Chương 1
Nguyên Mộng
13/11/2013
Thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến mức tác giả cũng không nhớ là
thời đại nào. Khi đó tôi là một cây Thất Diệp Linh Chi , vui vẻ nhàn nhã lớn lên ở đỉnh Tuyệt Lĩnh, mọi người nói, nơi đây là thánh địa tập hợp
tinh hoa của mặt trăng và mặt trời, rất thuận lợi cho việc tu hành.
Tôi không quan tâm, Thất Diệp Linh Chi trời sinh lười biếng, làm cây cỏ không làm, sao phải chuốc lấy khổ? Lao tâm lao lực, để làm gì?
Năm nào đó ngày nào đó đêm nào đó, trăng tròn như chiếc mâm.
Có một đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: “Có rượu không mồi.” Tiện tai bứt lá của tôi, ăn.
Tôi nhịn.
Ngày nào đó đêm nào đó, lại một lần trăng tròn.
Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm ruợu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó nhổ lá của tôi, ăn.
Tôi lại nhịn.
Lần thứ ba vào ngày nào đó đêm nào đó, trăng vẫn tròn.
Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm ruợu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó lại nhổ lá của tôi, ăn.
Vì thế một cây cỏ tính tình tốt như tôi, cuối cùng cũng không nhịn được nắm chặt nắm đấm không có thật: tôi hận trăng tròn! ! ! ! ! !
Lá của tôi đã hết, bắt đầu ăn thân tôi. . . . . . Vì thế. . . . . . Tôi muốn tu hành! ! ! ! !
Chết tiệt, đỉnh Nguyệt Lãng chỉ có duy nhất một cây Thất Diệp Linh Chi là tôi? ? ? ?
Lần thứ tư trước đêm trăng tròn, có một con cự xà bò đến cạnh tôi, nọc độc phun lên thân tôi, mượn linh lực của tôi tu hành, lại bị tảng đá lớn cản trở, dùng đầu đẩy đá ra, kết quả đá lớn lăn một vòng xuống dốc núi, không nghe thấy tiếng vang. Tôi có chút kinh ngạc, liền kết nghĩa anh em với con rắn này, thế nhưng đáng tiếc chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được thành lời.
Nghĩ đến kết nghĩa anh em ở nhân gian, nhất định phải uống máu ăn thề, đáng thương cho tôi, nó kết nghĩa ăn linh lực của tôi, còn phun nước miếng đầy người tôi.
Tôi vốn là cây cỏ lười biếng, bằng không sống ở thánh địa trên đỉnh Nguyệt Lãng đã mấy ngàn năm, dù thế nào cũng phải có chút tu vi mới đúng, nhưng đáng tiếc ánh mặt trời ban ngày ở nơi này rất dễ chịu, buổi tối khắp nơi yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ. . . . .
Quyết chí tu hành là vì hắn, kiên trì tu hành cũng bởi vì hắn.
Lại nói con rắn kia đẩy tảng đá xuống sườn núi, quay lại không ngồi bên cạnh tôi nữa, mà ngồi đối diện! ! ! ! !
Sĩ có thể nhịn, cây cỏ không thể nhịn, cây muốn quên, nhưng ông trời không cho tôi quên. Mỗi lần đối diện với khuôn mặt kia, tôi đều dâng lên dũng khí cùng quyết tâm vô cùng vô tận —— tôi muốn tu đạo! ! ! ! Tôi muốn thành yêu! ! ! ! Tôi muốn vặt hết ba chỏm lông trước trán của con khỉ kia! ! ! !
Cũng may nọc độc của cự xà đã xóa đi mối nguy thất thân của tôi, tiếc là nọc độc của hắn lại độc hại mắt tôi, cứ như vậy mấy trăm năm đến mấy trăm năm đi, Xà Quân đã tu thành hình người, tất nhiên rất anh tuấn, phong lưu tao nhã.
Mỗi khi ngồi trước tôi, làm tôi có ảo giác như đang đón gió xuân.
A. . . . . Ánh mặt trời của tôi, mưa móc của tôi, rác rưởi của tôi. (Mỗ Quân: =_=##)
Cứ thế rất nhiều rất nhiều năm, lâu đến mức áo đạo sĩ trên người tiểu hầu đã đổi từ màu lam sang màu trắng bạc (Ghi chú thần thông: công nhân đã biến thành cán bộ lãnh đạo rồi. . . . .) cuối cùng tôi cũng dần tu thành hình người.
Phiên ngoại nhỏ: Nhật ký của Mỗ Thảo.
Một ngày nọ, tu thành hình người, Xà Quân dắt tôi đi yêu giới làm chứng minh thân phận, xếp hàng một tháng, cuối cùng tới cửa chắn, bị đuổi, biết rằng phải điền vào bản lí lịch.
Xếp hàng nửa tháng, nhận bản lí lịch, điền, lại xếp hàng một tháng, đi tới cửa chắn, được thu, đóng dấu một cái, sau đó trở về, yêu cầu đến nơi có liên quan đóng dấu vào sổ.
Đi đến các nơi liên quan xếp hàng mất nửa năm mới xong.
Còn phải đi kiểm tra sức khỏe. Tôi đi đến nơi kiểm tra để khám, xếp hàng một tháng, vào. Xà Quân muốn đi theo, bị tôi cự tuyệt.
Trong phòng, chân thân bị cáo không đầy đủ, phải về tu luyện thêm mới được chứng nhận. Thầy thuốc muốn khai man giúp, nhưng cũng phải ngầm có râu ria. (Ý là thầy thuốc muốn khai mang, nhưng phải đút lót ý)
Tôi chống đối, hắn kiên quyết, dưới cơn giận giữ tôi đá vào chỗ kín của hắn, bị cáo hành hung, thủ vệ cưỡng chế đuổi ra.
Một tháng sau, đơn xin bị trả lại, trên viết chữ đỏ: chân thân không trọn vẹn, loại cỏ không đúng, nhân phẩm thấp kép còn có xu hướng bạo lực, không xứng làm yêu.
Tôi không quan tâm, Thất Diệp Linh Chi trời sinh lười biếng, làm cây cỏ không làm, sao phải chuốc lấy khổ? Lao tâm lao lực, để làm gì?
Năm nào đó ngày nào đó đêm nào đó, trăng tròn như chiếc mâm.
Có một đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: “Có rượu không mồi.” Tiện tai bứt lá của tôi, ăn.
Tôi nhịn.
Ngày nào đó đêm nào đó, lại một lần trăng tròn.
Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm ruợu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó nhổ lá của tôi, ăn.
Tôi lại nhịn.
Lần thứ ba vào ngày nào đó đêm nào đó, trăng vẫn tròn.
Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm ruợu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó lại nhổ lá của tôi, ăn.
Vì thế một cây cỏ tính tình tốt như tôi, cuối cùng cũng không nhịn được nắm chặt nắm đấm không có thật: tôi hận trăng tròn! ! ! ! ! !
Lá của tôi đã hết, bắt đầu ăn thân tôi. . . . . . Vì thế. . . . . . Tôi muốn tu hành! ! ! ! !
Chết tiệt, đỉnh Nguyệt Lãng chỉ có duy nhất một cây Thất Diệp Linh Chi là tôi? ? ? ?
Lần thứ tư trước đêm trăng tròn, có một con cự xà bò đến cạnh tôi, nọc độc phun lên thân tôi, mượn linh lực của tôi tu hành, lại bị tảng đá lớn cản trở, dùng đầu đẩy đá ra, kết quả đá lớn lăn một vòng xuống dốc núi, không nghe thấy tiếng vang. Tôi có chút kinh ngạc, liền kết nghĩa anh em với con rắn này, thế nhưng đáng tiếc chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được thành lời.
Nghĩ đến kết nghĩa anh em ở nhân gian, nhất định phải uống máu ăn thề, đáng thương cho tôi, nó kết nghĩa ăn linh lực của tôi, còn phun nước miếng đầy người tôi.
Tôi vốn là cây cỏ lười biếng, bằng không sống ở thánh địa trên đỉnh Nguyệt Lãng đã mấy ngàn năm, dù thế nào cũng phải có chút tu vi mới đúng, nhưng đáng tiếc ánh mặt trời ban ngày ở nơi này rất dễ chịu, buổi tối khắp nơi yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ. . . . .
Quyết chí tu hành là vì hắn, kiên trì tu hành cũng bởi vì hắn.
Lại nói con rắn kia đẩy tảng đá xuống sườn núi, quay lại không ngồi bên cạnh tôi nữa, mà ngồi đối diện! ! ! ! !
Sĩ có thể nhịn, cây cỏ không thể nhịn, cây muốn quên, nhưng ông trời không cho tôi quên. Mỗi lần đối diện với khuôn mặt kia, tôi đều dâng lên dũng khí cùng quyết tâm vô cùng vô tận —— tôi muốn tu đạo! ! ! ! Tôi muốn thành yêu! ! ! ! Tôi muốn vặt hết ba chỏm lông trước trán của con khỉ kia! ! ! !
Cũng may nọc độc của cự xà đã xóa đi mối nguy thất thân của tôi, tiếc là nọc độc của hắn lại độc hại mắt tôi, cứ như vậy mấy trăm năm đến mấy trăm năm đi, Xà Quân đã tu thành hình người, tất nhiên rất anh tuấn, phong lưu tao nhã.
Mỗi khi ngồi trước tôi, làm tôi có ảo giác như đang đón gió xuân.
A. . . . . Ánh mặt trời của tôi, mưa móc của tôi, rác rưởi của tôi. (Mỗ Quân: =_=##)
Cứ thế rất nhiều rất nhiều năm, lâu đến mức áo đạo sĩ trên người tiểu hầu đã đổi từ màu lam sang màu trắng bạc (Ghi chú thần thông: công nhân đã biến thành cán bộ lãnh đạo rồi. . . . .) cuối cùng tôi cũng dần tu thành hình người.
Phiên ngoại nhỏ: Nhật ký của Mỗ Thảo.
Một ngày nọ, tu thành hình người, Xà Quân dắt tôi đi yêu giới làm chứng minh thân phận, xếp hàng một tháng, cuối cùng tới cửa chắn, bị đuổi, biết rằng phải điền vào bản lí lịch.
Xếp hàng nửa tháng, nhận bản lí lịch, điền, lại xếp hàng một tháng, đi tới cửa chắn, được thu, đóng dấu một cái, sau đó trở về, yêu cầu đến nơi có liên quan đóng dấu vào sổ.
Đi đến các nơi liên quan xếp hàng mất nửa năm mới xong.
Còn phải đi kiểm tra sức khỏe. Tôi đi đến nơi kiểm tra để khám, xếp hàng một tháng, vào. Xà Quân muốn đi theo, bị tôi cự tuyệt.
Trong phòng, chân thân bị cáo không đầy đủ, phải về tu luyện thêm mới được chứng nhận. Thầy thuốc muốn khai man giúp, nhưng cũng phải ngầm có râu ria. (Ý là thầy thuốc muốn khai mang, nhưng phải đút lót ý)
Tôi chống đối, hắn kiên quyết, dưới cơn giận giữ tôi đá vào chỗ kín của hắn, bị cáo hành hung, thủ vệ cưỡng chế đuổi ra.
Một tháng sau, đơn xin bị trả lại, trên viết chữ đỏ: chân thân không trọn vẹn, loại cỏ không đúng, nhân phẩm thấp kép còn có xu hướng bạo lực, không xứng làm yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.