Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 488: Người Không Thể Xuất Hiện
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 487: NGƯỜI KHÔNG THỂ XUẤT HIỆN
Lần vào thành Tinh La thứ hai khó hơn lần đầu rất nhiều, nguyên nhân chính liên quan tới việc Lăng Tiêu đại náo Ngọc Tiên Thành.
Du Tiểu Mặc bị hỏi một đống câu mới được cho vào.
Đường Tinh Vân là con đường phồn hoa nhất thành Tinh La, dọc hai bên đường đủ mọi quán rượu, tiệm cơm, tiệm tạp hóa, cửa hàng điểm tâm, tuy đều bán đồ dành cho người bình thường, nhưng lại là nơi náo nhiệt nhất thành Tinh La.
Du Tiểu Mặc lách vào trong dòng người hối hả, nhìn cửa tiệm hai bên, cảm thấy có chút hoa mắt, cuối cùng vẫn chọn một quán rượu khá dễ chú ý.
Với tính cách của hắn, chỉ cần chỗ có thể ở lại được, nhưng Lăng Tiêu thì khác, tên này thích sạch sẽ, quán rượu đẳng cấp quá thấp sẽ bị y ghét bỏ đủ để đóng cửa luôn ấy.
Du Tiểu Mặc đi vào quán rượu mà quên mất một vấn đề quan trọng, trên người Lăng Tiêu hoàn toàn không có linh tinh.
Thuê một gian phòng từ chỗ chưởng quầy, Du Tiểu Mặc liền đóng cửa giam mình lại, tạm thời thì hắn chỉ có thể đợi Lăng Tiêu tự đến thành Tinh La, bằng không thì đợi đến lúc thành tìm được Ngọc Tiên Thành y đã rời đi từ lâu rồi, hơn nữa, Kim Sí trùng chỉ ăn thất tinh thảo, rất dễ nuôi, nhưng Thôn Kim thú thì khá phiền toái, tên nhóc này kén ăn ghê lắm.
Thôn Kim thú thích ăn nhất là chất lỏng màu vàng óng lấy được trong giếng cổ, nhưng vì số lượng có hạn, cho nên Du Tiểu Mặc đã ước định với nó, mỗi tháng chỉ được ăn một lần, những ngày còn lại nên ngoan ngoãn ăn đám kim loại hắn đã đào được dưới địa cung, nếu kháng nghị thì nhịn.
Cho mấy đứa ăn xong, Du Tiểu Mặc ngồi xuống bên giường, hắn lại lấy ra truyền âm ra thử, vẫn không được, buồn phiền cất đi.
“Bây giờ ta muốn tu luyện, các ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu dám đi ra ngoài gây rắc rối, đợi ta gặp lại Lăng Tiêu, ta sẽ giao các ngươi cho Lăng Tiêu đó.” Du Tiểu Mặc nói với ba con yêu thú đang ăn cơm như vậy, bây giờ Lăng Tiêu đã trở thành nỗi sợ lớn nhất trong lòng chúng, ai bảo rất có tác dụng cơ!
Hài lòng nhìn mấy đứa gật đầu, Du Tiểu Mặc mới hơi thả lỏng.
Mấy hôm trước đào linh thảo trong thạch động, hắn bỗng có chút cảm ngộ, thời gian tu luyện gần đây tương đối ít, tu vi của hắn cứ dậm chân ở cấp mười hạ phẩm, tuy tốc độ đã nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấy quá chậm.
Hắn phải luyện thải đan thất phẩm cho Lăng Tiêu, cũng đáp ứng Phó Thương Khung sẽ luyện thải đan lục phẩm cho nhị sư huynh, đủ các loại việc đè lên người.
Du Tiểu Mặc lấy một cái bình ngọc ra, bên trong bình chứa một viên linh đan màu đỏ.
Đây là linh đan cấp mười Liệt Dương đan, là một loại linh đan dành cho cường giả Đế cảnh, nuốt nó vào sẽ lập tức tăng lên hai sao, cũng có hiệu quả với đan sư.
Có điều Du Tiểu Mặc ít khi dựa vào linh đan để tăng thực lực, không phải là hắn không muốn, mà do tu vi của hắn đã tăng khá nhanh rồi, Lăng Tiêu từng nói, tăng nhanh quá sẽ không tốt.
Du Tiểu Mặc nuốt Liệt Dương đan xuống, phần bụng lập tức bốc lên cảm giác nóng rực, hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện hóa dược lực của linh đan.
Thôn Kim thú và Kim Sí trùng ăn xong ợ một cái đầy thỏa mãn, quay đầu đã thấy chủ nhân bắt đầu tu luyện, xét thấy lời uy hiếp lúc trước, chúng không dám chạy ra ngoài, liền chơi đùa trong phòng.
Hai ngày trôi qua như vậy.
Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đã ngừng chơi đùa, nằm quanh chủ nhân.
Cứ chơi mãi trong một cái phòng, dù chúng có ham chơi đến mấy cũng chán, ba cặp mắt tròn căng nhìn chăm chú vào chủ nhân nhà mình.
Đói bụng quá, lúc nào chủ nhân mới tỉnh lại?
Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt ra, lập tức nhận được sóng điện não mà ba đứa truyền tới, phản ứng đầu tiên là hắn chiều mấy đứa sinh hư rồi, rõ ràng mấy trăm thậm chí là mấy ngàn năm không ăn không uống vẫn khỏe re, bây giờ mới hai ngày không ăn đã trách móc hắn bỏ đói.
Du Tiểu Mặc cảm thấy phải hạn chế chúng mới được.
Lờ mấy đứa tham ăn kia đi, hắn kiểm tra tu vi của mình.
Du Tiểu Mặc phát hiện tu vi của hắn đã lên tới trung phẩm, hơn nữa còn mơ hồ có dấu hiệu sắp đột phá tới thượng phẩm, đại khái là do hắn ít khi dùng linh đan, cộng với việc bản thân hắn là đan sư, có thể khống chế được dược lực của Liệt Dương đan tốt hơn tu luyện giả.
Một vài tu luyện giả vì muốn tăng tu vi, lúc dùng linh đan luôn vội vàng, kết quả là không phát huy được hết dược linh của linh đan, cho nên có người chỉ có thể tăng lên một sao, khá lắm là hai sao.
Cái này gọi là tâm trạng khác nhau tạo nên kết quả khác nhau!
Du Tiểu Mặc vui rạo rực nhảy xuống giường, lúc này hắn không có ý định dùng linh đan để tăng tu vi nữa, tuy cảm giác tu vi tăng vọt rất thoải mái, nhưng càng vậy càng phải kiềm chế, nếu không thì nền tảng mà hắn phải khổ sở lắm mới xây dựng được sẽ bị hủy sạch.
Tiệm tay ôm Thôn Kim thú và Kim Sí trùng lên, Du Tiểu Mặc nhét bọn chúng vào vạt áo rồi mới xuống lầu.
Lúc này vẫn chưa tới thời gian ăn cơm, trong hành lang chỉ còn lẻ tẻ vào người nhàn rồi ngồi tán gẫu.
Du Tiểu Mặc tìm một chỗ ngồi hẻo lánh có thể nhìn ra cửa.
Vừa ngồi xuống, phía cửa lớn đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là một đám người đi đến, mấy người dẫn đầu ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn không phải người thường, chưởng quầy đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua, ai ngờ vừa nhìn cả người đã cứng đờ, vô thức định bỏ trốn, đột nhiên phát hiện mặt hắn đã thay đổi, mà người này không thể nào biết đến người ở học viện Đạo Tâm được.
Hắn thấy gì hả?
Nhìn thấy một người không thể xuất hiện ở đại lục Thông Thiên.
Nếu như người nọ là người của học viện Đạo Tâm thì thôi đi, nhưng không, cảm giác của Du Tiểu Mặc đối với người nọ luôn phức tạp, sao một người có thể nói xấu tính là xấu tính ngay, rõ ràng lúc đầu rất ngay thẳng cơ mà.
Người này không phải là ai khác, mà là Giang Lưu nghe nói đã mất tích từ rất lâu.
Du Tiểu Mặc nhớ Triệu Đạt Chu đã nói với hắn, sau khi Âm Dương Cốc tìm tới phái Thiên Tâm không bao lâu thì Giang Lưu liền mất tích, không ai biết hắn đi đâu, nếu như người này thật sự là Giang Lưu, rất có thể là lúc trước hắn đi cùng với Âm Dương Cốc, nếu không chỉ bằng năng lực của Giang Lưu, sao có thể vượt qua khoảng cách giữa hai vị diện.
“Chẳng phải đây là người của Âm Dương Cốc sao?”
Một người ngồi bên trái Du Tiểu Mặc đột nhiên lên tiếng.
Bạn của hắn đáp: “Là người của Âm Dương Cốc, tuy Ngọc Tiên Thành và Âm Dương Cốc có hiện tượng thủy hỏa bất dung, nhưng dù sao đều là thế lực bàng chi lệ thuộc vào gia tộc Xích Huyết, Ngọc Tiên Thành gặp chuyện không may, Âm Dương Cốc đâu thể ngồi chờ xem cuộc vui.”
“Phái một tên oắt con đến thì có tác dụng gì?”
“Ngươi thì biết gì, hắn không phải là một tên oắt con bình thường đâu.”
“Là sao?”
“Ngươi biết đoạn thời gian trước gia tộc Xích Huyết gặp đại nạn chứ? Bởi vì chuyện này, gia tộc Xích Huyết tổn thất không ít cường giả, cho nên họ quyết định tổ chức thi tuyển sớm, địa điểm là thành Tinh La này.”
“Chuyện này ta biết, nhưng liên quan gì tới tên kia?”
“Đương nhiên là có, người này gọi là Giang Lưu, hắn là đệ tử kiệt xuất nhất của Âm Dương Cốc, nghe nói mấy tháng trước hắn cũng được gia tộc Xích Huyết cho vào danh sách dự định rồi, ngươi nghĩ xem, người có thể khiến gia tộc Xích Huyết dự định có bao nhiêu, ngay cả Ngọc Tiên Thành cũng chẳng có nữa là.”
“Vậy thì giỏi thật.” Người kia kinh ngạc nhìn về phía Giang Lưu được Âm Dương Cốc vây quanh, hắn không nhìn thấy thực lực của Giang Lưu, hiển nhiên là cao hơn rồi, tuổi còn trẻ mà đã vậy, quả nhiên là tiền đồ vô hạn.
Nghe được đối thoại của họ, cuối cùng thì Du Tiểu Mặc cũng xác định được người nọ chính là Giang Lưu, thực ra ngay từ đầu hắn chỉ nghi ngờ hai người có dung mạo na ná mà thôi, bây giờ thì cả tên cũng giống, có thể chắc chắn đây chính là Giang Lưu mà hắn biết.
Chỉ là, hắn nhớ hình như linh hồn của Giang Lưu có màu xanh lam, thậm chí còn chẳng bằng linh hồn màu tím, cho dù thật sự đột phá thì thành tựu cao nhất cũng chỉ tới được cấp mười, sao có thể được gia tộc Xích Huyết coi trọng?
Du Tiểu Mặc rất rất hoài nghi.
Gia tộc Xích Huyết là một thế lực khổng lồ, có thể khiến họ coi trọng ít ra cũng phải sở hữu linh hồn màu tím hoặc thất thải chứ hả?
Thực lực của Giang Lưu bây giờ là cấp chín thượng phẩm, tốc độ thế này đã sắp vượt qua hắn rồi, đối với một đan sư chỉ có linh hồn màu xanh lam mà nói, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cấp chín thượng phẩm là đã đột phá khỏi giới hạn của linh hồn màu xanh lam, rất có thể linh hồn của Giang Lưu đã tiến hóa thành màu tím, cũng chỉ có giải thích này mới phù hợp. Đăng bởi: admin
Lần vào thành Tinh La thứ hai khó hơn lần đầu rất nhiều, nguyên nhân chính liên quan tới việc Lăng Tiêu đại náo Ngọc Tiên Thành.
Du Tiểu Mặc bị hỏi một đống câu mới được cho vào.
Đường Tinh Vân là con đường phồn hoa nhất thành Tinh La, dọc hai bên đường đủ mọi quán rượu, tiệm cơm, tiệm tạp hóa, cửa hàng điểm tâm, tuy đều bán đồ dành cho người bình thường, nhưng lại là nơi náo nhiệt nhất thành Tinh La.
Du Tiểu Mặc lách vào trong dòng người hối hả, nhìn cửa tiệm hai bên, cảm thấy có chút hoa mắt, cuối cùng vẫn chọn một quán rượu khá dễ chú ý.
Với tính cách của hắn, chỉ cần chỗ có thể ở lại được, nhưng Lăng Tiêu thì khác, tên này thích sạch sẽ, quán rượu đẳng cấp quá thấp sẽ bị y ghét bỏ đủ để đóng cửa luôn ấy.
Du Tiểu Mặc đi vào quán rượu mà quên mất một vấn đề quan trọng, trên người Lăng Tiêu hoàn toàn không có linh tinh.
Thuê một gian phòng từ chỗ chưởng quầy, Du Tiểu Mặc liền đóng cửa giam mình lại, tạm thời thì hắn chỉ có thể đợi Lăng Tiêu tự đến thành Tinh La, bằng không thì đợi đến lúc thành tìm được Ngọc Tiên Thành y đã rời đi từ lâu rồi, hơn nữa, Kim Sí trùng chỉ ăn thất tinh thảo, rất dễ nuôi, nhưng Thôn Kim thú thì khá phiền toái, tên nhóc này kén ăn ghê lắm.
Thôn Kim thú thích ăn nhất là chất lỏng màu vàng óng lấy được trong giếng cổ, nhưng vì số lượng có hạn, cho nên Du Tiểu Mặc đã ước định với nó, mỗi tháng chỉ được ăn một lần, những ngày còn lại nên ngoan ngoãn ăn đám kim loại hắn đã đào được dưới địa cung, nếu kháng nghị thì nhịn.
Cho mấy đứa ăn xong, Du Tiểu Mặc ngồi xuống bên giường, hắn lại lấy ra truyền âm ra thử, vẫn không được, buồn phiền cất đi.
“Bây giờ ta muốn tu luyện, các ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu dám đi ra ngoài gây rắc rối, đợi ta gặp lại Lăng Tiêu, ta sẽ giao các ngươi cho Lăng Tiêu đó.” Du Tiểu Mặc nói với ba con yêu thú đang ăn cơm như vậy, bây giờ Lăng Tiêu đã trở thành nỗi sợ lớn nhất trong lòng chúng, ai bảo rất có tác dụng cơ!
Hài lòng nhìn mấy đứa gật đầu, Du Tiểu Mặc mới hơi thả lỏng.
Mấy hôm trước đào linh thảo trong thạch động, hắn bỗng có chút cảm ngộ, thời gian tu luyện gần đây tương đối ít, tu vi của hắn cứ dậm chân ở cấp mười hạ phẩm, tuy tốc độ đã nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấy quá chậm.
Hắn phải luyện thải đan thất phẩm cho Lăng Tiêu, cũng đáp ứng Phó Thương Khung sẽ luyện thải đan lục phẩm cho nhị sư huynh, đủ các loại việc đè lên người.
Du Tiểu Mặc lấy một cái bình ngọc ra, bên trong bình chứa một viên linh đan màu đỏ.
Đây là linh đan cấp mười Liệt Dương đan, là một loại linh đan dành cho cường giả Đế cảnh, nuốt nó vào sẽ lập tức tăng lên hai sao, cũng có hiệu quả với đan sư.
Có điều Du Tiểu Mặc ít khi dựa vào linh đan để tăng thực lực, không phải là hắn không muốn, mà do tu vi của hắn đã tăng khá nhanh rồi, Lăng Tiêu từng nói, tăng nhanh quá sẽ không tốt.
Du Tiểu Mặc nuốt Liệt Dương đan xuống, phần bụng lập tức bốc lên cảm giác nóng rực, hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện hóa dược lực của linh đan.
Thôn Kim thú và Kim Sí trùng ăn xong ợ một cái đầy thỏa mãn, quay đầu đã thấy chủ nhân bắt đầu tu luyện, xét thấy lời uy hiếp lúc trước, chúng không dám chạy ra ngoài, liền chơi đùa trong phòng.
Hai ngày trôi qua như vậy.
Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đã ngừng chơi đùa, nằm quanh chủ nhân.
Cứ chơi mãi trong một cái phòng, dù chúng có ham chơi đến mấy cũng chán, ba cặp mắt tròn căng nhìn chăm chú vào chủ nhân nhà mình.
Đói bụng quá, lúc nào chủ nhân mới tỉnh lại?
Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt ra, lập tức nhận được sóng điện não mà ba đứa truyền tới, phản ứng đầu tiên là hắn chiều mấy đứa sinh hư rồi, rõ ràng mấy trăm thậm chí là mấy ngàn năm không ăn không uống vẫn khỏe re, bây giờ mới hai ngày không ăn đã trách móc hắn bỏ đói.
Du Tiểu Mặc cảm thấy phải hạn chế chúng mới được.
Lờ mấy đứa tham ăn kia đi, hắn kiểm tra tu vi của mình.
Du Tiểu Mặc phát hiện tu vi của hắn đã lên tới trung phẩm, hơn nữa còn mơ hồ có dấu hiệu sắp đột phá tới thượng phẩm, đại khái là do hắn ít khi dùng linh đan, cộng với việc bản thân hắn là đan sư, có thể khống chế được dược lực của Liệt Dương đan tốt hơn tu luyện giả.
Một vài tu luyện giả vì muốn tăng tu vi, lúc dùng linh đan luôn vội vàng, kết quả là không phát huy được hết dược linh của linh đan, cho nên có người chỉ có thể tăng lên một sao, khá lắm là hai sao.
Cái này gọi là tâm trạng khác nhau tạo nên kết quả khác nhau!
Du Tiểu Mặc vui rạo rực nhảy xuống giường, lúc này hắn không có ý định dùng linh đan để tăng tu vi nữa, tuy cảm giác tu vi tăng vọt rất thoải mái, nhưng càng vậy càng phải kiềm chế, nếu không thì nền tảng mà hắn phải khổ sở lắm mới xây dựng được sẽ bị hủy sạch.
Tiệm tay ôm Thôn Kim thú và Kim Sí trùng lên, Du Tiểu Mặc nhét bọn chúng vào vạt áo rồi mới xuống lầu.
Lúc này vẫn chưa tới thời gian ăn cơm, trong hành lang chỉ còn lẻ tẻ vào người nhàn rồi ngồi tán gẫu.
Du Tiểu Mặc tìm một chỗ ngồi hẻo lánh có thể nhìn ra cửa.
Vừa ngồi xuống, phía cửa lớn đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là một đám người đi đến, mấy người dẫn đầu ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn không phải người thường, chưởng quầy đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua, ai ngờ vừa nhìn cả người đã cứng đờ, vô thức định bỏ trốn, đột nhiên phát hiện mặt hắn đã thay đổi, mà người này không thể nào biết đến người ở học viện Đạo Tâm được.
Hắn thấy gì hả?
Nhìn thấy một người không thể xuất hiện ở đại lục Thông Thiên.
Nếu như người nọ là người của học viện Đạo Tâm thì thôi đi, nhưng không, cảm giác của Du Tiểu Mặc đối với người nọ luôn phức tạp, sao một người có thể nói xấu tính là xấu tính ngay, rõ ràng lúc đầu rất ngay thẳng cơ mà.
Người này không phải là ai khác, mà là Giang Lưu nghe nói đã mất tích từ rất lâu.
Du Tiểu Mặc nhớ Triệu Đạt Chu đã nói với hắn, sau khi Âm Dương Cốc tìm tới phái Thiên Tâm không bao lâu thì Giang Lưu liền mất tích, không ai biết hắn đi đâu, nếu như người này thật sự là Giang Lưu, rất có thể là lúc trước hắn đi cùng với Âm Dương Cốc, nếu không chỉ bằng năng lực của Giang Lưu, sao có thể vượt qua khoảng cách giữa hai vị diện.
“Chẳng phải đây là người của Âm Dương Cốc sao?”
Một người ngồi bên trái Du Tiểu Mặc đột nhiên lên tiếng.
Bạn của hắn đáp: “Là người của Âm Dương Cốc, tuy Ngọc Tiên Thành và Âm Dương Cốc có hiện tượng thủy hỏa bất dung, nhưng dù sao đều là thế lực bàng chi lệ thuộc vào gia tộc Xích Huyết, Ngọc Tiên Thành gặp chuyện không may, Âm Dương Cốc đâu thể ngồi chờ xem cuộc vui.”
“Phái một tên oắt con đến thì có tác dụng gì?”
“Ngươi thì biết gì, hắn không phải là một tên oắt con bình thường đâu.”
“Là sao?”
“Ngươi biết đoạn thời gian trước gia tộc Xích Huyết gặp đại nạn chứ? Bởi vì chuyện này, gia tộc Xích Huyết tổn thất không ít cường giả, cho nên họ quyết định tổ chức thi tuyển sớm, địa điểm là thành Tinh La này.”
“Chuyện này ta biết, nhưng liên quan gì tới tên kia?”
“Đương nhiên là có, người này gọi là Giang Lưu, hắn là đệ tử kiệt xuất nhất của Âm Dương Cốc, nghe nói mấy tháng trước hắn cũng được gia tộc Xích Huyết cho vào danh sách dự định rồi, ngươi nghĩ xem, người có thể khiến gia tộc Xích Huyết dự định có bao nhiêu, ngay cả Ngọc Tiên Thành cũng chẳng có nữa là.”
“Vậy thì giỏi thật.” Người kia kinh ngạc nhìn về phía Giang Lưu được Âm Dương Cốc vây quanh, hắn không nhìn thấy thực lực của Giang Lưu, hiển nhiên là cao hơn rồi, tuổi còn trẻ mà đã vậy, quả nhiên là tiền đồ vô hạn.
Nghe được đối thoại của họ, cuối cùng thì Du Tiểu Mặc cũng xác định được người nọ chính là Giang Lưu, thực ra ngay từ đầu hắn chỉ nghi ngờ hai người có dung mạo na ná mà thôi, bây giờ thì cả tên cũng giống, có thể chắc chắn đây chính là Giang Lưu mà hắn biết.
Chỉ là, hắn nhớ hình như linh hồn của Giang Lưu có màu xanh lam, thậm chí còn chẳng bằng linh hồn màu tím, cho dù thật sự đột phá thì thành tựu cao nhất cũng chỉ tới được cấp mười, sao có thể được gia tộc Xích Huyết coi trọng?
Du Tiểu Mặc rất rất hoài nghi.
Gia tộc Xích Huyết là một thế lực khổng lồ, có thể khiến họ coi trọng ít ra cũng phải sở hữu linh hồn màu tím hoặc thất thải chứ hả?
Thực lực của Giang Lưu bây giờ là cấp chín thượng phẩm, tốc độ thế này đã sắp vượt qua hắn rồi, đối với một đan sư chỉ có linh hồn màu xanh lam mà nói, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cấp chín thượng phẩm là đã đột phá khỏi giới hạn của linh hồn màu xanh lam, rất có thể linh hồn của Giang Lưu đã tiến hóa thành màu tím, cũng chỉ có giải thích này mới phù hợp. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.