứng từ trên cao, chỉ là khi ấy lão không lo lắng tới mức này.
“Ta sẽ không nói cho các ngươi biết, kể cả các ngươi có giết ta cũng vậy.”
Nam tử cười ra tiếng, “Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi chết là xong hả? Không chịu nói, ta sẽ có biện pháp để ngươi nói.”
Miệng Ông Công giật giật.
Gã đầu trọc đột nhiên xông lại bóp chặt cằm Ông Công, lực đạo rất mạnh, khiến cho lão không thể ngậm miệng được, âm tàm nói: “Muốn cắn lưỡi tự vẫn?”
“Đại công tử, phải xử lý lão thế nào?”
“Mang lão đi trước.”
Nam tử nói xong liền đi xuống núi, gã trọc áp giải Ông Công theo sau, nhưng thời điểm đi đến vách đá, chẳng biết Ông Công lấy đâu ra sức mạnh, đột nhiên đẩy đầu trọc ra, gã đầu trọc không ngờ lão còn có sức để phản kháng, nhất thời chủ quan bị đẩy ra.
Ông Công thả người nhảy xuống vách núi.
Đầu trọc giận điên, lúc kịp phản ứng mới biết gã bị một lão nông dân già đẩy ra, lập tức nhảy theo, gã là tu luyện giả, độ cao của vách núi chỉ là chuyện nhỏ, người thường thì khác, ngã xuống là chết chắc.
Đang lúc đầu trọc sắp bắt đuọc Ông Công, một bóng đen bỗng xuất hiện xen vào giữa hai người, đỡ được Ông Công trước một bước.
“AI THẾ?” Đầu trọc quát lớn.
Bóng đen mang theo Ông Công đáp xuống đỉnh núi đối diện.
Đợi y xoay người, tất cả mới nhìn rõ tướng mạo của y, sắc mặt nam tử lập tức thay đổi, quay người bỏ chạy ngây lập tức.
Nhưng động tác vẫn quá chậm, bóng đen búng ngón tay, nở một nụ cười quỷ quyệt với bóng lưng của nam tử, “Đến rồi thì đừng có đi chứ, đại công tử Ngọc Tiên Thành.”
Ngọn lửa màu đỏ bốc lên từ dưới chân gã đầu trọc và đồng bọn, lập tức thiêu đốt chúng, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng một góc núi, lũ chim kinh hoảng đập cánh bay về phía chân trời.
Trong ngọn lửa ấy, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo khi bị thiêu đốt của nam tử, hắn hoảng sợ mở to mắt nhìn nam nhân, nghĩ sao cũng không hiểu sao y lại xuất hiện ở đây.
Một lát, mấy thi thể rơi xuống vách núi, biến mất vô tung.
Đại công tử của Ngọc Tiên Thành đã chết như thế.
Ông Công giật mình nhìn nam nhân đã cứu mình, lão không biết đại công tử là ai, nhưng đã từng nghe nói về Ngọc Tiên Thành, hơn nữa còn như sấm bên tai, người nam nhân này lại dám giết người của Ngọc Tiên Thành.
Nếu không nhìn khuôn mặt nam nhân, chỉ nhìn dáng người của y sẽ cảm thấy đây là một mỹ nam nhân lãnh khốc tuấn mỹ, nhưng y lại mang khuôn mặt bị năm tháng tàn phá, làm cho người ta thấy mười phần không hợp, rồi đến cùng lại không biết không hợp ở đâu. Đăng bởi: admin
Kim Sí trùng có tiếng là cắn nuốt được vạn vật, kể cả cấm chế, cấm chế cực kỳ chắc chắn đang bị hai đứa gặm nhấm ra một cái lỗ.
Không đợi Du Tiểu Mặc khiếp sợ, Tiểu Binh và Tiểu Bàng đã chui vào trong, hơn nữa còn không làm kinh động tới bất cứ ai ở trong phòng.
Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc phát hiện, ngoại trừ ăn thì hai đứa còn có tác dụng khác.
Một lúc lâu sau, Tiểu Binh và Tiểu Bàng đã bay về, cũng không lâu lắm, người trung niên và Đường Hách lần lượt về phòng mình.
Nhờ liên hệ giữa khế ước thú, Du Tiểu Mặc biết được nội dung cuộc nói chuyện của ba người, không ngờ còn có chút liên quan tới mình.
Tuy bọn họ không nói rõ đầu đuôi, nhưng Du Tiểu Mặc có thể đoán được đại khái.
Sở dĩ lúc trước Giang Lưu mất tích, đúng là do Âm Dương Cốc mang đi, nhưng không phải vì Âm Dương Cốc nhìn trúng thiên phú của hắn, mà là Giang Lưu chủ động quy hàng, nếu không thì sao Âm Dương Cốc lại biết đến tiểu nhân vật như Giang Lưu.
Về phần làm sao Giang Lưu có thể khiến Âm Dương Cốc nhìn trúng mình, đoán chừng là có liên quan tới hắn.
Du Tiểu Mặc kết hợp những chuyện đã từng xảy ra, nói cho gọn thì là Giang Lưu bán tin tức của hắn, dùng cái này để đổi lấy địa vị ở Âm Dương Cốc, cũng chỉ có đồng hương cùng xuất thân từ thôn Đào Hoa mới biết rõ mọi chuyện về hắn.
Lúc này, ba người đang tới đường dự kỳ thi tuyển của gia tộc Xích Huyết.
Bọn họ là nhóm tới đầu tiên, về sau còn mấy nhóm khác, còn Ngọc Tiên Thành vì mấy hôm trước mới gặp phải đại nạn, sẽ tới muộn một chút.
Ngoài ra, còn có một việc cũng rất trọng đại.
Đó chính là kỳ thi tuyển của gia tộc Xích Huyết, sự kiện trọng đại này diễn ra mười năm một lần, điều kiện để báo danh thấp nhất là Đế cảnh, vô cùng nghiêm khắc, lần trước có tận mấy trăm người báo danh, nhưng chỉ có năm người được tuyển.
Du Tiểu Mặc không có hứng thú với kỳ thi này, nhưng hắn cảm thấy rất có thể Lăng Tiêu nghe được tin tức này sẽ tìm đến, bởi vì càng náo nhiệt, càng dễ đây xôn xao.
Lúc này, Du Tiểu Mặc còn không biết, đã có hai nhóm người đang điều tra về hắn.
Trong đó có một nhóm của Thanh Phong Môn.
Thanh Phong Môn là một trong ba thế lực lớn ở thành Tinh La, trong môn có một cường giả Thần cảnh tọa trấn, cũng chỉ là môn chủ của họ, bởi vậy có rất ít người dám đối nghịch với Thanh Phong Môn.
Trong Thanh Phong Môn, địa vị của Vương ca và đồng bọn không cao, cho nên Thanh Phong Môn không xem trọng lắm, chỉ phái cấp trên của Vương ca, cũng là cái gã Cao Mã Viễn đã giết chết toàn gia của Ông Công, bảo gã đi điều tra chuyện này.
Nguyên danh của Vương ca là Vương An, đệ đệ của Vương Thiến Ngọc, mà Vương Thiến Ngọc lại là tiểu thiếp của Cao Mã Viễn, một người rất đẹp, là tiểu thiếp được Cao Mã Viễn sủng ái nhất.
Sau khi biết được đệ đệ duy nhất của mình bị kẻ khác giết chết, Vương Thiến Ngọc khóc đến lê hoa đái vũ, vì dỗ cho nàng vui vẻ, Cao Mã Viễn đáp ứng sẽ tìm ra hung thủ, ngũ mã phanh thây báo thù cho em vợ.
Vì thực hiện lời hứa, sau khi Cao Mã Viễn biết tin lập tức phái người tới thôn Hồ điều tra.
Tuy người thôn Hồ đã dọn đi hết, nhưng nếu muốn tra thì vẫn tìm được một ít dấu vết để lại, mấy trăm người cơ mà, đâu phải nói biến mất là biến mất được, tóm lại là lúc rời đi sẽ có người chứng kiến.
Không tới hai ngày, bọn chúng đã tìm được.
Thời điểm các thôn dân rời đi, Du Tiểu Mặc từng khuyên bảo họ, tiền tài không nên lộ ra ngoài, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân, đợi lúc Cao Mã Viễn tìm tới, các thôn dân đã giấu túi trữ vật thật kỹ, trên người chỉ chừa lại hơn mười thủy tinh tệ.
Về chuyện của Du Tiểu Mặc, Cao Mã Viễn không hỏi được một chữ.
Không phải là các thôn dân không nói, mà là họ không biết tên của hắn, lúc trước Du Tiểu Mặc cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên hắn cố ý không nói tên mình cho họ biết, bởi vậy các thôn dân chỉ biết người nọ là một thanh niên dung mạo trắng trẻo.
Thanh niên mua hết linh thảo và ruộng đồng của họ, sau đó để họ rời khỏi thôn.
Cao Mã Viễn nghe xong liền nghi ngờ, liệu thôn Hồ có bí mật gì hay không, vì vậy phái người đi tìm, đương nhiên là không tìm được, manh mối đứt đoạn như thế.
Nhóm người khác chính là thủ hạ của gã đầu trọc và đại công tử.
Bọn họ là người của Ngọc Tiên Thành, sở dĩ lúc trước tới thôn Hồ muộn vài ngày cũng phải cám ơn vụ đại náo Ngọc Tiên Thành của Lăng Tiêu.
Tuy thôn dân thôn Hồ không biết chuyện về Du Tiểu Mặc, nhưng số linh thảo kia quá quan trọng, dù chưa thành thục. Sau khi điều tra, cuối cùng chúng cũng moi được thông tin từ thôn dân thôn Hồ, vẫn còn một người cuối cùng ở lại thôn, ở cùng Du Tiểu Mặc.
Người kia chính là Ông Công, còn lão ở đâu thì không ai biết, có điều một ông già lớn tuổi như vậy, tóm lại sẽ có người nhận ra.
Điều tra vất vả, rốt cục thì chúng cũng điều tra được thôn trang mà Ông Công đang ở.
Bốn bề quanh thôn là núi, hộ dân cũng ít hơn thôn Hồ, là nơi tốt để dưỡng lão, trước khi Du Tiểu Mặc đi còn cố ý dựng cho Ông Công một căn phòng đơn giản, để lại ấn tượng rất sâu cho thôn dân nơi này.
Thời điểm nam tử và thuộc hạ tìm đến, Ông Công đang ngồi trên đỉnh núi nhìn về hướng thành Tinh La, đây là việc mà lão làm mỗi ngày.
Cứ sáng sớm, Ông Công sẽ lên đỉnh núi ngồi đợi hai canh giờ, mong mỏi có một ngày Du Tiểu Mặc sẽ xuất hiện, nói cho lão biết thù lớn đã được trả, cũng chỉ có tín niệm này mới giúp một ông già cô đơn cố sống tới bây giờ.
Đám người nam tử đi lên đỉnh núi, Ông Công đang quay lưng về phía bọn hắn.
Nghe được tiếng bước chân, Ông Công còn tưởng là thôn dân, quay đầu lại mới phát hiện là một đám người xa lạ chưa từng gặp qua, “Các ngươi là ai?”
“Ngươi chính là Ông Công?” Nam tử đánh giá lão từ đầu tới chân.
“Các ngươi là ai?” Ông Công lặp lại.
Nam tử đi lên phía trước một bước, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bách, Ông Công vốn già nua, lại là một người phàm tục, lúc này đã ngã quỵ trên đất.
Nam tử đứng từ trên cao liếc nhìn xuống, ánh mắt nhìn Ông Công như đang nhìn con sâu cái kiến, “Ta hỏi ngươi, thanh niên đưa ngươi đến thôn này tên là gì, dáng dấp ra sao, hắn đã đi đâu, mục tiêu là gì? Thành thật trả lời vấn đề của ta.”
Ông Công nhìn hắn, không nói một lời.
Trong mắt nam tử lóe lên một tia ngoan lệ, “Một kẻ phàm nhân mà cũng dám đối nghịch với ta, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói hay không?”
Ông Công khinh miệt nhìn gã, lão đã từng nghe những lời tương tự từ trong miệng Cao Mã Viễn, cũng giống như bây giờ, chúng đứng từ trên cao, chỉ là khi ấy lão không lo lắng tới mức này.
“Ta sẽ không nói cho các ngươi biết, kể cả các ngươi có giết ta cũng vậy.”
Nam tử cười ra tiếng, “Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi chết là xong hả? Không chịu nói, ta sẽ có biện pháp để ngươi nói.”
Miệng Ông Công giật giật.
Gã đầu trọc đột nhiên xông lại bóp chặt cằm Ông Công, lực đạo rất mạnh, khiến cho lão không thể ngậm miệng được, âm tàm nói: “Muốn cắn lưỡi tự vẫn?”
“Đại công tử, phải xử lý lão thế nào?”
“Mang lão đi trước.”
Nam tử nói xong liền đi xuống núi, gã trọc áp giải Ông Công theo sau, nhưng thời điểm đi đến vách đá, chẳng biết Ông Công lấy đâu ra sức mạnh, đột nhiên đẩy đầu trọc ra, gã đầu trọc không ngờ lão còn có sức để phản kháng, nhất thời chủ quan bị đẩy ra.
Ông Công thả người nhảy xuống vách núi.
Đầu trọc giận điên, lúc kịp phản ứng mới biết gã bị một lão nông dân già đẩy ra, lập tức nhảy theo, gã là tu luyện giả, độ cao của vách núi chỉ là chuyện nhỏ, người thường thì khác, ngã xuống là chết chắc.
Đang lúc đầu trọc sắp bắt đuọc Ông Công, một bóng đen bỗng xuất hiện xen vào giữa hai người, đỡ được Ông Công trước một bước.
“AI THẾ?” Đầu trọc quát lớn.
Bóng đen mang theo Ông Công đáp xuống đỉnh núi đối diện.
Đợi y xoay người, tất cả mới nhìn rõ tướng mạo của y, sắc mặt nam tử lập tức thay đổi, quay người bỏ chạy ngây lập tức.
Nhưng động tác vẫn quá chậm, bóng đen búng ngón tay, nở một nụ cười quỷ quyệt với bóng lưng của nam tử, “Đến rồi thì đừng có đi chứ, đại công tử Ngọc Tiên Thành.”
Ngọn lửa màu đỏ bốc lên từ dưới chân gã đầu trọc và đồng bọn, lập tức thiêu đốt chúng, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng một góc núi, lũ chim kinh hoảng đập cánh bay về phía chân trời.
Trong ngọn lửa ấy, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo khi bị thiêu đốt của nam tử, hắn hoảng sợ mở to mắt nhìn nam nhân, nghĩ sao cũng không hiểu sao y lại xuất hiện ở đây.
Một lát, mấy thi thể rơi xuống vách núi, biến mất vô tung.
Đại công tử của Ngọc Tiên Thành đã chết như thế.
Ông Công giật mình nhìn nam nhân đã cứu mình, lão không biết đại công tử là ai, nhưng đã từng nghe nói về Ngọc Tiên Thành, hơn nữa còn như sấm bên tai, người nam nhân này lại dám giết người của Ngọc Tiên Thành.
Nếu không nhìn khuôn mặt nam nhân, chỉ nhìn dáng người của y sẽ cảm thấy đây là một mỹ nam nhân lãnh khốc tuấn mỹ, nhưng y lại mang khuôn mặt bị năm tháng tàn phá, làm cho người ta thấy mười phần không hợp, rồi đến cùng lại không biết không hợp ở đâu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.