Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 24: Tiệm Đồ Gỗ
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 24: TIỆM ĐỒ GỖ
Sau khi rời khỏi đan phố, Du Tiểu Mặc ôm 440 vàng đi vào một con đường khác để tìm tiệm đồ gỗ.
Vốn là khi nghe xong giá cả mà chưởng quầy đưa ra hắn rất xúc động, còn có ý định đem tất cả linh đan đều bán cho hắn, nhưng nếu một lần bán quá nhiều, hắn lại có chút bận tâm, cho nên suy nghĩ kỹ thì vẫn nên giữ lại, chờ lần xuống núi sau lại bán tiếp.
Nhưng mà cũng phải nhìn xem hạt giống linh thảo có đắt hay không, nếu như chỗ tiền này vẫn còn chưa đủ dùng, vậy thì hắn đành phải quay lại bán hết.
Tiệm đồ gỗ, nghĩa giống như tên, là nơi bán các loại đồ vật chế tạo từ gỗ. Toàn bộ Hòa Bình trấn chỉ có một cửa tiệm đồ gỗ này, cho nên cửa hàng rất lớn, một mình chiếm ba căn nhà, bảng hiệu treo phía trên vô cùng gây chú ý, lúc Du Tiểu Mặc đi tới đây, chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy cửa tiệm này.
Trên bậc thang trưng bày mấy cái tủ gỗ mới tinh, lớn nhỏ đều có, các loại tủ cũng chia làm nhiều dạng, đều làm từ một loại gỗ của cây dương mộc, nhìn qua còn bóng loáng.
Trong tiệm có vài vị tiểu nhị, nhưng bọn họ đều đang nói chuyện với khách hàng, tuy nhiên Du Tiểu Mặc có thể nhìn thấy trong góc có một người đang đứng, bóng lưng có chút cô đơn.
“Đông Cửu, có khách tới, còn không mau ra tiếp đãi.”
Không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị gần nhất liền quay sang phía người kia gọi, nhưng giọng điệu không hề có ý tốt, thậm chí còn ẩn giấu vài phần khinh thường.
Người trong góc hoảng sợ, giống như không ngờ tới sẽ có người gọi mình.
Đợi người kia ngẩng đầu lên, Du Tiểu Mặc mới nhìn thấy một khuôn mặt rất trẻ, nếu nhìn qua mà đoán, chắc không hơn mười lăm tuổi, nhưng nhìn giống một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi hơn, rất gầy, có chút suy dinh dưỡng, lúc cười có cảm giác ngại ngùng, còn có thể thấy hai cái lúm đồng tiền không sâu lắm.
Đông Cửu đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, xoa xoa hai tay, có chút lo lắng mà nói: “Công, công tử, xin hỏi ngài muốn mua đồ gỗ sao?”
Không nghĩ tới, gã tiểu nhị bên cạnh lại “Xì” một cái rồi cười ra tiếng, nhỏ giọng mà châm chọc: “Đến tiệm đồ gỗ đương nhiên phải mua đồ gỗ rồi, chẳng lẽ lại đi mua linh đan hả?”
Đông Cửu lập tức xấu hổ.
Du Tiểu Mặc không tiệm nói gì, đành phải chỉ vào chiếc tủ gần đấy nhất. “Mấy cái tủ kia bán thế nào?”
Đông Cửu sửng sốt một lát mới phản ứng lại, đại khái là lần đầu tiên hắn gặp người không xem chất lượng tủ mà lại hỏi giá tiền trước, lắp bắp: “Cái đó… mấy thứ đó đều làm từ vật liệu gỗ thượng hạng, chế tác cũng rất tinh xảo, cho nên đắt hơn mấy món bày ngoài cửa một chút, cái nhỏ cần 1 vàng 50 bạc, cái lớn thì mất 3 vàng, cũng có thể đặt làm.”
“Vậy ta sẽ lấy cái lớn, ừm, chỗ các ngươi có sẵn mấy cái?” Du Tiểu Mặc tính toán một lúc, một cái 3 vàng cũng không đắt lắm, hắn có thể mua thêm vài cái, về sau dùng để đựng linh thảo và linh đan.
Lần này xuống núi, hắn cũng đã có kế hoạch mua mấy đồ gia dụng. Nhưng không phải đặt trong phòng, mà là chuẩn bị đặt trong không gian.
Hắn đã tính kỹ, nếu như tương lai linh thảo thành thục, hắn không thể cứ đặt ở túi trữ vật, để trong túi tuy nhiên rất tiện, nhưng không an toàn, nếu lỡ làm mất, hoặc bị người khác phát hiện, hắn không dám tưởng tượng tới hậu quả.
“Đúng rồi, ở chỗ các ngươi có bán trọn bộ đồ gỗ không?” Du Tiểu Mặc nghĩ, quay lại hỏi.
Cả đời Đông Cửu đều chưa gặp được một vị khách sảng khoái như vậy, hoặc có thì cũng bị mấy người khác giành mất, thêm nữa là phản ứng và tài ăn nói của hắn không được như người ta, cho nên số đồ gỗ bán đi mỗi tháng đều xếp cuối. Vậy mà giờ gặp được, Đông Cửu có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Công tử, hay là ngài đem những đồ vật muốn mua liệt kê ra, ta sẽ kiểm tra một chút, nếu không có ta sẽ báo cho ngài, được không?” Đông Cửu cẩn thận nói.
“Vậy thì làm phiền ngươi.” Du Tiểu Mặc cười gật đầu.
Sau đó Du Tiểu Mặc bắt đầu liệt kê những thứ muốn mua, hắn phát hiện, cái người gọi là Đông Cửu này có trí nhớ không tồi, hắn chỉ nói một lần, nhưng người này có thể lặp lại toàn bộ, hơn nữa không có chút sai sót nào.
May mắn là, những thứ hắn muốn mua thì cửa tiệm này đều có sẵn.
Chỉ là đồ Du Tiểu Mặc cần mua quá nhiều, tổng cộng lại đã hơn 20 vàng, đối với một tiệm đồ gỗ mà nói, đây là một cuộc làm ăn lớn, bởi vậy chưởng quầy nơi này trực tiếp ra mặt.
Chưởng quầy thấy Đông Cửu có thể mời tới một vị khách quý như vậy, cười đến mức không ngậm miệng được, sau đó hai người hợp tác kiểm kê hết số đồ Du Tiểu Mặc muốn mua, bởi vì Du Tiểu Mặc có túi trữ vật, đợi bọn họ kiểm kê xong có thể đặt luôn vào túi, so với việc bọn họ mang ra ngoài thì tiết kiệm sức lực hơn nhiều.
Cuối cùng chưởng quầy tính toán một lát, tổng cộng là 26 vàng.
Du Tiểu Mặc bây giờ đã có tiền, những thứ muốn mua cũng đều là mấy món đồ nhất định phải sắm, cho nên lúc trả tiền không đau lòng chút nào, dù sao hắn cũng có nguồn cung cấp tiền rồi.
Rời khỏi tiệm đồ gỗ, Du Tiểu Mặc không hề hay biết sự xuất hiện của hắn đã mang đến vận may cho Đông Cửu.
Tên tiểu nhị bỗng dưng dâng tặng cơ hội kiếm tiền cho Đông cửu, hận đến muốn cắn vụn răng, lúc trước gã thấy Du Tiểu Mặc ăn mặc rất bình thường, cho nên mới nghĩ hẳn là một kẻ không có tiền, cùng lúc thấy Đông Cửu không có việc gì, muốn xem y bẽ mặt, lúc này mới nhường khách cho y, không nghĩ tới, đây lại là một con cá lớn.
Đáng tiếc lúc gã muốn trả thù Đông Cửu thì đã không còn cơ hội, chưởng quầy bây giờ đã có vài phần kính trọng dành cho Đông Cửu.
Cùng lúc đó, Lâm Tiếu đã xảy ra một sự kiện liên quan tới sống còn. Đăng bởi: admin
Sau khi rời khỏi đan phố, Du Tiểu Mặc ôm 440 vàng đi vào một con đường khác để tìm tiệm đồ gỗ.
Vốn là khi nghe xong giá cả mà chưởng quầy đưa ra hắn rất xúc động, còn có ý định đem tất cả linh đan đều bán cho hắn, nhưng nếu một lần bán quá nhiều, hắn lại có chút bận tâm, cho nên suy nghĩ kỹ thì vẫn nên giữ lại, chờ lần xuống núi sau lại bán tiếp.
Nhưng mà cũng phải nhìn xem hạt giống linh thảo có đắt hay không, nếu như chỗ tiền này vẫn còn chưa đủ dùng, vậy thì hắn đành phải quay lại bán hết.
Tiệm đồ gỗ, nghĩa giống như tên, là nơi bán các loại đồ vật chế tạo từ gỗ. Toàn bộ Hòa Bình trấn chỉ có một cửa tiệm đồ gỗ này, cho nên cửa hàng rất lớn, một mình chiếm ba căn nhà, bảng hiệu treo phía trên vô cùng gây chú ý, lúc Du Tiểu Mặc đi tới đây, chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy cửa tiệm này.
Trên bậc thang trưng bày mấy cái tủ gỗ mới tinh, lớn nhỏ đều có, các loại tủ cũng chia làm nhiều dạng, đều làm từ một loại gỗ của cây dương mộc, nhìn qua còn bóng loáng.
Trong tiệm có vài vị tiểu nhị, nhưng bọn họ đều đang nói chuyện với khách hàng, tuy nhiên Du Tiểu Mặc có thể nhìn thấy trong góc có một người đang đứng, bóng lưng có chút cô đơn.
“Đông Cửu, có khách tới, còn không mau ra tiếp đãi.”
Không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị gần nhất liền quay sang phía người kia gọi, nhưng giọng điệu không hề có ý tốt, thậm chí còn ẩn giấu vài phần khinh thường.
Người trong góc hoảng sợ, giống như không ngờ tới sẽ có người gọi mình.
Đợi người kia ngẩng đầu lên, Du Tiểu Mặc mới nhìn thấy một khuôn mặt rất trẻ, nếu nhìn qua mà đoán, chắc không hơn mười lăm tuổi, nhưng nhìn giống một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi hơn, rất gầy, có chút suy dinh dưỡng, lúc cười có cảm giác ngại ngùng, còn có thể thấy hai cái lúm đồng tiền không sâu lắm.
Đông Cửu đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, xoa xoa hai tay, có chút lo lắng mà nói: “Công, công tử, xin hỏi ngài muốn mua đồ gỗ sao?”
Không nghĩ tới, gã tiểu nhị bên cạnh lại “Xì” một cái rồi cười ra tiếng, nhỏ giọng mà châm chọc: “Đến tiệm đồ gỗ đương nhiên phải mua đồ gỗ rồi, chẳng lẽ lại đi mua linh đan hả?”
Đông Cửu lập tức xấu hổ.
Du Tiểu Mặc không tiệm nói gì, đành phải chỉ vào chiếc tủ gần đấy nhất. “Mấy cái tủ kia bán thế nào?”
Đông Cửu sửng sốt một lát mới phản ứng lại, đại khái là lần đầu tiên hắn gặp người không xem chất lượng tủ mà lại hỏi giá tiền trước, lắp bắp: “Cái đó… mấy thứ đó đều làm từ vật liệu gỗ thượng hạng, chế tác cũng rất tinh xảo, cho nên đắt hơn mấy món bày ngoài cửa một chút, cái nhỏ cần 1 vàng 50 bạc, cái lớn thì mất 3 vàng, cũng có thể đặt làm.”
“Vậy ta sẽ lấy cái lớn, ừm, chỗ các ngươi có sẵn mấy cái?” Du Tiểu Mặc tính toán một lúc, một cái 3 vàng cũng không đắt lắm, hắn có thể mua thêm vài cái, về sau dùng để đựng linh thảo và linh đan.
Lần này xuống núi, hắn cũng đã có kế hoạch mua mấy đồ gia dụng. Nhưng không phải đặt trong phòng, mà là chuẩn bị đặt trong không gian.
Hắn đã tính kỹ, nếu như tương lai linh thảo thành thục, hắn không thể cứ đặt ở túi trữ vật, để trong túi tuy nhiên rất tiện, nhưng không an toàn, nếu lỡ làm mất, hoặc bị người khác phát hiện, hắn không dám tưởng tượng tới hậu quả.
“Đúng rồi, ở chỗ các ngươi có bán trọn bộ đồ gỗ không?” Du Tiểu Mặc nghĩ, quay lại hỏi.
Cả đời Đông Cửu đều chưa gặp được một vị khách sảng khoái như vậy, hoặc có thì cũng bị mấy người khác giành mất, thêm nữa là phản ứng và tài ăn nói của hắn không được như người ta, cho nên số đồ gỗ bán đi mỗi tháng đều xếp cuối. Vậy mà giờ gặp được, Đông Cửu có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Công tử, hay là ngài đem những đồ vật muốn mua liệt kê ra, ta sẽ kiểm tra một chút, nếu không có ta sẽ báo cho ngài, được không?” Đông Cửu cẩn thận nói.
“Vậy thì làm phiền ngươi.” Du Tiểu Mặc cười gật đầu.
Sau đó Du Tiểu Mặc bắt đầu liệt kê những thứ muốn mua, hắn phát hiện, cái người gọi là Đông Cửu này có trí nhớ không tồi, hắn chỉ nói một lần, nhưng người này có thể lặp lại toàn bộ, hơn nữa không có chút sai sót nào.
May mắn là, những thứ hắn muốn mua thì cửa tiệm này đều có sẵn.
Chỉ là đồ Du Tiểu Mặc cần mua quá nhiều, tổng cộng lại đã hơn 20 vàng, đối với một tiệm đồ gỗ mà nói, đây là một cuộc làm ăn lớn, bởi vậy chưởng quầy nơi này trực tiếp ra mặt.
Chưởng quầy thấy Đông Cửu có thể mời tới một vị khách quý như vậy, cười đến mức không ngậm miệng được, sau đó hai người hợp tác kiểm kê hết số đồ Du Tiểu Mặc muốn mua, bởi vì Du Tiểu Mặc có túi trữ vật, đợi bọn họ kiểm kê xong có thể đặt luôn vào túi, so với việc bọn họ mang ra ngoài thì tiết kiệm sức lực hơn nhiều.
Cuối cùng chưởng quầy tính toán một lát, tổng cộng là 26 vàng.
Du Tiểu Mặc bây giờ đã có tiền, những thứ muốn mua cũng đều là mấy món đồ nhất định phải sắm, cho nên lúc trả tiền không đau lòng chút nào, dù sao hắn cũng có nguồn cung cấp tiền rồi.
Rời khỏi tiệm đồ gỗ, Du Tiểu Mặc không hề hay biết sự xuất hiện của hắn đã mang đến vận may cho Đông Cửu.
Tên tiểu nhị bỗng dưng dâng tặng cơ hội kiếm tiền cho Đông cửu, hận đến muốn cắn vụn răng, lúc trước gã thấy Du Tiểu Mặc ăn mặc rất bình thường, cho nên mới nghĩ hẳn là một kẻ không có tiền, cùng lúc thấy Đông Cửu không có việc gì, muốn xem y bẽ mặt, lúc này mới nhường khách cho y, không nghĩ tới, đây lại là một con cá lớn.
Đáng tiếc lúc gã muốn trả thù Đông Cửu thì đã không còn cơ hội, chưởng quầy bây giờ đã có vài phần kính trọng dành cho Đông Cửu.
Cùng lúc đó, Lâm Tiếu đã xảy ra một sự kiện liên quan tới sống còn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.