Truyền Thuyết Mười Ba Con Giáp
Chương 2: Khởi Đầu Không Được Suôn Sẻ
Miêu
28/10/2021
Reng... Reng...
Tiếng chuông lớp học lại một lần nữa vang lên, sau 45p dài đằng đẵng. Sau khi giáo viên bước khỏi lớp, cô từ từ đóng sách lại, thở dài một hơi. Đúng là môn Toán vẫn là một vấn đề khá nan giải với cô.
Khi cô vừa cất sách vào cặp, ngước mắt lên để chạm phải ngay ánh mắt của một bạn nữ, khuôn mặt đang dí sát vào mặt cô, trên môi mim cười rạng rỡ
- A... - Cô bất ngờ thốt lên, người vô thức lùi về phía sau
- Chào cậu. - Cô bạn đó lên tiếng trước, sau đó nhanh chóng đứng bên cạnh cô - Mình là Mỹ Anh, người ngồi ngay trên bàn của cậu. Rất vui được làm quen với cậu.
Nói rồi, Mỹ Anh đưa tay ra định bắt tay với cô. Cô lúc đầu cảm thấy hơi hoảng hốt, sau khi bình tĩnh lại mới chậm rãi đưa tay ra, lí nhí nói:
- Chào cậu, mình là Hân Nhi. Mình cũng rất vui được làm quen với cậu
- Thôi nào, việc gì phải sợ hãi thế chứ. Mình đâu có ăn thịt cậu. - Mỹ Anh bật cười, sau đó dùng tay vỗ mạnh lên vai cô
- À... không phải đâu... Mà là... - Cô khẽ cúi gằm mặt xuống nói lí nhí
Mỹ Anh quan sát cử chỉ từ đầu đến cuối của cô, sau khi nhận ra có vẻ mình đã vô tình khiến cô cảm thấy sợ, bèn nhất quyết kéo tay cô đứng lên.
- Ngồi mãi trong lớp, chán lắm. Ra ngoài hành lang với mình đi!
Nói rồi, không kịp để cô kịp nói lời từ chối, Mỹ Anh đã kéo cô thành công ra ngoài hành lang. Sau đó vươn vai, hít thở ra vẻ vô cùng thoải mái.
- Thế nào? Ra ngoài này thoải mái hơn nhiều, phải không? - Mỹ Anh quay sang nhìn cô cười nói
- À, ừ. - Cô chậm rãi lên tiếng
Lớp học của hai người nằm ở tầng ba toà nhà C. Khung cảnh nhìn từ trên cao thực sự rất đẹp. Đặc biệt là đối với Star - một ngôi trường mỗi năm nhận được khoản đầu tư lên đến con số hàng tỷ đồng.
- Nhưng mà, sao trông cậu lúc nào cũng có vẻ e dè thế? - Mỹ Anh nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, lại bật cười
- Không phải... Là do, hôm nay có nhiều người nhìn vào mình quá. Mình không quen lắm....
- Là vậy sao? - Mỹ Anh đáp, tỏ vẻ khá ngạc nhiên sau đó lại tặc lưỡi nói - Do cậu xinh đẹp đấy, điều đấy cậu còn không hiểu sao? Thật là lãng phí cả một khuôn mặt
- Mình mà xinh đẹp sao? - Cô bất ngờ lúng túng - Không phải đâu... Mình trước khi vào lớp đã nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp ở trong trường rồi
- Đúng vậy nhỉ?
Nét mặt Mỹ Anh dường như trầm xuống đôi chút, quay người về phía trước, tay nắm lên thành lan can
- Họ đều là những tiểu thư danh giá, làm sao có thể không xinh đẹp được?
Nhìn thấy tâm trạng có chút biến đổi của Mỹ Anh, cô đột nhiên trở nên hoảng hốt, lúng túng nói đỡ lời:
- Ý mình là họ thực sự rất xinh đẹp, mình chỉ là người bình thường thôi... Cậu cũng rất xinh đẹp nữa.
- Vậy sao? - Mỹ Anh quay lại - Cậu là người đầu tiên nói mình xinh đẹp đấy. Mình xinh đẹp ở điểm nào?
- À thì..... - Cô lại ngập ngừng vì câu hỏi bất ngờ của Mỹ Anh - Cậu xinh đẹp...từ nội tâm... Đúng rồi, cậu là một người rất tốt
Khi nói hết câu, cô bất chợt ngẩng mặt lên nhìn Mỹ Anh. Nhưng thay vì vẻ lúng túng, ngại ngùng như trước kia, cô đã mỉm cười rất tươi, cực kì rạng rỡ.
Mỹ Anh nghe thấy câu trả lời từ cô thì vô cùng bất ngờ, sau đó mỉm cười nhẹ rồi quay đi, nói:
- Đùa cậu thôi, đồ ngốc!
- Không phải đâu - Cô sợ rằng Mỹ Anh sẽ hiểu nhầm ý của mình - Mình thấy cậu xinh đẹp thật mà!
Thật ra, cô nói cũng không phải hoàn toàn là nói dối. Mỹ Anh có bề ngoài khá ưa nhìn, nhưng không phải kiểu dịu dàng, e lệ giống các tiểu thư quyền quý nhà giàu. Tóc buộc cao trông đầy khỏe khoắn, đôi mắt sáng, nụ cười tươi, giọng nói to, rõ ràng khiến Mỹ Anh giống như một nữ cường bước ra từ truyện vậy.
Nhưng câu nói trước đó của Mỹ Anh khiến cô cảm thấy hơi buồn. Thực chất, nếu nhìn bề ngoài, Star là một môi trường đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, chỉ riêng việc phân chia học sinh theo gia thế đã phần nào chứng tỏ sự bất công trong trường.
Ngôi trường này có ba tòa nhà và học sinh tại các toàn nhà là khác nhau. Tòa nhà A chỉ bao gồm 1 lớp gồm có 6 học sinh. 6 học sinh này vô cùng kỳ lạ, mọi người trong trường đều chưa từng nhìn thấy mặt của họ, họ cũng chưa từng tham gia vào các cuộc thi hay hoạt động giao lưu trong trường. Hay nói cách khác, 6 người họ trong mắt người khác là một điều vô cùng huyền bí.
Học sinh tòa nhà B thì dễ gặp hơn. Họ đều là những tiểu thư hoặc công tử tại một gia đình giàu có nào đó. Cô khi mới bước vào đây thì chỉ có thể nhận xét một điều: Họ thực sự đều là những cô gái và chàng trai với khí chất và nhan sắc trên mức bình thường.
Và cuối cùng là tòa nhà của cô, tòa C. Đây là tòa nhà dành cho những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn nhưng có thành tích học tập xuất sắc. Tuy bị một số hạn chế khi ở trường nhưng học phí lại được miễn giảm hoàn toàn. Đây là một môi trường trong mơ với các học sinh khó khăn.
Tuy rằng ở đây sẽ có sự phân biệt. Tuy nhiên, nếu cô thực sự chăm chỉ và nỗ lực ở đây, có lẽ cô sẽ yên bình mà tốt nghiệp tại ngôi trường này.
- Này, nghĩ gì suy tư thế? - Mỹ Anh cắt ngang dòng suy tư của cô
- À, không có gì...
- Cậu không thấy, mọi người trong lớp đang nhìn bọn mình bằng ánh mắt khá lén lút sao? - Mỹ Anh nói
- Có sao? - Cô đột nhiên quay lại phía lớp học, ngay lập tức toàn bộ ánh mắt của mọi người đều lảng sang chỗ khác - Không phải, rất bình thường sao?
- Bình thường cái gì? - Mỹ Anh lên giọng - Ánh nhìn bọn họ như là thăm dò kẻ ăn cắp vậy, khó chịu chết đi được
- Vậy sao? Chứ không phải do mình đẹp sao? - Cô lấy tay chỉ vào mặt mình hồn nhiên nói
- Cậu... thật là...
Mỹ Anh nhìn cô bằng ánh mắt không còn lời gì để nói, rồi ngay sau đó bật cười. Cô khi thấy Mỹ Anh có thể mỉm cười sảng khoái như thế cũng ngay lập tức bật cười theo.
- Chuẩn bị vào lớp rồi, đi thôi!
Mỹ Anh nhanh chóng khoác tay cô bước vào lớp học. Trong lúc đi vào còn liên tục kể cho cô các câu chuyện cười khiến cô cũng cảm thấy thoải mái.
Nhưng mà... đúng là mọi người đang nhìn cô hơi kỳ quái, có tiếng thì thầm to nhỏ và cả những ánh mắt vô cùng lén lút. Cô vốn dĩ theo quán tính đã đi chậm lại để nhìn xung quanh nhưng lại bị Mỹ Anh kéo xồng xộc về phía trước.
Khi cả hai đã đến gần cuối lớp, đứng trước bàn của mình, cô mới hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình kỳ lạ như vậy.
Xung quanh bàn cô là một hiện trường vô cùng lộn xộn...
Tiếng chuông lớp học lại một lần nữa vang lên, sau 45p dài đằng đẵng. Sau khi giáo viên bước khỏi lớp, cô từ từ đóng sách lại, thở dài một hơi. Đúng là môn Toán vẫn là một vấn đề khá nan giải với cô.
Khi cô vừa cất sách vào cặp, ngước mắt lên để chạm phải ngay ánh mắt của một bạn nữ, khuôn mặt đang dí sát vào mặt cô, trên môi mim cười rạng rỡ
- A... - Cô bất ngờ thốt lên, người vô thức lùi về phía sau
- Chào cậu. - Cô bạn đó lên tiếng trước, sau đó nhanh chóng đứng bên cạnh cô - Mình là Mỹ Anh, người ngồi ngay trên bàn của cậu. Rất vui được làm quen với cậu.
Nói rồi, Mỹ Anh đưa tay ra định bắt tay với cô. Cô lúc đầu cảm thấy hơi hoảng hốt, sau khi bình tĩnh lại mới chậm rãi đưa tay ra, lí nhí nói:
- Chào cậu, mình là Hân Nhi. Mình cũng rất vui được làm quen với cậu
- Thôi nào, việc gì phải sợ hãi thế chứ. Mình đâu có ăn thịt cậu. - Mỹ Anh bật cười, sau đó dùng tay vỗ mạnh lên vai cô
- À... không phải đâu... Mà là... - Cô khẽ cúi gằm mặt xuống nói lí nhí
Mỹ Anh quan sát cử chỉ từ đầu đến cuối của cô, sau khi nhận ra có vẻ mình đã vô tình khiến cô cảm thấy sợ, bèn nhất quyết kéo tay cô đứng lên.
- Ngồi mãi trong lớp, chán lắm. Ra ngoài hành lang với mình đi!
Nói rồi, không kịp để cô kịp nói lời từ chối, Mỹ Anh đã kéo cô thành công ra ngoài hành lang. Sau đó vươn vai, hít thở ra vẻ vô cùng thoải mái.
- Thế nào? Ra ngoài này thoải mái hơn nhiều, phải không? - Mỹ Anh quay sang nhìn cô cười nói
- À, ừ. - Cô chậm rãi lên tiếng
Lớp học của hai người nằm ở tầng ba toà nhà C. Khung cảnh nhìn từ trên cao thực sự rất đẹp. Đặc biệt là đối với Star - một ngôi trường mỗi năm nhận được khoản đầu tư lên đến con số hàng tỷ đồng.
- Nhưng mà, sao trông cậu lúc nào cũng có vẻ e dè thế? - Mỹ Anh nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, lại bật cười
- Không phải... Là do, hôm nay có nhiều người nhìn vào mình quá. Mình không quen lắm....
- Là vậy sao? - Mỹ Anh đáp, tỏ vẻ khá ngạc nhiên sau đó lại tặc lưỡi nói - Do cậu xinh đẹp đấy, điều đấy cậu còn không hiểu sao? Thật là lãng phí cả một khuôn mặt
- Mình mà xinh đẹp sao? - Cô bất ngờ lúng túng - Không phải đâu... Mình trước khi vào lớp đã nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp ở trong trường rồi
- Đúng vậy nhỉ?
Nét mặt Mỹ Anh dường như trầm xuống đôi chút, quay người về phía trước, tay nắm lên thành lan can
- Họ đều là những tiểu thư danh giá, làm sao có thể không xinh đẹp được?
Nhìn thấy tâm trạng có chút biến đổi của Mỹ Anh, cô đột nhiên trở nên hoảng hốt, lúng túng nói đỡ lời:
- Ý mình là họ thực sự rất xinh đẹp, mình chỉ là người bình thường thôi... Cậu cũng rất xinh đẹp nữa.
- Vậy sao? - Mỹ Anh quay lại - Cậu là người đầu tiên nói mình xinh đẹp đấy. Mình xinh đẹp ở điểm nào?
- À thì..... - Cô lại ngập ngừng vì câu hỏi bất ngờ của Mỹ Anh - Cậu xinh đẹp...từ nội tâm... Đúng rồi, cậu là một người rất tốt
Khi nói hết câu, cô bất chợt ngẩng mặt lên nhìn Mỹ Anh. Nhưng thay vì vẻ lúng túng, ngại ngùng như trước kia, cô đã mỉm cười rất tươi, cực kì rạng rỡ.
Mỹ Anh nghe thấy câu trả lời từ cô thì vô cùng bất ngờ, sau đó mỉm cười nhẹ rồi quay đi, nói:
- Đùa cậu thôi, đồ ngốc!
- Không phải đâu - Cô sợ rằng Mỹ Anh sẽ hiểu nhầm ý của mình - Mình thấy cậu xinh đẹp thật mà!
Thật ra, cô nói cũng không phải hoàn toàn là nói dối. Mỹ Anh có bề ngoài khá ưa nhìn, nhưng không phải kiểu dịu dàng, e lệ giống các tiểu thư quyền quý nhà giàu. Tóc buộc cao trông đầy khỏe khoắn, đôi mắt sáng, nụ cười tươi, giọng nói to, rõ ràng khiến Mỹ Anh giống như một nữ cường bước ra từ truyện vậy.
Nhưng câu nói trước đó của Mỹ Anh khiến cô cảm thấy hơi buồn. Thực chất, nếu nhìn bề ngoài, Star là một môi trường đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, chỉ riêng việc phân chia học sinh theo gia thế đã phần nào chứng tỏ sự bất công trong trường.
Ngôi trường này có ba tòa nhà và học sinh tại các toàn nhà là khác nhau. Tòa nhà A chỉ bao gồm 1 lớp gồm có 6 học sinh. 6 học sinh này vô cùng kỳ lạ, mọi người trong trường đều chưa từng nhìn thấy mặt của họ, họ cũng chưa từng tham gia vào các cuộc thi hay hoạt động giao lưu trong trường. Hay nói cách khác, 6 người họ trong mắt người khác là một điều vô cùng huyền bí.
Học sinh tòa nhà B thì dễ gặp hơn. Họ đều là những tiểu thư hoặc công tử tại một gia đình giàu có nào đó. Cô khi mới bước vào đây thì chỉ có thể nhận xét một điều: Họ thực sự đều là những cô gái và chàng trai với khí chất và nhan sắc trên mức bình thường.
Và cuối cùng là tòa nhà của cô, tòa C. Đây là tòa nhà dành cho những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn nhưng có thành tích học tập xuất sắc. Tuy bị một số hạn chế khi ở trường nhưng học phí lại được miễn giảm hoàn toàn. Đây là một môi trường trong mơ với các học sinh khó khăn.
Tuy rằng ở đây sẽ có sự phân biệt. Tuy nhiên, nếu cô thực sự chăm chỉ và nỗ lực ở đây, có lẽ cô sẽ yên bình mà tốt nghiệp tại ngôi trường này.
- Này, nghĩ gì suy tư thế? - Mỹ Anh cắt ngang dòng suy tư của cô
- À, không có gì...
- Cậu không thấy, mọi người trong lớp đang nhìn bọn mình bằng ánh mắt khá lén lút sao? - Mỹ Anh nói
- Có sao? - Cô đột nhiên quay lại phía lớp học, ngay lập tức toàn bộ ánh mắt của mọi người đều lảng sang chỗ khác - Không phải, rất bình thường sao?
- Bình thường cái gì? - Mỹ Anh lên giọng - Ánh nhìn bọn họ như là thăm dò kẻ ăn cắp vậy, khó chịu chết đi được
- Vậy sao? Chứ không phải do mình đẹp sao? - Cô lấy tay chỉ vào mặt mình hồn nhiên nói
- Cậu... thật là...
Mỹ Anh nhìn cô bằng ánh mắt không còn lời gì để nói, rồi ngay sau đó bật cười. Cô khi thấy Mỹ Anh có thể mỉm cười sảng khoái như thế cũng ngay lập tức bật cười theo.
- Chuẩn bị vào lớp rồi, đi thôi!
Mỹ Anh nhanh chóng khoác tay cô bước vào lớp học. Trong lúc đi vào còn liên tục kể cho cô các câu chuyện cười khiến cô cũng cảm thấy thoải mái.
Nhưng mà... đúng là mọi người đang nhìn cô hơi kỳ quái, có tiếng thì thầm to nhỏ và cả những ánh mắt vô cùng lén lút. Cô vốn dĩ theo quán tính đã đi chậm lại để nhìn xung quanh nhưng lại bị Mỹ Anh kéo xồng xộc về phía trước.
Khi cả hai đã đến gần cuối lớp, đứng trước bàn của mình, cô mới hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình kỳ lạ như vậy.
Xung quanh bàn cô là một hiện trường vô cùng lộn xộn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.