Chương 38: Ngoại truyện
Tiết Tiểu Tuyết
19/04/2024
Bẵng đi một khoảng thời gian dài Thanh Trà Lâu mới lại lần nữa náo nhiệt vì có sự xuất hiện của Hạ Tuấn Lâm, y phe phẩy chiếc quạt trong tay,
đứng trên khán đài chờ quan khách cuối cùng ngồi vào ghế.
Cả trà lâu đang ồn ào sôi nổi bỗng chốc chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Hạ Tuấn Lâm như chờ đợi một điều gì đó từ y, Hạ Tuấn Lâm khẽ cười, lời nói phát ra vang vọng khắp từng ngóc ngách.
“Đã lâu không gặp các vị, hôm nay có không ít cố nhân, cũng không ít những gương mặt mới, mọi người muốn nghe ta kể gì nào?!”
Vừa nói, Hạ Tuấn Lâm vừa đưa mắt về phía Nghiêm Hạo Tường đang ngồi cách đó không xa, thấy y nhìn mình mà hỏi, nụ cười của Nghiêm Hạo Tường cũng không kìm được mà nở trên khoé môi.
“Hạ tiên sinh, ngài kể về truyền thuyết hồ ly có được không?”
Hạ Tuấn Lâm cười xán lạn mà đáp, “Tất nhiên là được rồi”
Câu chuyện bắt đầu từ vị vương gia nọ vì muốn cứu tiểu hồ ly suýt rơi xuống vách núi mà đánh rơi ngọc bài của mình, cho đến lúc tiểu hồ ly cứu lấy ngài khi gặp nạn.
Mối tình trắc trở của cả hai khép lại một cách mỹ mãn ở một thời không khác, không còn sự chia cắt, cũng không còn bất kỳ ai ngăn cản.
Hạ Tuấn Lâm khép lại câu chuyện trong tiếng hoan hô của mọi người vào lúc mặt trời đã lên cao. Nhìn trong mắt ai ai cũng đều là sự vui vẻ khiến y bất giác mỉm cười mà nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, mà vừa khéo lúc này Nghiêm Hạo Tường cũng đang nhìn chằm chằm về phía của Hạ Tuấn Lâm.
“Kết cục đúng là đẹp, nhưng có quá nhiều người đã không còn nữa rồi…” Một cô nương ngồi ngay dưới khán đài khẽ lên tiếng cảm thán.
Hạ Tuấn Lâm vừa hay đi lướt ngang qua, nghe được lời này y bèn dừng lại mà nói, “Không phải tất cả mọi việc trên đời này đều có một kết cục tốt đẹp, nhưng chí ít khoảng thời gian họ ở bên nhau đã rất hạnh phúc rồi, cô nói có đúng không?!”
Cô nương đó bật cười vội gật đầu, Hạ Tuấn Lâm cũng nhanh chóng bước về phía Nghiêm Hạo Tường đang chờ mình ở cửa.
Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, Hạ Tuấn Lâm chớp chớp đôi mắt đào hoa của mình khiến Nghiêm Hạo Tường bật cười, hắn véo vào má của y một cái, lại choàng tay mà kéo Hạ Tuấn Lâm vào lòng, “Đi thôi, quà mừng cho tướng quân phủ chúng ta vẫn chưa chọn xong đó”
Phía bên này Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên cũng đang cùng nhau dạo bước trên phố, vài lần xe ngựa chạy ngang qua Lưu Diệu Văn đều kéo cậu sát vào lòng mình dù khoảng cách còn rất xa khiến Tống Á Hiên có chút xấu hổ mà đỏ cả mặt.
Thấy Tống Á Hiên đưa tay xoa lấy gương mặt nóng rang của bản thân, Lưu Diệu Văn lại như chẳng có việc gì mà nắm lấy tay cậu bước đi.
Xung quanh đông người đến thế, vậy mà giờ đây bên tai của Tống Á Hiên chỉ còn lại tiếng nhịp tim của mình đang đập loạn, cũng vì căng thẳng mà lòng bàn tay của cậu nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, dù không nhiều nhưng lại vô cùng khó chịu.
Tống Á Hiên tỏ ý muốn rút tay lại, nhưng bàn tay của Lưu Diệu Văn vẫn một mực nắm lấy tay cậu không buông.
“Thất gia…” Tống Á Hiên nhỏ giọng gọi.
Lưu Diệu Văn dù nghe thấy nhưng y vẫn không hề dừng bước, bàn tay đang nắm cũng chẳng hề có ý định nới lỏng.
“Gọi ta là gì?”
Tống Á Hiên nghe thấy Lưu Diệu Văn hỏi mình, do dự mãi một lúc mới nói tiếp, “Diệu Văn”
Nghe thấy Lưu Diệu Văn khẽ ừm một tiếng, Tống Á Hiên lúc này mới tiếp lời.
“Tay của ta ra nhiều mồ hôi quá, ngài không sợ bẩn sao?”
Lưu Diệu Văn bước tiếp vài bước, sau đó lại quay đầu mà nhìn cậu. Thấy Lưu Diệu Văn nhìn mình, Tống Á Hiên chớp mắt vài cái, gương mặt vô cùng ngây thơ mà chờ đợi câu trả lời.
“Không bẩn”
Lưu Diệu Văn vẫn nắm lấy tay của Tống Á Hiên bước đi trên phố, thi thoảng lại bị cậu kéo vào một vài sạp hàng thủ công mà ngắm nghía.
Món đồ tinh xảo đặt vào trong lòng bàn tay thon dài trắng nõn của cậu càng trở nên xinh đẹp vạn phần, nhưng Tống Á Hiên nhìn rồi lại đặt xuống, gương mặt cũng tỏ ý không vừa lòng.
Bắt đầu từ tướng quân phủ đến thành Tây cậu đã xem không biết bao nhiêu quầy hàng, Tống Á Hiên cũng không tỏ ý muốn mua, giống như là đang tìm kiếm một thứ gì đó đặc biệt hơn nữa.
Ánh mắt vừa rời khỏi túi phúc nạm ngọc trên bàn, Tống Á Hiên đã nhìn thấy Ngũ vương gia đi đến từ xa, không biết vì sao cậu lại vô thức mà mang Lưu Diệu Văn ra chắn trước mặt mình, còn cả người thì chui rúc ở phía sau lưng y.
Lưu Diệu Văn còn chưa biết chuyện gì thì Nghiêm Hạo Tường đã đi đến trước mặt mình, phía bên cạnh còn có đường đệ của Đinh Trình Hâm là Hạ Tuấn Lâm.
“Ngũ hoàng huynh” Lưu Diệu Văn lên tiếng.
Bàn tay đang nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường cũng nhanh chóng buông ra, Hạ Tuấn Lâm cứng đơ cả người mà hành lễ với Trương Chân Nguyên. Thấy vậy Trương Chân Nguyên liền bật cười, “Được rồi, ta đã thấy bốn người các đệ từ lâu rồi”
Tống Á Hiên lúc này mới từ từ ló đầu từ phía sau Lưu Diệu Văn ra mà cười, lại chạy đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm mà choàng lấy tay y, “Mọi người cũng đi mua quà mừng sao? Nhưng bọn ta tìm khắp kinh thành rồi vẫn chưa tìm được món nào vừa ý!”
“Cuối thành Tây có một tiệm kim hoàn rất tinh xảo, chi bằng chúng ta đến đó xem sao?” Hạ Tuấn Lâm nói.
Tống Á Hiên nhanh chóng gật đầu, bọn họ đi đã lâu đến vậy, cách cửa tiệm cũng không còn xa mấy.
Cửa tiệm không quá lớn, nhưng từng món đồ làm ra đều vô cùng tinh xảo. Tống Á Hiên cầm lấy một chiếc trâm bạch ngọc hoà điền mà nhìn ngắm.
Thân trâm không quá thô kệch nhưng cũng không hề yểu điệu, bên trên còn chạm khắc một chú hồ ly nhỏ, chìm trong màu trắng tinh khiết của bạch ngọc, tiểu hồ ly dường như đang phe phẩy chiếc đuôi trắng muốt của mình.
“A Trình ca ca cài lên sẽ đẹp lắm nhỉ”
“Đã chọn được rồi sao?!” Hạ Tuấn Lâm bước đến bên cạnh Tống Á Hiên mà nói.
Tống Á Hiên gật đầu cũng lập tức đáp lời. Hạ Tuấn Lâm bèn xoè trong tay mình ra một cặp uyên ương bằng vàng với đôi mắt nạm ngọc xanh biếc, cánh của hai chú chim nhỏ đan chặt vào nhau, cánh chim ánh xanh màu điểm thuý vô cùng dịu mắt.
Tống Á Hiên khẽ thốt lên một tiếng cảm thán, cậu đã thấy qua không ít châu báu, nhưng những món đồ độc nhất vô nhị này tuyệt nhiên chưa thấy qua bao giờ.
Hạ Tuấn Lâm cũng đắt ý với món đồ mà mình đã dốc lòng tìm kiếm, mau chóng bảo ông chủ gói lại trong giấy đỏ để làm quà thành hôn.
Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên yêu thích đến ngắm không rời mắt bèn lên tiếng trêu chọc, “Thích như vậy đợi đến ngày chúng ta thành hôn ta sẽ cho Hiên Hiên cả một kho châu báu luôn nhé?”
Tống Á Hiên nghe vậy cũng giật mình, dù không nhìn thấy được gương mặt của mình lúc này trông như thế nào, nhưng cái nóng lan đến tận mang tai cũng đủ để cậu biết mặt mình lúc này đã rất đỏ rồi.
Không biết nên đáp thế nào, Tống Á Hiên chỉ đành đánh nhẹ vào vai của y một cái.
Nghiêm Hạo Tường từ nãy đến giờ không lên tiếng lúc này mới bước đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm mà nói, “Thất đệ, có thành hôn thì cũng là Lục ca ưu tiên, có đúng không Tiểu Hạ?!”
Trương Chân Nguyên đứng bên cạnh cũng bật cười thành tiếng mà nói, “Vậy đợi các đệ thành thân, ta sẽ tặng một người một đại lễ nhé”
Quà trao tay đã định, không lâu sau vô số lễ vật cũng được gửi đến tướng quân phủ.
Cả con phố ngập trong sắc đỏ và tiếng pháo mừng giòn tan, tiểu hồ ly gả cho tân lang như ý, cũng khép lại truyền thuyết hồ ly.
Hết.
Cả trà lâu đang ồn ào sôi nổi bỗng chốc chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Hạ Tuấn Lâm như chờ đợi một điều gì đó từ y, Hạ Tuấn Lâm khẽ cười, lời nói phát ra vang vọng khắp từng ngóc ngách.
“Đã lâu không gặp các vị, hôm nay có không ít cố nhân, cũng không ít những gương mặt mới, mọi người muốn nghe ta kể gì nào?!”
Vừa nói, Hạ Tuấn Lâm vừa đưa mắt về phía Nghiêm Hạo Tường đang ngồi cách đó không xa, thấy y nhìn mình mà hỏi, nụ cười của Nghiêm Hạo Tường cũng không kìm được mà nở trên khoé môi.
“Hạ tiên sinh, ngài kể về truyền thuyết hồ ly có được không?”
Hạ Tuấn Lâm cười xán lạn mà đáp, “Tất nhiên là được rồi”
Câu chuyện bắt đầu từ vị vương gia nọ vì muốn cứu tiểu hồ ly suýt rơi xuống vách núi mà đánh rơi ngọc bài của mình, cho đến lúc tiểu hồ ly cứu lấy ngài khi gặp nạn.
Mối tình trắc trở của cả hai khép lại một cách mỹ mãn ở một thời không khác, không còn sự chia cắt, cũng không còn bất kỳ ai ngăn cản.
Hạ Tuấn Lâm khép lại câu chuyện trong tiếng hoan hô của mọi người vào lúc mặt trời đã lên cao. Nhìn trong mắt ai ai cũng đều là sự vui vẻ khiến y bất giác mỉm cười mà nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, mà vừa khéo lúc này Nghiêm Hạo Tường cũng đang nhìn chằm chằm về phía của Hạ Tuấn Lâm.
“Kết cục đúng là đẹp, nhưng có quá nhiều người đã không còn nữa rồi…” Một cô nương ngồi ngay dưới khán đài khẽ lên tiếng cảm thán.
Hạ Tuấn Lâm vừa hay đi lướt ngang qua, nghe được lời này y bèn dừng lại mà nói, “Không phải tất cả mọi việc trên đời này đều có một kết cục tốt đẹp, nhưng chí ít khoảng thời gian họ ở bên nhau đã rất hạnh phúc rồi, cô nói có đúng không?!”
Cô nương đó bật cười vội gật đầu, Hạ Tuấn Lâm cũng nhanh chóng bước về phía Nghiêm Hạo Tường đang chờ mình ở cửa.
Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, Hạ Tuấn Lâm chớp chớp đôi mắt đào hoa của mình khiến Nghiêm Hạo Tường bật cười, hắn véo vào má của y một cái, lại choàng tay mà kéo Hạ Tuấn Lâm vào lòng, “Đi thôi, quà mừng cho tướng quân phủ chúng ta vẫn chưa chọn xong đó”
Phía bên này Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên cũng đang cùng nhau dạo bước trên phố, vài lần xe ngựa chạy ngang qua Lưu Diệu Văn đều kéo cậu sát vào lòng mình dù khoảng cách còn rất xa khiến Tống Á Hiên có chút xấu hổ mà đỏ cả mặt.
Thấy Tống Á Hiên đưa tay xoa lấy gương mặt nóng rang của bản thân, Lưu Diệu Văn lại như chẳng có việc gì mà nắm lấy tay cậu bước đi.
Xung quanh đông người đến thế, vậy mà giờ đây bên tai của Tống Á Hiên chỉ còn lại tiếng nhịp tim của mình đang đập loạn, cũng vì căng thẳng mà lòng bàn tay của cậu nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, dù không nhiều nhưng lại vô cùng khó chịu.
Tống Á Hiên tỏ ý muốn rút tay lại, nhưng bàn tay của Lưu Diệu Văn vẫn một mực nắm lấy tay cậu không buông.
“Thất gia…” Tống Á Hiên nhỏ giọng gọi.
Lưu Diệu Văn dù nghe thấy nhưng y vẫn không hề dừng bước, bàn tay đang nắm cũng chẳng hề có ý định nới lỏng.
“Gọi ta là gì?”
Tống Á Hiên nghe thấy Lưu Diệu Văn hỏi mình, do dự mãi một lúc mới nói tiếp, “Diệu Văn”
Nghe thấy Lưu Diệu Văn khẽ ừm một tiếng, Tống Á Hiên lúc này mới tiếp lời.
“Tay của ta ra nhiều mồ hôi quá, ngài không sợ bẩn sao?”
Lưu Diệu Văn bước tiếp vài bước, sau đó lại quay đầu mà nhìn cậu. Thấy Lưu Diệu Văn nhìn mình, Tống Á Hiên chớp mắt vài cái, gương mặt vô cùng ngây thơ mà chờ đợi câu trả lời.
“Không bẩn”
Lưu Diệu Văn vẫn nắm lấy tay của Tống Á Hiên bước đi trên phố, thi thoảng lại bị cậu kéo vào một vài sạp hàng thủ công mà ngắm nghía.
Món đồ tinh xảo đặt vào trong lòng bàn tay thon dài trắng nõn của cậu càng trở nên xinh đẹp vạn phần, nhưng Tống Á Hiên nhìn rồi lại đặt xuống, gương mặt cũng tỏ ý không vừa lòng.
Bắt đầu từ tướng quân phủ đến thành Tây cậu đã xem không biết bao nhiêu quầy hàng, Tống Á Hiên cũng không tỏ ý muốn mua, giống như là đang tìm kiếm một thứ gì đó đặc biệt hơn nữa.
Ánh mắt vừa rời khỏi túi phúc nạm ngọc trên bàn, Tống Á Hiên đã nhìn thấy Ngũ vương gia đi đến từ xa, không biết vì sao cậu lại vô thức mà mang Lưu Diệu Văn ra chắn trước mặt mình, còn cả người thì chui rúc ở phía sau lưng y.
Lưu Diệu Văn còn chưa biết chuyện gì thì Nghiêm Hạo Tường đã đi đến trước mặt mình, phía bên cạnh còn có đường đệ của Đinh Trình Hâm là Hạ Tuấn Lâm.
“Ngũ hoàng huynh” Lưu Diệu Văn lên tiếng.
Bàn tay đang nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường cũng nhanh chóng buông ra, Hạ Tuấn Lâm cứng đơ cả người mà hành lễ với Trương Chân Nguyên. Thấy vậy Trương Chân Nguyên liền bật cười, “Được rồi, ta đã thấy bốn người các đệ từ lâu rồi”
Tống Á Hiên lúc này mới từ từ ló đầu từ phía sau Lưu Diệu Văn ra mà cười, lại chạy đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm mà choàng lấy tay y, “Mọi người cũng đi mua quà mừng sao? Nhưng bọn ta tìm khắp kinh thành rồi vẫn chưa tìm được món nào vừa ý!”
“Cuối thành Tây có một tiệm kim hoàn rất tinh xảo, chi bằng chúng ta đến đó xem sao?” Hạ Tuấn Lâm nói.
Tống Á Hiên nhanh chóng gật đầu, bọn họ đi đã lâu đến vậy, cách cửa tiệm cũng không còn xa mấy.
Cửa tiệm không quá lớn, nhưng từng món đồ làm ra đều vô cùng tinh xảo. Tống Á Hiên cầm lấy một chiếc trâm bạch ngọc hoà điền mà nhìn ngắm.
Thân trâm không quá thô kệch nhưng cũng không hề yểu điệu, bên trên còn chạm khắc một chú hồ ly nhỏ, chìm trong màu trắng tinh khiết của bạch ngọc, tiểu hồ ly dường như đang phe phẩy chiếc đuôi trắng muốt của mình.
“A Trình ca ca cài lên sẽ đẹp lắm nhỉ”
“Đã chọn được rồi sao?!” Hạ Tuấn Lâm bước đến bên cạnh Tống Á Hiên mà nói.
Tống Á Hiên gật đầu cũng lập tức đáp lời. Hạ Tuấn Lâm bèn xoè trong tay mình ra một cặp uyên ương bằng vàng với đôi mắt nạm ngọc xanh biếc, cánh của hai chú chim nhỏ đan chặt vào nhau, cánh chim ánh xanh màu điểm thuý vô cùng dịu mắt.
Tống Á Hiên khẽ thốt lên một tiếng cảm thán, cậu đã thấy qua không ít châu báu, nhưng những món đồ độc nhất vô nhị này tuyệt nhiên chưa thấy qua bao giờ.
Hạ Tuấn Lâm cũng đắt ý với món đồ mà mình đã dốc lòng tìm kiếm, mau chóng bảo ông chủ gói lại trong giấy đỏ để làm quà thành hôn.
Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên yêu thích đến ngắm không rời mắt bèn lên tiếng trêu chọc, “Thích như vậy đợi đến ngày chúng ta thành hôn ta sẽ cho Hiên Hiên cả một kho châu báu luôn nhé?”
Tống Á Hiên nghe vậy cũng giật mình, dù không nhìn thấy được gương mặt của mình lúc này trông như thế nào, nhưng cái nóng lan đến tận mang tai cũng đủ để cậu biết mặt mình lúc này đã rất đỏ rồi.
Không biết nên đáp thế nào, Tống Á Hiên chỉ đành đánh nhẹ vào vai của y một cái.
Nghiêm Hạo Tường từ nãy đến giờ không lên tiếng lúc này mới bước đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm mà nói, “Thất đệ, có thành hôn thì cũng là Lục ca ưu tiên, có đúng không Tiểu Hạ?!”
Trương Chân Nguyên đứng bên cạnh cũng bật cười thành tiếng mà nói, “Vậy đợi các đệ thành thân, ta sẽ tặng một người một đại lễ nhé”
Quà trao tay đã định, không lâu sau vô số lễ vật cũng được gửi đến tướng quân phủ.
Cả con phố ngập trong sắc đỏ và tiếng pháo mừng giòn tan, tiểu hồ ly gả cho tân lang như ý, cũng khép lại truyền thuyết hồ ly.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.