Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen
Chương 43
Lo aka LD7
09/07/2013
- Bộp - Dậy đi mậy, mẹ rủ tao cho cố rồi lăn ra ngủ à
- A ế, ủ á ao au á ậy (vietsub: ai thế, đm sao đâu quá vậy) - Tui nói với cái giọng ngái ngủ
- Tao nè, mẹ ngủ gì say như chết vậy, bà già mày gọi mày mãi ko tỉnh, đành phải lên lầu để tao ra tay
- Ủa, lên hồi nào vậy, lâu chưa minh? - Tui vừa nói vừa dụi dụi mắt
- Mới lên thôi, dạo này tập tạ (cách nói khác của từ xếp hình trong của chúng ta) tại công ty luôn hả mậy, sao chiều về lăn ra ngủ rồi?
- Đâu có đâu, đêm qua thức đêm với em yêu, nên ngủ ít, chiều về mệt rồi ngủ lúc nào chả hay
- Vậy rồi có nhậu nhẹt gì ko? - Giọng thằng Minh chưng hửng
- Có chứ mày, ngồi đó đợi tí đi, thuốc lá để trong hộc tủ đó, gạc tàn để ở góc kia kìa, đừng gạt lung tung, đm éo ai dọn đâu. Tao đi rửa mặt cái- Tui lết cái thân vô nhà vệ sinh
- Đù, Mallboro luôn ta, dạo này lên đời rồi nhỉ
- Đâu có, tao hút jet thôi, cái này người ta cho tao cả cây, mà lười hút, hút ko hết đấy chứ - Tui nói với ra từ phòng vệ sinh.
- Ờ ko hết à, có gì cho tao mấy gói đem về hút phụ mày
- Ờ, muốn lấy bao nhiêu thì lấy, chừa lại tao bao đề phòng bất chắc giữa đêm
- Haha, đùa tí thôi, lẹ đi mày. Dạo này con ghệ nó cấm nhậu, vã quá mày à. Xin mãi nó mới cho đi đấy
- Bình thường thôi cu, mốt cưới đi, nó đeo cái xích vào chân mày, đi làm về bước chân ra khỏi cửa, nó kéo mày như kéo chó vô lại trong nhà đấy - Tui ghẹo thằng bạn
- Nó mà làm vậy tao táng nó cắm mỏ chứ ở đó mà xích tao.
- Ờ mày ngon lắm thử đi rồi biết, à mà thôi đi lẹ đi. Dạo này tao cũng chưa chích choác ngụm nào. Cũng vã chảy cả ke luôn rồi
2 đứa lết thết xuống nhà, chào bà già tiếng rồi 2 đứa phóng xe ra quán thịt chuột gần đó
Mày đi đâu thì đi về sớm dùm tao nha V - Giọng bà già tui nói với
- Dạ người đẹp, đúng 11h, con trai của má sẽ trở về với má
- Trời, bác gái khó tính ghê luôn đấy, con lâu lâu mới gặp nó lần mà chưa chi đã cấm cản tụi con đến với nhau rồi
Mẹ mày, ngày mai nó còn đi làm nữa, đi về sớm hôm, sức đâu mai nó đi làm, à mày dạo này làm ăn sao rồi, lâu quá ko thấy ghé
- Dạ bác gái, giờ con trên sài gòn ko à, cũng ít về biên hòa lắm.
Vợ con gì chưa Minh.
- Dạ chắc vài tháng nữa con cưới vơ rồi
Ừ vậy là tốt rồi, ko bù cho thằng Vượng nhà tao mày à- Giọng bà già tui than thở
- Thôi má vào nhà đi, đóng cửa hộ con luôn nhá, thôi đi lẹ đi mày, mẹ, lề mề thế- Tui ngoái cổ qua bên trái nói với thằng Minh
Ừ thôi 2 đứa đi đi, nhớ về sớm nha mày
- Dạ rồi má... - Rồi phóng xe lao đi...
- Ủa lại nhậu quán này à
- Ừ, mày còn nhớ nó chứ - Tui hỏi
- Sao không mày, nhớ ngày xưa có con nhỏ phụ quán ở đây dễ thương ghê, cua hay đéo dính. Giờ ko biết đâu rồi mày nhỉ
- Nó đi lấy chồng mẹ nó rồi, chờ đến phiên mày...
- Nghĩ lại hồi ấy nhậu quán này mòn cả đít cũng vì con nhỏ bán quán mày nhỉ
- Có mày rủ riết chứ tao hôm hố đek gì, à mày ăn gì tao gọi
- Gì cũng được miễn là liên quan tới chuột đồng
Rồi sau đó tui gọi vài món nhắm, xong gọi kết sài gòn đỏ ra cho tui với nó cù cưa
- Cụng cái mày - Thằng Minh mau mắn
- Ừ cụng 100%, ko long đền nhé dân chơi - Tui thách đểu
- Ôi xời, nêu cần thiết tao nhai luôn cả đá ấy chứ
- Lên sài gòn sống riết, ko biết đô lên đc bao nhiêu đây
- Cũng có lên đc nhiêu đâu, làm tối mặt, ăn nhậu toàn xã giao cho vui chứ chả bao giờ tới ngưỡng mà lên
- Còn tao thì vẫn vậy mày à, mày nghỉ tao nghỉ, mày thích chơi với tao tới mai tao cũng tiếp - Tui đá long nheo với nó tỏ vẻ bố đời
- À mà nói chứ rủ tao nhậu có gì không mày, đừng có nói là không không mấy năm trời ko gặp, tự nhiên nhớ tao rồi rủ nha (tự nhiên nó nói câu này cảm thấy mình tự ái thiệt, giống như là có việc nhờ vả cần tới nó mới gọi nó ấy, nhưng mà đúng như vậy thiệt, lỗi này đúng là thuộc về tui, nhưng vẫn cố gắng nói dối)
- Thì lâu quá ko gặp mày, tối kia nằm mơ thấy mày, nên nhớ ra mày nên rủ thôi
- Thôi mày đừng có nói xạo nữa, tao nói rồi, mày ko có khiếu nói xạo đi, cứ sống thật với cái tính mày hay sống đi, nhất lại là nói dối trước mặt tao
(mẹ nó ko biết nhìn vậy chứ tui nói dối cũng kinh điển lắm chứ, bằng chứng là tui đang nói dối bé Nhi cả gần 4 tuần trời kia kìa, có bị phát hiện ra đâu)
- Ừ, tao có tí việc mày à - Tui bắt đầu ko nói chuyện nhây với nó nữa mà đổi qua cách nói chuyện dạng tâm sự với giọng nói từ tốn
- Sao, có chuyện gì
- Nghe nói mày đang nắm mấy cái shop lớn trên Sài Gòn phải ko minh?
- Tao đó hả, mấy cái shop của tao, tao cho người tao quản lý rồi, tao giờ thì chủ yếu là làm đại ý cho quần áo xuất xứ từ Quảng Châu, rồi phân phối cho mấy đại lý khác luôn, hàng nào ngon, đẹp thì tao chuyển về cho shop của tao
- Đù giờ lên cả chức đó luôn rồi à
- Tất nhiên, làm được cái gì thì cứ ráng làm chứ mày, ai lại dậm chân tại chỗ
- Còn mày dạo này làm gì rồi V
- Tao à - Vẫn công ty cũ mày à, nhưng được cái làm lâu năm thành cọp, mà tao nghĩ chắc hết năm nay tao nghĩ, nhảy mày à
- Sao vậy ko làm cty đó nữa à
- Thì tao giờ có tay nghề 5 năm kinh nghiệm rồi, sợ cm gì nữa, tiếng Anh thì tụi đại học ra sợ còn đếu hơn đc tao.
- Đù, giỏi vậy cơ à
- Thì đợt 2 năm trước, tao đc đi Singaphore 6 tháng đấy, rồi thì cơ căn bản sẵn rồi gặp môi trường giao tiếp nên tao học được luôn
- Vậy mày tính nhảy qua công ty gì?
- Mày còn nhớ thằng Dũng lớp mình ko, giờ nó đang làm bên công ty ***bên Bình Dương, tao tính làm đến cuối năm cho chẵn rồi nhảy qua cty đó với nó
- Ừ, vậy cũng đc, lương ổn hơn so với bên đây chứ
- Tao cũng chưa biết, nhưng nghe thằng Dũng kể thì cty đó cũng ngon, cty của EU, khởi điểm nếu chức vụ tao vô thì chắc cũng đc 800$ chưa kể trợ cấp. Mà tao chưa biết thế nào, tại cũng ngại đường hơi xa. Mà thôi chuyện đó còn lâu từ từ tính, giờ tao tính hỏi mày đấy
- Cụng đi rồi nói gi thì nói, tan hết mẹ nó đá rồi
- Ơ, 1... 2... 3... zô... 3... 2... 1... zô...
- Chuyện vầy nè, tao muốn mở 1 cái shop bán quần áo, mày giúp tao được ko Minh
- Mày muốn mở shop à, vậy thời gian đâu mày bán khi đi làm vậy, mà cty ko đủ trả lương cho mày à
- Không phải. Tao tính giúp cho nhỏ em gái của tao. Hoàn cảnh của nó thì chắc để có gì tao kể cho mày hiểu. Nói chung thì tao muốn giúp con bé mở 1 cái shop cho con bé quản lý thôi
- Vậy là muốn nhờ tao, giúp mày về phần về phần quần áo đúng ko?
- Ừ, thì tại mày làm đại lý chủ mối mẹ nó rồi, tao ko nhờ mày thì biết nhờ ai
- Nếu mở 1 cái shop, thì đối với tao về phần đầu vô thì không thành vấn đề, tao sợ ở đất biên hoa kinh doanh khó lắm mày à, chính cả tao cũng phải chạy trốn cái nơi này chạy lên SG mới sống được mày không thấy à, cuộc sống trên đây, cái gì cũng kinh doanh dễ dàng hết mày à
- Cái đó thì là chuyện của tao, tao có cách xử lý của riêng mình. Mà mày có kinh nghiệm, giờ muốn mở 1 cái shop bán quần áo khoảng vừa vừa khoảng gần 100 bộ thì khoảng bao nhiêu mày?
- Cái vấn đó nhiều rắc rối lắm, tao kể mày nghe, khoan nói vụ tiền bạc đi, trước mắt lấy hàng, mày phải lựa 1 kiểu, rồi nhiều side, rồi mày bán 1 time, hàng tồn ko ai mua, mày trả về tao, tao thu giá khác à nghen, rồi cả vụ lấy sỉ hay lẻ nữa, lấy nhiều thì tao có giá khác, lấy ít tao lấy cái giá khác. Rồi ko ai mỗi khi có lô hàng mới về, ai cũng báo là có hàng mới mà lên lựa đâu. Mày hiểu ý tao chứ?
- Nói vậy tao hiểu rồi, bởi vậy tao mới nhờ mày!
- Haha, thôi yên tâm đi thằng anh em, mày có số đt con em gái mày ko? gửi cho tao
- Để làm gì? đọc ra cho các bác biết để má lộ pro5 à
- Mẹ, chứ chẳng lẽ mỗi lần có hàng, tao lại gọi cho mày à, nó bán, thì tao liên lạc với nó cho thuận tiện. Rồi nhiều khi nó có hàng tồn, nó gọi tao, tao còn giúp nó chứ
- Ừ đây 09*******
- Tên gì?
- Lưu vào bé Nhi BH đc rồi
- Ừ... Rồi
- Mà nè, nếu nói chuyện với nó thì chỉ công việc thôi nhé, đừng nói gì nhiều về tao, nói chung đừng có hỏi nó là gì của tao hay đại loại hỏi về em nó quá nhiều, chỉ chuyện công việc thôi nhé
- Rồi biết rồi... Giờ nói mày vầy. 1 cái áo, tao giao cho các đại lý, thì tao lời 20 ngàn cái nếu lấy 50 cái áo, hoặc 25 ngàn nếu 50 cái quần, và 15 ngàn nếu lấy 100 cái áo và 20 ngàn nếu 100 cái quần. Đó là giá tao ăn hoa hồng từ việc lấy hàng từ Quảng Châu. Còn việc cái đại lý bán bao nhiêu cho khách thì tùy ý của họ, tùy nơi no chém, tùy nơi nó bán ít nhưng đc cái khách mua nhiều, đâu cũng vào đó. Kinh doanh mà cạnh tranh khốc liệt lắm. Giờ mày muốn mở cho con bé cái shop, mà mới bước đầu thì đừng ham nhiều, ôm show đó, lấy khoảng 100, 150 cái thôi, gần hết báo tao, tao đưa thêm cho
- Vậy còn giá - Tui lập lửng
- Mày yên tâm, ai chứ với mày thì tao ko có ăn trên đầu cha như với bọn nó đâu nên mày cứ yên tâm
- Ừ, vậy thì tao cám ơn mày trước nhé Minh
- Có gì đâu, chỗ anh em với nhau cám ơn con mẹ gì, cụng cái coi...
Nốc xong ly bia, chùi mép còn dính bọt, tui mới hỏi tiếp
- Vậy còn phần tiền bạc thì sao, nếu lấy trước 100 cái, tao đưa mày hết bao nhiêu - Tui quay qua hỏi thằng bạn
- Hết bao nhiêu đó hả? 1 chầu nhậu thôi bạn
- Là sao - Tui chưng hửng
- Thì đm, trả tiền chầu nhậu này cho tao thôi - Thằng Minh nói cái giọng hết sức bình thản
- Mày giỡn quài mày, tao nói nghiêm túc mà
- Ừ thì tao nghiêm túc, tao đùa à - Mặt thằng Minh nhìn tui với điệu bộ ngạc nhiên
- Sao vậy được, anh em ra anh em, tiền bạc ra tiền bạc cái nào ra cái đó chứ
- Thằng Minh bắt đầu gãi đầu - Mẹ, nói vậy chứ, tiền gối đầu cứ từ từ trả tao, cứ để cho con bé bán đi, bán hếtl rồi trả tao tiền gốc thôi. Còn dư thì để con bè cầm.
- Mày làm vậy, tao ngại lắm, như thế sao mày có lời
- Nói chung mày ko hiểu ý tao đâu, mày biết ko? ngày xưa lúc ra trường đấy, tao cũng chập chững chả biết cái quần què gì, chỉ có cái máu kiếm tiền với cái đầu rỗng tuếch thôi. Rồi tao cũng vô tình cũng được chính bạn của ông già tao giúp đỡ tao cũng y như mày giúp con bé đó như giờ đấy, bởi vậy tao hiểu cảm giác của những đứa bắt đầu chập chững. Khó khăn cũng bộn thứ lắm. Tuy tao chưa biết con nhỏ em gái gì đó của mày như thế nào, nhưng một khi mày nhờ tao giúp đứa con gái nào dùm mày thì chắc con bé đó có gì đặc biệt lắm
- Làm gì có, tầm bậy tầm bạ (nói vậy thôi chứ đặc biệt thiệt đó)
- Thôi vậy giờ mày cứ lo chỗ để kinh doanh rồi nghĩ cách để tiêu thu đi. Cứ để tao giúp đỡ mày, à ko con bé 1 thời gian rồi lúc đó, tao lại sòng phẳng như người ta, được chưa?
- Ừ vậy thì cũng được, cảm ơn mày nhiều lắm
- Cám ơn quài mậy, uống thì đếu uống...
- Á à, vậy là muốn giết bố mày gục tại bàn phải ko? - Tui nói thách
- Haha, làm sao tao dám, sao chịu nổi sức ép của hoa kỳ
- Giỡn chứ, uống hết kết nghỉ cũng được
- Đm, đã uống là phải chơi tới bến chứ, ai lại chơi sương sương. Mấy năm rồi mới gặp mà - Bạn tui hả hê phấn khởi
- Thôi đừng có nói mấy năm, chứ tao với mày mà 10 năm sau gặp lại thì cũng như mới gặp nhau ngày hôm qua thôi, có ai thay đổi gì đâu
- Hà hà, coi thằng bạn tui nó nói như đúng rồi kìa
- Chứ sao mậy
- Mà thôi đừng nói chuyện công việc nữa, cứ coi như xong xuôi đi ha, tí lo trả tiền nhậu cho tao đi, giờ anh em mình ôn lại chuyện xưa tích cũ đi. Mày con nhớ con bé Hà đen lớp chứ Vượng, đm nó lấy chồng rồi có 3 đứa con rồi mày à
- Trời ghê vậy hả, vậy mày biết thằng Quang chứ?- Tui hỏi lại
- Cái thằng mà học năm cuối rồi bỏ ngang đó hả?
- Ừ, đm nghe tin đi tù rồi, mẹ nó, hiếp dâm con gái chưa đủ tuổi mới đau chứ
- Clm cái giống mất dạy đó ngu chết mẹ đi cho rồi, thằng đó hồi còn học bá láp bỏ mẹ, vầy cũng đáng.
- Ừ, còn chuyện phòng trọ tao với mày ở nữa, bà chủ phòng trọ giờ mất rồi mày à. Bữa tao có đi viếng, quên mất gọi mày
- Ơ bà chết rồi à - Thằng Minh chưng hửng
- Ừ, già rồi chết thôi, cũng mưng bà cụ ra đi thanh thản, nhớ hồi đó, tao với mày phá quá, hên bả thương ko đuổi ấy nhỉ, còn cho khất nợ mấy tháng liền
- Ừ, nhớ hồi đó bả hiền thật, thế mà ko đuổi 2 thằng phò này mới tài
Và câu chuyện của 2 thằng bạn thân bắt đầu đào mộ khai quật những ký ức chúng tui cứ kéo dài bất tận, 2 đứa cứ kể cho nhau nghe những câu chuyện của ngày xưa mãi... Thời mà 2 đứa bọn tui vẫn còn vật vờ mưu sinh với những đồng lương ít ỏi khi làm thêm đủ thứ nghề vào buổi tối rồi đến sáng lại ngái ngủ khi lết lên giảng đường. Giờ nhìn lại cuộc sống của 2 đứu, tuy 2 nghã rẽ khác nhau, nhưng ai cũng yên ổn với công việc hiện tại của mình... Và tạm thời chúng tôi vẫn còn 1 điểm chung là vẫn ế vợ, ít nhất là điểm chung này kéo dài thêm được khoảng 6 tháng nữa, khi thằng Minh bỏ tui đi lấy vợ
- A ế, ủ á ao au á ậy (vietsub: ai thế, đm sao đâu quá vậy) - Tui nói với cái giọng ngái ngủ
- Tao nè, mẹ ngủ gì say như chết vậy, bà già mày gọi mày mãi ko tỉnh, đành phải lên lầu để tao ra tay
- Ủa, lên hồi nào vậy, lâu chưa minh? - Tui vừa nói vừa dụi dụi mắt
- Mới lên thôi, dạo này tập tạ (cách nói khác của từ xếp hình trong của chúng ta) tại công ty luôn hả mậy, sao chiều về lăn ra ngủ rồi?
- Đâu có đâu, đêm qua thức đêm với em yêu, nên ngủ ít, chiều về mệt rồi ngủ lúc nào chả hay
- Vậy rồi có nhậu nhẹt gì ko? - Giọng thằng Minh chưng hửng
- Có chứ mày, ngồi đó đợi tí đi, thuốc lá để trong hộc tủ đó, gạc tàn để ở góc kia kìa, đừng gạt lung tung, đm éo ai dọn đâu. Tao đi rửa mặt cái- Tui lết cái thân vô nhà vệ sinh
- Đù, Mallboro luôn ta, dạo này lên đời rồi nhỉ
- Đâu có, tao hút jet thôi, cái này người ta cho tao cả cây, mà lười hút, hút ko hết đấy chứ - Tui nói với ra từ phòng vệ sinh.
- Ờ ko hết à, có gì cho tao mấy gói đem về hút phụ mày
- Ờ, muốn lấy bao nhiêu thì lấy, chừa lại tao bao đề phòng bất chắc giữa đêm
- Haha, đùa tí thôi, lẹ đi mày. Dạo này con ghệ nó cấm nhậu, vã quá mày à. Xin mãi nó mới cho đi đấy
- Bình thường thôi cu, mốt cưới đi, nó đeo cái xích vào chân mày, đi làm về bước chân ra khỏi cửa, nó kéo mày như kéo chó vô lại trong nhà đấy - Tui ghẹo thằng bạn
- Nó mà làm vậy tao táng nó cắm mỏ chứ ở đó mà xích tao.
- Ờ mày ngon lắm thử đi rồi biết, à mà thôi đi lẹ đi. Dạo này tao cũng chưa chích choác ngụm nào. Cũng vã chảy cả ke luôn rồi
2 đứa lết thết xuống nhà, chào bà già tiếng rồi 2 đứa phóng xe ra quán thịt chuột gần đó
Mày đi đâu thì đi về sớm dùm tao nha V - Giọng bà già tui nói với
- Dạ người đẹp, đúng 11h, con trai của má sẽ trở về với má
- Trời, bác gái khó tính ghê luôn đấy, con lâu lâu mới gặp nó lần mà chưa chi đã cấm cản tụi con đến với nhau rồi
Mẹ mày, ngày mai nó còn đi làm nữa, đi về sớm hôm, sức đâu mai nó đi làm, à mày dạo này làm ăn sao rồi, lâu quá ko thấy ghé
- Dạ bác gái, giờ con trên sài gòn ko à, cũng ít về biên hòa lắm.
Vợ con gì chưa Minh.
- Dạ chắc vài tháng nữa con cưới vơ rồi
Ừ vậy là tốt rồi, ko bù cho thằng Vượng nhà tao mày à- Giọng bà già tui than thở
- Thôi má vào nhà đi, đóng cửa hộ con luôn nhá, thôi đi lẹ đi mày, mẹ, lề mề thế- Tui ngoái cổ qua bên trái nói với thằng Minh
Ừ thôi 2 đứa đi đi, nhớ về sớm nha mày
- Dạ rồi má... - Rồi phóng xe lao đi...
- Ủa lại nhậu quán này à
- Ừ, mày còn nhớ nó chứ - Tui hỏi
- Sao không mày, nhớ ngày xưa có con nhỏ phụ quán ở đây dễ thương ghê, cua hay đéo dính. Giờ ko biết đâu rồi mày nhỉ
- Nó đi lấy chồng mẹ nó rồi, chờ đến phiên mày...
- Nghĩ lại hồi ấy nhậu quán này mòn cả đít cũng vì con nhỏ bán quán mày nhỉ
- Có mày rủ riết chứ tao hôm hố đek gì, à mày ăn gì tao gọi
- Gì cũng được miễn là liên quan tới chuột đồng
Rồi sau đó tui gọi vài món nhắm, xong gọi kết sài gòn đỏ ra cho tui với nó cù cưa
- Cụng cái mày - Thằng Minh mau mắn
- Ừ cụng 100%, ko long đền nhé dân chơi - Tui thách đểu
- Ôi xời, nêu cần thiết tao nhai luôn cả đá ấy chứ
- Lên sài gòn sống riết, ko biết đô lên đc bao nhiêu đây
- Cũng có lên đc nhiêu đâu, làm tối mặt, ăn nhậu toàn xã giao cho vui chứ chả bao giờ tới ngưỡng mà lên
- Còn tao thì vẫn vậy mày à, mày nghỉ tao nghỉ, mày thích chơi với tao tới mai tao cũng tiếp - Tui đá long nheo với nó tỏ vẻ bố đời
- À mà nói chứ rủ tao nhậu có gì không mày, đừng có nói là không không mấy năm trời ko gặp, tự nhiên nhớ tao rồi rủ nha (tự nhiên nó nói câu này cảm thấy mình tự ái thiệt, giống như là có việc nhờ vả cần tới nó mới gọi nó ấy, nhưng mà đúng như vậy thiệt, lỗi này đúng là thuộc về tui, nhưng vẫn cố gắng nói dối)
- Thì lâu quá ko gặp mày, tối kia nằm mơ thấy mày, nên nhớ ra mày nên rủ thôi
- Thôi mày đừng có nói xạo nữa, tao nói rồi, mày ko có khiếu nói xạo đi, cứ sống thật với cái tính mày hay sống đi, nhất lại là nói dối trước mặt tao
(mẹ nó ko biết nhìn vậy chứ tui nói dối cũng kinh điển lắm chứ, bằng chứng là tui đang nói dối bé Nhi cả gần 4 tuần trời kia kìa, có bị phát hiện ra đâu)
- Ừ, tao có tí việc mày à - Tui bắt đầu ko nói chuyện nhây với nó nữa mà đổi qua cách nói chuyện dạng tâm sự với giọng nói từ tốn
- Sao, có chuyện gì
- Nghe nói mày đang nắm mấy cái shop lớn trên Sài Gòn phải ko minh?
- Tao đó hả, mấy cái shop của tao, tao cho người tao quản lý rồi, tao giờ thì chủ yếu là làm đại ý cho quần áo xuất xứ từ Quảng Châu, rồi phân phối cho mấy đại lý khác luôn, hàng nào ngon, đẹp thì tao chuyển về cho shop của tao
- Đù giờ lên cả chức đó luôn rồi à
- Tất nhiên, làm được cái gì thì cứ ráng làm chứ mày, ai lại dậm chân tại chỗ
- Còn mày dạo này làm gì rồi V
- Tao à - Vẫn công ty cũ mày à, nhưng được cái làm lâu năm thành cọp, mà tao nghĩ chắc hết năm nay tao nghĩ, nhảy mày à
- Sao vậy ko làm cty đó nữa à
- Thì tao giờ có tay nghề 5 năm kinh nghiệm rồi, sợ cm gì nữa, tiếng Anh thì tụi đại học ra sợ còn đếu hơn đc tao.
- Đù, giỏi vậy cơ à
- Thì đợt 2 năm trước, tao đc đi Singaphore 6 tháng đấy, rồi thì cơ căn bản sẵn rồi gặp môi trường giao tiếp nên tao học được luôn
- Vậy mày tính nhảy qua công ty gì?
- Mày còn nhớ thằng Dũng lớp mình ko, giờ nó đang làm bên công ty ***bên Bình Dương, tao tính làm đến cuối năm cho chẵn rồi nhảy qua cty đó với nó
- Ừ, vậy cũng đc, lương ổn hơn so với bên đây chứ
- Tao cũng chưa biết, nhưng nghe thằng Dũng kể thì cty đó cũng ngon, cty của EU, khởi điểm nếu chức vụ tao vô thì chắc cũng đc 800$ chưa kể trợ cấp. Mà tao chưa biết thế nào, tại cũng ngại đường hơi xa. Mà thôi chuyện đó còn lâu từ từ tính, giờ tao tính hỏi mày đấy
- Cụng đi rồi nói gi thì nói, tan hết mẹ nó đá rồi
- Ơ, 1... 2... 3... zô... 3... 2... 1... zô...
- Chuyện vầy nè, tao muốn mở 1 cái shop bán quần áo, mày giúp tao được ko Minh
- Mày muốn mở shop à, vậy thời gian đâu mày bán khi đi làm vậy, mà cty ko đủ trả lương cho mày à
- Không phải. Tao tính giúp cho nhỏ em gái của tao. Hoàn cảnh của nó thì chắc để có gì tao kể cho mày hiểu. Nói chung thì tao muốn giúp con bé mở 1 cái shop cho con bé quản lý thôi
- Vậy là muốn nhờ tao, giúp mày về phần về phần quần áo đúng ko?
- Ừ, thì tại mày làm đại lý chủ mối mẹ nó rồi, tao ko nhờ mày thì biết nhờ ai
- Nếu mở 1 cái shop, thì đối với tao về phần đầu vô thì không thành vấn đề, tao sợ ở đất biên hoa kinh doanh khó lắm mày à, chính cả tao cũng phải chạy trốn cái nơi này chạy lên SG mới sống được mày không thấy à, cuộc sống trên đây, cái gì cũng kinh doanh dễ dàng hết mày à
- Cái đó thì là chuyện của tao, tao có cách xử lý của riêng mình. Mà mày có kinh nghiệm, giờ muốn mở 1 cái shop bán quần áo khoảng vừa vừa khoảng gần 100 bộ thì khoảng bao nhiêu mày?
- Cái vấn đó nhiều rắc rối lắm, tao kể mày nghe, khoan nói vụ tiền bạc đi, trước mắt lấy hàng, mày phải lựa 1 kiểu, rồi nhiều side, rồi mày bán 1 time, hàng tồn ko ai mua, mày trả về tao, tao thu giá khác à nghen, rồi cả vụ lấy sỉ hay lẻ nữa, lấy nhiều thì tao có giá khác, lấy ít tao lấy cái giá khác. Rồi ko ai mỗi khi có lô hàng mới về, ai cũng báo là có hàng mới mà lên lựa đâu. Mày hiểu ý tao chứ?
- Nói vậy tao hiểu rồi, bởi vậy tao mới nhờ mày!
- Haha, thôi yên tâm đi thằng anh em, mày có số đt con em gái mày ko? gửi cho tao
- Để làm gì? đọc ra cho các bác biết để má lộ pro5 à
- Mẹ, chứ chẳng lẽ mỗi lần có hàng, tao lại gọi cho mày à, nó bán, thì tao liên lạc với nó cho thuận tiện. Rồi nhiều khi nó có hàng tồn, nó gọi tao, tao còn giúp nó chứ
- Ừ đây 09*******
- Tên gì?
- Lưu vào bé Nhi BH đc rồi
- Ừ... Rồi
- Mà nè, nếu nói chuyện với nó thì chỉ công việc thôi nhé, đừng nói gì nhiều về tao, nói chung đừng có hỏi nó là gì của tao hay đại loại hỏi về em nó quá nhiều, chỉ chuyện công việc thôi nhé
- Rồi biết rồi... Giờ nói mày vầy. 1 cái áo, tao giao cho các đại lý, thì tao lời 20 ngàn cái nếu lấy 50 cái áo, hoặc 25 ngàn nếu 50 cái quần, và 15 ngàn nếu lấy 100 cái áo và 20 ngàn nếu 100 cái quần. Đó là giá tao ăn hoa hồng từ việc lấy hàng từ Quảng Châu. Còn việc cái đại lý bán bao nhiêu cho khách thì tùy ý của họ, tùy nơi no chém, tùy nơi nó bán ít nhưng đc cái khách mua nhiều, đâu cũng vào đó. Kinh doanh mà cạnh tranh khốc liệt lắm. Giờ mày muốn mở cho con bé cái shop, mà mới bước đầu thì đừng ham nhiều, ôm show đó, lấy khoảng 100, 150 cái thôi, gần hết báo tao, tao đưa thêm cho
- Vậy còn giá - Tui lập lửng
- Mày yên tâm, ai chứ với mày thì tao ko có ăn trên đầu cha như với bọn nó đâu nên mày cứ yên tâm
- Ừ, vậy thì tao cám ơn mày trước nhé Minh
- Có gì đâu, chỗ anh em với nhau cám ơn con mẹ gì, cụng cái coi...
Nốc xong ly bia, chùi mép còn dính bọt, tui mới hỏi tiếp
- Vậy còn phần tiền bạc thì sao, nếu lấy trước 100 cái, tao đưa mày hết bao nhiêu - Tui quay qua hỏi thằng bạn
- Hết bao nhiêu đó hả? 1 chầu nhậu thôi bạn
- Là sao - Tui chưng hửng
- Thì đm, trả tiền chầu nhậu này cho tao thôi - Thằng Minh nói cái giọng hết sức bình thản
- Mày giỡn quài mày, tao nói nghiêm túc mà
- Ừ thì tao nghiêm túc, tao đùa à - Mặt thằng Minh nhìn tui với điệu bộ ngạc nhiên
- Sao vậy được, anh em ra anh em, tiền bạc ra tiền bạc cái nào ra cái đó chứ
- Thằng Minh bắt đầu gãi đầu - Mẹ, nói vậy chứ, tiền gối đầu cứ từ từ trả tao, cứ để cho con bé bán đi, bán hếtl rồi trả tao tiền gốc thôi. Còn dư thì để con bè cầm.
- Mày làm vậy, tao ngại lắm, như thế sao mày có lời
- Nói chung mày ko hiểu ý tao đâu, mày biết ko? ngày xưa lúc ra trường đấy, tao cũng chập chững chả biết cái quần què gì, chỉ có cái máu kiếm tiền với cái đầu rỗng tuếch thôi. Rồi tao cũng vô tình cũng được chính bạn của ông già tao giúp đỡ tao cũng y như mày giúp con bé đó như giờ đấy, bởi vậy tao hiểu cảm giác của những đứa bắt đầu chập chững. Khó khăn cũng bộn thứ lắm. Tuy tao chưa biết con nhỏ em gái gì đó của mày như thế nào, nhưng một khi mày nhờ tao giúp đứa con gái nào dùm mày thì chắc con bé đó có gì đặc biệt lắm
- Làm gì có, tầm bậy tầm bạ (nói vậy thôi chứ đặc biệt thiệt đó)
- Thôi vậy giờ mày cứ lo chỗ để kinh doanh rồi nghĩ cách để tiêu thu đi. Cứ để tao giúp đỡ mày, à ko con bé 1 thời gian rồi lúc đó, tao lại sòng phẳng như người ta, được chưa?
- Ừ vậy thì cũng được, cảm ơn mày nhiều lắm
- Cám ơn quài mậy, uống thì đếu uống...
- Á à, vậy là muốn giết bố mày gục tại bàn phải ko? - Tui nói thách
- Haha, làm sao tao dám, sao chịu nổi sức ép của hoa kỳ
- Giỡn chứ, uống hết kết nghỉ cũng được
- Đm, đã uống là phải chơi tới bến chứ, ai lại chơi sương sương. Mấy năm rồi mới gặp mà - Bạn tui hả hê phấn khởi
- Thôi đừng có nói mấy năm, chứ tao với mày mà 10 năm sau gặp lại thì cũng như mới gặp nhau ngày hôm qua thôi, có ai thay đổi gì đâu
- Hà hà, coi thằng bạn tui nó nói như đúng rồi kìa
- Chứ sao mậy
- Mà thôi đừng nói chuyện công việc nữa, cứ coi như xong xuôi đi ha, tí lo trả tiền nhậu cho tao đi, giờ anh em mình ôn lại chuyện xưa tích cũ đi. Mày con nhớ con bé Hà đen lớp chứ Vượng, đm nó lấy chồng rồi có 3 đứa con rồi mày à
- Trời ghê vậy hả, vậy mày biết thằng Quang chứ?- Tui hỏi lại
- Cái thằng mà học năm cuối rồi bỏ ngang đó hả?
- Ừ, đm nghe tin đi tù rồi, mẹ nó, hiếp dâm con gái chưa đủ tuổi mới đau chứ
- Clm cái giống mất dạy đó ngu chết mẹ đi cho rồi, thằng đó hồi còn học bá láp bỏ mẹ, vầy cũng đáng.
- Ừ, còn chuyện phòng trọ tao với mày ở nữa, bà chủ phòng trọ giờ mất rồi mày à. Bữa tao có đi viếng, quên mất gọi mày
- Ơ bà chết rồi à - Thằng Minh chưng hửng
- Ừ, già rồi chết thôi, cũng mưng bà cụ ra đi thanh thản, nhớ hồi đó, tao với mày phá quá, hên bả thương ko đuổi ấy nhỉ, còn cho khất nợ mấy tháng liền
- Ừ, nhớ hồi đó bả hiền thật, thế mà ko đuổi 2 thằng phò này mới tài
Và câu chuyện của 2 thằng bạn thân bắt đầu đào mộ khai quật những ký ức chúng tui cứ kéo dài bất tận, 2 đứa cứ kể cho nhau nghe những câu chuyện của ngày xưa mãi... Thời mà 2 đứa bọn tui vẫn còn vật vờ mưu sinh với những đồng lương ít ỏi khi làm thêm đủ thứ nghề vào buổi tối rồi đến sáng lại ngái ngủ khi lết lên giảng đường. Giờ nhìn lại cuộc sống của 2 đứu, tuy 2 nghã rẽ khác nhau, nhưng ai cũng yên ổn với công việc hiện tại của mình... Và tạm thời chúng tôi vẫn còn 1 điểm chung là vẫn ế vợ, ít nhất là điểm chung này kéo dài thêm được khoảng 6 tháng nữa, khi thằng Minh bỏ tui đi lấy vợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.