Chương 21: Vết sẹo trăm năm
Tiết Tiểu Tuyết
07/04/2024
Đêm đã về khuya, Đinh Trình Hâm nằm trên giường vẫn chưa hề có ý ngủ. Từ từ ngồi dậy, chàng bước đến bên bệ cửa sổ rồi mở ra.
Bên ngoài cửa trăng treo tròn vành vạnh, ánh trăng vàng ươm như đang ôm lấy từng đoá hoa nở rộ trong sân viện, thi thoảng lại có cơn gió ùa đến cuốn cánh hoa phiêu dạt xuống mặt hồ, cánh hoa ấy lại theo dòng nước mà trôi đi mất.
Đinh Trình Hâm thẫn thờ, chàng lại nhớ đến vương gia, nhớ rằng đêm trăng nọ người đi lạc vào Nguyệt lâm, bị đám mộc xà quấn lấy, toàn thân đầy thương tích và nọc độc, là bản thân dù đang mọc đuôi cũng muốn giúp y chữa trị, còn theo y trở về vương phủ. Lại nhớ đến lúc cùng nhau dùng thiện, lúc bản thân ngồi bên cạnh nhìn người luyện kiếm.
Đinh Trình Hâm dù vô thức bật cười, khoé mắt chàng lại đang ngấn lệ.
Đinh Trình Hâm nhớ đến lúc vương gia bị ép hôn, lại nhớ đến từng câu nói mà vương gia đã nói sau khi chàng đến chăm sóc vương phi ở cữ.
Chàng không cam lòng, cắn chặt răng mà rơi lệ.
Bỗng ngoài vườn vang lên tiếng sột soạt, Đinh Trình Hâm dõi mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động ấy thì thấy Tống Á Hiên đang cầm một chiếc gáo nước đi đến, cậu khom người múc nước từ dưới hồ, sau đó đổ xuống bụi cây gần đó.
Đinh Trình Hâm nhìn một lúc, lại chợt nhớ đến mạch đập của Tống Á Hiên khi nãy.
Việc lồng ngực của Tống Á Hiên luôn nhói đau khi chịu kích động là bệnh, nhưng cũng có phần nào liên quan đến tiền kiếp.
Lưỡi kiếm của Lưu Diệu Văn không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi của kẻ thù, oán khí và hận ý ngút tận trời xanh, sau đó hắn lại dùng nó giết chết người yêu mình nhất, vậy nên một phần vía của Tống Á Hiên đã bị giam lại trên thanh kiếm đó, mới khiến cho Tống Á Hiên ở kiếp này yếu đuối dễ sinh bệnh như vậy.
Đinh Trình Hâm cũng quay người đi ra khỏi phòng, chàng đi thằng về phía Tống Á Hiên, cũng cố ý đạp mạnh lên những viên sỏi để nó phát ra tiếng động lớn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Á Hiên khẽ quay đầu, nhìn thấy Đinh Trình Hâm cậu cũng bất ngờ mà hỏi, “A Trình ca ca, huynh không ngủ được sao? Sao lại ra đây giờ này?”
Đinh Trình Hâm nhìn vào bụi cây mà Tống Á Hiên vừa tưới, lại hỏi, “Ta không buồn ngủ, còn đệ sao lại ra đây tưới cây giờ này?”
Tống Á Hiên khẽ cười, hướng mắt nhìn vào búp hoa nhỏ trong bụi cây mà nói, “Hơn một tháng trước đệ có giúp một ông lão bên vệ đường, lão ấy tặng cho đệ một hạt giống, bảo rằng khi nó nở hoa đệ sẽ khỏi bệnh”
Đứa nhỏ cười một cách khổ sở, “Đệ nghe thôi đã thấy vô lý, nhưng đệ không muốn gia quyến vì đệ mà bận lòng, bổng lộc của ca ca và phụ thân đều đổi lấy thuốc quý cho đệ chữa bệnh, ấy vậy mà chẳng có chút tác dụng nào… Đệ chỉ muốn mau mau khỏi bệnh, để ca ca và phụ thân không phải nhọc lòng nữa” Nói rồi hai hàng lệ trong khoé mắt tí tách rơi xuống, Tống Á Hiên đưa tay quẹt đi nước mắt, lại khom lưng tưới hoa.
Đinh Trình Hâm nhíu mày, ánh mắt đầy sự thương xót mà nhìn cậu.
Mã quốc dù đã diệt vong, nhưng sinh linh của triều đại ấy vẫn còn trong vòng luân hồi của nghiệp chướng. Bát hoàng tử vì muốn cứu lấy một người, cùng vì thế mà không nhận ra rằng mình đã tiếp tay lấy đi nhiều sinh mạng vô tội.
Đinh Trình Hâm đưa tay vuốt ve mái tóc của Tống Á Hiên, đau lòng mà mỉm cười. Một nhát kiếm của Lưu tướng quân cũng nên xem như đã đặt dấu chấm hết cho mối nghiệt duyên này, đau khổ dày vò đứa trẻ nhỏ bấy nhiêu cũng đến lúc nên dừng lại. Từ nay về sau Tống Á Hiên sẽ không phải chịu đau đớn nữa, chàng cũng không muốn thấy Hiên Nhi chịu đau khổ nữa.
“Hiên Hiên” Đinh Trình Hâm khẽ gọi.
Tống Á Hiên ngẩng đầu, cũng đứng thẳng người dậy. Đinh Trình Hâm rút lại tay mình, cúi mặt chỉnh sửa vạt áo, miệng vẫn nói, “Ban nãy ta có thấy một con bạch hồ chạy ngang đây, đệ giúp ta tìm nó có được không?”
Tống Á Hiên hơi ngạc nhiên, dù nghe rõ từng chữ, cậu vẫn hỏi thêm một lần nữa, “Hồ ly? Ở đây có hồ ly sao?”
Đinh Trình Hâm mỉm cười, đưa tay chỉ về rừng trúc cách đó không xa mà nói, “Có lẽ là chạy từ trong đó ra”
Tống Á Hiên gãi gãi đầu, “Vâng…”
Quay người bước đi, miệng Tống Á Hiên vẫn lầm bầm, “Kỳ lạ, từ trước đến nay mình làm gì có thấy con hồ ly nào đi từ phía rừng trúc ra đâu nhỉ”
Lời vừa dứt, bên tai cậu đã nghe tiếng sột soạt trong bụi, rón rén bước đến gần, Tống Á Hiên nhìn thấy rõ một chiếc đuôi trắng muốt đang phe phẩy trong bụi hoa.
Vội ôm lấy nó, con hồ ly nhỏ cũng chẳng hề phản kháng, nó nhìn cậu một cái, lại phe phẩy chiếc đuôi mà nằm gọn trong lòng Tống Á Hiên.
“A Trình ca ca!…” Tống Á Hiên vội quay đầu, nhưng bóng dáng Đinh Trình Hâm lúc này đã mất dạng, “Đi đâu rồi nhỉ?”
Lại cúi đầu vuốt ve bạch hồ trong lòng, Tống Á Hiên nở một nụ cười thật tươi, “Ngươi ngoan quá đi”
Dưới ánh trăng sáng, chiếc đuôi hồ ly trắng đang vòng ra phía sau lưng của Tống Á Hiên bay ra nhiều đốm sáng nhỏ như đom đóm, những đốm sáng đó chui tọt vào trong cơ thể của Tống Á Hiên rồi biến mất, còn vươn lại bên ngoài những hạt bụi vàng kim.
“A!” Tống Á Hiên buông vội bạch hồ ra, hai tay ôm nắm lấy vạt áo trước lồng ngực mà đau đớn khuỵ xuống.
Sâu trong cơ thể, vết sẹo trăm năm trong trái tim cũng đang nhanh chóng khép lại, kéo đến cảm giác đau đớn tột cùng.
Bạch hồ đứng nhìn Tống Á Hiên một lúc, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Bên ngoài cửa trăng treo tròn vành vạnh, ánh trăng vàng ươm như đang ôm lấy từng đoá hoa nở rộ trong sân viện, thi thoảng lại có cơn gió ùa đến cuốn cánh hoa phiêu dạt xuống mặt hồ, cánh hoa ấy lại theo dòng nước mà trôi đi mất.
Đinh Trình Hâm thẫn thờ, chàng lại nhớ đến vương gia, nhớ rằng đêm trăng nọ người đi lạc vào Nguyệt lâm, bị đám mộc xà quấn lấy, toàn thân đầy thương tích và nọc độc, là bản thân dù đang mọc đuôi cũng muốn giúp y chữa trị, còn theo y trở về vương phủ. Lại nhớ đến lúc cùng nhau dùng thiện, lúc bản thân ngồi bên cạnh nhìn người luyện kiếm.
Đinh Trình Hâm dù vô thức bật cười, khoé mắt chàng lại đang ngấn lệ.
Đinh Trình Hâm nhớ đến lúc vương gia bị ép hôn, lại nhớ đến từng câu nói mà vương gia đã nói sau khi chàng đến chăm sóc vương phi ở cữ.
Chàng không cam lòng, cắn chặt răng mà rơi lệ.
Bỗng ngoài vườn vang lên tiếng sột soạt, Đinh Trình Hâm dõi mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động ấy thì thấy Tống Á Hiên đang cầm một chiếc gáo nước đi đến, cậu khom người múc nước từ dưới hồ, sau đó đổ xuống bụi cây gần đó.
Đinh Trình Hâm nhìn một lúc, lại chợt nhớ đến mạch đập của Tống Á Hiên khi nãy.
Việc lồng ngực của Tống Á Hiên luôn nhói đau khi chịu kích động là bệnh, nhưng cũng có phần nào liên quan đến tiền kiếp.
Lưỡi kiếm của Lưu Diệu Văn không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi của kẻ thù, oán khí và hận ý ngút tận trời xanh, sau đó hắn lại dùng nó giết chết người yêu mình nhất, vậy nên một phần vía của Tống Á Hiên đã bị giam lại trên thanh kiếm đó, mới khiến cho Tống Á Hiên ở kiếp này yếu đuối dễ sinh bệnh như vậy.
Đinh Trình Hâm cũng quay người đi ra khỏi phòng, chàng đi thằng về phía Tống Á Hiên, cũng cố ý đạp mạnh lên những viên sỏi để nó phát ra tiếng động lớn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Á Hiên khẽ quay đầu, nhìn thấy Đinh Trình Hâm cậu cũng bất ngờ mà hỏi, “A Trình ca ca, huynh không ngủ được sao? Sao lại ra đây giờ này?”
Đinh Trình Hâm nhìn vào bụi cây mà Tống Á Hiên vừa tưới, lại hỏi, “Ta không buồn ngủ, còn đệ sao lại ra đây tưới cây giờ này?”
Tống Á Hiên khẽ cười, hướng mắt nhìn vào búp hoa nhỏ trong bụi cây mà nói, “Hơn một tháng trước đệ có giúp một ông lão bên vệ đường, lão ấy tặng cho đệ một hạt giống, bảo rằng khi nó nở hoa đệ sẽ khỏi bệnh”
Đứa nhỏ cười một cách khổ sở, “Đệ nghe thôi đã thấy vô lý, nhưng đệ không muốn gia quyến vì đệ mà bận lòng, bổng lộc của ca ca và phụ thân đều đổi lấy thuốc quý cho đệ chữa bệnh, ấy vậy mà chẳng có chút tác dụng nào… Đệ chỉ muốn mau mau khỏi bệnh, để ca ca và phụ thân không phải nhọc lòng nữa” Nói rồi hai hàng lệ trong khoé mắt tí tách rơi xuống, Tống Á Hiên đưa tay quẹt đi nước mắt, lại khom lưng tưới hoa.
Đinh Trình Hâm nhíu mày, ánh mắt đầy sự thương xót mà nhìn cậu.
Mã quốc dù đã diệt vong, nhưng sinh linh của triều đại ấy vẫn còn trong vòng luân hồi của nghiệp chướng. Bát hoàng tử vì muốn cứu lấy một người, cùng vì thế mà không nhận ra rằng mình đã tiếp tay lấy đi nhiều sinh mạng vô tội.
Đinh Trình Hâm đưa tay vuốt ve mái tóc của Tống Á Hiên, đau lòng mà mỉm cười. Một nhát kiếm của Lưu tướng quân cũng nên xem như đã đặt dấu chấm hết cho mối nghiệt duyên này, đau khổ dày vò đứa trẻ nhỏ bấy nhiêu cũng đến lúc nên dừng lại. Từ nay về sau Tống Á Hiên sẽ không phải chịu đau đớn nữa, chàng cũng không muốn thấy Hiên Nhi chịu đau khổ nữa.
“Hiên Hiên” Đinh Trình Hâm khẽ gọi.
Tống Á Hiên ngẩng đầu, cũng đứng thẳng người dậy. Đinh Trình Hâm rút lại tay mình, cúi mặt chỉnh sửa vạt áo, miệng vẫn nói, “Ban nãy ta có thấy một con bạch hồ chạy ngang đây, đệ giúp ta tìm nó có được không?”
Tống Á Hiên hơi ngạc nhiên, dù nghe rõ từng chữ, cậu vẫn hỏi thêm một lần nữa, “Hồ ly? Ở đây có hồ ly sao?”
Đinh Trình Hâm mỉm cười, đưa tay chỉ về rừng trúc cách đó không xa mà nói, “Có lẽ là chạy từ trong đó ra”
Tống Á Hiên gãi gãi đầu, “Vâng…”
Quay người bước đi, miệng Tống Á Hiên vẫn lầm bầm, “Kỳ lạ, từ trước đến nay mình làm gì có thấy con hồ ly nào đi từ phía rừng trúc ra đâu nhỉ”
Lời vừa dứt, bên tai cậu đã nghe tiếng sột soạt trong bụi, rón rén bước đến gần, Tống Á Hiên nhìn thấy rõ một chiếc đuôi trắng muốt đang phe phẩy trong bụi hoa.
Vội ôm lấy nó, con hồ ly nhỏ cũng chẳng hề phản kháng, nó nhìn cậu một cái, lại phe phẩy chiếc đuôi mà nằm gọn trong lòng Tống Á Hiên.
“A Trình ca ca!…” Tống Á Hiên vội quay đầu, nhưng bóng dáng Đinh Trình Hâm lúc này đã mất dạng, “Đi đâu rồi nhỉ?”
Lại cúi đầu vuốt ve bạch hồ trong lòng, Tống Á Hiên nở một nụ cười thật tươi, “Ngươi ngoan quá đi”
Dưới ánh trăng sáng, chiếc đuôi hồ ly trắng đang vòng ra phía sau lưng của Tống Á Hiên bay ra nhiều đốm sáng nhỏ như đom đóm, những đốm sáng đó chui tọt vào trong cơ thể của Tống Á Hiên rồi biến mất, còn vươn lại bên ngoài những hạt bụi vàng kim.
“A!” Tống Á Hiên buông vội bạch hồ ra, hai tay ôm nắm lấy vạt áo trước lồng ngực mà đau đớn khuỵ xuống.
Sâu trong cơ thể, vết sẹo trăm năm trong trái tim cũng đang nhanh chóng khép lại, kéo đến cảm giác đau đớn tột cùng.
Bạch hồ đứng nhìn Tống Á Hiên một lúc, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.