Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 428: Tửu Lâu Song Ngư

Doãn Gia

26/02/2017

CHƯƠNG 427: TỬU LÂU SONG NGƯ

Không gian bên trong Tiên Đan phố có chút xíu, làm ăn cũng không được đắt hàng cho lắm, bên trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị, đang tựa trên quầy ngủ gà ngủ gật, đại khái là nghe được tiếng bước chân, đầu hắn đập mạnh vào quầy kêu một tiếng ‘Cốp’ rất vang, tiểu nhị đau tới nỗi nhảy dựng.

Nhìn thấy bọn họ, tiểu nhị nhanh chóng điều chỉnh thành hình thức đón khách, chạy nhanh tới trước mặt họ, mở miệng phun ra một tràng, “Hai vị công tử tới mua linh đan sao, các ngươi đến đúng chỗ rồi đó, tuy cửa hàng chúng ta không phải là đan phố lớn nhất thành Trung Tâm, nhưng nơi đây có đầy đủ các chủng loại linh đan, chỉ có ngươi không muốn, không có ngươi không tìm thấy, hơn nữa linh đan chỗ chúng ta cũng rẻ lắm…”

“Có ngọc khí hay không?”

Giọng nói lãnh đạm của Lăng Tiêu cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của tiểu nhị.

Tiểu nhị ‘Há’ một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng, đây là khách tới đan phố để mua ngọc khí hả?

Thấy hắn không nói lời nào, Lăng Tiêu cho rằng không có, quay người định đi.

Cuối cùng tiểu nhị cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hô: “Có có có… Ở chỗ chúng ta có đủ các loại ngọc khí, hai vị công tử đến đúng chỗ rồi đó, cửa hàng của chúng ta…”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc có giật, chắc tiểu nhị này đã luyện nhuần nhuyễn chiêu đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy hả, nói liên miên không khác mấy, chỉ là sao Lăng Tiêu lại muốn mua đồ ngọc?

“Mang đến cho chúng ta nhìn xem.” Lăng Tiêu tiếp tục cắt ngang lời hắn.

“Được được được, mời hai vị công tử chờ một lát.” Tiểu nhị sợ bọn họ chạy, mỗi bước đi đều cẩn thận.

Du Tiểu Mặc tranh thủ lúc tiểu nhị chưa trở lại, nói ra nghi vấn trong lòng, “Anh mua ngọc khí làm gì?”

Lăng Tiêu nói: “Để đựng nguyên tố chi tâm, ngọc khí bình thường dễ hỏng lắm.”

Đó giờ Du Tiểu Mặc không có khả năng nhận biết mấy thứ làm bằng ngọc, tuy đám bình ngọc mua lúc trước có chất lượng không tệ lắm, nhưng cũng không thể gọi là tốt. Hai viên nguyên tố chi tâm Kim và Thổ không giống Mộc, linh trí của chúng đã sinh ra từ rất lâu, công kích mạnh hơn Mộc nhiều, hộp ngọc thông thường không thể nhốt chúng được.

Không bao lâu, tiểu nhị liền ôm một cái hòm lớn ra, hắn đặt cái hòm lên quầy, không gian bên trong được chia làm ba tầng, chia thành các loại ngọc khí có chất lượng khác nhau.

Tiểu nhị sinh động giới thiệu cho họ chỗ ngọc khí này tốt đến nhường nào, đương nhiên, không quên đề cập giá cả, có thể lên giá là lên hết sức, nhưng hiển nhiên là hắn không biết, hắn có nâng giá lên cao tới đâu, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cũng không để tâm.

Lăng Tiêu tiện tay lấy ba chiếc lọ dưới cùng, đúng là mấy món đắt tiền nhất theo lời tiểu nhị.

Tiểu nhị cười tới nỗi không thấy mắt đâu, “Ánh mắt của công tử tốt quá, ba bình ngọc này được chế thành từ vật liệu đặc biệt, chất lượng không thể chê, cho nên giá cũng hơi đắt, chỉ là thấy công tử tới tiệm chúng ta lần đầu, ta có thể giảm giá 10% cho các ngươi.”

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn cái lọ trong tay Lăng Tiêu, thoạt nhìn thì cũng tốt đấy, nhân tiện nói: “Một cái bao nhiêu linh tinh?”

Tiểu nhị đưa tay lên, “Một cái mười vạn linh tinh, giảm giá 10% còn chín vạn.”

Du Tiểu Mặc hết hồn, thất vọng trợn tròn mắt, vai cũng ưỡn thẳng lên, giận dữ nói: “Cả nhà cả cửa của ta cũng chỉ có chín vạn linh tinh, ngươi lại đòi một cái chín vạn, căn bản không đủ, ta còn định mua ba cái, thế thì thôi, chúng ta đi đi.” Nói xong làm bộ phải đi.



Tiểu nhị nóng nảy, “Chín vạn vừa đủ mua một cái còn gì.”

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Ta cần ba cái cơ, nếu như chỉ mua một cái thì phiền toái quá, ta thà không mua còn hơn.”

“Đợi một chút, chuyện gì cũng phải thương lượng đã.” Tiểu nhị sợ hắn đi thật.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, “Nếu như ngươi chịu bán ba cái chín vạn thì nói chuyện tiếp.”

Nét mặt tiểu nhị hiện lên một tia giãy dụa, cuối cùng vẫn đau đớn hạ quyết tâm nói: “Thành giao!” Thực ra cái giá mười vạn này là do hắn nâng lên, bởi vì thấy hai người quần áo chỉnh tề, không giống như không có linh tinh, cho nên mới nói khống thành mười vạn, muốn kiếm chút lợi nhuận.

Không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, tuy bán ba lọ chín vạn không lời mấy, nhưng có còn hơn không, hơn nữa nếu không bán được gì, tháng sau chưởng quầy sẽ sa thải hắn mất.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu hài lòng rời khỏi đan phố, xét theo sự quạnh quẽ của đan phố, hắn liền đoán được tình cảnh của tiểu nhị kia, mới nắm chắc như vậy.

Đợi hai người trở lại khách sạn, mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

Lúc bọn họ đang muốn đi vào, chưởng quầy đột nhiên đi tới, ngăn cản trước mặt họ.

Lăng Tiêu nhíu mày.

Du Tiểu Mặc khách khí hỏi: “Chưởng quầy, có chuyện gì không?”

Chường quầy lộ ra nét mặt giãy dụa, đưa mấy khối linh tinh cho hắn, khó xử nói: “Hai vị công tử, tiểu nhân đã lui phòng các ngài rồi, vì biểu đạt lòng áy náy của tiểu nhân, đây là tiền phòng lúc trước, ta trả lại hết cho các ngào, mời các ngài đi nơi khác.”

Thấy cảnh này, Du Tiểu Mặc cũng không biết phải phản ứng thế nào.

Lăng Tiêu thờ ơ nheo mắt lại, “Có người ép ngươi đuổi chúng ta đi?”

Chưởng quầy giận dữ nói: “Khách sạn của tiểu nhân chỉ là làm ăn nhỏ, không có bối cảnh cũng chẳng có chỗ dựa, thật sự là không thể làm gì được, kính xin hai vị thứ lỗi.”

Đã nói rõ ràng đến vậy, bọn họ cũng không phải là mấy kẻ càn quấy, Du Tiểu Mặc rất thản nhiên lấy lại linh tinh chưởng quầy đã đưa cho hắn, cùng Lăng Tiêu rời khỏi khách sạn.

“Anh nói ai sẽ đối phó chúng ta như vậy?” Tâm trạng của Du Tiểu Mặc rất tốt, tự dưng được mấy khối linh tinh, chẳng phải là đổi khách sạn khác sao, thành Trung Tâm lớn như vậy, còn sợ không tìm thấy chỗ ở sao, nếu cùng lắm thì vào không gian cũng được.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đương nhiên là một kẻ còn ngu xuẩn hơn em.”

Tâm trạng tốt của Du Tiểu Mặc rơi vỡ đầy đất, bất mãn nói: “Này, anh muốn nói hắn ngu xuẩn em không có ý kiến, nhưng làm ơn đừng kéo em vào theo, không thể nào so sánh theo kiểu này được, hiểu chưa.”

Bước chân Lăng Tiêu dừng lại, “Nói cũng đúng.”

Du Tiểu Mặc thề, chắc chắn ý tứ tên này muốn biểu đạt khác hoàn toàn với cách nghĩ của hắn, nói mát gì gì đó đáng ghét quá đi, hiểu rõ đối phương quá cũng rất đáng ghét.

Hai bóng người một trước một sau, trời chiếu kéo bóng của họ thật dài.



Hai người quyết định phải tìm được khách sạn khác trước khi mặt trời xuống núi, ban đầu thì tưởng dễ lắm, không ngờ, những nơi khác cũng bị đe dọa, vừa nghe thấy tên họ lập tức nói không còn phòng, bảo họ tới nơi khác đi, kết quả là nơi khác cũng nói vậy.

Bởi vì hai người ‘nhỡ hẹn’ mặt trời quyết đoán xuống núi.

Du Tiểu Mặc ngồi xổm ở góc đường, cái tên An Kiều này cũng có bản lĩnh ghê cơ, vì tranh giành mà làm trò hề này, không biết làm thế rất dễ đắc tội người khác sao?

“Làm sao bây giờ?”

Lăng Tiêu kéo hắn lên, “Chúng ta tới đại tửu lâu.”

Đại tửu lâu cũng giống như khách sạn, khách sạn thuộc về cá nhân, đa số đều không có bối cảnh gì, người như vậy vừa bị mấy dạng thiếu gia như An Kiều này uy hiếp một chút, liền ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng đại tửu lâu thì khác, đa số sau lưng đều là người có lai lịch lớn, dù là An Kiều cũng chẳng thể làm bọn họ nể tình.

Du Tiểu Mặc cũng nghĩ tới chỗ này, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ An Kiều cho rằng họ không thể ở nổi đại tửu lâu sao? Nghĩ tới đây, hắn lập tức hăng hái.

Tửu lâu nằm ở con phố phồn hoa nhất thành Trung Tâm, khi màn đêm buông xuống, nơi này đèn đuốc sáng trưng, lưu lượng người qua lại trên phố hề ít hơn ban ngày, có vài nơi thậm chí còn vang lên từng đợt từng đợt tiếng ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.

Tửu lâu Song Ngư là tửu lâu lớn nhất thành Trung Tâm, nghe nói người đứng phía sau không phải là Đan Sư Công Hội, cũng chẳng phải Ngự Thú Công Hội, mà là một người thần bí, cho tới bây giờ cũng chưa có ai gặp được người nọ.

Mỗi khi đêm xuống, tửu lâu Song Ngư chính là địa điểm náo nhiệt nhất thành.

Mặc kệ có tiền hay không, nhưng cửa tửu lâu chưa từng vắng bóng người, người đến người đi, vô cùng dày đặc, bởi vì nơi này có sòng bạc lớn nhất đại lục Thông Thiên.

Chỉ là sòng bạc nằm bên dưới tửu lâu, phía trên khá là yên tĩnh.

Một gã tiểu nhị bận rộn làm việc nhìn thấy hai người bước vào, liền vội vàng đi tới, khuôn mặt tươi cười chào đón, biết được bọn họ tới đây để dừng chân, tiểu nhị gọi người tới làm thay mình, sau đó dẫn hai người lên lầu.

Phòng nghỉ ở tửu lâu Song Ngư cũng được chia làm ba bậc, rẻ thì một ngày một linh tinh, đắt thì một ngày mười linh tinh, khách có thể căn cứ vào khả năng kinh tế của mình để lựa chọn, những ngời đến nơi này đều có chút tài sản riêng.

“Hai vị khách quan, đây là phòng của các ngài.” Tiểu nhị dẫn hai người vào.

Du Tiểu Mặc đánh giá bên trong gian phòng, gật đầu thỏa mãn.

“Nếu buổi tối khách quan không ngủ được, muốn giải sầu, có thể tới sòng bạc bên dưới chơi vài ván, đảm bảo có thể làm hai vị vui đến quên cả trời đất.” Tiểu nhị ân cần phổ cập tri thức cho họ.

Du Tiểu Mặc nhướn mày, đương nhiên là sẽ vui đến quên trời đất rồi, một khi mê muội cái thứ bài bạc này, sẽ khó mà bứt ra nổi, nhưng cả hai đời hắn đều chưa đánh bạc bao giờ, nghe tiểu nhị giới thiệu, hắn cũng động tâm ghê gớm, cho dù không chơi thì xuống xem chút cũng được ha.

Tiểu nhị đi rồi, Du Tiểu Mặc đi tới đi lui trong phòng, thấy Lăng Tiêu thờ ơ, rốt cục hắn cũng không nhịn được, đề nghị: “Hay là chúng ta xuống sòng bạc xem sao?”

Lăng liếc nhìn hắn, cũng đoán là hắn sẽ không nhịn được, “Chờ một lát rồi đi, bây giờ em thả đám Xà Cầu ra, để chúng tự do hoạt động, Trung Thiên không kì thị chủng tộc, cho dù bị phát hiện là yêu thú cũng không sao.”

Ngự Thú Công Hội liên hệ với yêu thú, nếu muốn động thủ với yêu thú, còn phải cân nhắc có phải là yêu thú của Ngự Thú Công Hội hay không đã , cho nên có thể nói Trung Thiên là nơi an toàn nhất. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook