Chương 14: Bùa hồ Ly
Tiết Tiểu Tuyết
07/04/2024
Sáng hôm sau, lão Vô gọi mọi người đến để đưa bùa bình an, Sở Nhiên đảo mắt một vòng mãi vẫn không thấy Đinh Trình Hâm bèn lên tiếng thăm dò, “Lão không đưa cho Trình y sao? Y ở trong phủ, ít nhiều gì cũng phải có một tấm bùa bên mình chứ”
Lão Vô vẫn điềm nhiên, “Sáng sớm nay Trình y đã ra suối hái thuốc rồi, chốc nữa y về thì lão sẽ đưa ngay thưa vương phi”
Nhưng lời nói và hành động lần trước của lão Vô đã vô tình đánh thức sự hoài nghi trong lòng của Sở Nhiên, cũng chẳng biết vì sao nàng ta lại có một suy nghĩ rằng, Đinh Trình Hâm chính là con hồ ly mà Mã Gia Kỳ nuôi dưỡng năm ấy.
“Thế làm sao được! Bên ngoài nguy hiểm, chi bằng để ta đến đưa cho lang y!” Nói rồi, Sở Nhiên giật lấy tấm bùa trong tay lão Vô, đứng bật dậy.
Thấy thế cả đám người lập tức nháo nhào ngăn cản, mà lão Vô cũng tiến một bước cản đường nàng ta, “Vương phi, người cũng bảo ở ngoài nguy hiểm, sao lão dám để vương phi ra ngoài kia chứ? Trình y sống ở gần Nguyệt lâm, ít nhiều cũng có chút thực lực, người không phải bận tâm đâu”
Sở Nhiên vẫn không bị thuyết phục, nhất quyết bước ra ngoài, “Không phải đã có bùa của lão sao, lão yên tâm, từ đây ra suối cũng không xa” Rồi nàng ta bước đi, lão Vô cũng chỉ biết lắc đầu thở dài một hơi.
Từ xa, Sở Nhiên đã thấy Đinh Trình Hâm cặm cụi bên bờ suối, trông chàng không giống đang hái thuốc cho lắm, giống đang câu cá hơn, cũng không phải nói là câu, mà là đang nghịch cá.
[Hắn ta làm gì vậy chứ?!]
Không định nghĩ nhiều, Sở Nhiên lập tức lên tiếng gọi, “Trình y!”
Đinh Trình Hâm giật mình, quay người đứng phắc dậy, lũ cá đang bâu dưới nước cũng tản đi tứ phương. Sở Nhiên ngắm nghía mặt suối, lại bị Đinh Trình Hâm lên tiếng cản lại, “Vương phi sao lại ra đây? Tìm ta có việc gì sao?”
Sở Nhiên cười, “Mấy ngày trước là ta hồ đồ nên đã làm chuyện quá đáng với ngươi… Đây, đây là bùa phòng hồ ly của lão Vô đưa cho mọi người trong phủ, ngươi cũng cầm lấy đi”
Lá bùa vừa được đưa ra, Đinh Trình Hâm đã cảm thấy một nguồn sức mạnh ập đến. Nó không lớn đến mức làm chàng bị thương, chỉ là đè ép lồng ngực đến mức có chút khó thở. Chàng vô thức tránh sang một bên, nụ cười trên môi của Sở Nhiên cũng có chút cứng nhắc, mang theo cả ý thăm dò.
“Ngươi làm sao thế? Mau nhận lấy” Vừa nói, Sở Nhiên vừa chìa tấm bùa trong tay đến gần Đinh Trình Hâm hơn.
Đinh Trình Hâm cười gượng, đưa tay cầm lấy tấm bùa. Chỉ vừa mới chạm đến, bùa chú đã bắt đầu xì xèo ăn vào da thịt chàng, Đinh Trình Hâm nén đau mà để tay ra sau lưng, miệng vẫn mỉm cười mà hỏi Sở Nhiên: “Vương phi vẫn còn lời muốn nói sao?”
Sở Nhiên dùng ánh mắt thăm dò hắn, lại nhìn cánh tay đang giấu ở phía sau một hồi lâu, “Không, ta về phủ trước đây, ngươi cũng mau chóng quay về đi nhé”
Bóng lưng Sở Nhiên đã khuất, Đinh Trình Hâm mới ném lá bùa xuống suối, tay của chàng lúc này đã bê bết máu, vết thương do bùa chú gây ra, tất nhiên không thể lành lại trong giây lát được.
Nhưng cũng không khéo, cảnh tượng này đã bị Sở Nhiên nấp sau bụi cây phía xa nhìn thấy.
Trở về phủ, Sở Nhiên vội tìm đến lão Vô dò hỏi việc hồ yêu chạm vào bùa thì sẽ như thế nào.
Lão Vô vẫn còn đang vẽ bùa, cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đáp, “Khi đến gần nó sẽ cảm thấy khó chịu mà rút lui, nhưng nếu cố chấp mà chạm vào, bùa sẽ ăn sâu vào da thịt của nó… Vương phi sao lại hỏi chuyện này?”
Sở Nhiên cười, “À không có gì, chỉ là ta hiếu kỳ thôi”
Sở Nhiên nhìn vào mấy tấm bùa lão vẽ, nhưng tâm trí lại không hề đặt vào đó. Một lúc sau mới trở về phòng của mình.
Giờ dùng thiện cũng đã điểm, thấy Đinh Trình Hâm dùng tay trái ăn cơm, Sở Nhiên trưng ra bộ dạng lo lắng mà hỏi han, “Trình y sao lại dùng cơm bằng tay trái? Tay phải bị thương rồi sao?!”
Mọi người nghe thế đều đưa mắt nhìn về phía Đinh Trình Hâm, chàng cũng dừng động tác đang ăn lại, đặt muỗng xuống bát canh, Đinh Trình Hâm ngồi chỉnh tề nhìn về phía Sở Nhiên, âm thanh không lớn cũng không nhỏ mà đáp, “Ban nãy hái thuốc không cẩn thận bị gai đâm trúng mà thôi, vương phi không phải bận lòng”
Sở Nhiên bày vẻ mặt âu sầu, giọng nói lại vô cùng khiêu khích, “Vậy sao? Ta thì thấy vết thương không giống bị gai đâm trúng, có tiện để ta xem thử hay không? Để ta tìm lang y về trị cho ngươi?”
Đinh Trình Hâm khẽ cười, đưa tay phải lên cao.
“Vương phi quá lo rồi, người xem” Trên tay chàng lúc này quả thực chỉ có vài vết xước nhỏ, “Hơn nữa, ta là lang y!”
Sở Nhiên lúc này tối tăm mặt mày, lộ rõ vẻ khó chịu.
Lão Vô nhìn nàng ta, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đinh Trình Hâm, ít nhiều cũng đoán được chàng đã nhận lá bùa đó, hơn nữa còn bị nó làm cho bị thương. Nhưng Đinh Trình Hâm hồi phục nhanh đến vậy, chẳng qua là vì trong người chàng không có sát khí, cũng chưa từng ăn tim người, bị thương chẳng qua là vì có yêu khí mà thôi.
“Mau dùng bữa đi” Mã Gia Kỳ thấp giọng.
Suốt cả bữa ăn, Sở Nhiên liên tục nhìn về phía Đinh Trình Hâm bằng một ánh mắt khó chịu. Rõ ràng là tận mắt nàng ta nhìn thấy Đinh Trình Hâm bị lá bùa làm cho máu thịt lẫn lộn, sao bây giờ lại trở thành hái thuốc bị gai đâm rồi chứ.
Bữa ăn vừa kết thúc, Sở Nhiên đã vội lên tiếng cản bước, “Trình y chớ vội!”
Đinh Trình Hâm quay người, không để chàng lên tiếng, Sở Nhiên đã tiến đến chìa tay ra.
“Ban nãy ta đưa nhầm bùa của Phúc Nhi cho ngươi rồi, ngươi đưa nó lại cho ta, ta đổi cho ngươi một tấm bùa khác”
Đinh Trình Hâm ngớ người ra một lúc, sau đó đưa tay vào vạt áo, lấy ra một tấm bùa đưa cho nàng ta. Sở Nhiên tuy cười mà nhận lấy, nhưng trong tâm nàng ta khó chịu vô cùng.
Rõ ràng nàng ta đã thấy Đinh Trình Hâm ném lá bùa đi, vậy sao bây giờ chàng vẫn còn giữ nó, không thể nào lại có chuyện như thế được.
“Không còn việc gì nữa thì ta đi đây” Đinh Trình Hâm vẫn không hành lễ, nói xong liền lập tức rời đi.
Lão Vô vẫn điềm nhiên, “Sáng sớm nay Trình y đã ra suối hái thuốc rồi, chốc nữa y về thì lão sẽ đưa ngay thưa vương phi”
Nhưng lời nói và hành động lần trước của lão Vô đã vô tình đánh thức sự hoài nghi trong lòng của Sở Nhiên, cũng chẳng biết vì sao nàng ta lại có một suy nghĩ rằng, Đinh Trình Hâm chính là con hồ ly mà Mã Gia Kỳ nuôi dưỡng năm ấy.
“Thế làm sao được! Bên ngoài nguy hiểm, chi bằng để ta đến đưa cho lang y!” Nói rồi, Sở Nhiên giật lấy tấm bùa trong tay lão Vô, đứng bật dậy.
Thấy thế cả đám người lập tức nháo nhào ngăn cản, mà lão Vô cũng tiến một bước cản đường nàng ta, “Vương phi, người cũng bảo ở ngoài nguy hiểm, sao lão dám để vương phi ra ngoài kia chứ? Trình y sống ở gần Nguyệt lâm, ít nhiều cũng có chút thực lực, người không phải bận tâm đâu”
Sở Nhiên vẫn không bị thuyết phục, nhất quyết bước ra ngoài, “Không phải đã có bùa của lão sao, lão yên tâm, từ đây ra suối cũng không xa” Rồi nàng ta bước đi, lão Vô cũng chỉ biết lắc đầu thở dài một hơi.
Từ xa, Sở Nhiên đã thấy Đinh Trình Hâm cặm cụi bên bờ suối, trông chàng không giống đang hái thuốc cho lắm, giống đang câu cá hơn, cũng không phải nói là câu, mà là đang nghịch cá.
[Hắn ta làm gì vậy chứ?!]
Không định nghĩ nhiều, Sở Nhiên lập tức lên tiếng gọi, “Trình y!”
Đinh Trình Hâm giật mình, quay người đứng phắc dậy, lũ cá đang bâu dưới nước cũng tản đi tứ phương. Sở Nhiên ngắm nghía mặt suối, lại bị Đinh Trình Hâm lên tiếng cản lại, “Vương phi sao lại ra đây? Tìm ta có việc gì sao?”
Sở Nhiên cười, “Mấy ngày trước là ta hồ đồ nên đã làm chuyện quá đáng với ngươi… Đây, đây là bùa phòng hồ ly của lão Vô đưa cho mọi người trong phủ, ngươi cũng cầm lấy đi”
Lá bùa vừa được đưa ra, Đinh Trình Hâm đã cảm thấy một nguồn sức mạnh ập đến. Nó không lớn đến mức làm chàng bị thương, chỉ là đè ép lồng ngực đến mức có chút khó thở. Chàng vô thức tránh sang một bên, nụ cười trên môi của Sở Nhiên cũng có chút cứng nhắc, mang theo cả ý thăm dò.
“Ngươi làm sao thế? Mau nhận lấy” Vừa nói, Sở Nhiên vừa chìa tấm bùa trong tay đến gần Đinh Trình Hâm hơn.
Đinh Trình Hâm cười gượng, đưa tay cầm lấy tấm bùa. Chỉ vừa mới chạm đến, bùa chú đã bắt đầu xì xèo ăn vào da thịt chàng, Đinh Trình Hâm nén đau mà để tay ra sau lưng, miệng vẫn mỉm cười mà hỏi Sở Nhiên: “Vương phi vẫn còn lời muốn nói sao?”
Sở Nhiên dùng ánh mắt thăm dò hắn, lại nhìn cánh tay đang giấu ở phía sau một hồi lâu, “Không, ta về phủ trước đây, ngươi cũng mau chóng quay về đi nhé”
Bóng lưng Sở Nhiên đã khuất, Đinh Trình Hâm mới ném lá bùa xuống suối, tay của chàng lúc này đã bê bết máu, vết thương do bùa chú gây ra, tất nhiên không thể lành lại trong giây lát được.
Nhưng cũng không khéo, cảnh tượng này đã bị Sở Nhiên nấp sau bụi cây phía xa nhìn thấy.
Trở về phủ, Sở Nhiên vội tìm đến lão Vô dò hỏi việc hồ yêu chạm vào bùa thì sẽ như thế nào.
Lão Vô vẫn còn đang vẽ bùa, cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đáp, “Khi đến gần nó sẽ cảm thấy khó chịu mà rút lui, nhưng nếu cố chấp mà chạm vào, bùa sẽ ăn sâu vào da thịt của nó… Vương phi sao lại hỏi chuyện này?”
Sở Nhiên cười, “À không có gì, chỉ là ta hiếu kỳ thôi”
Sở Nhiên nhìn vào mấy tấm bùa lão vẽ, nhưng tâm trí lại không hề đặt vào đó. Một lúc sau mới trở về phòng của mình.
Giờ dùng thiện cũng đã điểm, thấy Đinh Trình Hâm dùng tay trái ăn cơm, Sở Nhiên trưng ra bộ dạng lo lắng mà hỏi han, “Trình y sao lại dùng cơm bằng tay trái? Tay phải bị thương rồi sao?!”
Mọi người nghe thế đều đưa mắt nhìn về phía Đinh Trình Hâm, chàng cũng dừng động tác đang ăn lại, đặt muỗng xuống bát canh, Đinh Trình Hâm ngồi chỉnh tề nhìn về phía Sở Nhiên, âm thanh không lớn cũng không nhỏ mà đáp, “Ban nãy hái thuốc không cẩn thận bị gai đâm trúng mà thôi, vương phi không phải bận lòng”
Sở Nhiên bày vẻ mặt âu sầu, giọng nói lại vô cùng khiêu khích, “Vậy sao? Ta thì thấy vết thương không giống bị gai đâm trúng, có tiện để ta xem thử hay không? Để ta tìm lang y về trị cho ngươi?”
Đinh Trình Hâm khẽ cười, đưa tay phải lên cao.
“Vương phi quá lo rồi, người xem” Trên tay chàng lúc này quả thực chỉ có vài vết xước nhỏ, “Hơn nữa, ta là lang y!”
Sở Nhiên lúc này tối tăm mặt mày, lộ rõ vẻ khó chịu.
Lão Vô nhìn nàng ta, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đinh Trình Hâm, ít nhiều cũng đoán được chàng đã nhận lá bùa đó, hơn nữa còn bị nó làm cho bị thương. Nhưng Đinh Trình Hâm hồi phục nhanh đến vậy, chẳng qua là vì trong người chàng không có sát khí, cũng chưa từng ăn tim người, bị thương chẳng qua là vì có yêu khí mà thôi.
“Mau dùng bữa đi” Mã Gia Kỳ thấp giọng.
Suốt cả bữa ăn, Sở Nhiên liên tục nhìn về phía Đinh Trình Hâm bằng một ánh mắt khó chịu. Rõ ràng là tận mắt nàng ta nhìn thấy Đinh Trình Hâm bị lá bùa làm cho máu thịt lẫn lộn, sao bây giờ lại trở thành hái thuốc bị gai đâm rồi chứ.
Bữa ăn vừa kết thúc, Sở Nhiên đã vội lên tiếng cản bước, “Trình y chớ vội!”
Đinh Trình Hâm quay người, không để chàng lên tiếng, Sở Nhiên đã tiến đến chìa tay ra.
“Ban nãy ta đưa nhầm bùa của Phúc Nhi cho ngươi rồi, ngươi đưa nó lại cho ta, ta đổi cho ngươi một tấm bùa khác”
Đinh Trình Hâm ngớ người ra một lúc, sau đó đưa tay vào vạt áo, lấy ra một tấm bùa đưa cho nàng ta. Sở Nhiên tuy cười mà nhận lấy, nhưng trong tâm nàng ta khó chịu vô cùng.
Rõ ràng nàng ta đã thấy Đinh Trình Hâm ném lá bùa đi, vậy sao bây giờ chàng vẫn còn giữ nó, không thể nào lại có chuyện như thế được.
“Không còn việc gì nữa thì ta đi đây” Đinh Trình Hâm vẫn không hành lễ, nói xong liền lập tức rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.