Truyền Thuyết Long Nữ

Chương 3:

Dạ Vô Thanh

12/11/2024

Nhưng lời cảm ơn của chú hai còn chưa dứt, Lưu Quan Tài đã ngắt lời: "Đừng vội mừng, đây mới chỉ là đêm đầu tiên. Nếu tối nay Tiểu Thành vẫn bình an vô sự, vậy thì… thằng bé mới thật sự không sao nữa…"

****

Lưu Quan Tài còn chưa dứt lời, sắc mặt bà và chú hai đột nhiên biến đổi, định nói gì đó.

Nhưng lúc này, Lưu Quan Tài lại tự nói tiếp: “Thôi, thôi! Chỉ cần Tiểu Thành ngoan ngoãn nghe lời tôi, thằng bé sẽ không sao đâu!”

Sau đó, Lưu Quan Tài thần thần bí bí nói riêng với bà và chú hai vài câu. Rồi ông ta xoa đầu tôi, rời khỏi nhà.

Sau khi Lưu Quan Tài đi, bà gọi tôi đến bên cạnh, còn chú hai thì vội vã rời khỏi thôn.

Tôi hỏi bà, chú hai đi đâu? Bà nói chú hai đi mua quần áo cho tôi.

Nhà nghèo, cả năm cũng chưa chắc mua được một bộ quần áo mới. Nghe nói chú hai đi mua quần áo mới cho tôi, tôi mừng lắm.

Nhưng nét mặt bà lại hoàn toàn trái ngược với tôi, cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

Chú hai đi cả buổi sáng, chiều về mua cho tôi một bộ váy hoa, tôi không mặc, chú hai liền thô bạo mặc nó vào người tôi.

Lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng tôi cũng biết đây là đồ con gái mặc, liền nói chú hai lừa tôi.

Vừa ăn cơm tối xong, Lưu Quan Tài đến. Khi đến, trên tay ông ta còn cầm hai hình nhân bằng giấy trắng thường dùng trong tiệm bán quan tài.



Lưu Quan Tài dặn dò chú hai và bà vài câu, sau đó đưa hai hình nhân giấy cho bà, bảo bà tối nay đặt chúng lên giường tôi.

Rồi ông ta đến bên cạnh tôi, mặc kệ tôi khóc lóc, cứ thế giật mấy sợi tóc của tôi, rồi mỉm cười kỳ lạ bỏ đi.

Sau đó, trong cuộc trò chuyện của bà và chú hai, tôi nghe nói Lưu Quan Tài đến miếu Long Vương. Ông ta nói gì mà quần áo con gái có thể áp chế dương khí của tôi, hình nhân giấy đã dán ngày sinh tháng đẻ của tôi lên lưng, cộng thêm tóc ban nãy, chuyện này chắc sẽ thành công…

Những thứ khác tôi không nghe rõ, cũng không hiểu người lớn đang làm gì. Chỉ cảm thấy rất kỳ lạ và bí ẩn, hơn nữa họ còn không cho tôi hỏi nhiều.

Lúc này đã gần mười giờ tối, tôi bị đưa vào bếp, cuối cùng bị chú hai thả vào trong chum nước lớn.

Trước khi đi, chú hai và bà lại nhắc nhở tôi, tối nay tuyệt đối không được tự ý rời khỏi chum nước, không được lên tiếng cũng không được ngủ, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tôi “ừm” một tiếng, gật đầu thật mạnh.

Chú hai thấy vậy, cũng không nói gì nữa. Ông ấy cầm nắp chum, đậy tôi lại bên trong.

Vì nước trong chum không nhiều, chỉ ngập đến ngực tôi. Cộng thêm tôi còn nhỏ, nên dù có đậy nắp chum lại, tôi vẫn có không gian hoạt động khá rộng rãi bên trong.

Sau khi chú hai và bà đi, trong bếp tối om, lại rất yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ tiếng một cây kim rơi xuống đất.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi cũng không biết đã qua bao lâu. Tôi chỉ cảm thấy người tê cứng, cả người ngâm trong chum nước rất khó chịu.

Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột, nước trong chum dường như cũng trở nên lạnh hơn.



Tôi không khỏi rùng mình, người hơi co rúm lại. Ngoài nhiệt độ xung quanh, qua khe hở giữa nắp chum và chum nước, tôi bất ngờ phát hiện trong phòng không biết từ lúc nào đã có thêm một người.

Trong phòng rất tối, tôi không thể nhìn rõ mặt người đó. Qua hình dáng, tôi cảm thấy người này rất giống bóng người tối hôm trước.

Nhìn thấy bóng đen xa lạ này, tôi hơi sợ hãi, không dám lên tiếng, chỉ biết áp sát vào chum nước, quan sát nhất cử nhất động của bóng người đó.

Bóng đen đứng trong phòng một lúc, lại dò xét xung quanh, cuối cùng lại dùng giọng nói khàn khàn và yếu ớt cất tiếng: “Lạ thật, sao lại là con gái? Có phải nhầm lẫn gì không?”

Vừa nói, bóng đen lại từng bước tiến về phía tôi.

Nhìn bóng đen ngày càng đến gần, tim tôi như nhảy lên tận cổ họng, cảm giác sợ hãi không tên bao trùm toàn thân.

Trong lòng tôi không ngừng niệm: “Đừng đến đây, đừng đến đây”.

Nhưng sự việc không như mong muốn, cuối cùng bóng đen cao lớn đó vẫn đến trước chum nước nơi tôi đang trốn. Chỉ thấy gã ta đưa một tay ra, thoáng một cái đã mở nắp chum đang đậy trên đầu tôi.

Lúc đó tôi đã sợ hãi đến mức kinh hoàng, giờ lại bị phát hiện nơi ẩn náu. Vì vậy, tôi theo bản năng kêu “á” một tiếng, cả người co rúm lại trong nước.

Nhưng chum nước chỉ lớn như vậy, làm sao trốn khỏi mắt người đó được? Gã ta vung tay lên, thoáng cái đã lôi tôi ra khỏi chum nước.

Sự việc bất ngờ này thật sự khiến tôi sợ hãi, hơi thở trở nên gấp gáp, người cũng bắt đầu run rẩy. Không chỉ vậy, tôi đã bị dọa đến mức không nói nên lời, ngay cả vùng vẫy cũng quên mất.

Trong bóng tối, tôi chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ khuôn mặt người đó rất trắng, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Thuyết Long Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook